Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn
-
Chương 37: 🍅
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Hoài Nhân ở chỗ Ôn Dĩ Nam hao phí một chút sức lực, sau đó nhìn thấy Ôn Đinh, thật sự sức cũng không còn bao nhiêu, nhưng vẫn cố gắng kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn biểu đạt bất mãn của mình. Ôn Đinh cẩn thận từng li từng tí móc ra một vật đưa đến trước mặt cô: "Tiểu Nhân, đây là vé vào cửa buổi hòa nhạc của Hàng Vũ Hằng, em xem một chút."
Khương Hoài Nhân nghe được tên Hàng Vũ Hằng, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh: "Hàng Vũ Hằng?"
Ôn Đinh thấy sắc mặt của cô buông lỏng, trong lòng vui mừng, vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng, chính là ngôi sao em thích kia, Hàng Vũ Hằng." Khương Hoài Nhân ở tuổi này, thích theo đuổi ngôi sao, cô thích nhất chính là Hàng Vũ Hằng này, đã nhiều lần nói muốn đi nghe buổi hòa nhạc của anh ấy. Nhưng bây giờ Hàng Vũ Hằng chủ yếu đóng các bộ phim truyền hình, đã không thường tổ chức buổi hòa nhạc, cho nên Khương Hoài Nhân cảm thấy thật đáng tiếc.
Khương Hoài Nhân mím môi một cái, cố gắng ức chế lấy vui mừng của mình, ánh sáng trong mắt lại bán cô. Ôn Đinh đem phiếu vào cửa nhét vào trong tay cô: "Kia... Cái gì...Bằng không sau này em nhìn biểu hiện của chị?"
Khương Hoài Nhân bước một bước, nắm chặt vé vào cửa trong tay, thuận xuống bậc thang: "Đây là chị nói, sau này nếu chị lại làm như thế, em sẽ không để ý tới chị."
Ôn Đinh liên tục không ngừng chăm sóc, Khương Hoài Nhân lúc này mới lộ ra nụ cười: "Phiếu này là đầu tháng sau, chúng ta cùng đi nha?"
Ôn Đinh vội vàng lắc đầu: "Chị đã qua cái tuổi theo đuổi ngôi sao rồi, hay là em cùng Dĩ Nam đi thôi."
"Ai? Đi xem buổi hòa nhạc của Hàng Vũ Hằng." Liên Hiên từ lầu hai xuống tới: "Này không phải đang có tin đồn anh ta đồng tính sao? Còn có thể bắt đầu biểu diễn hòa nhạc rồi?"
Khương Hoài Nhân trong nháy mắt xù lông lên: "Ai đồng tính? Anh ấy mới không phải đồng tính đâu, chú chớ nói nhảm, đều là truyền thông viết linh tinh, nếu chú lại nói xấu anh ấy, con sẽ tức giận."
Liên Hiên biểu lộ một mặt khoa trương: "Đầu năm nay hỏa lực fan hâm mộ thật sự là quá mạnh mẽ, ảnh chụp kia thế nhưng là có mắt có mũi, cùng một người đàn ông ôm ấp một cái."
Khương Hoài Nhân hừ hừ một tiếng: "Cho dù anh ấy thật sự thích đàn ông, chúng con cũng ủng hộ anh ấy. Người đều có quyền lợi tự mình lựa chọn, người đồng tính sở dĩ đã trôi qua áp lực. Cũng là bởi vì loại người mắt hẹp như họ ở sau lưng người nói này nói kia, người ta chọn đàn ông làm phiền họ ăn uống sao? Thế nhưng là cũng là bởi vì họ, nước bọt của họ tạo thành ít nhiều tổn thương."
Liên Hiên trợn mắt hốc mồm, bất quá anh chỉ nói một câu thật lòng thôi mà.
"Khương Hoài Nhân." Thẩm Hoài Cảnh đứng ở cửa thư phòng, chân mày hơi nhíu lại.
Khương Hoài Nhân xẹp xẹp miệng, đầu tiu nghỉu xuống: "Xin lỗi, chú Liên."
Liên Hiên khoát khoát tay, lắc lắc người hướng thư phòng đi: "Bản thiếu gia muốn đích thân đem người vu khống hãm hại Hàng Vũ Hằng đồng tính ra. Đồng chí nhỏ Khương Hoài Nhân, con đợi đến lúc đó cảm động rơi nước mắt với chú đi."
Liên Hiên vào thư phòng, Thẩm Hoài Cảnh hướng bàn đọc sách ngồi xuống, liếc anh một cái: "Không phải nói cậu đi thăm dò sự việc của Hàng Vũ Hằng sao? Còn ở lại đây làm cái gì?"
Liên Hiên ngã xuống ở trên ghế sô pha: "Tôi cũng chỉ là nói nói mà thôi, cùng tôi có lông gì quan hệ."
"Hàng Vũ Hằng là anh rể của Thiệu Thành Hi, nợ Thiệu Thành Hi một ân tình, hiểu không?"
"Nợ Thiệu Thành Hi ân tình? Có làm được cái gì? Anh cùng anh ta quan hệ cũng xem là tốt, đâu cần dùng lấy lòng?" Liên Hiên không để ý.
Thẩm Hoài Cảnh hơi mất kiên nhẫn: "Muốn cậu đi thì đi đi, dông dài cái gì."
Liên Hiên xẹp miệng: "Đừng cho là tôi không biết, còn không phải là vì Ôn Đinh. Anh a chính là..."
Thẩm Hoài Cảnh lặng lẽ quét tới một cái, Liên Hiên ấy ấy ngậm miệng, đứng người lên đi ra ngoài: "Tôi đi tìm Từ lão Tứ. Nha, Từ lão Tứ cái tên ăn chơi này xem có thể làm chút chuyện đứng đắn không."
"Đợi một chút."
Liên Hiên vội vàng lại, mang theo nước mắt: "Cửu ca, anh không nỡ tôi?"
Thẩm Hoài Cảnh cũng không thèm nhìn cậu ta: "Mấy ngày nay cậu nghĩ một chút biện pháp, tìm người xem, mau chóng đem Ôn Dĩ Nam đưa đi nước ngoài."
Liên Hiên đáp lời, sau đó ra phòng sách.
*
Thẩm Hoài Cảnh ở trong phòng sách một khoảng thời gian. Lúc ra, vốn nên là vô cùng náo nhiệt nay trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, nhìn bốn phía một vòng, cũng không nhìn thấy bất kỳ ai. Lông mày Thẩm Hoài Cảnh không khỏi hơi nhíu lên, vẫy kêu bảo mẫu mới tới: "Người đâu?"
Bảo mẫu là sau khi Ôn Đinh đi, Thẩm Hoài Cảnh tìm đến giúp đỡ chăm sóc Khương Hoài Nhân và Khương Hoài Bắc, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hoài Cảnh có chút không vui, cẩn thận mở miệng: "Vừa rồi có chiếc xe tới đón Ôn tiểu thư, Ôn tiểu thư để cho tôi nói với tiên sinh, cô ấy dẫn theo tiểu Nhân tiểu Bắc đến nhà chú cô ấy, để ban đêm tiên sinh nghỉ ngơi sớm một chút."
Thẩm Hoài Cảnh nghe xong lời này, sắc mặt biến thành màu đen, khí tức quanh người giống như nổi lên mưa to gió lớn. Người phụ nữ này thực là có can đảm, vừa mới cùng anh bảo đảm, cái này lại không thấy.
So với Thẩm gia thanh thanh lãnh lãnh, Uông gia bên này là vô cùng náo nhiệt. Uông Úy Phàm rất thích trẻ con, Khương Hoài Bắc đáng yêu hiểu chuyện mà, mở miệng một tiếng chú Uông, gọi Uông Úy Phàm trong lòng ngọt ghê gớm, Khương Hoài Nhân từ trước đến nay thích náo nhiệt, Uông Úy Phàm lại bình dị gần gũi, còn đặc biệt đến phòng bếp làm bánh gatô nhỏ phim hoạt hình cho Khương Hoài Bắc Khương Hoài Nhân, dỗ đến Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc đặc biệt cao hứng.
Sau khi Khương Hoài Nhân hiểu rõ quan hệ của Ôn Đinh với Uông Úy Phàm. Bất quá Uông Úy Phám trông một người giống như ngoài ba mươi tuổi, gọi một tiếng "Uông gia gia", một tiếng gọi này làm toàn bộ cái bàn đều yên lặng. Khương Hoài Nhân gượng cười mấy tiếng: "Kia... cái gì..., bối phận không thể loạn."
Uông Úy Phàm cười ha ha: "Được, được, gia gia cũng rất tốt."
Ôn Dĩ Nam ở dưới đáy bàn cho Khương Hoài Nhân cái tán thưởng, Khương Hoài Nhân nguýt cậu một cái. Nếu không phải vì cậu cô, cô mới không chịu thua thiệt đâu.
*
Khoảng thời gian này Thẩm Hoài Cảnh đã rất tức giận. Sau khi đón Ôn Đinh trở về, Ôn Đinh không có ở chỗ anh ngủ qua một đêm. Uông Úy Phàm trực tiếp đem người nhận được về chỗ của ông, mỹ danh này viết "Khuê nữ chưa xuất giá không thể ở trong nhà người đàn ông xa lạ."
Ôn Đinh, Ôn Dĩ Nam không ở nhà, ngay tiếp đó Khương Hoài Bắc Khương Hoài Nhân cũng không trở lại, trong nhà thanh thanh lãnh lãnh thì thừa chính anh. Một ngày hai ngày anh còn có thể miễn cưỡng hiểu được, dù sao Uông Úy Phàm cũng coi là ba của cô, lần trước việc anh ngăn cản hai người gặp mặt, trong lòng Uông Úy Phàm còn tức giận, khó xử một chút, anh cũng có thể chấp nhận.
Nhưng là thời gian dài, Thẩm Hoài Cảnh kiên nhẫn đã dùng hết, lửa giận càng phát ra lớn hơn.
Đến tận nay, đã ba bốn ngày Thẩm Hoài Cảnh không có nhìn thấy Ôn Đinh.
Hôm nay, Thiệu Thành Hi đến thành phố A, Thẩm Hoài Cảnh nhận được tin tức gọi điện thoại cho anh. Sau khi cúp điện thoại, Liên Hiên lái xe, hai người đi khách sạn lớn nhất thành phố A.
Không bao lâu, Thiệu Thành Hi liền đến, mang theo mấy người, trong đó một người chính là cả ngày xuất hiện trên TV Hàng Vũ Hằng, thần tượng của Khương Hoài Nhân, một người phụ nữ khác chính là vợ mới cưới của Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý, khoảng thời gian trước, anh gặp qua ở sân bay.
Thẩm Hoài Cảnh khẽ gật đầu, xem như bắt chuyện qua, trên mặt luôn luôn lãnh đạm cũng không có quá nhiều biểu lộ.
Thiệu Thành Hi quen biết Thẩm Hoài Cảnh cũng không phải một ngày hai ngày, đã biết rõ tính nết của anh, không để ý, ở đối diện anh ngồi xuống, hai tay chấp lại, ưu nhã đặt ở trên đùi, nhìn thẳng anh.
Thiệu Thành Hi người này, nhân trung chi long(*), ngoại hình cũng đẹp vô cùng. Khuôn mặt của anh ta không giống với khuôn mặt quá đẹp của Thẩm Hoài Cảnh, mà là một loại tuấn lãng, bên trong nho nhã mang theo một loại tính lưu manh, theo cách Liên Hiên trực bạch nói chính là ngụy quân tử.
(*) Nhân trung chi long: "Rồng giữa loài người". Ý nói là người có tài năng hoặc dung mạo hoặc bất cứ thứ gì nổi bật hơn người.
Liên Hiên chào hỏi mọi người ngồi xuống: "Các vị tùy tiện ngồi, tôi đi lấy chút đồ uống đến cho mọi người."
Mọi người trong phòng tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, Thiệu Thành Hi nhíu mày nhìn anh, đi thẳng vào vấn đề: "Đồ đâu?"
Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt liếc anh ta một cái, lại ở chỗ Hàng Vũ Hằng nhìn qua một vòng: "Chúng ta đều là người làm ăn, hẳn đều biết đạo lý trên thế giới này không có bữa ăn nào miễn phí."
Thiệu Thành Hi cười: "Cũng phải, anh nợ tôi một món nợ ân tình, lần trước đã trả, bây giờ đến lượt tôi nợ anh một ân tình."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua Hàng Vũ Hằng: "Anh hẳn phải biết, chuyện lần này của anh ta tương đối khó giải quyết, cũng không phải là một cái chứng cứ thì có thể giải quyết." Hàng Vũ Hằng bây giờ là một đại minh tinh phong mang vô hạn, thế lực tốt, Weibo fan hâm mộ năm sáu ngàn vạn, tương lai rạng rỡ. Nhưng gần đây lại dính tin đồn đồng tính, mà lại là cùng người đàn ông ở trên ghế sô pha thân mật, bị chụp phát tán lên mạng. Bây giờ tất cả sách báo, trang mạng anh ta đều lên trang nhất, hình tượng bị tổn hại rất lớn.
"Cho nên, tôi đem tất cả người trong cuộc cũng biết rõ tình huống mang tới, anh đã mở miệng, đương nhiên có thể có biện pháp giải quyết, mà lại không có nỗi lo sau này, đúng không?" Khoé miệng Thiệu Thành Hi có chút treo một vòng ý cười, trong mắt mang theo cơ trí.
Thẩm Hoài Cảnh biểu lộ rất đạm mạc, giọng nói cũng là: "Cho nên, anh hẳn phải biết ân tình này anh nợ tôi lớn bao nhiêu."
Thiệu Thành Hi hơi nheo mắt: "Cho nên, anh nhất định có chuyện rất quan trọng cần tôi giúp đỡ, vì vậy mới sẽ hao hết tâm lực như thế."
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, một người lạnh lùng, một người lạnh nhạt, trong không khí giống như lưu động hơi thở gì khác.
Hàng Vũ Hằng không nhịn được gãi gãi đầu, mở miệng muốn nói chuyện, người đại diện một bên đè tay anh ta lại, đối với anh ta ra hiệu lắc đầu cảnh cáo. Thiệu Thành Hi chỉ nói tới lấy chứng cứ, cũng không có nói ai giữ, sau khi đến, mới biết được người này đúng là Thẩm Hoài Cảnh. Thẩm Hoài Cảnh người này, ở giới doanh nhân rất có danh tiếng, đường đi hắc đạo bạch đạo cũng rất nhiều, bối cảnh rất sâu, cũng không phải là đối tượng có thể tùy tiện nói đắc tội.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, phá vỡ gợn sóng trong phòng. Ở cửa thò vào một cái đầu nho nhỏ: "Cậu."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn sang, lông mày có chút nhíu: "Sao con lại tới đây?"
Liên Hiên bưng cà phê bước vào, xẹp xẹp miệng: "Ôn Đinh đưa tiểu Bắc tới."
Chân mày Thẩm Hoài Cảnh nhíu sâu hơn: "Người phụ nữ kia đâu?"
Người đàn ông đem cà phê đặt lên bàn, ho nhẹ một tiếng: "Hình như cô ấy có chuyện gì đặc biệt quan trọng, cho nên đem tiểu Bắc thả xuống liền vội vội vàng vàng đi."
Thẩm Hoài Cảnh mắt sắc tĩnh mịch, người phụ nữ này thật sự khiêu chiến sự nhẫn nại của anh. Thiệu Thành Hi để Hàng Tiểu Ý bế Khương Hoài Bắc đi ra ngoài, Liên Hiên cũng đi theo đi ra ngoài.
Trong phòng còn lại mấy người đàn ông bọn họ, Thẩm Hoài Cảnh đem video Liên Hiên cầm tới từ chổ Từ lão Tứ giao cho Thiệu Thành Hi: "Tôi đề nghị đợi sự việc của các người đến mức cực điểm, công khai cái video này là tốt nhất." Hàng Vũ Hằng cùng người đàn ông chụp ảnh nhưng thật ra là một cái Ô Long, cái kia cái gọi là "Anh ta thích đàn ông" thật ra chính là người ngồi đối diện Thẩm Hoài Cảnh, Thiệu Thành Hi. Ảnh chụp kích tình trên ghế sô pha là sau khi hai người uống say, Hàng Vũ Hằng xuống giường đi vệ sinh, bị trượt chân ở trên người Thiệu Thành Hi, mới chụp ra ảnh kích tình của hai người trên ghế sô pha.
Lúc ấy chó săn ở bên ngoài quay video nhưng thật ra là thuộc hạ Từ Kính, Liên Hiên tra một chút thì tra ra. Dù sao Hàng Vũ Hằng ở thành phố A bị chụp ảnh, ở địa bàn của mình, sự việc vẫn là làm rất dễ.
Thiệu Thành Hi nhận USB, hơi híp mắt: "Anh muốn tôi làm cái gì?" Thẩm Hoài Cảnh cũng không phải là một người nguyện ý tìm phiền toái tới cửa. Nếu trước kia, chuyện này nếu là anh tìm anh ta giúp đỡ, có lẽ anh ta sẽ đồng ý, nhưng là để Thẩm Hoài Cảnh tự mình chủ động mở miệng đến giúp anh, đó là điều không thể.
Thẩm Hoài Cảnh đứng lên: "Lo tkhỏi họa trước là được." Đường gia sớm muộn phải chống lại, cho nên đương nhiên hẳn là sớm làm dự định.
Thẩm Hoài Cảnh một bộ dạng tiễn khách, Thiệu Thành Hi đương nhiên đã nhìn ra, đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, giống như lơ đãng nói: "Sẽ không phải là chuyện quan hệ của người phụ nữ trước kia anh kêu tôi giúp anh điều tra chứ? Cùng Đường gia có quan hệ? Nếu thật là cùng Đường gia có quan hệ, tôi phải suy nghĩ một chút."
"Anh không có chỗ cân nhắc." Thẩm Hoài Cảnh từ tốn nói, đi lên trước mở cửa phòng: "Đi thong thả."
Một đoàn người ra khỏi phòng, đi tháng máy hồi lâu, mới từ trong thang máy bước ra. Thẩm Hoài Cảnh liền liếc nhìn người phụ nữ đứng trong đại sảnh khách sạn.
Ôn Đinh dường như thần giao cách cảm, ngoái nhìn sang, nhìn thấy người đàn ông thân thân tây trang màu đen từ trong thang máy đi tới, giống như gặp quỷ, nhanh chóng đem đồ trên bàn nhét vào cặp của Khương Hoài Bắc, sau đó thì dắt Khương Hoài Bắc chạy ra ngoài: "Tiểu Bắc, đi nhanh, đi nhanh..." Cô không có nói qua một tiếng với anh liền đi đến chỗ Uông Úy Phàm, sợ là anh tức giận gần chết chứ.
Khương Hoài Bắc rất phối hợp với cô, giống như là chạy quen rồi. Thẩm Hoài Cảnh đã đi tới mấy bước, quát khẽ một tiếng: "Đứng lại."
Ôn Đinh giống như cái gì cũng không nghe thấy, mang theo Khương Hoài Bắc nhanh như chớp chạy ra khỏi khách sạn, vừa vặn một người trên chiếc xe taxi xuống, hai người chui vào, xe taxi nhanh chóng chạy đi.
Mặt Thẩm Hoài Cảnh đều đen.
Thiệu Thành Hi đi tới, nhìn thoáng qua chỗ Ôn Đinh biến mất, nhẹ nhàng cười cười: "Người a, đời này tuyệt đối không nên nói mạnh miệng, một người phụ nữ liền lộ tâm tư."
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Hoài Cảnh nhìn qua. Thiệu Thành Hi nắm tay vợ mình, hơi đắc chí: "Đi thôi, về nhà."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn bọn người Thiệu Thành Hi đi, cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của Ôn Đinh. Trong xe taxi, Ôn Đinh nhìn thấy điện thoại của Thẩm Hoài Cảnh, mí mắt nhảy mấy cái, nhất điện thoại bằng da đầu: "Hey."
Thẩm Hoài Cảnh nghe được giọng nói của cô, cười lạnh hai tiếng, cụp một tiếng đem điện thoại dập máy.
Ôn Đinh nghe âm thanh "Tút tút", đối diện khuôn mặt nhỏ đơn thuần của Khương Hoài Bắc, khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy cô nhất định là chọc tổ ong vò vẽ.
*
Hơn tám giờ tối, Uông gia cả một nhà đang vui vẻ hòa thuận ngồi trong phòng khách xem tivi. Ôn Đinh lén lút chạy ra ngoài phòng, gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Cảnh. Điện thoại vang lên thời gian rất lâu mới nhận, đầu kia truyền đến giọng nói trầm thấp không nhịn được của Thẩm Hoài Cảnh: "Cái gì?"
Ôn Đinh bĩu môi, đá mũi chân, nhỏ giọng phàn nàn: "Gọi điện thoại cho anh, anh đây là thái độ gì?"
Thẩm Hoài Cảnh cười lạnh thành tiếng: "Em còn biết gọi điện thoại cho anh? Anh cho là em đã đem con người của anh đều quên mất a."
Ôn Đinh hơi xấu hổ, gượng cười hai tiếng: "Làm sao có thể..." Đầu kia đã là tiếng "Tút tút". Ôn Đinh há to mồm, người này hôm nay đã là lần thứ hai cúp điện thoại cô.
Ôn Đinh nghiến răng nghiến lợi, chạy đến trong sân nhỏ đưa chân đi đá hàng rào màu trắng kia, một bên đá một bên nghĩ linh tinh: "Thẩm Hoài Cảnh, anh cái tính khí nóng nảy, ngạo kiều khó làm, tâm thần phân liệt, em là đầu óc ngất đi, mới có thể yêu anh."
"Không ôn nhu, không quan tâm, ngoại trừ mắng em chính là cúp điện thoại em, đồ đần mới muốn gặp anh đây. Anh cúp điện thoại em, có bản lĩnh cả một đời đừng nhận điện thoại em, em đem tiểu Nhân tiểu Bắc đều mang đi, để anh cả một đời tìm không thấy bọn chúng."
"Cả ngày có một khuôn mặt, em nợ anh gì sao?"
"Em không có nợ anh, là anh nợ em." Một giọng nói lành lạnh vang ở sau lưng, Ôn Đinh trong nháy mắt cảm thấy rùng mình, cứng ngắc quay đầu xem xem.
Người kia mặc một chiếc áo khoác màu đen, thân hình thẳng tắp đứng ở ngoài sân đèn đường chiếu xuống. Tuyết rải rác từ trên trời rơi xuống người anh, xoáy xuống dưới ánh đèn đường, rơi lên tóc đen của anh, trên vai, làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng mang theo trào phúng của anh. Ôn Đinh run rẩy rùng mình một cái.
__________
Editor:
Nghỉ lễ vui không mọi người ơi.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Khương Hoài Nhân ở chỗ Ôn Dĩ Nam hao phí một chút sức lực, sau đó nhìn thấy Ôn Đinh, thật sự sức cũng không còn bao nhiêu, nhưng vẫn cố gắng kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn biểu đạt bất mãn của mình. Ôn Đinh cẩn thận từng li từng tí móc ra một vật đưa đến trước mặt cô: "Tiểu Nhân, đây là vé vào cửa buổi hòa nhạc của Hàng Vũ Hằng, em xem một chút."
Khương Hoài Nhân nghe được tên Hàng Vũ Hằng, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh: "Hàng Vũ Hằng?"
Ôn Đinh thấy sắc mặt của cô buông lỏng, trong lòng vui mừng, vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng, chính là ngôi sao em thích kia, Hàng Vũ Hằng." Khương Hoài Nhân ở tuổi này, thích theo đuổi ngôi sao, cô thích nhất chính là Hàng Vũ Hằng này, đã nhiều lần nói muốn đi nghe buổi hòa nhạc của anh ấy. Nhưng bây giờ Hàng Vũ Hằng chủ yếu đóng các bộ phim truyền hình, đã không thường tổ chức buổi hòa nhạc, cho nên Khương Hoài Nhân cảm thấy thật đáng tiếc.
Khương Hoài Nhân mím môi một cái, cố gắng ức chế lấy vui mừng của mình, ánh sáng trong mắt lại bán cô. Ôn Đinh đem phiếu vào cửa nhét vào trong tay cô: "Kia... Cái gì...Bằng không sau này em nhìn biểu hiện của chị?"
Khương Hoài Nhân bước một bước, nắm chặt vé vào cửa trong tay, thuận xuống bậc thang: "Đây là chị nói, sau này nếu chị lại làm như thế, em sẽ không để ý tới chị."
Ôn Đinh liên tục không ngừng chăm sóc, Khương Hoài Nhân lúc này mới lộ ra nụ cười: "Phiếu này là đầu tháng sau, chúng ta cùng đi nha?"
Ôn Đinh vội vàng lắc đầu: "Chị đã qua cái tuổi theo đuổi ngôi sao rồi, hay là em cùng Dĩ Nam đi thôi."
"Ai? Đi xem buổi hòa nhạc của Hàng Vũ Hằng." Liên Hiên từ lầu hai xuống tới: "Này không phải đang có tin đồn anh ta đồng tính sao? Còn có thể bắt đầu biểu diễn hòa nhạc rồi?"
Khương Hoài Nhân trong nháy mắt xù lông lên: "Ai đồng tính? Anh ấy mới không phải đồng tính đâu, chú chớ nói nhảm, đều là truyền thông viết linh tinh, nếu chú lại nói xấu anh ấy, con sẽ tức giận."
Liên Hiên biểu lộ một mặt khoa trương: "Đầu năm nay hỏa lực fan hâm mộ thật sự là quá mạnh mẽ, ảnh chụp kia thế nhưng là có mắt có mũi, cùng một người đàn ông ôm ấp một cái."
Khương Hoài Nhân hừ hừ một tiếng: "Cho dù anh ấy thật sự thích đàn ông, chúng con cũng ủng hộ anh ấy. Người đều có quyền lợi tự mình lựa chọn, người đồng tính sở dĩ đã trôi qua áp lực. Cũng là bởi vì loại người mắt hẹp như họ ở sau lưng người nói này nói kia, người ta chọn đàn ông làm phiền họ ăn uống sao? Thế nhưng là cũng là bởi vì họ, nước bọt của họ tạo thành ít nhiều tổn thương."
Liên Hiên trợn mắt hốc mồm, bất quá anh chỉ nói một câu thật lòng thôi mà.
"Khương Hoài Nhân." Thẩm Hoài Cảnh đứng ở cửa thư phòng, chân mày hơi nhíu lại.
Khương Hoài Nhân xẹp xẹp miệng, đầu tiu nghỉu xuống: "Xin lỗi, chú Liên."
Liên Hiên khoát khoát tay, lắc lắc người hướng thư phòng đi: "Bản thiếu gia muốn đích thân đem người vu khống hãm hại Hàng Vũ Hằng đồng tính ra. Đồng chí nhỏ Khương Hoài Nhân, con đợi đến lúc đó cảm động rơi nước mắt với chú đi."
Liên Hiên vào thư phòng, Thẩm Hoài Cảnh hướng bàn đọc sách ngồi xuống, liếc anh một cái: "Không phải nói cậu đi thăm dò sự việc của Hàng Vũ Hằng sao? Còn ở lại đây làm cái gì?"
Liên Hiên ngã xuống ở trên ghế sô pha: "Tôi cũng chỉ là nói nói mà thôi, cùng tôi có lông gì quan hệ."
"Hàng Vũ Hằng là anh rể của Thiệu Thành Hi, nợ Thiệu Thành Hi một ân tình, hiểu không?"
"Nợ Thiệu Thành Hi ân tình? Có làm được cái gì? Anh cùng anh ta quan hệ cũng xem là tốt, đâu cần dùng lấy lòng?" Liên Hiên không để ý.
Thẩm Hoài Cảnh hơi mất kiên nhẫn: "Muốn cậu đi thì đi đi, dông dài cái gì."
Liên Hiên xẹp miệng: "Đừng cho là tôi không biết, còn không phải là vì Ôn Đinh. Anh a chính là..."
Thẩm Hoài Cảnh lặng lẽ quét tới một cái, Liên Hiên ấy ấy ngậm miệng, đứng người lên đi ra ngoài: "Tôi đi tìm Từ lão Tứ. Nha, Từ lão Tứ cái tên ăn chơi này xem có thể làm chút chuyện đứng đắn không."
"Đợi một chút."
Liên Hiên vội vàng lại, mang theo nước mắt: "Cửu ca, anh không nỡ tôi?"
Thẩm Hoài Cảnh cũng không thèm nhìn cậu ta: "Mấy ngày nay cậu nghĩ một chút biện pháp, tìm người xem, mau chóng đem Ôn Dĩ Nam đưa đi nước ngoài."
Liên Hiên đáp lời, sau đó ra phòng sách.
*
Thẩm Hoài Cảnh ở trong phòng sách một khoảng thời gian. Lúc ra, vốn nên là vô cùng náo nhiệt nay trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, nhìn bốn phía một vòng, cũng không nhìn thấy bất kỳ ai. Lông mày Thẩm Hoài Cảnh không khỏi hơi nhíu lên, vẫy kêu bảo mẫu mới tới: "Người đâu?"
Bảo mẫu là sau khi Ôn Đinh đi, Thẩm Hoài Cảnh tìm đến giúp đỡ chăm sóc Khương Hoài Nhân và Khương Hoài Bắc, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hoài Cảnh có chút không vui, cẩn thận mở miệng: "Vừa rồi có chiếc xe tới đón Ôn tiểu thư, Ôn tiểu thư để cho tôi nói với tiên sinh, cô ấy dẫn theo tiểu Nhân tiểu Bắc đến nhà chú cô ấy, để ban đêm tiên sinh nghỉ ngơi sớm một chút."
Thẩm Hoài Cảnh nghe xong lời này, sắc mặt biến thành màu đen, khí tức quanh người giống như nổi lên mưa to gió lớn. Người phụ nữ này thực là có can đảm, vừa mới cùng anh bảo đảm, cái này lại không thấy.
So với Thẩm gia thanh thanh lãnh lãnh, Uông gia bên này là vô cùng náo nhiệt. Uông Úy Phàm rất thích trẻ con, Khương Hoài Bắc đáng yêu hiểu chuyện mà, mở miệng một tiếng chú Uông, gọi Uông Úy Phàm trong lòng ngọt ghê gớm, Khương Hoài Nhân từ trước đến nay thích náo nhiệt, Uông Úy Phàm lại bình dị gần gũi, còn đặc biệt đến phòng bếp làm bánh gatô nhỏ phim hoạt hình cho Khương Hoài Bắc Khương Hoài Nhân, dỗ đến Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc đặc biệt cao hứng.
Sau khi Khương Hoài Nhân hiểu rõ quan hệ của Ôn Đinh với Uông Úy Phàm. Bất quá Uông Úy Phám trông một người giống như ngoài ba mươi tuổi, gọi một tiếng "Uông gia gia", một tiếng gọi này làm toàn bộ cái bàn đều yên lặng. Khương Hoài Nhân gượng cười mấy tiếng: "Kia... cái gì..., bối phận không thể loạn."
Uông Úy Phàm cười ha ha: "Được, được, gia gia cũng rất tốt."
Ôn Dĩ Nam ở dưới đáy bàn cho Khương Hoài Nhân cái tán thưởng, Khương Hoài Nhân nguýt cậu một cái. Nếu không phải vì cậu cô, cô mới không chịu thua thiệt đâu.
*
Khoảng thời gian này Thẩm Hoài Cảnh đã rất tức giận. Sau khi đón Ôn Đinh trở về, Ôn Đinh không có ở chỗ anh ngủ qua một đêm. Uông Úy Phàm trực tiếp đem người nhận được về chỗ của ông, mỹ danh này viết "Khuê nữ chưa xuất giá không thể ở trong nhà người đàn ông xa lạ."
Ôn Đinh, Ôn Dĩ Nam không ở nhà, ngay tiếp đó Khương Hoài Bắc Khương Hoài Nhân cũng không trở lại, trong nhà thanh thanh lãnh lãnh thì thừa chính anh. Một ngày hai ngày anh còn có thể miễn cưỡng hiểu được, dù sao Uông Úy Phàm cũng coi là ba của cô, lần trước việc anh ngăn cản hai người gặp mặt, trong lòng Uông Úy Phàm còn tức giận, khó xử một chút, anh cũng có thể chấp nhận.
Nhưng là thời gian dài, Thẩm Hoài Cảnh kiên nhẫn đã dùng hết, lửa giận càng phát ra lớn hơn.
Đến tận nay, đã ba bốn ngày Thẩm Hoài Cảnh không có nhìn thấy Ôn Đinh.
Hôm nay, Thiệu Thành Hi đến thành phố A, Thẩm Hoài Cảnh nhận được tin tức gọi điện thoại cho anh. Sau khi cúp điện thoại, Liên Hiên lái xe, hai người đi khách sạn lớn nhất thành phố A.
Không bao lâu, Thiệu Thành Hi liền đến, mang theo mấy người, trong đó một người chính là cả ngày xuất hiện trên TV Hàng Vũ Hằng, thần tượng của Khương Hoài Nhân, một người phụ nữ khác chính là vợ mới cưới của Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý, khoảng thời gian trước, anh gặp qua ở sân bay.
Thẩm Hoài Cảnh khẽ gật đầu, xem như bắt chuyện qua, trên mặt luôn luôn lãnh đạm cũng không có quá nhiều biểu lộ.
Thiệu Thành Hi quen biết Thẩm Hoài Cảnh cũng không phải một ngày hai ngày, đã biết rõ tính nết của anh, không để ý, ở đối diện anh ngồi xuống, hai tay chấp lại, ưu nhã đặt ở trên đùi, nhìn thẳng anh.
Thiệu Thành Hi người này, nhân trung chi long(*), ngoại hình cũng đẹp vô cùng. Khuôn mặt của anh ta không giống với khuôn mặt quá đẹp của Thẩm Hoài Cảnh, mà là một loại tuấn lãng, bên trong nho nhã mang theo một loại tính lưu manh, theo cách Liên Hiên trực bạch nói chính là ngụy quân tử.
(*) Nhân trung chi long: "Rồng giữa loài người". Ý nói là người có tài năng hoặc dung mạo hoặc bất cứ thứ gì nổi bật hơn người.
Liên Hiên chào hỏi mọi người ngồi xuống: "Các vị tùy tiện ngồi, tôi đi lấy chút đồ uống đến cho mọi người."
Mọi người trong phòng tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, Thiệu Thành Hi nhíu mày nhìn anh, đi thẳng vào vấn đề: "Đồ đâu?"
Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt liếc anh ta một cái, lại ở chỗ Hàng Vũ Hằng nhìn qua một vòng: "Chúng ta đều là người làm ăn, hẳn đều biết đạo lý trên thế giới này không có bữa ăn nào miễn phí."
Thiệu Thành Hi cười: "Cũng phải, anh nợ tôi một món nợ ân tình, lần trước đã trả, bây giờ đến lượt tôi nợ anh một ân tình."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua Hàng Vũ Hằng: "Anh hẳn phải biết, chuyện lần này của anh ta tương đối khó giải quyết, cũng không phải là một cái chứng cứ thì có thể giải quyết." Hàng Vũ Hằng bây giờ là một đại minh tinh phong mang vô hạn, thế lực tốt, Weibo fan hâm mộ năm sáu ngàn vạn, tương lai rạng rỡ. Nhưng gần đây lại dính tin đồn đồng tính, mà lại là cùng người đàn ông ở trên ghế sô pha thân mật, bị chụp phát tán lên mạng. Bây giờ tất cả sách báo, trang mạng anh ta đều lên trang nhất, hình tượng bị tổn hại rất lớn.
"Cho nên, tôi đem tất cả người trong cuộc cũng biết rõ tình huống mang tới, anh đã mở miệng, đương nhiên có thể có biện pháp giải quyết, mà lại không có nỗi lo sau này, đúng không?" Khoé miệng Thiệu Thành Hi có chút treo một vòng ý cười, trong mắt mang theo cơ trí.
Thẩm Hoài Cảnh biểu lộ rất đạm mạc, giọng nói cũng là: "Cho nên, anh hẳn phải biết ân tình này anh nợ tôi lớn bao nhiêu."
Thiệu Thành Hi hơi nheo mắt: "Cho nên, anh nhất định có chuyện rất quan trọng cần tôi giúp đỡ, vì vậy mới sẽ hao hết tâm lực như thế."
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, một người lạnh lùng, một người lạnh nhạt, trong không khí giống như lưu động hơi thở gì khác.
Hàng Vũ Hằng không nhịn được gãi gãi đầu, mở miệng muốn nói chuyện, người đại diện một bên đè tay anh ta lại, đối với anh ta ra hiệu lắc đầu cảnh cáo. Thiệu Thành Hi chỉ nói tới lấy chứng cứ, cũng không có nói ai giữ, sau khi đến, mới biết được người này đúng là Thẩm Hoài Cảnh. Thẩm Hoài Cảnh người này, ở giới doanh nhân rất có danh tiếng, đường đi hắc đạo bạch đạo cũng rất nhiều, bối cảnh rất sâu, cũng không phải là đối tượng có thể tùy tiện nói đắc tội.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, phá vỡ gợn sóng trong phòng. Ở cửa thò vào một cái đầu nho nhỏ: "Cậu."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn sang, lông mày có chút nhíu: "Sao con lại tới đây?"
Liên Hiên bưng cà phê bước vào, xẹp xẹp miệng: "Ôn Đinh đưa tiểu Bắc tới."
Chân mày Thẩm Hoài Cảnh nhíu sâu hơn: "Người phụ nữ kia đâu?"
Người đàn ông đem cà phê đặt lên bàn, ho nhẹ một tiếng: "Hình như cô ấy có chuyện gì đặc biệt quan trọng, cho nên đem tiểu Bắc thả xuống liền vội vội vàng vàng đi."
Thẩm Hoài Cảnh mắt sắc tĩnh mịch, người phụ nữ này thật sự khiêu chiến sự nhẫn nại của anh. Thiệu Thành Hi để Hàng Tiểu Ý bế Khương Hoài Bắc đi ra ngoài, Liên Hiên cũng đi theo đi ra ngoài.
Trong phòng còn lại mấy người đàn ông bọn họ, Thẩm Hoài Cảnh đem video Liên Hiên cầm tới từ chổ Từ lão Tứ giao cho Thiệu Thành Hi: "Tôi đề nghị đợi sự việc của các người đến mức cực điểm, công khai cái video này là tốt nhất." Hàng Vũ Hằng cùng người đàn ông chụp ảnh nhưng thật ra là một cái Ô Long, cái kia cái gọi là "Anh ta thích đàn ông" thật ra chính là người ngồi đối diện Thẩm Hoài Cảnh, Thiệu Thành Hi. Ảnh chụp kích tình trên ghế sô pha là sau khi hai người uống say, Hàng Vũ Hằng xuống giường đi vệ sinh, bị trượt chân ở trên người Thiệu Thành Hi, mới chụp ra ảnh kích tình của hai người trên ghế sô pha.
Lúc ấy chó săn ở bên ngoài quay video nhưng thật ra là thuộc hạ Từ Kính, Liên Hiên tra một chút thì tra ra. Dù sao Hàng Vũ Hằng ở thành phố A bị chụp ảnh, ở địa bàn của mình, sự việc vẫn là làm rất dễ.
Thiệu Thành Hi nhận USB, hơi híp mắt: "Anh muốn tôi làm cái gì?" Thẩm Hoài Cảnh cũng không phải là một người nguyện ý tìm phiền toái tới cửa. Nếu trước kia, chuyện này nếu là anh tìm anh ta giúp đỡ, có lẽ anh ta sẽ đồng ý, nhưng là để Thẩm Hoài Cảnh tự mình chủ động mở miệng đến giúp anh, đó là điều không thể.
Thẩm Hoài Cảnh đứng lên: "Lo tkhỏi họa trước là được." Đường gia sớm muộn phải chống lại, cho nên đương nhiên hẳn là sớm làm dự định.
Thẩm Hoài Cảnh một bộ dạng tiễn khách, Thiệu Thành Hi đương nhiên đã nhìn ra, đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, giống như lơ đãng nói: "Sẽ không phải là chuyện quan hệ của người phụ nữ trước kia anh kêu tôi giúp anh điều tra chứ? Cùng Đường gia có quan hệ? Nếu thật là cùng Đường gia có quan hệ, tôi phải suy nghĩ một chút."
"Anh không có chỗ cân nhắc." Thẩm Hoài Cảnh từ tốn nói, đi lên trước mở cửa phòng: "Đi thong thả."
Một đoàn người ra khỏi phòng, đi tháng máy hồi lâu, mới từ trong thang máy bước ra. Thẩm Hoài Cảnh liền liếc nhìn người phụ nữ đứng trong đại sảnh khách sạn.
Ôn Đinh dường như thần giao cách cảm, ngoái nhìn sang, nhìn thấy người đàn ông thân thân tây trang màu đen từ trong thang máy đi tới, giống như gặp quỷ, nhanh chóng đem đồ trên bàn nhét vào cặp của Khương Hoài Bắc, sau đó thì dắt Khương Hoài Bắc chạy ra ngoài: "Tiểu Bắc, đi nhanh, đi nhanh..." Cô không có nói qua một tiếng với anh liền đi đến chỗ Uông Úy Phàm, sợ là anh tức giận gần chết chứ.
Khương Hoài Bắc rất phối hợp với cô, giống như là chạy quen rồi. Thẩm Hoài Cảnh đã đi tới mấy bước, quát khẽ một tiếng: "Đứng lại."
Ôn Đinh giống như cái gì cũng không nghe thấy, mang theo Khương Hoài Bắc nhanh như chớp chạy ra khỏi khách sạn, vừa vặn một người trên chiếc xe taxi xuống, hai người chui vào, xe taxi nhanh chóng chạy đi.
Mặt Thẩm Hoài Cảnh đều đen.
Thiệu Thành Hi đi tới, nhìn thoáng qua chỗ Ôn Đinh biến mất, nhẹ nhàng cười cười: "Người a, đời này tuyệt đối không nên nói mạnh miệng, một người phụ nữ liền lộ tâm tư."
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Hoài Cảnh nhìn qua. Thiệu Thành Hi nắm tay vợ mình, hơi đắc chí: "Đi thôi, về nhà."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn bọn người Thiệu Thành Hi đi, cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của Ôn Đinh. Trong xe taxi, Ôn Đinh nhìn thấy điện thoại của Thẩm Hoài Cảnh, mí mắt nhảy mấy cái, nhất điện thoại bằng da đầu: "Hey."
Thẩm Hoài Cảnh nghe được giọng nói của cô, cười lạnh hai tiếng, cụp một tiếng đem điện thoại dập máy.
Ôn Đinh nghe âm thanh "Tút tút", đối diện khuôn mặt nhỏ đơn thuần của Khương Hoài Bắc, khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy cô nhất định là chọc tổ ong vò vẽ.
*
Hơn tám giờ tối, Uông gia cả một nhà đang vui vẻ hòa thuận ngồi trong phòng khách xem tivi. Ôn Đinh lén lút chạy ra ngoài phòng, gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Cảnh. Điện thoại vang lên thời gian rất lâu mới nhận, đầu kia truyền đến giọng nói trầm thấp không nhịn được của Thẩm Hoài Cảnh: "Cái gì?"
Ôn Đinh bĩu môi, đá mũi chân, nhỏ giọng phàn nàn: "Gọi điện thoại cho anh, anh đây là thái độ gì?"
Thẩm Hoài Cảnh cười lạnh thành tiếng: "Em còn biết gọi điện thoại cho anh? Anh cho là em đã đem con người của anh đều quên mất a."
Ôn Đinh hơi xấu hổ, gượng cười hai tiếng: "Làm sao có thể..." Đầu kia đã là tiếng "Tút tút". Ôn Đinh há to mồm, người này hôm nay đã là lần thứ hai cúp điện thoại cô.
Ôn Đinh nghiến răng nghiến lợi, chạy đến trong sân nhỏ đưa chân đi đá hàng rào màu trắng kia, một bên đá một bên nghĩ linh tinh: "Thẩm Hoài Cảnh, anh cái tính khí nóng nảy, ngạo kiều khó làm, tâm thần phân liệt, em là đầu óc ngất đi, mới có thể yêu anh."
"Không ôn nhu, không quan tâm, ngoại trừ mắng em chính là cúp điện thoại em, đồ đần mới muốn gặp anh đây. Anh cúp điện thoại em, có bản lĩnh cả một đời đừng nhận điện thoại em, em đem tiểu Nhân tiểu Bắc đều mang đi, để anh cả một đời tìm không thấy bọn chúng."
"Cả ngày có một khuôn mặt, em nợ anh gì sao?"
"Em không có nợ anh, là anh nợ em." Một giọng nói lành lạnh vang ở sau lưng, Ôn Đinh trong nháy mắt cảm thấy rùng mình, cứng ngắc quay đầu xem xem.
Người kia mặc một chiếc áo khoác màu đen, thân hình thẳng tắp đứng ở ngoài sân đèn đường chiếu xuống. Tuyết rải rác từ trên trời rơi xuống người anh, xoáy xuống dưới ánh đèn đường, rơi lên tóc đen của anh, trên vai, làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng mang theo trào phúng của anh. Ôn Đinh run rẩy rùng mình một cái.
__________
Editor:
Nghỉ lễ vui không mọi người ơi.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook