*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Hoài Cảnh đứng ở đó, trầm mặc hút mấy điếu thuốc, đầu thuốc lá cuối cùng trực tiếp dùng ngón tay trỏ với ngón cái dập tắt, ném vào thùng rác.

Liên Hiên nhìn chậc chậc lắc đầu. Thẩm Hoài Cảnh cũng không có thói quen hút thuốc. Ở trong tù, lúc mẹ của Khương Hoài Nhân chết, lần cuối cũng không nhìn được, đoạn thời gian đó là lúc anh hút dữ dội nhất, gần một năm. Mỗi ngày ba bốn bao, qua đoạn thời gian đó, sau một ngày nào đó, Thẩm Hoài Cảnh lại đột nhiên không hút thuốc lá.

Nói cho cùng, thật ra anh biết tự hạn chế, một người đối với bản thân rất nghiêm khắc. Đời này làm cho anh mất đi lí trí như thế, Liên Hiên chỉ gặp qua hai người, một là chị của anh, một chính là Ôn Đinh.

Thẩm Hoài Cảnh đứng thẳng người, đối với Liên Hiên thản nhiên nói: “Đi thôi.”

“Đi?” Liên Hiên sửng sốt: “Bây giờ? Ôn Đinh còn đang truyền nước đây, đi như thế nào?”

Thẩm Hoài Cảnh dẫn đầu cất bước, lạnh lùng nói: “Có đi hay không?”

Liên Hiên nhìn thoáng qua Ôn Dĩ Nam, nhìn Thẩm Hoài Cảnh đây là ý định tự mình rời đi?

Thẩm Hoài Cảnh đi hai bước, ở trước mặt Ôn Dĩ Nam dừng lại. Từ trong túi móc ra một cái điện thoại di động đưa cho cậu: “Cất kỹ, bên trong có đoạn ghi âm, em nghe một chút.”

Ôn Dĩ Nam bị động tiếp nhận điện thoại, Thẩm Hoài Cảnh lại nói thật nhỏ: “Tìm chăn đắp lên cho cô ấy.” Sau đó cũng không quay đầu lại, bước đi.

“Thẩm ca.” Ôn Dĩ Nam mờ mịt nhìn về phía Liên Hiên.

Liên Hiên bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi theo sau lưng Thẩm Hoài Cảnh đi ra ngoài. Xem ra lần này Thẩm Hoài Cảnh là thật bị làm phát giận.

Ôn Dĩ Nam vào nhà đem tấm chăn nhỏ ra đắp lên cho Ôn Đinh, sau đó vào nhà ấn mở điện thoại Thẩm Hoài Cảnh đưa cậu. Tìm tới đoạn ghi âm, vừa mở liền là mười phần tiếng la hét: “Ôn Dĩ Nam. Anh đi đi, cả đời này, bản tiểu gia cũng không muốn tiếp tục gặp anh, anh tuyệt đối đừng lại xuất hiện ở trước mặt tiểu gia ta. Nếu không bản cô nãi nãi gặp anh một lần sẽ đánh anh một lần, rút gân của anh, lột da của anh, uống máu của anh, đem anh chém thành muôn mảnh, thả vào vực sâu vạn trượng, để anh vĩnh viễn không thấy mặt trời.”

Nghĩ đến Khương Hoài Nhân hai tay chống nạnh, bộ dáng tự xưng ta nộ khí mười phần, Ôn Dĩ Nam bất đắc dĩ cười.

Thẩm Hoài Cảnh vừa đi, không bao lâu, Ôn Đinh liền tỉnh lại, đầu của cô luôn hướng đến chổ Thẩm Hoài Cảnh vừa đứng. Vừa mở mắt ra, nơi đó người nào cũng không có. Ôn Đinh không khỏi có chút hoảng hốt, cô giống như là mơ tới Thẩm Hoài Cảnh đã đến, là cô mơ sao? Vì sao cảm giác chân thật như vậy?

Ôn Đinh dùng một cái tay chống đỡ ngồi xuống, Ôn Dĩ Nam vội vàng bước tới: “Chị, cảm thấy thế nào?”

Ôn Đinh trừng mắt nhìn, tỉnh táo lại, thì thào: “Anh ấy đâu?”

Ôn Dĩ Nam biết cô nói chính là Thẩm Hoài Cảnh, che giấu ho khan một tiếng: “Hẳn là có việc gì, đi trước.”

Ôn Đinh ngẩn người, mí mắt cụp xuống, khó nén thất vọng, không hiểu có loại cảm giác ưu thương hoa trong gương, trăng trong nước (*).

(*) Hoa trong gương, trăng dưới nước: Ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.

Ban đêm, Ôn Đinh nằm ở trên giường nhìn lên trần nhà, một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu kêu loạn, giống như có ngàn vạn tiểu nhân đang nói chuyện, bắt không được trọng điểm, tìm không thấy đại khái, chỉ là mỗi một câu bên trong đều có ba chữ, Thẩm Hoài Cảnh!

Ôn Đinh cảm thấy não người đau nhức.

Lúc Ôn Dĩ Nam nhận điện thoại của Thẩm Hoài Cảnh, đã là hơn mười hai giờ khuya. Cúp điện thoại, Ôn Dĩ Nam khoác áo khoác ra ngoài phòng.

Ôn Đinh cũng chưa ngủ, loáng thoáng nghe được âm thanh rời giường Ôn Dĩ Nam ở gian ngoài, vốn cho là cậu đi nhà vệ sinh, chỉ sau chốc lát cậu trở về, truyền đến âm thanh cố gắng đè thấp nói chuyện. Ôn Đinh từ trên giường ngồi dậy, ban đêm rất lạnh, chăn trượt đến bên hông, run lập cập.

Ôn Đinh và Ôn Dĩ Nam ở chính là hai phòng. Ôn Đinh ở phòng trong, Ôn Dĩ Nam ở phòng ngoài, vốn là một phòng ngủ, một phòng bếp, nhưng Ôn Dĩ Nam đã trưởng thành, hai người không tiện ở một phòng. Dì Dương liền đem một cái giường khác trong nhà chuyển vào, đem phòng bếp trước đó đổi thành một gian phòng ngủ.

Cũng may, nhà dì Dương cũng coi như giàu có, phòng ở trang trí cũng không tệ lắm, hai người ở cũng coi như thoải mái.

Cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, thấy một bóng hình rõ ràng bước vào mang theo luồng không khí lạnh lẽo.

Trong phòng mặc dù mờ tối, gần như không thấy rõ, nhưng Ôn Đinh vẫn một chút liền nhận ra bóng người này là Thẩm Hoài Cảnh, tim không khỏi ‘Bịch bịch’ nhảy dựng lên.

Thẩm Hoài Cảnh giống như không nhìn thấy người ngồi trên giường, còn cởi áo ra, sau đó đi đến bên giường vén chăn lên trên, nằm xuống.

Trên người anh rất lạnh, vừa lên tới, thì cảm giác một thân hơi lạnh, Ôn Đinh run run một chút, theo bản năng đem chăn trùm lên trên người anh.

Ôn Đinh ngủ là cái giường một người ngủ, Thẩm Hoài Cảnh dáng dấp cao lớn, hai người liền có cảm giác rất chen chúc. Vì phòng ngừa Thẩm Hoài Cảnh rơi xuống, Ôn Đinh dùng sức hướng bên tường xê dịch vào, nhịn không được mở miệng: “Không phải anh đi rồi sao?”

Trong bóng tối, âm thanh rất rỏ ràng, khàn khàn mang theo chút giọng mũi.

Lúc đầu Thẩm Hoài Cảnh nằm ngang mặt hướng lên trên, nghe được cô hỏi, trở mình đem cái ót đưa cho cô.

Ôn Đinh chẹp chẹp miệng, trong lòng cảm thấy khó chịu, cái này rõ ràng là không muốn cùng cô nói chuyện.

Ôn Đinh ngồi mấy phút, cảm thấy lạnh, thì cẩn thận nằm xuống, thân thể cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám, hô hấp đều không tự chủ thả nhẹ.

Ôn Đinh duy trì động tác này không biết là qua bao lâu, cho đến khi hô hấp của Thẩm Hoài Cảnh đều đặn, giống như là ngủ thiếp đi. Ôn Đinh mới lặng lẽ nhúc nhích đôi chân lạnh lẽo, cô khẽ động, Thẩm Hoài Cảnh cũng bỗng nhúc nhích, Ôn Đinh lập tức không dám động, không dám thở mạnh một tiếng.

Một lát sau, cảm thấy mình sắp bị nín chết, Ôn Đinh mới lặng lẽ hít một hơi.

Chậm rãi trở mình, Ôn Đinh nhìn phía sau lưng rộng lớn của Thẩm Hoài Cảnh. Rốt cục vẫn là nhịn không được nhẹ nhàng nói: “Thẩm Hoài Cảnh, anh đã ngủ chưa?”

Không ngoài dự liệu, Thẩm Hoài Cảnh không có động tĩnh, Ôn Đinh thở dài một hơi, thân thể hướng bên kia Thẩm Hoài Cảnh rụt rụt. Chăn có chút nhỏ, hai người đắp, ở giữa bám lấy một cái khe hở, gió mát thuận khe hở chui vào, ấm áp trước đó đang từ từ tiêu tan.

Ôn Đinh giơ tay lên thoáng dừng một chút, sau đó vòng lấy eo của anh, dán lên sau lưng anh. Thân thể Thẩm Hoài Cảnh rõ ràng cứng đờ lại một chút, nhưng vẫn là không có bất kỳ biểu hiện gì. Trong lòng Ôn Đinh thoáng thấp thỏm một chút, đem chăn giật giật kéo lên, nhét vào khe hở. Còn tốt, anh cũng không bài xích cô.

Thân thể của anh rất nóng, rất dễ chịu, Ôn Đinh hài lòng thở ra một hơi.

“Thẩm Hoài Cảnh, thật ra, em họ Đường, Đường Ninh, là tên em trước kia.” Trong bóng tối, Ôn Đinh đột nhiên mở miệng, Thẩm Hoài Cảnh con mắt phút chốc mở ra, mang theo một tia sáng tĩnh mịch.

Đầu Ôn Đinh cọ xát trên lưng anh, tay đặt xuống bụng của anh, giọng nói khàn khàn mang theo chút trống rỗng: “Năm đó mẹ em gả cho Đường Hải chỉ có hai mươi tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp đại học, sau đó thì có em với Dĩ Nam.”

“Tất cả mọi người cho là thời gian đó bọn em rất hạnh phúc, đi về có xe đưa đón, trong nhà bảo mẫu người hầu rất nhiều, muốn cái gì có cái đó. Bạn học ghen tị, người xung quanh ghen ghét.” Ôn Đinh cười nhạo một tiếng: “Thế nhưng không ai biết, ba em không phải, là Đường Hải. Hàng năm số lần em gặp ông ta đếm trên đầu ngón tay, mấy tháng không gặp ông ta một lần là chuyện thường xảy ra, em đã quen việc mỗi ngày mẹ lấy nước mắt rửa mặt, quen mẹ không có nụ cười trên mặt.”

Ôn Đinh nói rất bình tĩnh, cảm xúc không có một tia biến động: “Sau này, Đường Hải trở về, mang về một người phụ nữ mang thai, còn có một đứa con gái chênh lệch em không nhiều. Năm đó, em mười ba tuổi, đứa con gái lớn đó mười tuổi. Mẹ em rất bình tĩnh kí giấy ly hôn, cái gì cũng không muốn, chỉ có một yêu cầu, đem em và Dĩ Nam đi.”

“Rời đi cái cung điện tráng lệ kia, mẹ đem hai đứa bọn em đi. Một người phụ nữ, chưa tốt nghiệp đại học đã gả cho người ta, hơn mười năm không có công việc. Thế nhưng mẹ rất vui vẻ, cho dù ở căn phòng nhỏ tối tăm, cho dù mỗi ngày làm việc mười mấy tiếng, cho dù mỗi ngày đều qua rất vất vả, nhưng so với mẹ ở trong cái Thủy Tinh Cung kia vui vẻ, vui vẻ gấp trăm lần.”

Nghe giọng cô chát chát, Thẩm Hoài Cảnh trong lòng giật giật, tay đi lên nhẹ nhàng cầm tay của cô. Ôn Đinh dùng sức ôm chặt eo của anh: “Sau đó, thì gặp chú, lúc ấy chú chỉ có hai mươi tám tuổi, hòa hoa phong nhã, dương quang suất khí, tốt nghiệp đại học danh tiếng, có tiền đồ thật tốt. Thế nhưng hết lần này tới lần khác yêu mẹ em, một người hơn ba mươi tuổi, đã sinh hai đứa con.”

Ôn Đinh thở dài một hơi: “Thật lâu sau này, mẹ nói, cả đời này chú bất hạnh nhất chính là gặp bà.”

“Thế nhưng rất hạnh phúc, năm năm đó, là thời gian hạnh phúc nhất của em và mẹ. Thẩm Hoài Cảnh, anh biết đó có bao nhiêu hạnh phúc không? Chính là mỗi ngày rời giường nhìn thấy ánh nắng đều mỉm cười, mỗi ngày không khí đều tràn ngập hương hoa, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mẹ cười. Đó chính là thời điểm em thấy mẹ cười đẹp nhất.” Ôn Đinh trong giọng nói mang theo mỉm cười, có thể thấy được lúc đó cô trải qua vui vẻ đến cỡ nào.

“Em nghĩ rằng cuộc sống sẽ tiếp tục như vậy, thế nhưng cuộc sống luôn không như ý mình. Đột nhiên có một ngày, Đường Hải tìm tới, yêu cầu đem Dĩ Nam đi, mẹ đương nhiên không đồng ý…” Có lẽ là nghĩ đến sự việc khi đó, Ôn Đinh im lặng một lúc, Thẩm Hoài Cảnh xoay người, đem cô ôm vào trong ngực, tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.

Anh khẽ vuốt mang cho cô an ủi rất lớn, Ôn Đinh ủi ủi trong ngực anh: “Sau đó chú bị liên luỵ, mất công việc, họ hàng xa lánh, sự nghiệp dốc sức nhiều năm qua, một lần sụp đổ. Dĩ Nam với mẹ bị ép đem về Đường gia. Cuối cùng, mẹ không thể không thỏa hiệp, nhưng đưa ra yêu cầu chính là bỏ qua cho chú, sau đó để cho em đi nơi khác học đại học.”

“Lại lại sau đó, mẹ mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cuối cùng…” Ôn Đinh nhắm đôi mắt lại, cắn thật chặt môi dưới. Thời điểm cô nhận được thông báo liền trở về, nhưng không còn cơ hội nhìn thấy nụ cười của mẹ nữa.

Thẩm Hoài Cảnh tay vỗ vỗ bên mặt của cô, lau đi nước mắt trên khóe mắt của cô, nói thật nhỏ: “Được rồi, đừng nói nữa.”

Ôn Đinh dựa trong ngực anh, cảm thấy có chút hoảng hố. Nhiều năm như vậy, những chuyện này cô nghĩ cũng không dám nghĩ, bây giờ lại có thể ở trước mặt một người không có chút khúc mắc nào nói ra. Loại cảm giác nhẹ nhõm đó giống như một bao quần áo nặng nề ở trong lòng được phóng thích ra, giống như rốt cục trên thế giới này cũng có một người có thể cùng cô chia sẽ, gánh chịu tất cả. Làm cho cô có một loại cảm giác không chân thực, đó chính là cô cũng không còn tiếp tục cô độc.

Ôn Đinh bình phục tâm tình một chút, đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng cái cằm mang theo gốc râu ria của Thẩm Hoài Cảnh. Cảm nhận được ở giữa lòng bàn tay gai đâm, cảm nhận được nhiệt độ anh, cảm thấy tim mình bị lấp tràn đầy, loại cảm giác này rất lạ lẫm, lại rất hấp dẫn người ta.

Ôn Đinh khẽ thở dài một hơi, chút tình cảm cô cũng không còn cách nào trốn tránh, đó chính là cô thật sự yêu người đàn ông trước mắt này, tránh cũng không thể tránh, cũng không muốn lại tránh.

“Thẩm Hoài Cảnh…” do dự một hồi, Ôn Đinh lại một lần nữa mở miệng, thành khẩn nói: “Em biết chuyện lần này là em không đúng, em xin lỗi anh.”

Thẩm Hoài Cảnh không nói gì, Ôn Đinh đợi lại đợi, anh vẫn là không có động tĩnh, ngay lúc cô đợi sắp ngủ thiếp đi, Thẩm Hoài Cảnh mới mở miệng, giọng nói có chút cứng rắn, lạnh lẽo: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Ôn Đinh có chút mơ: “Sau đó cái gì? Anh cảm thấy em xin lỗi không đủ chân thành tha thiết, thế em xin lỗi một lần nữa.”

Thẩm Hoài Cảnh cười lạnh một tiếng, buông lỏng tay, xoay người đưa lưng về phía cô: “Im miệng đi.”

Ôn Đinh: “…” Cô lại nói sai cái gì sao? Mới vừa rồi còn tốt mà, sao lại chọc vào vẩy của anh ấy rồi?

Ôn Đinh nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì sau đó, cuối cùng quyết định đi ngủ. Trời đất bao la không bằng đi ngủ là lớn nhất.

________

Editor:

Cuối tuần, cuối tháng vui vẻ nhé mọi người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương