Gia đình chúng tôi tiếp tục chuyến đi của mình, bỏ mặc đám đông đằng sau.

Hình ảnh về con chó ở trong làng cứ ám ảnh tâm trí tôi mãi.

Tôi muốn hỏi bố mẹ lắm nhưng nghĩ đến thái độ của hai người thời gian gần đây làm tôi không dám hỏi.

Gia đình tôi bắt xe khách lên Hà Nội, dùng bữa trưa trên nhà ông bà ngoại rồi chiều lên trung tâm thương mại chơi.

Nhìn mặt bố có vẻ rất buồn.

Là con rể mà lại không mang lại được cuộc sống sung túc cho vợ, bố tôi có lẽ rất xấu hổ với đằng ngoại.

Ông bà ngoại tôi lại rất hiền, chỉ thương bố tôi chứ cũng không trách.

Bố tôi chỉ còn một mình.

Bà nội tôi mất từ khi bố tôi còn nhỏ, ông nội tôi mất trước khi em tôi ra đời.

Trong chuyến đi thăm trung tâm thương mại, bố tôi chẳng nói câu gì.

Có lẽ nhìn những thứ hàng hóa xa hoa, ông lại nhớ tới ngày còn dư dả.

Mùi vị của cuộc sống sang giàu cuốn lấy chúng tôi lưu luyến khiến lòng tôi se sắt cả lại.

Đâu ai biết rằng chúng tôi lạc lõng giữa không gian này, đến tiền sửa nhà còn không có....
Chiều hôm ấy nhà tôi lại bắt xe về sớm cho kịp giờ, không có thời gian ở lại thêm.

Thời gian qua tôi dần kết thân được một nhóm bạn ở lớp: thằng Thành, công tử bột; Nga, Thư - đôi bạn thân hóng chuyện nhất lớp, Hoa, cô bạn lùn lùn tốt bụng, hay chỉ bài cho tôi và cho tôi mượn đồ dùng học tập, thằng Đạt, thằng Vinh,...Cứ giờ ra chơi là chúng tôi hay ra cổng trường mua quà vặt qua khe cửa, tám chuyện trên trời dưới bể.

Những chuyện tôi từng chứng kiến tôi lại không hề muốn kể ra, chỉ sợ chúng nó trêu chọc là tôi nhát gan.

Tôi bỏ quên luôn cậu bạn cùng bàn- Hiếu.

Tôi chỉ biết Hiếu sống 1 mình với mẹ, gia cảnh khó khăn, mẹ lại ốm yếu, tuần nào Hiếu cũng phải xuống thành phố lấy thuốc cho mẹ.

Hiếu lầm lì, chơi với ít bạn, chỉ cặm cụi suốt ngày khắc bút chì đem bán kiếm thêm tiền.

Cả nhà Hiếu sống nhờ vào tiền trợ cấp và mấy đồng kiếm thêm của Hiếu.

Trời dần vào đông, thời gian ban ngày gần rút ngắn lại.

Thế nhưng tôi lại chẳng để ý tới điều đó.

Nhiều hôm tôi mải chơi, toàn qua nhà bạn ở lại ngủ trưa ăn trưa rồi chơi bời chán chê mới về.

Tôi an tâm rằng chỉ cần về nhà trước 6h chiều là được.
Bên nhà các bạn tôi có internet, có game,..những thứ mà lâu lắm rồi tôi mới được nhìn thấy.

Giờ thú vui ở nhà của tôi chỉ là sách.

Mẹ tôi đi làm thi thoảng cũng bớt chút thời gian mua cho Nhi và tôi vài quyển sách truyện đọc cho đỡ chán.


Bọn bạn cũng thông cảm với tôi, cứ đến 4 rưỡi là tôi phải lên xe về nhà.
Ngày hôm ấy, tôi xem phim ở nhà cái Thư.

Phim hay, tôi xem cố nốt hết tập mới về.

Lúc ấy là 5h, tôi vẫn còn thời gian về nhà.

Tôi ra bến xe buýt để về nhà.

Trởi se se lạnh, ngoài trời đã tối hẳn đi.

Tôi không ngờ trời tối nhanh thế.
Đến bến nhà, tôi leo xuống.

Thấy trời tối, những tán cây hai bên đường âm u, tôi hơi rợn rợn, bèn chạy như bạy về nhà cho kịp.

Lúc ấy mới 6 giờ kém.
Những ngôi nhà đầu làng hiện ra.

Tôi vô cùng bất ngờ vì sương đã xuống đặc.

Tôi lại bắt đầu hoảng loạn.

Tuy nhiên lần này tôi đã quen đường hơn.

Tôi bám vào tường mà đi.

So với lần trước mới về đây ở với bây giờ, tôi đã nhớ đường hơn nhiều rồi.

Tôi cứ mò mẫm đi trong sương mù như thế.

Tôi nhớ tới lời nói của Hiếu lần trước "Tìm chiếc đèn lồng màu đỏ..." Tôi cứ thế tiến lên chờ đợi sắc đỏ vẫy gọi tôi trong sương mù dày đặc.

Tôi nắm chặt chiếc vòng bằng ngọc trong tay, cầu mong không gặp phải cảnh tượng kinh hoàng lần trước.
Tôi rẽ ở một góc khuất.

Một bóng đen hiện ra.
Một người đàn ông cao lớn lừng lững, đang cúi gằm mặt, Trên người ông ta là một chiếc áo choàng rác rưới mốc meo.
Tôi đang định mở miệng xin tránh đường thì giọng người đàn ông vang lên
"Cô có biết đường về nhà không?"
Nghe thấy câu nói đó, người tôi chợt đông cứng lại.

Tôi không ngờ câu chuyện cái Nga kể lại là một sự thật.

Một sự thật kinh hoàng.

Chỉ cần không nhìn vào mắt ông ta là được.

Tôi tính quay đi thì người đàn ông đó đặt tay lên vai tôi, giữ chặt.

Ngón tay ông ta lạnh toát và tím bầm như bị hoại tử.
Ơ kìa...Nếu như ông ta không có mặt, thì mắt ông ta ở đâu???

Thế rồi tôi nghe thấy tiếng sột soạt, như có con gì đó đang bò dọc cánh tay tanh tưởi đấy.

Rồi tôi nhìn thấy nó
Một con mắt nhễu nhại những máu đang bò dần lên từ cánh tay người đó.

Con mắt đảo liên hồi cuồng loạn như đang tìm con mồi dò hỏi.

Tôi sợ quá mới hét toáng lên, nhắm chặt mắt vào
Người tôi run bần bật.

"Tha..tha cho cháu..."
"Cô có biết đường về nhà không?" Người đàn ông lặp lại câu hỏi một cách chậm rãi.
Nhớ đến lời dặn của lũ bạn, tôi nhắm chặt mắt lại rồi run rẩy đáp: "Không...không..."
Bàn tay đặt trên vai tôi chợt tan biến như chưa từng có gì ở đó.

Một tiếng Haaa nhẹ khẽ lởn vởn trong không gian lúc bàn tay biến mất.
Tôi từ từ quay người lại, lấy tay che mắt.

Tôi từ từ mở mắt ra.
Ở đằng sau tôi là màn sương mù dày đặc.

Bóng dáng người đàn ông kia hoàn toàn biến mất.
Tôi ngồi thụp xuống và khóc lên nức nở.

Tôi quá sợ hãi.

Tôi không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.

Cuộc đời tôi bị gắn chặt vào cái gì thế này?...
Lúc như thế này tôi lại nghĩ tới Hiếu.

Giá như có nó ở đây, như lần trước, dẫn tôi về nhà.
Mãi một lúc sau tôi mới cố gắng đứng dậy được trong khi chân vẫn run lẩy bẩy.

Tôi thấy trời tối rồi mà tôi ở ngoài này không phải là ý kiến hay.

Liệu tôi có gặp lại người đàn ông đó ở ngã tư trước mặt kia nữa hay không?...Người đàn ông đó là thứ gì vậy?
Bước chân tôi loạng choạng trên con đường làng mấp mô, nứt nẻ.

Hai bóng người hiện ra ở sương mù trước mắt tôi.

Tôi hét toáng lên.

Quả thực tôi không thể chịu đựng thêm một cơn sang chấn nào nữa.

Màn sương mù trước mặt ẩn chứa bao nhiêu thứ mà tôi không thể nào đoán được.
Khi họ chạy lại gần, tôi mới nhận ra đó là người.

Người chứ không phải ma.
Họ đến gần tôi rồi cất tiếng; "Sao giờ này vẫn ở ngoài này? Hoài, con bố Hải đúng không?"

"Vâng..." Tôi đáp rồi chợt khuỵu xuống.

Người đàn ông phía bên phải đỡ lấy tôi.
"Sao giờ này vẫn còn ở đây? Có biết là 5h30 đã là giới nghiêm rồi không?"
"Cháu...cháu tưởng là 6h chứ ạ...?"
Bảo sao nãy giờ tôi không nghe thấy tiếng còi vang lên vào lúc 6h chiều như thường lệ.

Mấy hôm nay tôi không để ý bởi mỗi khi tiếng còi vang lên là tôi đã ở trong nhà rồi.
"Từ tháng 11 đến tháng 3, giờ giới nghiêm là 5h 30 nhé! Không ai bảo với cháu à? Mùa đông, trời tối nhanh hơn nhiều...May mà bố Hải gọi cho bọn chú, chứ không thì...."
Lúc này tôi mới nhìn rõ họ.

Hai người đàn ông tầm ngoài 30 tuổi, bắp tay đeo một dải băng màu vàng dạ quang có ghi dòng chữ đen ĐỘI CẢNH VỆ.

Người đàn ông đang đỡ tôi lúc này mới cất tiếng.

"Cháu có sao không...?"
Tôi lắp bắp, nước mắt rơm rớm: "Cháu..cháu vừa gặp người đàn ông...hỏi đường..."
Hai người đàn ông nhìn nhau.
"Kẻ hỏi đường á? Cháu gặp lần đầu tiên à?"
Tôi gật gật đầu.

Họ thở dài: "Thôi đi nào..."
Hai người đàn ông đưa tôi về nốt quãng đường còn lại.

Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy chiếc đèn lồng đỏ treo cao trên nhà tôi.

Mẹ tôi dẫn tôi lên nhà, để bố tôi ở lại nói chuyện một chút với hai người đàn ông thuộc đội cảnh vệ.
Lúc bố tôi lên nhà, ông giận lắm.

Tối hôm đó, tôi no đòn, ăn hai chiếc cán chổi vào mông.
"Bố mẹ thì còng lưng ra làm việc, mày chỉ biết mải chơi, việc nhà thì không chú ý, có mỗi cái việc về nhà cho đúng giờ cũng không làm nổi, để bố mẹ phải lo lắng!" Bố tôi quát.
Tôi cố kìm nước mắt, cổ nghẹn lại, mặt đỏ gay.

"Con không về muộn! Con về trước 6h! Tại bố mẹ không nói cho con biết!"
"Mày lại còn cãi nữa? Nếu tan học mày về luôn thì có bị như thế không?" Bố tôi giơ tay định tát tôi thì mẹ tôi cầm tay tôi ngăn lại
"Thôi anh, anh vào phòng đi.

Con nó biết sợ rồi."
Lúc này tôi mới òa khóc, nỗi uất giận dâng lên.
Tôi gào lên: "Con không có điện thoại! Con cô đơn! Con cần sang nhà các bạn! Nếu bố không bị như thế, con có phải khổ sở ở cái làng quái đản này không? Con ghét bố, con hận bố!"
Nói rồi tôi chạy sang phòng đóng sầm cửa lại.
Bố tôi vẫn đứng bần thần phía sau.

Tôi đã làm tổn thương ông.
Một lát sau mẹ tôi mang một cốc nước vào phòng an ủi tôi.

Tôi giận dữ không uống.
Tôi khóc nấc lên với mẹ: "Mẹ...mẹ giải thích cho con đi? Những thứ con nhìn thấy là gì? Mẹ nói đi, nếu mẹ còn giấu con nữa, con sẽ bỏ về nhà ông bà ngoại, con không ở đây nữa đâu..."
Mẹ tôi trông rất khổ tâm, bà lúng túng.

Bà đưa mắt nhìn con Nhi đang ngồi vẽ ở dưới góc tường rồi mới thở dài, quay sang tôi.
"Làn sương mù đó...không phải sương mù thông thường.

Người dân ở đây gọi nó là Cõi u mê..."
Tôi gạt nước mắt đi, hỏi lại: "Cõi u mê? Cõi u mê như nào?..."
"Cứ tối đến, không gian trong làng sẽ trở thành Cõi u mê...Con cứ tưởng tượng đó là cõi Âm ấy..nhưng cũng không hẳn.

Nó chỉ ở trong khu làng này thôi, vì âm khí ở đây mạnh quá nên mới thành ra như thế.

Ban ngày có ánh dương nên xua bớt tà khí, cõi U mê không tồn tại..nhưng tối đến thì...."

"Thế những người con nhìn thấy là gì...?"
"Những người đó...trong cõi đó, đương nhiên có những thứ không sạch sẽ rồi...Nó là truyền thuyết của làng, mẹ cũng không rõ nữa..." Mẹ tôi đánh mắt sang trái như lảng tránh.

Tôi nghĩ là bà biết, nhưng có lí do nào đó mà bà không muốn cho tôi biết...
"Chính vì thế nên làng này mới có giờ giới nghiêm.

Giới nghiêm không cố định giờ mà bắt đầu khi nào trời tối xuống.

Những người lạc trong cõi u mê sẽ khó mà tìm được đường về nhà...Có nhiều người biến mất lắm rồi...từ trước khi có giới nghiêm.

Con chủ quan quá, con ạ.

Con đừng giận bố, bố lo quá thôi.

Bố mẹ nói mà con có nghe đâu..."
"Mọi người vẫn dẫn con về được đó thôi..."
"Ừ con về được là do bố mẹ thắp đèn lồng phép thôi.

Có lần con thắc mắc tại sao con chỉ nhìn thấy mỗi bóng đèn nhà mình sáng chứ?"
"Vâng..." tôi đáp.
"Cõi U mê tách biệt với không gian thực.

Cảnh vật trong ấy không thực.

Lồng đèn mỗi nhà sẽ mở một cánh cửa để cho người trong nhà tìm được nhà mình để về.

Người nhà nào nhìn thấy lồng đèn nhà ấy thôi con ạ.

Chẳng may mà đèn tắt...thì khó mà tìm được về..."
Tôi câm lặng khi nghe câu chuyện khó tin như truyện viễn tưởng này.

Ấy thế mà nó xảy ra thực, ngay trước mắt tôi.

"Từ nay, con nhất định không bao giờ được về muộn nữa, nhớ chưa? Bố mẹ không muốn phiền đến các chú nữa." Mẹ tôi nghiêm nghị
Tôi gật đầu
"Làng mình có đội cảnh vệ ạ?"
"Ừ...Để dẫn người có công có việc không về sớm được cho an toàn con ạ...Nhưng mà phải báo trước...Đâu phải ai cũng có thể làm công việc nguy hiểm ấy được...Còn..còn tháng lương tới, bố mẹ sẽ cố gắng mua cho con 1 chiếc điện thoại phím nhé..."
Tôi nhìn mẹ, trong lòng dâng lên nỗi xót xa.

Tôi nằm suy nghĩ cả đêm hôm ấy.

Bố tôi nằm ở trên giường.

Tự nhiên tôi muốn làm lành với bố mà lại không dám.
Sáng hôm sau tôi đến trường.

Người tôi cứ bần thần bần thần.

Tối qua nhiều chuyện quá làm tôi quên mất hỏi mẹ về chất nhầy màu vàng cũng như mấy chuyện kì lạ đã xảy ra.

Mắt tôi thâm quầng vào.
Mới bước tôi vào cổng trường thì bất ngờ Hiếu nhảy ra chặn đường tôi, mặt có vẻ lo lắng lắm.
"Này!" Hiếu nói "Hôm qua cậu gặp Kẻ hỏi đường rồi à?"
Tôi nhăn mặt khó hiểu rồi khẽ gật đầu xác nhận.
Mắt Hiếu dấy lên một nỗi lo khó tả.
"Sao cậu cứ về muộn thế nhỉ? Lần trước vẫn chưa chừa à?"
Tớ..tớ không biết..."
"Thế từ nay tớ về cùng cậu vậy."
"Không..không cần đâu!" Tôi nói nhỏ nhưng chắc Hiếu không nghe thấy vì cậu đã bước nhanh lên phía trước..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương