Ngợi Ca Người Giữ Tủ
-
Chương 4-2
"Tổng giám đốc, ông cảm thấy sự phát triển nửa quý đầu năm là vì sách lược mới có hiệu quả?" Cô lại hỏi.
"Tất nhiên, tháng trước chúng tôi mới nhận thêm được một đơn đặt hàng, do đó nhất định là sách lược có hiệu quả." Nét mặt già nua với cơ thịt chồng chất của Tổng giám đốc lộ ra vẻ đắc ý, "Cô còn trẻ, hiển nhiên không hiểu phương pháp kinh doanh của chúng tôi." Ông ta còn quay ngoặt lại dạy dỗ Hạng Bội Tâm một câu.
"Ông nói đơn hàng lớn này đến từ Đạt Á có phải không?" Dương Duy bỗng nhiên đặt câu hỏi.
Anh nhớ trong danh sách khách hàng phải nhồi sọ tối qua có một đơn đặt hàng, đó là đơn hàng duy nhất vượt qua 500 nghìn đô la Mỹ từ đầu xuân đến nay.
"Đúng, chính là đơn đặt hàng của Đạt Á, ít nhất cũng có một triệu." Tổng giám đốc hết sức vui mừng.
"Đúng thế! Là một triệu, nhưng Tổng giám đốc nhất định chưa xem báo cáo hai tháng trước." Hạng Bội Tâm trào phúng lên tiếng.
"Cô, cô nói vậy là có ý gì?"
"Hai tháng trước, nhà xưởng thấp kém của Đạt Á xảy ra hỏa hoạn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sản lượng nửa năm sau, những nhà xưởng lớn khác đều vì đơn hàng bão hòa mà không cách nào nhận thêm đơn hàng, cho nên lợi ích từ trận hỏa hoạn mới có thể đến lượt Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị. Tổng giám đốc, ông nói có đúng không?"
"Việc này, việc này..." Ông ta á khẩu không trả lời được.
Hạng Bội Tâm với khí thế khiếp người nói tiếp: "Huống hồ đây vốn là đơn hàng có tổng ngạch 10 triệu, Tổng giám đốc chỉ với một triệu đã dương dương tự đắc, chẳng lẽ ông không cảm thấy lo lắng về sức cạnh tranh xuống thấp của Công ty Khoa học Kỹ thật Dương Thị sao? Xin hỏi đơn hàng 9 triệu còn lại đi đâu?"
"Tôi!" Ông ta cứng họng.
"Còn nữa, hôm nay chuyện xảy ra trước kia đều là quá khứ, tôi hỏi tới tương lai, cũng chính là cách nhìn của hôm nay cho mai sau, tôi nghĩ, với năng lực nhạy bén của Tổng giám đốc, chắc không đến nỗi quá khứ với tương lai không phân biệt rõ ràng đấy chứ?" Cô liền đánh bật lại cái người già mà không đáng kính này.
"Cô đang nói chuyện hoang đường gì thế hả!" Tổng giám đốc cuối cùng không khống chế được cảm xúc mắng to.
"Tổng giám đốc, chú ý thái độ của ông, Jessica là trợ lý của tôi." Dương Duy không nhịn được mở lời.
Ai cũng không thể bắt nạt cô, cho dù lời cô vừa thẳng thắn vừa cay độc, nhưng đó là tình hình thực tế, anh tin tưởng cô.
Trên mặt Tổng giám đốc không có chút ánh sáng, cúi đầu, những người khác ngoài vui sướng khi người gặp họa, hình như cũng không kinh hãi lớn, vẫn là dáng vẻ không tập trung chút nào.
"Chủ tịch, hiện tại mạnh mẽ cắt giảm nhân sự, đến lúc cuối tháng không đủ sản phẩm đưa ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm?" Giọng điệu Phó Tổng giám đốc cà lơ phất phơ, thể hiện rõ chờ hai người trẻ tuổi làm trò.
Dương Duy hiểu rõ vẻ khinh miệt trong mắt ông ta, "Nếu đây là dọa dẫm, tôi không chấp nhận, bởi vì cắt giảm nhân sự mà không đưa ra đủ sản phẩm, tôi sẽ thận trọng cân nhắc đến khả năng lãnh đạo của ông."
"Điều này..." Phó Tổng giám đốc không ngờ được tên nhóc con nhìn như chẳng hiểu gì này lại nói thế.
Mấy giám đốc trước mắt này giống như những đứa trẻ nếu không được cho kẹo thì sẽ khóc nhè, vốn chẳng có chút suy nghĩ nào để cải thiện Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, còn kéo dài nữa, cuộc họp này sẽ chỉ toàn những lời nói vô nghĩa mà thôi.
Hạng Bội Tâm đưa mắt về phía Dương Duy, ánh mắt không để lại dấu vết nhắc nhở anh, anh hiểu ý gật đầu đứng dậy, lấy khí thế mà cô đã nhấn mạnh.
"Ngày mai, tôi muốn thấy danh sách cắt giảm nhân sự đầu tiên, mà một tháng tới, là nhân tố quyết định xét duyệt các vị giám đốc ở đây có được tiếp tục tại chức hay không, hi vọng mọi người đã có tâm lý chuẩn bị chiến đấu. Tan họp!"
Đợi mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp, Dương Duy như một học sinh tiểu học ngồi phịch xuống, chờ lời phê bình dạy bảo của Hạng Bội Tâm.
"Anh hòa nhập hơn so với tưởng tượng của tôi."Cô thẳng thắn nói.
"Có thật không?" Anh cười.
"Nhưng còn chưa đủ, anh cũng đã thấy mấy người đó như con bò già kéo chẳng chịu đi, anh còn phải lấy ra thủ đoạn độc ác gấp 120 lần mới có thể đấu lại bọn họ."
"Nghe như một cuộc chiến tranh vậy."
"Tôi không phủ nhận, thế nên xin anh hãy chuẩn bị tâm lý máu chảy thành sông đi."
Nghe hiểu lời cô, Dương Duy đứng dậy về phòng làm việc của mình, trước đó Hạng Bội Tâm đã đặt lên bàn làm việc của anh một xấp tài liệu lớn.
"Đây là gì?"
"Bài tập của anh, hôm nay anh nhất định phải thuộc làu tất cả tài liệu này, tôi mới có thể bàn bạc bước tiếp theo của kế hoạch với anh, ngoài ra ---"
"Jessica", Dương Duy cắt ngang lời cô, kéo một cái ghế bảo cô ngồi xuống, "Ngồi xuống rồi nói, tôi đang nghe."
Cô không từ chối, tiếp nhận sự quan tâm của anh. "Sau khi cắt giảm nhân sự, số lượng nhân viên giảm mạnh, tầng nhà văn phòng của chúng ta có thể giảm bớt số lượng lớn, tôi nghĩ nên bán tầng lầu không dùng đến của tòa nhà Dương Thị đi, hoặc cho thuê, bổ sung một số lỗ thủng tài vụ, tầng lầu không dùng quá nhiều, đó là sự hao mòn với chúng ta."
"Lợi nhuận cho thuê tầng nhà văn phòng trên thị trường hiện nay thế nào?"
Cô tính toán, "Không cao, hơn nữa còn chịu giới hạn, cho nên hiệu quả sẽ không quá tốt."
Cô nghĩ một lúc, "Tôi nghe nói công ty Star Trek muốn tìm một tòa nhà văn phòng để làm địa điểm mới cho bọn họ."
"Jessica, tin tức của cô quả là linh hoạt." Mánh khóe thạo đời của cô lần nào cũng làm Dương Duy giật mình.
"Tôi có một người bạn làm ở Star Trek."
"Cho nên chúng ta có thể chủ động trao đổi với bên họ?"
"Không, trước tiên cứ từ từ đã, dùng cách quanh co đi hỏi thăm, nếu chúng ta thể hiện ra quá gấp gáp, giá bán ra sẽ bị đè xuống thấp, tình huống trước mắt của Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị có tiếng xấu trong giới doanh nghiệp, cho nên vẫn phải cẩn thận."
"Nếu thông qua bạn cô mà tiết lộ tin tức cho Star Trek thì sao?"
"Có thể, tôi nghĩ việc này hẳn không phải vấn đề." Hạng Bội Tâm chợt ngẩng đầu, "Đúng rồi, Boss, cuối tháng nhà lớn nhà họ Dương không thể ở nữa."
"Đúng, bây giờ A Đông đang tìm nhà."
"Không cần, nhà tôi còn thừa phòng khách, Boss và A Đông có thể tạm thời ở nhà tôi, cũng thuận tiện cho chúng ta có thể trao đổi bất cứ lúc nào."
"Vậy chẳng phải sẽ làm phiền cô và người nhà ư?"
"Anh có làm phiền họ ư?" Cô hỏi lại.
"Tất nhiên là không." Làm phiền người khác là chuyện rất không lễ phép, anh dĩ nhiên không vô lễ như vậy.
"Thế là được rồi, đợi khi mọi chuyện đi vào quỹ đạo, anh muốn ở đâu tôi cũng không có ý kiến."
"Jessica, cám ơn cô, trừ những lời này, tôi thật sự không biết có thể nói gì với cô nữa."
"Boss, không cần cám ơn với tôi, sự lương thiện của anh mới đáng nhận được lời cảm ơn, kể cả từ những kẻ sài lang hổ báo đã cướp cơ nghiệp nhà anh."
Sắc mặt anh hơi đỏ, "Cô đừng giễu cợt tôi."
"Tôi nghiêm túc đấy, nếu không phải sự thiện lương khiến anh dấn thân vào công việc viện trợ ở thế giới thứ ba thì sao họ có thể thừa cơ cướp đoạt cơ nghiệp nhà anh? Còn cả chủ nhân tủ Gỗ sưa kia nữa, nếu cô ấy biết anh tuân thủ lời hứa như thế, cô ấy nhất định sẽ rất biết ơn anh."
"Tôi chỉ làm việc tôi nên làm." Ánh mắt sáng ngời có thần của Dương Duy nhìn cô chăm chú, sóng mắt lay chuyển, dường như có một thứ cảm giác rất nhỏ đang lưu động.
Chợt, điện thoại của Hạng Bội Tâm vang lên, cắt ngang ánh mắt giao nhau không nói của hai người.
"Alo, Bội Tâm, là anh, La Lâm nói em đã từ chức." Là Vương Chí Hoằng gọi điện thoại tới, giọng điệu có vẻ hổn hển.
"Đúng vậy, hôm qua em đã quyết định."
"Vì sao không nói với anh? Anh muốn gặp em, muốn gặp em ngay lập tức." Anh ta vội vã yêu cầu.
"Chí Hoằng, để sau đi, bây giờ em chưa đi được."
"Bội Tâm!" Vương Chí Hoằng mất khống chế gọi một câu, rồi giọng điệu chậm dần, "Được, anh chờ em, tối nay bảy giờ chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ."
"Em biết rồi."
Cúp điện thoại, Hạng Bội Tâm phát hiện ánh mắt Dương Duy đang ở trên người mình.
"Xin lỗi, đã làm thay đổi cuộc sống của cô." Anh áy náy.
"Đây là sự lựa chọn của tôi. Boss, nếu không còn chuyện gì khác, tôi sắp xếp lại tài liệu một chút, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận."
"Ừ."
Sau khi Hạng Bội Tâm rời đi, trong không khí vẫn vương vấn mùi hương thuộc về cô, Dương Duy ngẩng đầu nhìn theo cánh cửa cô vừa biến mất, bóng dáng cô chiếm hết tâm tư anh rất lâu.
Nói biết ơn còn chưa đủ, Hạng Bội Tâm tạo cho anh sự chấn động và thay đổi, là sự rung động lớn nhất trong hơn hai mươi năm qua.
Hết chương 4
"Tất nhiên, tháng trước chúng tôi mới nhận thêm được một đơn đặt hàng, do đó nhất định là sách lược có hiệu quả." Nét mặt già nua với cơ thịt chồng chất của Tổng giám đốc lộ ra vẻ đắc ý, "Cô còn trẻ, hiển nhiên không hiểu phương pháp kinh doanh của chúng tôi." Ông ta còn quay ngoặt lại dạy dỗ Hạng Bội Tâm một câu.
"Ông nói đơn hàng lớn này đến từ Đạt Á có phải không?" Dương Duy bỗng nhiên đặt câu hỏi.
Anh nhớ trong danh sách khách hàng phải nhồi sọ tối qua có một đơn đặt hàng, đó là đơn hàng duy nhất vượt qua 500 nghìn đô la Mỹ từ đầu xuân đến nay.
"Đúng, chính là đơn đặt hàng của Đạt Á, ít nhất cũng có một triệu." Tổng giám đốc hết sức vui mừng.
"Đúng thế! Là một triệu, nhưng Tổng giám đốc nhất định chưa xem báo cáo hai tháng trước." Hạng Bội Tâm trào phúng lên tiếng.
"Cô, cô nói vậy là có ý gì?"
"Hai tháng trước, nhà xưởng thấp kém của Đạt Á xảy ra hỏa hoạn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sản lượng nửa năm sau, những nhà xưởng lớn khác đều vì đơn hàng bão hòa mà không cách nào nhận thêm đơn hàng, cho nên lợi ích từ trận hỏa hoạn mới có thể đến lượt Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị. Tổng giám đốc, ông nói có đúng không?"
"Việc này, việc này..." Ông ta á khẩu không trả lời được.
Hạng Bội Tâm với khí thế khiếp người nói tiếp: "Huống hồ đây vốn là đơn hàng có tổng ngạch 10 triệu, Tổng giám đốc chỉ với một triệu đã dương dương tự đắc, chẳng lẽ ông không cảm thấy lo lắng về sức cạnh tranh xuống thấp của Công ty Khoa học Kỹ thật Dương Thị sao? Xin hỏi đơn hàng 9 triệu còn lại đi đâu?"
"Tôi!" Ông ta cứng họng.
"Còn nữa, hôm nay chuyện xảy ra trước kia đều là quá khứ, tôi hỏi tới tương lai, cũng chính là cách nhìn của hôm nay cho mai sau, tôi nghĩ, với năng lực nhạy bén của Tổng giám đốc, chắc không đến nỗi quá khứ với tương lai không phân biệt rõ ràng đấy chứ?" Cô liền đánh bật lại cái người già mà không đáng kính này.
"Cô đang nói chuyện hoang đường gì thế hả!" Tổng giám đốc cuối cùng không khống chế được cảm xúc mắng to.
"Tổng giám đốc, chú ý thái độ của ông, Jessica là trợ lý của tôi." Dương Duy không nhịn được mở lời.
Ai cũng không thể bắt nạt cô, cho dù lời cô vừa thẳng thắn vừa cay độc, nhưng đó là tình hình thực tế, anh tin tưởng cô.
Trên mặt Tổng giám đốc không có chút ánh sáng, cúi đầu, những người khác ngoài vui sướng khi người gặp họa, hình như cũng không kinh hãi lớn, vẫn là dáng vẻ không tập trung chút nào.
"Chủ tịch, hiện tại mạnh mẽ cắt giảm nhân sự, đến lúc cuối tháng không đủ sản phẩm đưa ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm?" Giọng điệu Phó Tổng giám đốc cà lơ phất phơ, thể hiện rõ chờ hai người trẻ tuổi làm trò.
Dương Duy hiểu rõ vẻ khinh miệt trong mắt ông ta, "Nếu đây là dọa dẫm, tôi không chấp nhận, bởi vì cắt giảm nhân sự mà không đưa ra đủ sản phẩm, tôi sẽ thận trọng cân nhắc đến khả năng lãnh đạo của ông."
"Điều này..." Phó Tổng giám đốc không ngờ được tên nhóc con nhìn như chẳng hiểu gì này lại nói thế.
Mấy giám đốc trước mắt này giống như những đứa trẻ nếu không được cho kẹo thì sẽ khóc nhè, vốn chẳng có chút suy nghĩ nào để cải thiện Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, còn kéo dài nữa, cuộc họp này sẽ chỉ toàn những lời nói vô nghĩa mà thôi.
Hạng Bội Tâm đưa mắt về phía Dương Duy, ánh mắt không để lại dấu vết nhắc nhở anh, anh hiểu ý gật đầu đứng dậy, lấy khí thế mà cô đã nhấn mạnh.
"Ngày mai, tôi muốn thấy danh sách cắt giảm nhân sự đầu tiên, mà một tháng tới, là nhân tố quyết định xét duyệt các vị giám đốc ở đây có được tiếp tục tại chức hay không, hi vọng mọi người đã có tâm lý chuẩn bị chiến đấu. Tan họp!"
Đợi mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp, Dương Duy như một học sinh tiểu học ngồi phịch xuống, chờ lời phê bình dạy bảo của Hạng Bội Tâm.
"Anh hòa nhập hơn so với tưởng tượng của tôi."Cô thẳng thắn nói.
"Có thật không?" Anh cười.
"Nhưng còn chưa đủ, anh cũng đã thấy mấy người đó như con bò già kéo chẳng chịu đi, anh còn phải lấy ra thủ đoạn độc ác gấp 120 lần mới có thể đấu lại bọn họ."
"Nghe như một cuộc chiến tranh vậy."
"Tôi không phủ nhận, thế nên xin anh hãy chuẩn bị tâm lý máu chảy thành sông đi."
Nghe hiểu lời cô, Dương Duy đứng dậy về phòng làm việc của mình, trước đó Hạng Bội Tâm đã đặt lên bàn làm việc của anh một xấp tài liệu lớn.
"Đây là gì?"
"Bài tập của anh, hôm nay anh nhất định phải thuộc làu tất cả tài liệu này, tôi mới có thể bàn bạc bước tiếp theo của kế hoạch với anh, ngoài ra ---"
"Jessica", Dương Duy cắt ngang lời cô, kéo một cái ghế bảo cô ngồi xuống, "Ngồi xuống rồi nói, tôi đang nghe."
Cô không từ chối, tiếp nhận sự quan tâm của anh. "Sau khi cắt giảm nhân sự, số lượng nhân viên giảm mạnh, tầng nhà văn phòng của chúng ta có thể giảm bớt số lượng lớn, tôi nghĩ nên bán tầng lầu không dùng đến của tòa nhà Dương Thị đi, hoặc cho thuê, bổ sung một số lỗ thủng tài vụ, tầng lầu không dùng quá nhiều, đó là sự hao mòn với chúng ta."
"Lợi nhuận cho thuê tầng nhà văn phòng trên thị trường hiện nay thế nào?"
Cô tính toán, "Không cao, hơn nữa còn chịu giới hạn, cho nên hiệu quả sẽ không quá tốt."
Cô nghĩ một lúc, "Tôi nghe nói công ty Star Trek muốn tìm một tòa nhà văn phòng để làm địa điểm mới cho bọn họ."
"Jessica, tin tức của cô quả là linh hoạt." Mánh khóe thạo đời của cô lần nào cũng làm Dương Duy giật mình.
"Tôi có một người bạn làm ở Star Trek."
"Cho nên chúng ta có thể chủ động trao đổi với bên họ?"
"Không, trước tiên cứ từ từ đã, dùng cách quanh co đi hỏi thăm, nếu chúng ta thể hiện ra quá gấp gáp, giá bán ra sẽ bị đè xuống thấp, tình huống trước mắt của Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị có tiếng xấu trong giới doanh nghiệp, cho nên vẫn phải cẩn thận."
"Nếu thông qua bạn cô mà tiết lộ tin tức cho Star Trek thì sao?"
"Có thể, tôi nghĩ việc này hẳn không phải vấn đề." Hạng Bội Tâm chợt ngẩng đầu, "Đúng rồi, Boss, cuối tháng nhà lớn nhà họ Dương không thể ở nữa."
"Đúng, bây giờ A Đông đang tìm nhà."
"Không cần, nhà tôi còn thừa phòng khách, Boss và A Đông có thể tạm thời ở nhà tôi, cũng thuận tiện cho chúng ta có thể trao đổi bất cứ lúc nào."
"Vậy chẳng phải sẽ làm phiền cô và người nhà ư?"
"Anh có làm phiền họ ư?" Cô hỏi lại.
"Tất nhiên là không." Làm phiền người khác là chuyện rất không lễ phép, anh dĩ nhiên không vô lễ như vậy.
"Thế là được rồi, đợi khi mọi chuyện đi vào quỹ đạo, anh muốn ở đâu tôi cũng không có ý kiến."
"Jessica, cám ơn cô, trừ những lời này, tôi thật sự không biết có thể nói gì với cô nữa."
"Boss, không cần cám ơn với tôi, sự lương thiện của anh mới đáng nhận được lời cảm ơn, kể cả từ những kẻ sài lang hổ báo đã cướp cơ nghiệp nhà anh."
Sắc mặt anh hơi đỏ, "Cô đừng giễu cợt tôi."
"Tôi nghiêm túc đấy, nếu không phải sự thiện lương khiến anh dấn thân vào công việc viện trợ ở thế giới thứ ba thì sao họ có thể thừa cơ cướp đoạt cơ nghiệp nhà anh? Còn cả chủ nhân tủ Gỗ sưa kia nữa, nếu cô ấy biết anh tuân thủ lời hứa như thế, cô ấy nhất định sẽ rất biết ơn anh."
"Tôi chỉ làm việc tôi nên làm." Ánh mắt sáng ngời có thần của Dương Duy nhìn cô chăm chú, sóng mắt lay chuyển, dường như có một thứ cảm giác rất nhỏ đang lưu động.
Chợt, điện thoại của Hạng Bội Tâm vang lên, cắt ngang ánh mắt giao nhau không nói của hai người.
"Alo, Bội Tâm, là anh, La Lâm nói em đã từ chức." Là Vương Chí Hoằng gọi điện thoại tới, giọng điệu có vẻ hổn hển.
"Đúng vậy, hôm qua em đã quyết định."
"Vì sao không nói với anh? Anh muốn gặp em, muốn gặp em ngay lập tức." Anh ta vội vã yêu cầu.
"Chí Hoằng, để sau đi, bây giờ em chưa đi được."
"Bội Tâm!" Vương Chí Hoằng mất khống chế gọi một câu, rồi giọng điệu chậm dần, "Được, anh chờ em, tối nay bảy giờ chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ."
"Em biết rồi."
Cúp điện thoại, Hạng Bội Tâm phát hiện ánh mắt Dương Duy đang ở trên người mình.
"Xin lỗi, đã làm thay đổi cuộc sống của cô." Anh áy náy.
"Đây là sự lựa chọn của tôi. Boss, nếu không còn chuyện gì khác, tôi sắp xếp lại tài liệu một chút, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận."
"Ừ."
Sau khi Hạng Bội Tâm rời đi, trong không khí vẫn vương vấn mùi hương thuộc về cô, Dương Duy ngẩng đầu nhìn theo cánh cửa cô vừa biến mất, bóng dáng cô chiếm hết tâm tư anh rất lâu.
Nói biết ơn còn chưa đủ, Hạng Bội Tâm tạo cho anh sự chấn động và thay đổi, là sự rung động lớn nhất trong hơn hai mươi năm qua.
Hết chương 4
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook