Ngợi Ca Người Giữ Tủ
-
Chương 3-1
Ánh sáng của đèn nhỏ như hạt đậu, Hạng Bội Tâm xem tư liệu tìm kiếm trên màn hình, trước mắt như lại trông thấy bóng dáng kiên định của Dương Duy, nghe giọng điệu chắc chắn của anh, cảm giác được tấm lòng nhân hậu toát ra từ người anh.
Sau khi đi khỏi Paul Pador, cô không thèm quan tâm hôm nay là Chủ nhật, nhanh chóng gọi điện trưng cầu ý kiến của mấy người bạn trong ngành tài chính, kể lại toàn bộ những hiểu biết của mình về nguyên nhân hậu quả khiến tập đoàn Kael chỉ trong một đêm trời đất đảo lộn, thái độ tích cực của cô khiến chính bản thân cô khó hiểu.
Tuy chỉ nói mấy câu ngắn gọn, nhưng Dương Duy lại làm cô rung động mãnh liệt, nhất là ánh mắt lấp lánh có thần càng bộc lộ ra con người chính trực đơn thuần của anh.
Nhà tôi sa sút là chuyện của cá nhân tôi, không liên quan đến người bạn kia, sao tôi có thể vì gia đình mình thay đổi mà liên lụy tới cô ấy? Đó không phải hành vi mà người đàn ông nên có, con người phải giữ chữ tín...
Lúc anh nói, trên gương mặt không có chút do dự, giống như việc giữ lời hứa năm xưa là chuyện đương nhiên.
Khi đó Hạng Bội Tâm cảm giác như có một dòng nước ấm áp bao quanh trái tim, ấm đến mức cô muốn nghẹn ngào khóc lớn, trên đời này trừ cái ôm rộng lớn của bố ra, khiến cô cảm thấy ấm áp lại đến từ một người không quen biết.
Tại sao người lương thiện như thế lại gặp phải chuyện xấu xa như vậy? Rõ ràng trên người còn có món nợ khổng lồ hơn tỷ đồng, anh còn bình tĩnh kiên định, bán sức lao động ở Paul Pador chỉ vì đổi lại tủ Gỗ sưa, anh nhất định điên rồi!
Hạng Bội Tâm gõ mấy phím, tìm ra trình độ học vấn của Dương Duy trong quá khứ, không ngờ anh là sinh viên MBA xuất sắc trường Stanford, nhưng quanh năm hiến thân cho công việc viện trợ nhân đạo quốc tế, điều này khiến cô lại khẳng định, nếu Dương Duy không phải người theo chủ nghĩa lý tưởng thì thật sự là kẻ điên, kẻ đần độn.
"Không, làm người ta thật sự không xem nổi nữa!" Hạng Bội Tâm bực bội đẩy toàn bộ giấy tờ trên bàn rơi xuống đất, "Chẳng lẽ anh ta không oán hận ông trời? Bị cổ đông bày mưu ám hại, anh ta còn có tâm tư vì tủ Gỗ sưa mà đi làm công nhân, anh là kẻ lập dị sao Dương Duy."
Cả một đêm, cô đều nghĩ đến Dương Duy, nghĩ đến logic của anh, cô trừ ngạc nhiên ra thì chỉ là ngạc nhiên, mãi đến khi tia nắng ban mai nở rộ, cô mới thiếp đi, trước đó trong miệng còn lẩm bẩm, "Dương Duy, anh quá ngốc, mặc dù tôi rất biết ơn anh, nhưng tôi vẫn phải nói, anh thật đần độn..."
Mười hai giờ trưa, điện thoại của La Lâm đánh thức cô.
"Alo..." Cô phát ra giọng nói lờ đờ.
"Này, Bội Tâm, tủ Gỗ sưa của cô lấy về chưa? Chiều nay có muốn cùng tôi dạo phố không? Có người phải chuẩn bị cho hôn lễ, chắc phải ra ngoài mua đồ chứ nhỉ?"
"Sao cô biết tôi sắp kết hôn?" Cô nhắm mắt nói thầm.
"Chiếc nhẫn kim cương cầu hôn trên tay cô rêu rao khắp nơi, tôi có thể không thấy sao? Với lại, hôm qua lúc tôi ra ngoài ăn cơm, gặp được Vương Chí Hoằng, anh ta nói chuyện đó với tôi đấy."
"Chí Hoằng..." Thì ra là anh ta nói.
"Đúng thế, anh ta còn muốn tôi giúp cô nữa! Ra đi! Hôm nay tôi tới giúp cô chuẩn bị làm cô dâu."
Hạng Bội Tâm vừa trông thấy tài liệu rơi lả tả trên đất, lập tức nhớ tới Dương Duy, thần chí tỉnh lại hơn nửa, "La Lâm, tôi có chuyện phải xử lý, tối sẽ gọi điện cho cô, bai!"
Đầu tóc bù xù nhảy xuống giường, Hạng Bội Tâm nhặt đống tài liệu đó lên, trong lòng vẫn thì thầm, "Mình không biết làm vậy có đúng không, nhưng mình thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn."
Sau khi nhanh chóng rửa mặt, cô cầm túi đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi, "Đến Paul Pador, nhanh giúp!"
Thừa số chính nghĩa trong lòng lên men, cô muốn giúp Dương Duy đứng lên lần nữa, một người tốt như anh cũng bị ức hiếp đến nỗi không cách nào phản kháng, vậy thì thế giới này thật không còn công lý nữa,
Máu trong cơ thể như dòng nước chảy xiết, dọc đường, cô nắm chặt các ngón tay mới ngăn hai tay run rẩy. Cô nghĩ mình nhất định điên rồi, nhưng nếu không làm, cô lại không thể chịu đựng được.
Hãy để cô tạm biệt Dương Duy một lần nữa! Cô có mấy lời nhất định phải nói với anh.
Xe dừng lại trước Paul Pador, Hạng Bội Tâm rút mấy tờ tiền thanh toán tiền xe, "Không cần thối lại." Xuống xe, cô đi xuyên qua biển người trên bãi cỏ ở Paul Pador, vội vã tìm kiếm bóng dáng Dương Duy.
"Cô Hạng, cô lại tới nữa rồi?" Thiện Khả Vi bước xuống xe như vừa đi dạo công viên về, khóe miệng mang theo ý cười, chắc là vừa nhận được mấy vụ buôn bán.
"Bà chủ Thiện, Dương Duy đâu rồi? Tôi có chuyện quan trọng tìm anh ấy."
"Tìm Dương Duy sao? Nhưng hôm nay anh ta rất bận, cô cũng biết, đến ngày nghỉ, người người đến Paul Pador khiến chúng tôi bận đến nỗi không có cả thời gian uống nước nữa." Thiện Khả Vi ra vẻ muốn giúp mà chẳng giúp được.
"Vậy tôi chờ anh ấy, đợi anh ấy tan ca chắc được chứ?" Thái độ của Hạng Bội Tâm hết sức cương quyết.
Ồ, đợi đến khi tan ca! Cô gái nhỏ này uống nhầm thuốc à? Thiện Khả Vi không nhịn được quan sát vẻ mặt căng thẳng của cô.
"Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy, thật sự rất quan trọng." Hạng Bội Tâm liên tục nhấn mạnh.
"Thế thì tùy cô! Tôi đi xem Dương Duy, nếu anh ta rảnh, tôi sẽ bảo anh ta tới tìm cô." Nói xong, Thiện Khả Vi thướt tha đi vào cung điện chính.
Vì khẩn trương, Hạng Bội Tâm không kìm được thở khẽ, cô không biết sau khi Dương Duy nghe đề nghị của cô sẽ có phản ứng gì, nhưng cô cảm thấy mình nên làm vậy, như thế mới có thể đền ơn lời hứa không thay đổi của anh, còn cả sự ấm áp anh mang lại.
Mấy tiếng trôi qua, tối qua không thể ngủ ngon, Hạng Bội Tâm ngồi ở ghế đá, dáng vẻ mệt mỏi như cánh cung được kéo căng hết cỡ.
"Cô Hạng, bà chủ bảo cô đang tìm tôi?"
Giọng nói của Dương Duy kéo cô từ trong suy nghĩ hỗn độn trở về, cô thình lình đứng dậy, cơ thể vì đột nhiên di động dẫn tới cơn choáng váng, thấy thế, anh liền vội vàng đỡ lấy cô, để cô ngồi lại ghế.
"Cô không sao chứ?" Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh rất lo lắng.
Sao có người lại có mặt nhỏ thế nhỉ? Chỉ như một bàn tay, đôi mắt kia như tích tụ cả thùy mị và kiên nghị, còn tay cô nữa, sao lạnh lẽo như tảng băng thế? Không phải bị bệnh đó chứ?
"Cô Hạng, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?" Anh lại hỏi.
"Không, không cần, bây giờ, anh hãy nghe tôi nói, nghe tôi nói cho hết." Hạng Bội Tâm dùng hết sức lực muốn nói cho hết những lời trong lòng.
"Được, cô cứ từ từ, tôi đang nghe đây." Mặc dù anh không biết vì sao cô lại lo lắng như thế.
Giọng chậm dần, cô hỏi: "Bị đuổi khỏi tập đoàn Kael, anh có tính toán gì kế tiếp không?"
"Hiện tại quan trọng nhất là lấy tủ Gỗ sưa về, sau đó sẽ nghĩ cách giải quyết, kết quả xấu nhất chính là ngừng hoạt động Công ty Khoa học kỹ thuật Dương Thị, nghĩ cách bồi thường chi phí tổn thất cho toàn bộ nhân viên."
"Anh thì sao? Anh có tính toán gì không?"
"Tôi sẽ trở về Châu Phi, công việc ở Tổ chức Viện trợ Nhân đạo Quốc tế vẫn chưa hoàn thành."
"Nhưng anh chỉ là tình nguyện viên, nhiều lắm chỉ được số tiền lương ít ỏi, anh đã quên anh còn món nợ mấy tỷ ư?" Cô lo lắng hỏi.
Dương Duy nhìn gương mặt lo âu của cô, suy nghĩ, cô đang lo cho anh à?
"Tôi biết, nhưng mà công việc viện trợ không thể chấm dứt, tiền lương ít cũng không sao, dù sao tôi chỉ có một mình, món nợ đó có thể trả bao nhiêu thì trả, nhưng công việc viện trợ thiếu một người sẽ tổn thất rất nhiều, nhân dân ở thế giới thứ ba có thể nhận được đồ viện trợ càng ít."
"Dương Duy, chẳng lẽ anh không muốn trở lại tập đoàn Kael? Không muốn giành lại những thứ đã bị cướp mất ư? Những cái đó vốn thuộc về anh, anh không hận sao?"
Anh cúi đầu mỉm cười, "Nói không muốn lấy lại là gạt người, cô có biết một năm tập đoàn Kael có thể gửi cho Tổ chức Viện trợ Quốc tế năm mươi triệu đô la Mỹ không, chúng tôi rất cần số tiền này, nhưng mà, hành vi buôn bán là hoạt động của quý ông, giống như công việc viện trợ, đó là sự nghiệp về lương tâm, sao có thể giành lấy rồi cướp đi?"
Hành vi buôn bán là hoạt động của quý ông? Nghe vậy, Hạng Bội Tâm choáng váng cả người.
Chết tiệt! Anh điên rồi phải không? Ai bảo với anh hành vi buôn bán là hoạt động của quý ông? Thương trường đồng nghĩa với chiến trường giết chóc, là sự cạnh tranh anh lừa tôi gạt, anh quá ngây thơ cũng quá quân tử, chẳng trách không phải đối thủ của những kẻ sài lang hổ báo ấy, anh đã định trước là miếng thịt béo nằm trên thớt rồi.
Sinh viên MBA xuất sắc, là ai đã biến một người có tiềm lực thành con người như bây giờ? Lúc này cô rất muốn chém đầu những người kia, bảo bọn họ xem họ đã làm việc tốt gì thế này.
"Ai bảo anh như thế?" Cô hỏi.
"Ông nội tôi, từ nhỏ ông đã dạy tôi như vậy, hi vọng tôi làm một doanh nhân chính trực, tôi cũng tin hành vi buôn bán là hoạt động của quý ông."
Không thể nhịn được nữa, "Cức chó!" Hạng Bội Tâm nắm chặt hai tay, không nhịn nổi văng tục.
"Cái gì?" Dương Duy bị sự nóng nảy bất ngờ của cô hù dọa.
Cô Hạng này trông có vẻ dịu dàng động lòng người, sao lại đột nhiên buông một câu cức chó như thế? Anh đã nói sai gì sao? Anh kinh ngạc nhìn cô.
Cô cắn môi, một lúc lâu không lên tiếng, âm thầm nghĩ ngợi, thời gian lâu đến mức Dương Duy cũng thấy kỳ lạ.
Bất thình lình, ngay lúc anh đang do dự có nên mở miệng hay không, cô đã thô bạo túm lấy cổ áo anh, "Dương Duy, tôi muốn anh lập tức đi theo tôi." Ánh mắt cô hừng hực.
"Đi theo cô?"
"Đúng, tiền để lấy lại tủ Gỗ sưa tôi sẽ trả giúp anh cho bà chủ Thiện, đừng có lãng phí thời gian nữa, anh phải lập tức cầm tủ Gỗ sưa của anh đi theo tôi." Cô cứng rắn nói
"Đi đâu? Vì sao?"
"Tất nhiên là trở về đối mặt với hiện thực." Cô tức giận bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Gia sản trăm tỷ bị người ta âm mưu chiếm đoạt, sao anh còn có thể cam chịu như vậy? Vì lời hứa năm xưa với một người không quen biết, anh lại đi bán sức lao động để đổi lấy một thứ không thuộc về anh? Còn cái tổ chức viện trợ nhân đạo vứt đi gì đó, bản thân anh còn không cứu được mình, cho dù cứu được trăm nghìn người ở thế giới thứ ba, vậy thì sao chứ? Họ có thể giúp được gì cho anh? Họ chỉ như những con đỉa hút sạch máu trên người anh, biến anh thành đống xương trắng mà thôi." Cô kích động đến đỏ cả mắt.
Không biết vì sao, cô lại muốn khóc, đối với cô mà nói, anh là người tốt, cẩn thận thay cô bảo vệ di vật của mẹ, anh nhất định không biết cô biết ơn anh nhiều thế nào, cho nên với trái tim không đành lòng, cô muốn báo đáp lại.
Dương Duy nhìn cô ngây ngốc một lúc, "Cô Hạng, cô có sao không?" Anh lấy ra chiếc khăn mùi soa được gấp tinh tế, lịch thiệp đưa đến trước mặt cô.
Vì sao cô khóc? Tại sao cô lại khóc? Thấy cô rơi nước mắt, trái tim anh cũng ê ẩm theo.
Hạng Bội Tâm không để tâm đến vẻ nhếch nhác của mình, giật lấy khăn tay, hung dữ đè lên hai mắt.
Giây lát, tâm trạng cô bình ổn trở lại, chậm rãi lên tiếng, "Tôi muốn giúp anh, giúp anh lấy lại tủ Gỗ sưa, cũng giúp anh lấy lại tập đoàn Kael, tuy không thể bảo đảm sẽ có được cảnh tượng như quá khứ, nhưng ít nhất thì tốt hơn bây giờ gấp trăm lần."
"Tại sao cô muốn giúp tôi?" Anh hỏi.
"Vậy tại sao anh lại ngàn dặm xa xôi chạy đến giúp những người không thân cũng chẳng quen ấy?" Cô kích động hỏi lại anh.
"Bởi vì họ cần tôi!"
Sau khi đi khỏi Paul Pador, cô không thèm quan tâm hôm nay là Chủ nhật, nhanh chóng gọi điện trưng cầu ý kiến của mấy người bạn trong ngành tài chính, kể lại toàn bộ những hiểu biết của mình về nguyên nhân hậu quả khiến tập đoàn Kael chỉ trong một đêm trời đất đảo lộn, thái độ tích cực của cô khiến chính bản thân cô khó hiểu.
Tuy chỉ nói mấy câu ngắn gọn, nhưng Dương Duy lại làm cô rung động mãnh liệt, nhất là ánh mắt lấp lánh có thần càng bộc lộ ra con người chính trực đơn thuần của anh.
Nhà tôi sa sút là chuyện của cá nhân tôi, không liên quan đến người bạn kia, sao tôi có thể vì gia đình mình thay đổi mà liên lụy tới cô ấy? Đó không phải hành vi mà người đàn ông nên có, con người phải giữ chữ tín...
Lúc anh nói, trên gương mặt không có chút do dự, giống như việc giữ lời hứa năm xưa là chuyện đương nhiên.
Khi đó Hạng Bội Tâm cảm giác như có một dòng nước ấm áp bao quanh trái tim, ấm đến mức cô muốn nghẹn ngào khóc lớn, trên đời này trừ cái ôm rộng lớn của bố ra, khiến cô cảm thấy ấm áp lại đến từ một người không quen biết.
Tại sao người lương thiện như thế lại gặp phải chuyện xấu xa như vậy? Rõ ràng trên người còn có món nợ khổng lồ hơn tỷ đồng, anh còn bình tĩnh kiên định, bán sức lao động ở Paul Pador chỉ vì đổi lại tủ Gỗ sưa, anh nhất định điên rồi!
Hạng Bội Tâm gõ mấy phím, tìm ra trình độ học vấn của Dương Duy trong quá khứ, không ngờ anh là sinh viên MBA xuất sắc trường Stanford, nhưng quanh năm hiến thân cho công việc viện trợ nhân đạo quốc tế, điều này khiến cô lại khẳng định, nếu Dương Duy không phải người theo chủ nghĩa lý tưởng thì thật sự là kẻ điên, kẻ đần độn.
"Không, làm người ta thật sự không xem nổi nữa!" Hạng Bội Tâm bực bội đẩy toàn bộ giấy tờ trên bàn rơi xuống đất, "Chẳng lẽ anh ta không oán hận ông trời? Bị cổ đông bày mưu ám hại, anh ta còn có tâm tư vì tủ Gỗ sưa mà đi làm công nhân, anh là kẻ lập dị sao Dương Duy."
Cả một đêm, cô đều nghĩ đến Dương Duy, nghĩ đến logic của anh, cô trừ ngạc nhiên ra thì chỉ là ngạc nhiên, mãi đến khi tia nắng ban mai nở rộ, cô mới thiếp đi, trước đó trong miệng còn lẩm bẩm, "Dương Duy, anh quá ngốc, mặc dù tôi rất biết ơn anh, nhưng tôi vẫn phải nói, anh thật đần độn..."
Mười hai giờ trưa, điện thoại của La Lâm đánh thức cô.
"Alo..." Cô phát ra giọng nói lờ đờ.
"Này, Bội Tâm, tủ Gỗ sưa của cô lấy về chưa? Chiều nay có muốn cùng tôi dạo phố không? Có người phải chuẩn bị cho hôn lễ, chắc phải ra ngoài mua đồ chứ nhỉ?"
"Sao cô biết tôi sắp kết hôn?" Cô nhắm mắt nói thầm.
"Chiếc nhẫn kim cương cầu hôn trên tay cô rêu rao khắp nơi, tôi có thể không thấy sao? Với lại, hôm qua lúc tôi ra ngoài ăn cơm, gặp được Vương Chí Hoằng, anh ta nói chuyện đó với tôi đấy."
"Chí Hoằng..." Thì ra là anh ta nói.
"Đúng thế, anh ta còn muốn tôi giúp cô nữa! Ra đi! Hôm nay tôi tới giúp cô chuẩn bị làm cô dâu."
Hạng Bội Tâm vừa trông thấy tài liệu rơi lả tả trên đất, lập tức nhớ tới Dương Duy, thần chí tỉnh lại hơn nửa, "La Lâm, tôi có chuyện phải xử lý, tối sẽ gọi điện cho cô, bai!"
Đầu tóc bù xù nhảy xuống giường, Hạng Bội Tâm nhặt đống tài liệu đó lên, trong lòng vẫn thì thầm, "Mình không biết làm vậy có đúng không, nhưng mình thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn."
Sau khi nhanh chóng rửa mặt, cô cầm túi đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi, "Đến Paul Pador, nhanh giúp!"
Thừa số chính nghĩa trong lòng lên men, cô muốn giúp Dương Duy đứng lên lần nữa, một người tốt như anh cũng bị ức hiếp đến nỗi không cách nào phản kháng, vậy thì thế giới này thật không còn công lý nữa,
Máu trong cơ thể như dòng nước chảy xiết, dọc đường, cô nắm chặt các ngón tay mới ngăn hai tay run rẩy. Cô nghĩ mình nhất định điên rồi, nhưng nếu không làm, cô lại không thể chịu đựng được.
Hãy để cô tạm biệt Dương Duy một lần nữa! Cô có mấy lời nhất định phải nói với anh.
Xe dừng lại trước Paul Pador, Hạng Bội Tâm rút mấy tờ tiền thanh toán tiền xe, "Không cần thối lại." Xuống xe, cô đi xuyên qua biển người trên bãi cỏ ở Paul Pador, vội vã tìm kiếm bóng dáng Dương Duy.
"Cô Hạng, cô lại tới nữa rồi?" Thiện Khả Vi bước xuống xe như vừa đi dạo công viên về, khóe miệng mang theo ý cười, chắc là vừa nhận được mấy vụ buôn bán.
"Bà chủ Thiện, Dương Duy đâu rồi? Tôi có chuyện quan trọng tìm anh ấy."
"Tìm Dương Duy sao? Nhưng hôm nay anh ta rất bận, cô cũng biết, đến ngày nghỉ, người người đến Paul Pador khiến chúng tôi bận đến nỗi không có cả thời gian uống nước nữa." Thiện Khả Vi ra vẻ muốn giúp mà chẳng giúp được.
"Vậy tôi chờ anh ấy, đợi anh ấy tan ca chắc được chứ?" Thái độ của Hạng Bội Tâm hết sức cương quyết.
Ồ, đợi đến khi tan ca! Cô gái nhỏ này uống nhầm thuốc à? Thiện Khả Vi không nhịn được quan sát vẻ mặt căng thẳng của cô.
"Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy, thật sự rất quan trọng." Hạng Bội Tâm liên tục nhấn mạnh.
"Thế thì tùy cô! Tôi đi xem Dương Duy, nếu anh ta rảnh, tôi sẽ bảo anh ta tới tìm cô." Nói xong, Thiện Khả Vi thướt tha đi vào cung điện chính.
Vì khẩn trương, Hạng Bội Tâm không kìm được thở khẽ, cô không biết sau khi Dương Duy nghe đề nghị của cô sẽ có phản ứng gì, nhưng cô cảm thấy mình nên làm vậy, như thế mới có thể đền ơn lời hứa không thay đổi của anh, còn cả sự ấm áp anh mang lại.
Mấy tiếng trôi qua, tối qua không thể ngủ ngon, Hạng Bội Tâm ngồi ở ghế đá, dáng vẻ mệt mỏi như cánh cung được kéo căng hết cỡ.
"Cô Hạng, bà chủ bảo cô đang tìm tôi?"
Giọng nói của Dương Duy kéo cô từ trong suy nghĩ hỗn độn trở về, cô thình lình đứng dậy, cơ thể vì đột nhiên di động dẫn tới cơn choáng váng, thấy thế, anh liền vội vàng đỡ lấy cô, để cô ngồi lại ghế.
"Cô không sao chứ?" Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh rất lo lắng.
Sao có người lại có mặt nhỏ thế nhỉ? Chỉ như một bàn tay, đôi mắt kia như tích tụ cả thùy mị và kiên nghị, còn tay cô nữa, sao lạnh lẽo như tảng băng thế? Không phải bị bệnh đó chứ?
"Cô Hạng, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?" Anh lại hỏi.
"Không, không cần, bây giờ, anh hãy nghe tôi nói, nghe tôi nói cho hết." Hạng Bội Tâm dùng hết sức lực muốn nói cho hết những lời trong lòng.
"Được, cô cứ từ từ, tôi đang nghe đây." Mặc dù anh không biết vì sao cô lại lo lắng như thế.
Giọng chậm dần, cô hỏi: "Bị đuổi khỏi tập đoàn Kael, anh có tính toán gì kế tiếp không?"
"Hiện tại quan trọng nhất là lấy tủ Gỗ sưa về, sau đó sẽ nghĩ cách giải quyết, kết quả xấu nhất chính là ngừng hoạt động Công ty Khoa học kỹ thuật Dương Thị, nghĩ cách bồi thường chi phí tổn thất cho toàn bộ nhân viên."
"Anh thì sao? Anh có tính toán gì không?"
"Tôi sẽ trở về Châu Phi, công việc ở Tổ chức Viện trợ Nhân đạo Quốc tế vẫn chưa hoàn thành."
"Nhưng anh chỉ là tình nguyện viên, nhiều lắm chỉ được số tiền lương ít ỏi, anh đã quên anh còn món nợ mấy tỷ ư?" Cô lo lắng hỏi.
Dương Duy nhìn gương mặt lo âu của cô, suy nghĩ, cô đang lo cho anh à?
"Tôi biết, nhưng mà công việc viện trợ không thể chấm dứt, tiền lương ít cũng không sao, dù sao tôi chỉ có một mình, món nợ đó có thể trả bao nhiêu thì trả, nhưng công việc viện trợ thiếu một người sẽ tổn thất rất nhiều, nhân dân ở thế giới thứ ba có thể nhận được đồ viện trợ càng ít."
"Dương Duy, chẳng lẽ anh không muốn trở lại tập đoàn Kael? Không muốn giành lại những thứ đã bị cướp mất ư? Những cái đó vốn thuộc về anh, anh không hận sao?"
Anh cúi đầu mỉm cười, "Nói không muốn lấy lại là gạt người, cô có biết một năm tập đoàn Kael có thể gửi cho Tổ chức Viện trợ Quốc tế năm mươi triệu đô la Mỹ không, chúng tôi rất cần số tiền này, nhưng mà, hành vi buôn bán là hoạt động của quý ông, giống như công việc viện trợ, đó là sự nghiệp về lương tâm, sao có thể giành lấy rồi cướp đi?"
Hành vi buôn bán là hoạt động của quý ông? Nghe vậy, Hạng Bội Tâm choáng váng cả người.
Chết tiệt! Anh điên rồi phải không? Ai bảo với anh hành vi buôn bán là hoạt động của quý ông? Thương trường đồng nghĩa với chiến trường giết chóc, là sự cạnh tranh anh lừa tôi gạt, anh quá ngây thơ cũng quá quân tử, chẳng trách không phải đối thủ của những kẻ sài lang hổ báo ấy, anh đã định trước là miếng thịt béo nằm trên thớt rồi.
Sinh viên MBA xuất sắc, là ai đã biến một người có tiềm lực thành con người như bây giờ? Lúc này cô rất muốn chém đầu những người kia, bảo bọn họ xem họ đã làm việc tốt gì thế này.
"Ai bảo anh như thế?" Cô hỏi.
"Ông nội tôi, từ nhỏ ông đã dạy tôi như vậy, hi vọng tôi làm một doanh nhân chính trực, tôi cũng tin hành vi buôn bán là hoạt động của quý ông."
Không thể nhịn được nữa, "Cức chó!" Hạng Bội Tâm nắm chặt hai tay, không nhịn nổi văng tục.
"Cái gì?" Dương Duy bị sự nóng nảy bất ngờ của cô hù dọa.
Cô Hạng này trông có vẻ dịu dàng động lòng người, sao lại đột nhiên buông một câu cức chó như thế? Anh đã nói sai gì sao? Anh kinh ngạc nhìn cô.
Cô cắn môi, một lúc lâu không lên tiếng, âm thầm nghĩ ngợi, thời gian lâu đến mức Dương Duy cũng thấy kỳ lạ.
Bất thình lình, ngay lúc anh đang do dự có nên mở miệng hay không, cô đã thô bạo túm lấy cổ áo anh, "Dương Duy, tôi muốn anh lập tức đi theo tôi." Ánh mắt cô hừng hực.
"Đi theo cô?"
"Đúng, tiền để lấy lại tủ Gỗ sưa tôi sẽ trả giúp anh cho bà chủ Thiện, đừng có lãng phí thời gian nữa, anh phải lập tức cầm tủ Gỗ sưa của anh đi theo tôi." Cô cứng rắn nói
"Đi đâu? Vì sao?"
"Tất nhiên là trở về đối mặt với hiện thực." Cô tức giận bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Gia sản trăm tỷ bị người ta âm mưu chiếm đoạt, sao anh còn có thể cam chịu như vậy? Vì lời hứa năm xưa với một người không quen biết, anh lại đi bán sức lao động để đổi lấy một thứ không thuộc về anh? Còn cái tổ chức viện trợ nhân đạo vứt đi gì đó, bản thân anh còn không cứu được mình, cho dù cứu được trăm nghìn người ở thế giới thứ ba, vậy thì sao chứ? Họ có thể giúp được gì cho anh? Họ chỉ như những con đỉa hút sạch máu trên người anh, biến anh thành đống xương trắng mà thôi." Cô kích động đến đỏ cả mắt.
Không biết vì sao, cô lại muốn khóc, đối với cô mà nói, anh là người tốt, cẩn thận thay cô bảo vệ di vật của mẹ, anh nhất định không biết cô biết ơn anh nhiều thế nào, cho nên với trái tim không đành lòng, cô muốn báo đáp lại.
Dương Duy nhìn cô ngây ngốc một lúc, "Cô Hạng, cô có sao không?" Anh lấy ra chiếc khăn mùi soa được gấp tinh tế, lịch thiệp đưa đến trước mặt cô.
Vì sao cô khóc? Tại sao cô lại khóc? Thấy cô rơi nước mắt, trái tim anh cũng ê ẩm theo.
Hạng Bội Tâm không để tâm đến vẻ nhếch nhác của mình, giật lấy khăn tay, hung dữ đè lên hai mắt.
Giây lát, tâm trạng cô bình ổn trở lại, chậm rãi lên tiếng, "Tôi muốn giúp anh, giúp anh lấy lại tủ Gỗ sưa, cũng giúp anh lấy lại tập đoàn Kael, tuy không thể bảo đảm sẽ có được cảnh tượng như quá khứ, nhưng ít nhất thì tốt hơn bây giờ gấp trăm lần."
"Tại sao cô muốn giúp tôi?" Anh hỏi.
"Vậy tại sao anh lại ngàn dặm xa xôi chạy đến giúp những người không thân cũng chẳng quen ấy?" Cô kích động hỏi lại anh.
"Bởi vì họ cần tôi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook