Ngọc Vô Hà
Chương 20

Mãi cho đến khi cửa hoàn toàn khép lại, Liên Ngọc cũng không chút khẽ động, cũng không mở miệng, tay Cận Song Thành đặt tại trên cửa, chung quy nhịn không được mà cắn răng.

“Thiếu gia…”, Nghiễn Tri đứng ở ngoài cửa, trong tay đã mang theo một mâm điểm tâm thanh chúc, thấy Cận Song Thành đứng ở đàng kia bất động, liền khẽ gọi một tiếng.

Cận Song Thành quay đầu nhìn cái mâm trên tay hắn, một lát sau nói nhỏ: “Ngươi đem vào đi.” Dứt lời, đi ra hai bước, đứng ở dưới bậc, tựa như không có ý rời đi.

“Thiếu gia, lão phu nhân cho thỉnh người.”

Cận Song Thành giật giật, cuối cùng khẽ gật đầu, lại nhìn thoáng qua phòng, mới xoay người đi ra khỏi viện tử.

Dọc theo hồ sen một đường mà đi, Cận Song Thành có thể cảm nhận được tay mình  đang run lên.

Ban đầu chỉ là khẽ run, đến cuối cùng lại như cỏ dại lan tràn, vô pháp đè nén. Đến trước cửa viện tử mẫu thân trụ, hắn dừng cước bộ, dùng tay phải gắt gao nắm lấy tay trái mình, thẳng đến khi có hạ nhân phát hiện  hắn, khom lưng hành lễ, hắn mới nhanh chóng đưa tay thu tại trong tay áo, bước nhanh đi vào trong phòng.

Trong phòng có mùi đàn hương rất nhạt, một góc bày đồ cúng lễ Bồ Tát, mẫu thân hằn đang quỳ gối trên đệm, bộ dạng phục tùng mặc niệm, an tĩnh mà thành kính.

Cận Song Thành đứng ở trong đại sảnh, kinh ngạc nhìn mẫu thân mình.

Nàng là thiên kim phú quý nhân gia, dù cho xuất giá theo phu quân kinh thương, nàng cũng thủy chung thoát không được cái loại tư thái tài trí hơn người này. Sau lại trong nhà phú quý sung túc, nhi tử có tiền đồ, được hoàng đế thân đề tấm biển treo trước cửa, lại càng thêm chú ý dòng dõi quý tiện, quên hết sự thật rằng thương gia vốn đã kém một bậc.

Mãi cho đến khi Cận mẫu đứng lên, Cận Song Thành mới lấy lại tinh thần, kêu một tiếng: “Nương.”

Cận mẫu gật đầu, đi tới trong sảnh ngồi xuống, mới nói: “Song Thành, Ngọc Nhi  bệnh còn chưa hết, con sao lại không đến bồi nàng?”

Cận Song Thành chần chờ một chút, mới cười nói: “Nàng đã tỉnh lại rồi, bên cạnh lại có nha đầu hầu hạ, con cứ ở chỗ nàng, chung quy lại khiến người bàn tán.”

“Đây là Cận gia, ai dám bàn loạn?”, Cận mẫu không chút để ý nói, “Huống chi, quan hệ giữa các con, nàng sinh bệnh con ở bên cạnh cũng là hiển nhiên.”

“Con cùng Ngọc nhi từ nhỏ lớn lên, tình cảm tuy rằng thâm hậu, nhưng rốt cuộc nam nữ hữu biệt, con không muốn phá hủy thanh danh nữ nhi của nàng. Chuyện nàng sinh bệnh con đã cho người truyền tin đến Tô gia, chờ thân thể nàng tốt hơn một chút, liền tìm người đưa nàng về nhà, tại gia nghỉ dưỡng, chung quy so với bên ngoài vẫn tốt hơn.”

Lời nói của Cận Song Thành vân đạm phong khinh, nhưng không một chút dư thừa, Cận mẫu nhíu nhíu mày, cũng không định một mực truy hỏi, một lát mới nói: “Vết thương trên tay con đại phu đã xem qua chưa, đã thoa dược chưa?”

“Chỉ là tiểu thương mà thôi, nương không cần lo lắng.”

Cận mẫu hừ một tiếng: “Nhưng thật không nghĩ tới cái tiểu tử gọi là Liên Ngọc lại lòng dạ lang sói như vậy, nói phóng hỏa thì liền phóng…”

“Nương.” Không đợi Cận mẫu oán giận nói xong, Cận Song Thành kêu một tiếng, thấy mẫu thân nhìn mình, hắn mới hoãn thanh nói, “Người trông coi họa lâu bị lửa bỏng, bây giờ còn nằm ở trên giường, mặt hắn rất có thể sẽ bị hủy.”

“Nếu như vậy, càng không thể bỏ qua cho người phóng hỏa, Liên Ngọc kia…”

“Nương.” Cận Song Thành lại một lần cắt lời nàng, trong giọng nói có vẻ ngưng trọng, khiến cho Cận mẫu không hiểu sao có chút chột dạ.

Nàng chần chờ một lát mới nói: “Song Thành, ta biết con vẫn nhận định y là hài tử Liên gia nên mới phá lệ dung túng, thế nhưng y dám công khai tuyên bố muốn phóng hỏa họa lâu, con…”

“Nương làm thế nào biết y tuyên bố muốn phóng hỏa họa lâu?”, Cận Song Thành lần thứ ba ngắt lời Cận mẫu, chỉ một câu nói liền khiến Cận mẫu sững người tại chỗ.

“Liên Ngọc lúc đó là ở trong viện Ngọc Nhi nói, nương làm thế nào nghe được?”

Cận mẫu mở miệng nhưng chung quy không nói gì thêm.

Cận Song Thành nhìn mẫu thân mình, bàn tay giấu ở trong tay áo siết lại thật chặt, hít vào một hơi, mới nói: “Chuyện này nhi tử sẽ xử lý, nương không nên lại lung tung suy đoán. Liên Ngọc tối hôm đó… căn bản không có khả năng đi phóng hỏa.”

“Đó là y nói dối…”

“Từ sau khi lửa bị dập đến bây giờ, y vẫn hôn mê, trước khi con đi đến đây mới tỉnh lại, một câu cũng không chịu nói với con, y có thể nói dối gì chứ?”, Cận Song Thành nhịn không được rống lên một câu, một lát sau lấy lại tinh thần, nhìn bộ dáng khiếp sợ của mẫu thân mình, hắn cúi thấp đầu, giống như hài tử đứng ở trước mặt phụ mẫu nhận sai.

Cận mẫu trong lúc nhất thời cũng không có nói cái gì, lâu sau, mới nói: “Vậy cũng không thể chứng minh…”

Nói tới đây, chính nàng liền ngậm miệng không nói thêm gì nữa. Bởi vì nhãn thần của Cận Song Thành.

Nhi tử là do chính mình sinh dưỡng lớn lên, trước mặt hay sau lưng người khác cho tới bây giờ đều ôn hoà hiền hậu, nàng không nghĩ đến sẽ có một ngày, trong mắt nhi tử lại lộ ra phẫn nộ rõ ràng như vậy.

“Nương…”, chỉ là nhẹ nhàng một tiếng đã khiến lòng nàng run rẩy, “Người ở trước mặt Bồ Tát trả lời ta. Người thương tổn Liên Ngọc có phải là do người sai đến? Họa lâu có phải do người phóng hỏa?”

“Ta…”

“Con không muốn biết đáp án.” Cận Song Thành lại một lần ngắt lời nàng, một lát sau ảm đạm cười, “Đã khuya rồi, nương sớm nghỉ ngơi một chút, nhi tử xin cáo lui trước.”

“Song Thành, con đây là…”

“Người kia, nếu tìm ra được, con sẽ không tha cho hắn.” Cận Song Thành không quay đầu lại, thậm chí không dừng bước, mãi cho đến khi đi đến cạnh cửa, mới bỏ lại một câu như thế.

Cận mẫu lúc này đây cũng nói không ra lời, kinh ngạc ngồi ở đàng kia, cảm giác được tim mình đập kịch liệt, là một cảm giác sợ hãi kinh hoảng khiến nàng nghĩ khó có thể chịu được.

Vẻ mặt Bồ tát trên điện thờ ở giờ khắc này có vẻ phá lệ dọa người.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cận Song Thành đẩy cửa phòng ra thì quả nhiên thấy Liên Ngọc vẫn như đêm hôm trước, dùng chăn quấn chặt người mình, chỉ lộ ra vài lọn tóc đen.

Khi cửa vừa đẩy ra, những lọn tóc kia hơi động, giống như tiểu động vật lộ ra đuôi, khi nghe thấy động tĩnh thì phản xạ theo mà run rẩy, làm cho người khác dở khóc dở cười.

Hắn đi qua nhấc chăn lên, liền thấy Liên Ngọc vội vàng lăn một vòng trên giường, ở trong góc cuộn thành một cụm tràn đầy địch ý trừng mắt nhìn hắn.

Một khắc kia thật khiến cho Cận Song Thành có ảo giác như mình đang nuôi một chú chó.

Liên Ngọc rất nhanh liền đem ánh mắt chuyển qua một người khác phía sau hắn, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, liền lại càng thêm cảnh giác.

Cận Song Thành cẩn cẩn dực dực bước đến, thấy Liên Ngọc hơi nhíu  mày, hắn liền lập tức ngừng cước bộ, nghiêng người để cho người ở phía sau tiến lên trước.

Đó là một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt xinh xắn, một thân trang phục không giống với hạ nhân Cận gia, trên mặt không có một tia biểu tình.

“Nàng gọi làVãn Hà, từ hôm nay trở đi sẽ ở đây hầu hạ ngươi.”

Thiếu nữ gọi là Vãn Hà kia đi tới hơi cúi người: “Vãn Hà tham kiến công tử.”

Liên Ngọc trừng mắt nhìn nàng một trận, giọng khàn khan nói: “Không cần.”

Bị cự tuyệt ngay mặt như thế, Vãn Hà lại không như hạ nhân Cận gia khác lộ ra vẻ khinh bỉ, cũng không có nửa phần bởi vì bị ghét bỏ mà sinh ra phẫn nộ, chỉ là mặt vô biểu tình đứng ở đàng kia, cứ như Liên Ngọc cái gì cũng không từng nói qua.

Sắc mặt Liên Ngọc ngày càng xấu hơn, Cận Song Thành vội vã phất phất tay, chờ Vãn Hà lui ra ngoài cửa, hắn mới nhuyễn thanh nói: “Vãn Hà không phải là hạ nhân trong phủ, là ta chọn từ Trân Sắc Hiên, không phải là hạ nhân, ngươi đừng sợ. Trước không phái nha đầu hầu hạ cho ngươi là sợ bọn họ không biết tốt xấu trước mặt ngươi, trái lại còn khiến ngươi không được tự nhiên. Thế nhưng…” Nói đến đây, hắn dừng một chút, rồi thở dài, “Bên người có người chăm sóc, cũng tốt.”

Liên Ngọc trầm mặc, ngay khi Cận Song Thành cho rằng thái độ y đã hòa hoãn, đang muốn tiến lên thử độ ấm trên trán y thì lại bị Liên Ngọc gạt tay ra.

Nhìn người trên giường tự không chỗ đào thoát liều mạng trốn vào góc phòng, vừa bày ra tư thái hoàn toàn chống cự, Cận Song Thành không biết làm thế nào, chỉ có thể cười khổ một tiếng: “Muốn ta đi sao?”

Liên Ngọc trừng trừng nhìn hắn thật lâu, mới thốt một câu: “Ngươi có thể đuổi ta đi.”

Cận Song Thành trong lòng càng run lên, trong nụ cười cay đắng càng sâu: “Ta còn đang lo lắng ngươi sẽ không nói lời nào…”, ý nói chưa hết, hắn lại ngậm miệng, lắc đầu cười.

Liên Ngọc nhìn hắn thở dài, nhìn hắn xoay người rời đi, trong ngực khó chịu càng sâu, phảng phất như mỗi một bước đi của người kia đều đang dẫm nát lòng y, khiến y bức thiết mong muốn con người này nhanh ly khai một chút, kết thúc trận tra tấn này.

“Cạch” một tiếng đóng cửa, đau đớn cũng theo đó biến mất, nhưng ngay lúc đó không hiểu sao đột nhiên lại trào lên một nỗi tuyệt vọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương