Ngọc Vô Hà
-
Chương 15
Hồ sen bên cạnh tiểu viện tử được hảo hảo tu chỉnh một phen, mọi vật dụng mùa đông đều được chuẩn bị đầy đủ, cuộc sống của Liên Ngọc cũng tương đối tạm ổn, tất nhiên cũng không thua kém người khác.
Chỉ là Cận Song Thành suốt nửa tháng chưa từng một lần xuất hiện, khiến cho y nghĩ có chút không quen.
Trước y có hồ nháo thế nào, Cận Song Thành hoặc dung túng hoặc quát mắng, cuối cùng cũng đại thể giống như dỗ dành tiểu hài tử mà trêu đùa với y, lúc này lại chẳng quan tâm nữa, tựa như đối với Cận Song Thành, y căn bản không có tồn tại.
Vốn người nổi cáu trước là mình, Liên Ngọc cũng không thể mặt dày đi tìm Cận Song Thành, chỉ là từ đó, cơm nước đưa tới chỗ Liên Ngọc đều từ từ trở nên khô khan thì y bắt đầu luống cuống.
Tình hình bây giờ không giống như lúc trước.
Đương sơ y thân cô thế cô, tựa như tại trên trán có khắc hai chữ “Tiểu quan”, ngoại trừ hầu hạ người khác, y xác thật cũng không phải làm gì. Không muốn lại bị người tùy tiện xem như cẩu mà phát tiết dục vọng, không muốn lại bị khổ chịu tội, quấn quít lấy Cận Song Thành không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.
Y thầm nghĩ phải có cuộc sống tốt hơn, dù dựa vào thủ đoạn gì, y cũng không quan tâm.
Thế nhưng hiện tại không giống với lúc trước. Cái loại sợ hãi khi tựa hồ tùy thời sẽ bị vứt bỏ này, cũng không chỉ là bởi vì sợ phải trở lại cuộc sống ngày xưa. Mà còn có một chút gì đó sâu sắc hơn, khiến cho y không thể chịu đựng thứ gì đó đang khoáy đảo trong lòng.
Vậy nên Liên Ngọc đứng ngồi không yên.
Dùng chân đá một cái lên cửa phòng Cận Song Thành, cũng không quản người bên trong đang làm chuyện gì, Liên Ngọc đứng ở đó, thái độ phá lệ kiêu ngạo.
Cận Song Thành nhíu nhíu mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, rồi lại cúi đầu tiếp tục hết sức chuyên chú sáng tác bức tranh của hắn, trong suốt thời gian đó tay cầm bút cũng không có chậm đi chút nào.
Trên mặt Liên Ngọc có chút không nhịn được, lại dùng cùng một phương pháp đem cửa đóng lại, bước nhanh đi tới trước bàn, đưa tay đoạt lấy bút của Cận Song Thành. Động tác Cận Song Thành so với y nhanh hơn, linh hoạt kéo bức tranh đi, Liên Ngọc chụp vào khoảng không, thiếu chút nữa ngã chúi xuống bàn.
“Cận Song Thành!”
Cận Song Thành lúc này mới mỉm cười: “Ta còn nghĩ cơn tức này của ngươi sẽ hơn nửa tháng đấy.”
Liên Ngọc trụ người lại, nghe hắn nói như thế, cả người tựu như ngây dại, vô thức nói: “Cái gì?”
Cận Song Thành cách chiếc bàn nhìn y đang trừng hai mắt, một lát sau tay trái nâng khỏi bàn lấy bút quét qua mặt Liên Ngọc, Liên Ngọc chỉ cảm thấy trên mặt bị thứ gì đảo qua đảo lại, vô thức quát to một tiếng, đưa tay lên sờ mặt, nhưng không có gì hết.
Cận Song Thành nâng tay liền thấy chiếc bút không hề dính mực, mở miệng trước dỗ dành: “Đừng giận, đừng giận.”
Rõ ràng là bị người ta đối xử như tiểu hài tử nhưng Liên Ngọc không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ hừ một tiếng, như trước ngưỡng cổ khí thế mười phần chất vấn: “Ngươi thiếu ta một ngày a, chừng nào mới trả ta?”
“Trước đó ngươi nổi nóng, ta muốn trả nhưng cũng không có biện pháp a.”
Đương sơ rõ ràng là Cận Song Thành quay đầu đi rồi bỏ mặc y cả nửa tháng trời, hiện tại lại chỉ trích mình, Liên Ngọc nổi giận: “Rõ ràng là ngươi…”
Vừa nhìn trong mắt y bốc hỏa, Cận Song Thành mới biết mình nói sai, liên thanh cướp lời: ” Là lỗi của ta, ta sai, ngày mai sẽ trả lại ngươi, có được hay không?”
Lời chửi bậy tới bên môi bị Liên Ngọc cường chế đè ép xuống, chỉ có thể quay đầu từ lỗ mũi nặng nề mà hừ một tiếng, một lát sau nhịn không được len lén nhìn Cận Song Thành: “Ngươi không cần ở cạnh Tô tiểu thư kia của ngươi sao?”
Cận Song Thành sửng sốt một chút, bật cười nói: “Ngày mai mười lăm, nàng ngày hôm qua đã cùng nương ta lên trên núi trai giới rồi.”
Liên Ngọc rầu rĩ ứng một tiếng, hạ mắt xuống.
Cận Song Thành ở bên cạnh nở nụ cười: “Dù cho nàng có ở đây, cũng có thể để người khác bồi, ta thiếu ngươi một ngày, tất nhiên phải trả lại ngươi.”
Liên Ngọc lúc này mới thư giãn mặt mày, như trước cúi đầu suy nghĩ, nhưng len lén nhe răng cười cười, bị Cận Song Thành nhìn thấy, cũng lắc đầu bật cười theo.
“Sáng mai ta đến viện tử của ngươi cùng ngươi ăn điểm tâm, sau đó chúng ta đến chỗ lần trước luyện, thế nào?”
Liên Ngọc lúc này mới thoả mãn ngẩng đầu cười: “Một lời đã định.”
Cận Song Thành thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua bức tranh trong tay, nói: “Như vậy giờ về trước đi, ta đang bận, e là không thể tiếp ngươi.”
Liên Ngọc lúc này mới chú ý tới bức tranh trên tay hắn, bị Cận Song Thành giữ chặt, thấy không rõ trong bức tranh là gì, có chút tò mò, nhịn không được mở miệng: “Ngươi đang vẽ tranh gì đó?”
“Là tranh chúc thọ hoàng thượng.” Cận Song Thành cẩn trọng nói một câu, vừa đem Liên Ngọc đẩy đến cạnh cửa, “Nghe lời, đừng buộc ta phải nuốt lời.”
Ánh mắt Liên Ngọc tại bức tranh đảo qua một vòng, mới không cam lòng đi ra ngoài.
Vì đã ước định với Cận Song Thành, hôm sau y liền dậy sớm, hạ nhân đưa tới điểm tâm cũng phong phú hơn ngày trước, đại khái Cận Song Thành đã phân phó tốt.
Liên Ngọc rửa mặt chải đầu, đổi y phục nhẹ nhàng, ngồi ở bên bàn đợi hơn nửa canh giờ nhưng thủy chung không thấy Cận Song Thành xuất hiện.
Trong bụng trống rỗng đến khó chịu, Liên Ngọc len lén từ mâm điểm tâm nhón một khối điềm cao nhỏ, ăn xong liền có chút cảm thấy có lỗi. Lúc đầu đã đáp ứng chờ Cận Song Thành tới mới ăn, hiện tại ăn vụng, nếu bị phát hiện sẽ lại bị hắn mắng một câu chẳng có quy củ.
Hạ quyết tâm không để bị xem thường, Liên Ngọc che điểm tâm lại, đi vài bước đến bên ghế đoan chính ngồi xuống.
Nhưng mà đợi đến qua chính ngọ, Cận Song Thành vẫn không xuất hiện. Ngay cả hạ nhân vẫn thường đưa cơm cũng không xuất hiện, tựa giống như những ngày trước, Cận Song Thành lại bỏ mặc y.
Liên Ngọc như để hả giận mà chộp lấy hai khối điềm cao đã lạnh nhét vào miệng, nhai vài cái liền lung tung nuốt vào, chờ bớt đói một chút, liền lại ngồi ở đàng kia, cố chấp chờ đợi.
Mãi cho đến sắc trời đã nhiễm vàng, y mới đột nhiên đứng lên, một đường chạy đến trong viện Cận Song Thành, túm lấy áo Nghiễn Tri, gằn giọng hỏi: “Cận Song Thành đâu?”
Y trước mặt những người khác cho tới bây giờ đều làm bộ nhu nhược, lúc này túm lấy như thế, liền đem Nghiễn Tri dọa một trận, vô thức chỉ viện tử bên cạnh, nói: “Tại trong viện tử của Tô tiểu thư…”
“Làm gì?”
“Tô, Tô tiểu thư bị bệnh, Thiếu gia bồi…”
Không đợi Nghiễn Tri nói xong, Liên Ngọc đã đẩy hắn ra, hướng viện tử bên cạnh chạy tới.
Nơi ở của nữ quyến, y cứ thế đi vào, tất nhiên sẽ có người ngăn lại, hai nha đầu cùng một đại hán dáng dấp hộ viện ngăn y ở tiền viện, Liên Ngọc vô pháp đi vào, chỉ có thể đứng trước cổng, trên mặt tràn đầy băng lãnh, khiến cho ba người kia trong một thoáng cũng không dám đuổi y ra.
“Cận Song Thành, ngươi đi ra đây!”, chẳng qua bao lâu, Liên Ngọc rốt cục lui một bước, hướng bên trong hô to một tiếng.
Một nha đầu sửng sốt một chút liền mở miệng hướng y: “Ngươi là ai, đi ra ngoài! Tiểu thư nhà chúng ta đang bệnh, nhao nhao ồn ào còn ra thể thống gì nữa!”
Liên Ngọc mắt điếc tai ngơ, chỉ là nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, điên cuồng hét lên: “Cận Song Thành, đi ra đây!”
“Đi ra ngoài, đừng làm phiền tiểu thư nhà ta!”, hai nha đầu bị y dọa cho sợ lui một bước, hộ viện kia chế trụ tay y muốn đem người lôi ra bên ngoài.
Liên Ngọc một bên giãy dụa một bên không thỏa hiệp hướng phía trong phòng rống: “Cận Song Thành, ngươi đi ra cho ta! Cận Song Thành! Ngươi nếu không ra, ta sẽ đốt họa lâu của ngươi, đem tất cả tranh chữ bảo bối của ngươi đều đốt hết! Đi ra đây!”
Chỉ là Cận Song Thành suốt nửa tháng chưa từng một lần xuất hiện, khiến cho y nghĩ có chút không quen.
Trước y có hồ nháo thế nào, Cận Song Thành hoặc dung túng hoặc quát mắng, cuối cùng cũng đại thể giống như dỗ dành tiểu hài tử mà trêu đùa với y, lúc này lại chẳng quan tâm nữa, tựa như đối với Cận Song Thành, y căn bản không có tồn tại.
Vốn người nổi cáu trước là mình, Liên Ngọc cũng không thể mặt dày đi tìm Cận Song Thành, chỉ là từ đó, cơm nước đưa tới chỗ Liên Ngọc đều từ từ trở nên khô khan thì y bắt đầu luống cuống.
Tình hình bây giờ không giống như lúc trước.
Đương sơ y thân cô thế cô, tựa như tại trên trán có khắc hai chữ “Tiểu quan”, ngoại trừ hầu hạ người khác, y xác thật cũng không phải làm gì. Không muốn lại bị người tùy tiện xem như cẩu mà phát tiết dục vọng, không muốn lại bị khổ chịu tội, quấn quít lấy Cận Song Thành không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.
Y thầm nghĩ phải có cuộc sống tốt hơn, dù dựa vào thủ đoạn gì, y cũng không quan tâm.
Thế nhưng hiện tại không giống với lúc trước. Cái loại sợ hãi khi tựa hồ tùy thời sẽ bị vứt bỏ này, cũng không chỉ là bởi vì sợ phải trở lại cuộc sống ngày xưa. Mà còn có một chút gì đó sâu sắc hơn, khiến cho y không thể chịu đựng thứ gì đó đang khoáy đảo trong lòng.
Vậy nên Liên Ngọc đứng ngồi không yên.
Dùng chân đá một cái lên cửa phòng Cận Song Thành, cũng không quản người bên trong đang làm chuyện gì, Liên Ngọc đứng ở đó, thái độ phá lệ kiêu ngạo.
Cận Song Thành nhíu nhíu mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, rồi lại cúi đầu tiếp tục hết sức chuyên chú sáng tác bức tranh của hắn, trong suốt thời gian đó tay cầm bút cũng không có chậm đi chút nào.
Trên mặt Liên Ngọc có chút không nhịn được, lại dùng cùng một phương pháp đem cửa đóng lại, bước nhanh đi tới trước bàn, đưa tay đoạt lấy bút của Cận Song Thành. Động tác Cận Song Thành so với y nhanh hơn, linh hoạt kéo bức tranh đi, Liên Ngọc chụp vào khoảng không, thiếu chút nữa ngã chúi xuống bàn.
“Cận Song Thành!”
Cận Song Thành lúc này mới mỉm cười: “Ta còn nghĩ cơn tức này của ngươi sẽ hơn nửa tháng đấy.”
Liên Ngọc trụ người lại, nghe hắn nói như thế, cả người tựu như ngây dại, vô thức nói: “Cái gì?”
Cận Song Thành cách chiếc bàn nhìn y đang trừng hai mắt, một lát sau tay trái nâng khỏi bàn lấy bút quét qua mặt Liên Ngọc, Liên Ngọc chỉ cảm thấy trên mặt bị thứ gì đảo qua đảo lại, vô thức quát to một tiếng, đưa tay lên sờ mặt, nhưng không có gì hết.
Cận Song Thành nâng tay liền thấy chiếc bút không hề dính mực, mở miệng trước dỗ dành: “Đừng giận, đừng giận.”
Rõ ràng là bị người ta đối xử như tiểu hài tử nhưng Liên Ngọc không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ hừ một tiếng, như trước ngưỡng cổ khí thế mười phần chất vấn: “Ngươi thiếu ta một ngày a, chừng nào mới trả ta?”
“Trước đó ngươi nổi nóng, ta muốn trả nhưng cũng không có biện pháp a.”
Đương sơ rõ ràng là Cận Song Thành quay đầu đi rồi bỏ mặc y cả nửa tháng trời, hiện tại lại chỉ trích mình, Liên Ngọc nổi giận: “Rõ ràng là ngươi…”
Vừa nhìn trong mắt y bốc hỏa, Cận Song Thành mới biết mình nói sai, liên thanh cướp lời: ” Là lỗi của ta, ta sai, ngày mai sẽ trả lại ngươi, có được hay không?”
Lời chửi bậy tới bên môi bị Liên Ngọc cường chế đè ép xuống, chỉ có thể quay đầu từ lỗ mũi nặng nề mà hừ một tiếng, một lát sau nhịn không được len lén nhìn Cận Song Thành: “Ngươi không cần ở cạnh Tô tiểu thư kia của ngươi sao?”
Cận Song Thành sửng sốt một chút, bật cười nói: “Ngày mai mười lăm, nàng ngày hôm qua đã cùng nương ta lên trên núi trai giới rồi.”
Liên Ngọc rầu rĩ ứng một tiếng, hạ mắt xuống.
Cận Song Thành ở bên cạnh nở nụ cười: “Dù cho nàng có ở đây, cũng có thể để người khác bồi, ta thiếu ngươi một ngày, tất nhiên phải trả lại ngươi.”
Liên Ngọc lúc này mới thư giãn mặt mày, như trước cúi đầu suy nghĩ, nhưng len lén nhe răng cười cười, bị Cận Song Thành nhìn thấy, cũng lắc đầu bật cười theo.
“Sáng mai ta đến viện tử của ngươi cùng ngươi ăn điểm tâm, sau đó chúng ta đến chỗ lần trước luyện, thế nào?”
Liên Ngọc lúc này mới thoả mãn ngẩng đầu cười: “Một lời đã định.”
Cận Song Thành thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua bức tranh trong tay, nói: “Như vậy giờ về trước đi, ta đang bận, e là không thể tiếp ngươi.”
Liên Ngọc lúc này mới chú ý tới bức tranh trên tay hắn, bị Cận Song Thành giữ chặt, thấy không rõ trong bức tranh là gì, có chút tò mò, nhịn không được mở miệng: “Ngươi đang vẽ tranh gì đó?”
“Là tranh chúc thọ hoàng thượng.” Cận Song Thành cẩn trọng nói một câu, vừa đem Liên Ngọc đẩy đến cạnh cửa, “Nghe lời, đừng buộc ta phải nuốt lời.”
Ánh mắt Liên Ngọc tại bức tranh đảo qua một vòng, mới không cam lòng đi ra ngoài.
Vì đã ước định với Cận Song Thành, hôm sau y liền dậy sớm, hạ nhân đưa tới điểm tâm cũng phong phú hơn ngày trước, đại khái Cận Song Thành đã phân phó tốt.
Liên Ngọc rửa mặt chải đầu, đổi y phục nhẹ nhàng, ngồi ở bên bàn đợi hơn nửa canh giờ nhưng thủy chung không thấy Cận Song Thành xuất hiện.
Trong bụng trống rỗng đến khó chịu, Liên Ngọc len lén từ mâm điểm tâm nhón một khối điềm cao nhỏ, ăn xong liền có chút cảm thấy có lỗi. Lúc đầu đã đáp ứng chờ Cận Song Thành tới mới ăn, hiện tại ăn vụng, nếu bị phát hiện sẽ lại bị hắn mắng một câu chẳng có quy củ.
Hạ quyết tâm không để bị xem thường, Liên Ngọc che điểm tâm lại, đi vài bước đến bên ghế đoan chính ngồi xuống.
Nhưng mà đợi đến qua chính ngọ, Cận Song Thành vẫn không xuất hiện. Ngay cả hạ nhân vẫn thường đưa cơm cũng không xuất hiện, tựa giống như những ngày trước, Cận Song Thành lại bỏ mặc y.
Liên Ngọc như để hả giận mà chộp lấy hai khối điềm cao đã lạnh nhét vào miệng, nhai vài cái liền lung tung nuốt vào, chờ bớt đói một chút, liền lại ngồi ở đàng kia, cố chấp chờ đợi.
Mãi cho đến sắc trời đã nhiễm vàng, y mới đột nhiên đứng lên, một đường chạy đến trong viện Cận Song Thành, túm lấy áo Nghiễn Tri, gằn giọng hỏi: “Cận Song Thành đâu?”
Y trước mặt những người khác cho tới bây giờ đều làm bộ nhu nhược, lúc này túm lấy như thế, liền đem Nghiễn Tri dọa một trận, vô thức chỉ viện tử bên cạnh, nói: “Tại trong viện tử của Tô tiểu thư…”
“Làm gì?”
“Tô, Tô tiểu thư bị bệnh, Thiếu gia bồi…”
Không đợi Nghiễn Tri nói xong, Liên Ngọc đã đẩy hắn ra, hướng viện tử bên cạnh chạy tới.
Nơi ở của nữ quyến, y cứ thế đi vào, tất nhiên sẽ có người ngăn lại, hai nha đầu cùng một đại hán dáng dấp hộ viện ngăn y ở tiền viện, Liên Ngọc vô pháp đi vào, chỉ có thể đứng trước cổng, trên mặt tràn đầy băng lãnh, khiến cho ba người kia trong một thoáng cũng không dám đuổi y ra.
“Cận Song Thành, ngươi đi ra đây!”, chẳng qua bao lâu, Liên Ngọc rốt cục lui một bước, hướng bên trong hô to một tiếng.
Một nha đầu sửng sốt một chút liền mở miệng hướng y: “Ngươi là ai, đi ra ngoài! Tiểu thư nhà chúng ta đang bệnh, nhao nhao ồn ào còn ra thể thống gì nữa!”
Liên Ngọc mắt điếc tai ngơ, chỉ là nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, điên cuồng hét lên: “Cận Song Thành, đi ra đây!”
“Đi ra ngoài, đừng làm phiền tiểu thư nhà ta!”, hai nha đầu bị y dọa cho sợ lui một bước, hộ viện kia chế trụ tay y muốn đem người lôi ra bên ngoài.
Liên Ngọc một bên giãy dụa một bên không thỏa hiệp hướng phía trong phòng rống: “Cận Song Thành, ngươi đi ra cho ta! Cận Song Thành! Ngươi nếu không ra, ta sẽ đốt họa lâu của ngươi, đem tất cả tranh chữ bảo bối của ngươi đều đốt hết! Đi ra đây!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook