Ngốc Tử
Chương 1

"Tích tắc...tích tắc..."
"Giờ này vẫn chưa về."
Nam nhân đi qua đi lại, khoanh tay nhìn đồng hồ, đã 12 giờ đúng rồi.
"A! Anh đã về." Nam nhân nở nụ cười, nhìn người đàn ông đã say đến lôi thôi lếch thết, hắn khoác vai một nữ nhân dung mạo xinh đẹp, mùi nước hoa nồng nặc đến khó chịu, cô ta dụi bộ ngực quá khổ lên người đàn ông kia.
"Diệp thiếu phu nhân, mời ngài về phòng của mình, Phong tổng có tôi lo." Nữ nhân liếc mắt nhìn nam nhân họ Diệp kia.
"Cô coi lại bản thân là ai mà có quyền lên tiếng." Diệp Tư Vũ quát, thiếu phu nhân của cái nhà này không ai khác là họ Diệp cậu.
Nữ nhân giả vờ trốn ra sau lưng hắn, Phong Dật Thần thấy vậy, khó chịu lên tiếng : "Ai cho cậu nói như vậy, cút về phòng mình đi." Rồi quay sang dỗ dành nữ nhân đang khóc thút thít nọ : "Em lễ phép như vậy, là thằng đó không tốt. Ngoan, đừng khóc, theo anh về phòng." Vừa nói vừa xoa đầu cô ả.
Câu nói vừa rồi làm Diệp Tư Vũ chết lặng. Hắn...là chồng trên giấy tờ của cậu.
Nhưng...
Phong Dật Thần thản nhiên bước qua người Diệp Tư Vũ, bả vai rộng rắn chắn của hắn cố tình va vào người Diệp Tư Vũ khiến cậu đứng không vững.
Diệp Tư Vũ không khóc, cũng chẳng ngạc nhiên, vì cậu quen rồi.
Quen với việc mỗi ngày hắn về cùng một cô gái lạ.
Quen với việc hắn dùng lời cay độc mà sỉ mắng cậu.
Quen với sự lạnh lùng vô tâm của hắn.
Ba năm qua, Diệp Tư Vũ ngốc nghếch tin rằng, thời gian ở với hắn lâu dài hắn sẽ đem trái tim trao cho cậu.
Nhưng sai rồi...
Đúng như lời Phong Dật Thần hắn từng nói, hắn sẽ không bao giờ yêu cậu.
Diệp Tư Vũ lúc đầu không tin, nhưng giờ trải nghiệm rồi mới biết, trái tim hắn so với sắt đá còn muốn cứng hơn.
Cậu lặng lẽ bước vào gian phòng nhỏ. Nói là phòng ngủ thì cũng không đúng, "khu ổ chuột" sợ với nơi này còn tốt hơn mấy phần.
Phong Dật Thần không cho cậu sống trong nhà hắn, mang danh thiếu phu nhân nhưng nơi ở Diệp Tư Vũ đến cả người làm cũng chẳng thèm ngó qua. Có kẻ vô tâm đến độ không biết cậu là chủ tử của mình.
Căn phòng cậu ở bé nhỏ, ẩm thấp, nơi mà người ta để những món đồ bỏ đi, nhưng cậu chịu được, cậu chấp nhận được.
Bởi lẽ, cậu không còn sự lựa chọn nào khác.
Diệp Tư Vũ mở đèn lên, nhưng ánh đèn lúc sáng lúc tối làm thị giác người ta khó chịu, cậu ôm đầu trượt người trên cửa.
Một giọt nước mắt vì không giữ được mà lăn dài trên khuôn mặt hốc hác. Cậu không muốn tỏ ra yếu đuối cầu người ta yêu thương mình một chút. Mà chính là... cậu cũng không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi.
Cậu co người ngồi đó như vậy cho tới 5 giờ sáng, giờ cơ thể Diệp Tư Vũ mệt muốn chết nhưng cậu vẫn cố gắng lê tấm thân tàn tạ đi mở cửa sổ, chuẩn bị đi làm.
Ánh sáng yếu ớt len lỏi chiếu vào trong căn phòng bé nhỏ, bức tường treo nhiều tranh lắm, là những bức hình chụp một nam nhân, bên cạnh hắn còn có một cô gái rất xinh đẹp, lại dịu dàng. Đôi nam nữ trong hình có vẻ rất vui, hình như là hẹn hò. Còn có nhưng bức chụp riêng lẻ một mình nam nhân kia. Tất cả đều là chụp lén.
Trên cái bàn nhỏ xiêu vẹo có đặt một bức hình, là ảnh của của một thiếu nữ xinh đẹp với nụ cười tỏa nắng.
Diệp Tư Vũ khẽ chạm vào bức hình, nói giọng mũi : "Chị à... em đi làm nha."
Bàn tay chai sờn quẹt đi giọt nước mắt, cậu không có quyền khóc, càng không có quyền tìm tới cái chết chỉ vì cuộc đời quá bế tắc.
Diệp Tư Vũ để bức hình úp xuống ra ngoài đóng cửa kĩ càng rồi rời đi.
Thân là thiếu phu nhân, vợ của Phong tổng giàu có nổi tiếng khắp cả nước nhưng cậu chỉ làm một công nhân nhỏ tại một xưởng làm việc trong công ty hắn.
Có việc làm...cũng được mà.
——————————
Tại một phòng ăn sang trọng, Phong Dật Thần ngồi cùng một người phụ nữ trung niên.
"Thần Thần, con nói rõ cho mẹ biết, quan hệ của con với A Vũ là như thế nào ? Sáng nay mẹ thấy nó một thân đơn sơ đi vào một xưởng làm việc rách nát." Người vừa nói đúng là mẹ hắn, Nhã Tịnh phu nhân.
Phong Dật Thiên thở dài : "Con có nào để cho em ấy làm công việc nặng nhọc đó chứ, là mẹ nhìn nhầm, người giống người mà thôi." Hắn làm ra vẻ thản nhiên, nhưng thật ra công việc đó là một tay hắn sắp xếp.
Chỉ là màn trả thù nhẹ nhàng thôi.
"Con coi mẹ là trẻ lên ba à. Chính mắt mẹ thấy." Nhã Tịnh cố giữ bình tĩnh.
"Mẹ già rồi, đừng nhúng tay vào chuyện của vợ chồng nhà con nữa." Phong Dật Thần trưng ra bộ mặt thản nhiên.
"Vậy còn chuyện con luôn qua lại với một cô gái lạ mặt thì sao? Giải thích cho mẹ." Bà đưa ánh mắt chất vấn nhìn Phong Dật Thần, tay đưa những bức hình chụp hắn với cô gái nào đó.
"Có gì lạ đâu, đó là thư kí riêng của con, mẹ hiểu lầm thôi." Phong Dật Thần dần mất kiên nhẫn.
Nhã Tình cười khẩy: "Vậy thì đổi thư ký đi, nam sẽ tốt hơn đấy. Còn nữa, con dẹp ngay cái công việc mà A Vũ đang làm. Đổi nó làm cái khác. Chẳng phải con quyền lực lắm sao." Diệp Tư Vũ là con nhà gia giáo, có ăn có học, công việc đó không xứng với cậu.
Ngày đó, ba nó đối xử với bà còn muốn tốt hơn.
"Con không thích, thì sao ? Ha, A Vũ cậu ta muốn làm gì thì làm, con mới không quan tâm. Với cả, cậu ta có than tiếng nào." Hắn khó chịu.
Nhã Tịnh tức giận nhưng cố kềm xuống : "Con có vợ rồi đó, không phải như cái thời ăn chơi ngày còn trẻ đâu, không được qua lại với con nhỏ đó nữa." Bà chỉ thẳng vào mặt Phong Dật Thần.
Phong Dật Thần cũng không chịu thua, hắn đứng dậy trừng mắt nhìn Nhã Tịnh : "Bà có quyền gì mà nói em ấy như vậy."
Đúng, bà thì có quyền gì, đứa con trai này nào phải con ruột của Nhã Tịnh.
Năm đó, mẹ ruột của Phong Dật Thần mất, ba nó vì đau buồn mà uống rượu say xỉn, vô tình gặp được Nhã Tịnh, vì dung mạo có phần tương đồng nên cưới về.
Phận là người dân đen lần đầu làm phu nhân trong một gia tộc lớn, Nhã Tịnh cẩn thận phép tắc đủ điều, kể cả khi chăm con của chồng bà, bà cũng coi nó như tổ tông mà cung phụng.
Vậy mà đứa trẻ Thần Thần vẫn luôn nhớ thương người mẹ quá cố, luôn khinh thường, không nghe lời bà dạy bảo.
Lần đầu gặp mặt Diệp Tư Vũ, Nhã Tịnh rất có thiện cảm với nó, vì nó yêu con bà thật lòng thật dạ, không như bao con người lòng lang dạ sói, ngày ngày nhắm vào khối tài sản gia đình bà.
Diệp Tư Vũ lần đầu vào nhà chính, cậu è dè lo sợ, nói một câu nghĩ ba bốn lần, chỉ muốn làm bà cùng chồng hài lòng.
Nhã Tịnh nhớ chứ, cái này đó, cậu dù lo sợ nhưng vui lắm, còn Phong Dật Thần thì luôn âm trầm, cả cái nắm tay cũng tiếc rẻ.
Nhưng rồi hôn lễ của hai đứa nó vẫn diễn ra bình thường, không có bất cứ vấn đề gì.
Vì thế mà bà an tâm được phần nào.
Ba năm qua không chút sóng gió, nhưng không ngờ sáng hôm nay lúc đi dạo, Nhã Tịnh vô tình bắt gặp Diệp Tư Vũ với vẻ phong trần mệt mỏi đang đi vào một xưởng làm việc dơ bẩn.
Nhã Tịnh tức giận tìm đến Phong Dật Thần hỏi cho ra lẽ.
Sau đó, Phong Dật Thần bỏ đi, để lại một mình Nhã Tịnh cố nuốt cơn giận.
Nó không làm thì tự Nhã Tịnh bà tự ra tay.
——————————
"Vũ, cậu ra đây cho tôi." Phong Dật Thần tức giận, ngồi xuống ghế sofa ở khách phòng, giờ này người làm đã về phòng cả rồi.
Diệp Tư Vũ hoang mang lo sợ, là gọi cậu sao, có việc gì vậy ?
"Vâng." Diệp Tư Vũ ngoan ngoãn ngồi đối diện với Phong Dật Thần, nén lo sợ nhìn hắn.
Phong Dật Thần thấy cậu bước ra, hắn đi lại cho cậu một cái tát thật mạnh khiến thần trí Diệp Tư Vũ mơ hồ, bị choáng đầu mà té xuống nền nhà lạnh buốt.
"Đau." Diệp Tư Vũ lấy tay ôm má phải bị đánh đến sưng đỏ, khoé mắt hồng hồng muốn khóc.
"Mày cũng biết đau sao. Hừ, mày coi, tao cho mày việc làm đàng hoàng quá vừa sức với hạng chó như mày. Vậy mà mày dám để bà ta tao biết." Phong Dật Thần không chút thương hoa tiếc ngọc dùng chân đá thẳng vào bụng Diệp Tư Vũ.
"Mày biết tao ghét bả làm phiền mà, mày làm tao tốn thì giờ. Thời gian của tao quý lắm đó có biết không !" Phong Dật Thần một tiếng đá một cú, cậu tay ôm đầu tay che bụng kêu từng tiếng yếu ớt.
Cứ một câu thốt ra hắn đá một cú trời giáng, lúc đầu còn sức mà kêu nhưng dần về sau vì mệt mỏi tới mức kêu không ra hơi.
Cuối cùng vì chịu hết nổi, Diệp Tư Vũ mê man ngất đi, còn Phong Dật Thần hả giận bỏ đi, chẳng thèm quan tâm đến Diệp Tư Vũ nửa sống nửa chết bỏ đi vào phòng.
——————————
Đến nửa đêm, Diệp Tư Vũ mơ màng tỉnh dậy, cậu ôm bụng cố chịu cơn đau, mong nó sớm qua đi.
Cậu đi được đến nhà vệ sinh thì cơn buồn nôn không nhanh không chậm kéo đến.
Nếu sàn nhà bẩn hắn sẽ mắng nhiếc cậu nữa.
Diệp Tư Vụ ngồi trên sàn nhà vệ sinh nôn đến lợi hại, như muốn môn cả nội tạng ra ngoài, nước mắt sinh lý chảy ra, mặt xanh như tàu lá chuối.
Từ nhỏ Diệp Tư Vũ mắc bệnh về dạ dày, vì thế ăn uống luôn cẩn thận tránh trường hợp bệnh lại tái phát. Vậy mà hôm nay bị Phong Dật Thần đá liên tục vào bụng như vậy làm dạ dày cậu quặn đau một trận.
Chút nữa phải tốn tiền thuốc men rồi.
À, còn thuốc hạ sốt nữa. Khi nãy nằm trên sàn lạnh một buổi khiến người cậu có hơi khó chịu.
——————————
Sáng hôm sau...
Diệp Tư Vũ qua loa uống chút thuốc vào người, mặt bị bầm tím cũng lười dán băng gạc rồi đi làm.
Vừa vào xưởng thì bị mấy cô dì làm lâu năm xoắn xuýt hỏi, cậu cũng chỉ qua loa trả lời.
Cứ như thế bọn họ mới chịu tản đi chuẩn bị cho công việc của bản thân.
Diệp Tư Vũ hoàn toàn không quan tâm đến cơn sốt chỉ tiến không lùi mà vùi đầu vào công việc.
"A, khó chịu quá." Tay cậu gõ cái trán nhằm xua tan đi cơn choáng váng.
"Nè, cháu có sao không? Có cần đi bệnh viện không?" Một bác gái tốt bụng gần đó vỗ vai cậu hỏi.
"Dạ cháu ổn. A" Đau. Diệp Tư Vũ ngồi phịch xuống, ý thức dần dần trở nên mơ hồ rồi ngất hẳn.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương