Ngọc Tử Hành - Đậu Phộng
-
Chương 44
Ngọc thị là một nữ tử vô cùng tỉnh táo, khác với những nữ tử mà Thẩm Uyên gặp khi còn nhỏ, nàng có nét giống thái hậu, nên ban đầu Thẩm Uyên không thích nàng.
Nàng bảo Thẩm Uyên đi cầu xin thái hậu, nàng nói với Thẩm Uyên rằng, con đường của con còn dài, con vẫn chưa đi hết.
Những lời này như có ma lực, bén rễ nảy mầm trong lòng hắn.
Vì vậy, hắn đành vứt bỏ tôn nghiêm mà đi cầu xin thái hậu…người đã nhốt mẹ hắn vào lãnh cung.
Thái hậu tuy rằng vẫn tươi cười, nhưng sự thương hại trong đáy mắt thì vẫn không hề thay đổi.
Hắn có được cơ hội trở lại Thượng thư phòng.
Lúc đó hắn còn chưa hiểu, Ngọc thị tự mình nuôi dưỡng hoàng tam tử Thẩm Tịch, tại sao lại giúp hắn.
Ngọc thị đối xử với hắn bằng tất cả sự kiên nhẫn và cẩn thận mà nàng dành cho Thẩm Tịch.
Khi đó, thái hậu đích thân đến Hàn gia cầu xin thần đồng nổi tiếng khắp cả nước làm bạn học cùng Thẩm Tịch, Thục phi cũng vất vả chạy vạy khắp nơi để tìm bạn học cho Thẩm Dương, chỉ có hắn, cả hoàng cung trên dưới đều chờ xem hắn làm trò cười.
Hoàng tử? Hoàng tử gì chứ? Ai sẽ coi hắn là hoàng tử?
Thẩm Uyên hắn chẳng qua chỉ là con ch.ó hoàng đế ban tặng cho tiên hoàng hậu để mua vui mà thôi!
Thế nhưng không ai ngờ rằng, Ngọc thị lại đưa đệ đệ ruột của mình vào cung, làm bạn học cùng hắn.
Ngọc Tử Duệ rất béo, thích kể chuyện cười, thích ăn vặt, lại còn nhát gan, ban đêm ngủ cũng bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Hắn có trí nhớ hơn người, nhưng ở Thượng thư phòng lại vĩnh viễn không đứng nhất; hắn võ nghệ cao cường, nhưng ở võ trường lại chưa từng áp đảo bạn học.
Hắn là thứ tử của Ngọc tướng quân, trước sau đều là huynh đệ, nên ít ai chú ý đến hắn, đặc biệt là hắn có trưởng tỷ và đại ca tài giỏi hơn người như vậy.
Nhưng Ngọc Tử Duệ có một ưu điểm…hắn không bao giờ thương hại Thẩm Uyên.
Ngọc Tử Duệ không bao giờ đặt mình vào vị trí cao hơn để thương hại người khác.
Trong mắt hắn, Thẩm Uyên chỉ là bạn học, là người tỷ tỷ nhờ hắn chăm sóc, chỉ đơn giản như vậy.
Nếu nói trong thế giới đen tối của Thẩm Uyên, Ngọc thị là người chiếu xuống tia sáng đầu tiên, thì Tử Duệ chính là người chiếu sáng thế giới của hắn mãi mãi.
Tử Duệ nói: "Có lúc ta cũng không hiểu, đại ca tướng mạo tuấn tú, thông minh, được mọi người yêu mến, cớ sao ta lại không được như vậy. Nhưng mà Thẩm Uyên này, chuyện này không phải để so sánh hơn thua, tỷ tỷ nói, nhân sinh không phải là một phép tính."
Tử Duệ gọi hắn lúc nào cũng thích kéo dài âm cuối, đó là giọng điệu quê hương của mẹ hắn.
Nói bâng quơ, nữ nhân trong hậu viện Ngọc gia đến từ khắp nơi trên thế gian, mấy cậu con trai cũng bị ảnh hưởng đủ loại giọng, ngay cả thiên chi kiêu tử Ngọc Tử Du cũng không tránh khỏi… nhưng điều này chứng minh rằng, Ngọc thị chưa bao giờ ngăn cản các đệ đệ thân thiết với mẹ mình.
Thật tốt biết bao...
Những ngày tháng đọc sách là khoảng thời gian vui vẻ nhất, có Tử Duệ thích ăn uống, Thẩm Dương nóng nảy, Giang Trường Sinh lúc nào cũng âm thầm bày trò nghịch ngợm, Thẩm Tịch có tấm lòng thuần khiết, và Hàn Nhiên yếu ớt nhưng dịu dàng.
Hắn từng nghĩ mình sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ ai nữa.
Hắn từng nghĩ mình sẽ mãi mãi cô độc một mình.
Nhưng Tử Duệ và những người khác lại vây quanh hắn, mời hắn ăn bánh, cùng hắn sao chép sách vở, cùng nhau chơi ném tuyết, cùng nhau đánh cờ.
Ngọc thị đối xử với hắn và đối xử với Thẩm Tịch, Tử Duệ không hề có sự khác biệt, khiến hắn dù có nghi ngờ nàng có mục đích khác, cũng chẳng tìm ra lý do.
Ngày hắn tròn mười hai tuổi, Thẩm Tịch lặng lẽ nói với hắn: "Mẫu hậu đã tìm Dung thị bị giáng chức năm ngoái đến chăm sóc mẹ của huynh, giờ bệnh ho của bà đã khỏi hẳn, người cũng tỉnh táo hơn nhiều rồi, tuy mẫu hậu không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn mong chờ huynh sau này lập gia đình, xin ân điển để hai người đoàn tụ."
Nói xong, Thẩm Tịch mỉm cười: "Đại ca, ta đối xử tốt với huynh mà, phải không?"
Thẩm Uyên thầm nghĩ, cuối cùng cũng hỏi ra miệng rồi: "Nhưng vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook