Ngọc Tiên Duyên
-
Chương 204: Hồng nhan chi kiếp
Hoa Lân cũng rất buồn bực, vừa mới xuất hiện đã bị người người vây kín. Thậm chí còn có người tưởng là thần tiên hướng tới mình bái lạy, trong lòng không khỏi có chút khác thường…
Nhưng lúc này dược lực trong cơ thể cũng dần tiêu tán, trong lòng nổi lên một cỗ khốn ý mãnh liệt. Hoa Lân thấy nơi này hoàn cảnh phức tạp không thể bình yên nhập thụy (ngủ, luyện công) nên ngự trên Hà Chiếu hướng về phía huyền nhai đi tới…
Bốn nam tử đều choáng váng mặt mày, thầm nghĩ chẳng lẽ “tiên giới” cũng có chiến tranh? Bằng không, vị tiểu tiên này thế nào mà toàn thân đều đẫm máu? Lại thấy “tiên nhân” đang muốn rời đi, lập tức lớn tiếng kêu lên:
- Tiên nhân …tiên nhân đừng đi a!
Cầm đầu là một trung niên nhân thân thể nhoáng lên, đứng trước mặt Hoa Lân cung kính:
- Xin hỏi tiên sĩ, có phải ngài nhận được thư mà tới không vậy?
Hoa Lân thấy bọn họ đều là người thường, vì vậy lắc đầu nói:
- Không có!
Nói xong muốn lách qua một bên để tránh, nhưng trung niên nhân này vẫn đứng trước mặt, thủ lễ:
- Vậy, tiên sĩ có biết Liệt Hỏa tiên nhân không?
Hoa Lân sững sờ quay đầu nhìn lại truyền tống trận, trong lòng cũng minh bạch đôi chút. Nhưng lúc này đã đầu váng mắt hoa, không nhịn được nói:
- Ta không phải là Liệt Hỏa tiên nhân, cũng không có nhận được thư của ngươi! … Phiền ngươi nhường đường một chút, cảm ơn!
Đang chuẩn bị li khai đối phương, ai ngờ người này nắm chặt không buông tha, giọng khẩn cầu:
- Tiên sĩ! Nước Cao Hạ đang hết sức nguy ngập, Xin hỏi Liệt Hỏa tiên nhân có ở trên đấy không?
Hoa Lân hai chân lảo đảo, phải chống trường kiếm xuống mới không té ngã, cảm thấy bắt đầu muốn hôn mê, lớn tiếng quát:
- Ngươi… ngươi nói Lam Diễm tiền bối phải không? Hắn đang ở đó! … Ta cũng cầu ngươi một việc, ta bây giờ thật sự mệt chết đi, cũng không dám nhúng tay vào việc Quốc gia đại sự của các ngươi. Huống chi rắc rối của ta cũng đủ phiền rồi, mời ngươi tránh ra, cứ coi như là chưa từng gặp ta … được không?
Nam tử kia bất đắc dĩ phải gật đầu, tự nhủ: Liệt Hỏa tiên nhân đang ở đó, nhất định có thể nhận được thư. Bây giờ không gặp được, thì đành phải đợi thêm hai ngày nữa vậy…
Hoa lân đi đến bên bờ huyền nhai, vốn định ngự kiếm mà đi, nhưng lại lo như thế sẽ làm kinh hãi thế tục, vì vậy thả người nhảy xuống. Tất cả bốn gã nam tử phía sau đều chấn động, đến bên bờ nhai nhìn xuống. Chỉ thấy sương mù vạn trượng, gió gào cắt mặt, Hoa Lân đã sớm không còn bóng dáng.
Lạc Tai Hồ đến bên bờ vực, nhìn xuống mê man nhai để, nói:
- Đại ca, tại sao ngươi không cố cầu hắn thêm một chút? Nói không chừng hắn cũng có thể đối phó với Hàn Trấn Ly …
Nam tử cầm đầu lắc đầu nói:
Ta thấy hắn đứng còn không vững, chắc là bị thương nghiêm trọng, sao có thể là tiên nhân được? Huống chi hắn hình như bị người ta truy sát, quyết không có khả năng giúp chúng ta. Mà chúng ta đã truyền thư đi rồi, không bằng cố chờ thêm hai ngày nữa, nói không chừng là Liệt Hỏa tiên nhân sẽ tới
Lạc Tai Hồ nói:
- Nhưng mà Hoàng tử điện hạ ở dưới đó đang rất nóng ruột, thời gian hai ngày có lẽ là quá dài!
Nam tử cầm đầu cảm khái:
- Ta cũng chẳng còn cách nào khác! Các ngươi xuống đó trước bảo vệ Hoàng tử, một mình ta chờ ở đây được rồi.
Ba người kia cùng gật đầu đồng thuận:
- … cũng được!
Lại nói Hoa Lân sau khi quyết định nhảy từ trên vách huyền nhai xuống có chút hối hận, hắn xuyên qua mê man mây mù, phát hiện phía dưới có một đám người đang vây quanh một chỗ. Có mấy tên đái dao thị vệ cả kinh kêu lên:
- Các ngươi xem, có người từ trên đó nhảy xuống kìa.
Hoa Lân bất đắc dĩ, phía dưới nhiều người nhìn mình như vậy làm sao có thể ngang nhiên ngự kiếm phi hành được? Vì vậy rút Hà Chiếu ra, không ngừng đâm vào vách núi, mượn lực khống chế tốc độ hạ xuống.
Mấy chiêu này đối với Hoa Lân mà nói thật quá đơn giản! Nhưng những người ở phía dưới đều hoảng sợ tới biến sắc, nghĩ thầm đây là loại cao thủ gì? Làm sao có thể có được thân thủ như thế chứ?
Chân Hoa Lân vừa chạm đất, tất cả thị vệ đứng chung quanh đều bạt ra lưỡi đao sắc bén vây hắn vào giữa. Đột nhiên có một con dã thú hung mãnh đi đến, so ra còn cao hơn người nhiều, chỉ cần há mồm cũng có thể nuốt sống một người rồi.
Chỉ nghe một cô gái quát:
- Tiểu hắc, mau quay lại đây!
Thật là chuyện khôi hài, Hoa Lân mà còn phải nhờ người khác giải vây sao? Thân thể đã sớm phóng lên cao, tại không trung lượn một đường cong tuyệt mỹ, nhanh chóng hướng mặt phải nhằm sơn loan bay tới. Giữa không trung hắn thậm chí còn quay đầu nhìn cô gái vừa điều khiển quái thú, chỉ thấy dáng vẻ thập phần mĩ mạo, một thân hồng phấn cung quần (Thành ngữ chỉ người con gái đẹp –ND) trông rất đáng yêu.
Cũng may là nàng ta kịp thời kêu gọi quái thú trở về, nếu không bằng vào năng lực của Hoa Lân có thể dễ dàng một kiếm lấy đi mạng nhỏ của con quái vật này.
Cô gái kia đưa mắt nhìn theo bóng Hoa Lân xa dần, miệng lẩm bẩm:
- Thật quá lợi hại! Hắn có thể bay trên trời như vậy, so với Quốc sư có lẽ còn lợi hại hơn vài phần…
Hoa Lân đương nhiên không nghe được những lời này, hắn không ngừng đạp chân vào những cành cây để mượn lực, sau vài lần cũng lên được đỉnh núi. Lúc này, rốt cục hắn cũng không còn chống đỡ nổi, nhằm một tảng đá lớn nằm xuống. Còn chưa kịp chỉnh tư thế ngủ, đầu đã nghiêng sang một bên, lập tức chìm vào hôn mê…
Đúng như Hoa Lân sở liệu, bởi vì hắn uống Đoạt Phách đan nên thể lực càng khó khôi phục. Hắn ngủ tới thiên hôn địa ám (trời đất cùng mờ ám đi), đến cả một trận mưa to trút lên người mà hắn cũng không biết.
Cũng chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao nhiêu ngày, mưa tạnh trời quang, núi rừng càng trở nên thanh thoát, từng mảnh rừng nhỏ ngập tràn hương hoa. Trên bầu trời có một vài con chim ưng hung mãnh không ngừng lượn quanh, nếu thợ săn nhìn thấy nhất định sẽ cho rằng trong núi có xác chết của động vật lớn. Nhưng bọn chim ưng này có điểm khác thường, chúng lượn vòng trên không trung suốt cả ngày, phía dưới là mồi béo, mà thủy chung vẫn không chịu xuống ăn … tại vì sao?
Nguyên nhân là do cỗ thi thể phía dưới giống như một ngọn lửa lớn đang bốc cháy, kể cả trời mưa như trút mà cũng không dập tắt được, bọn ngốc ưng này ngoài nhìn ra thì còn có thể làm được gì?
Mặt trời nhô cao chói chang, Hoa Lân đột nhiên rung động thân thể, đứng lên quan sát xung quanh. Hắn gãi gãi ót nghĩ thầm không biết mình đang ở nơi nào? Có vẻ như hắn đã ngủ quá lâu …
Hắn đột nhiên nhớ lại mình bị thương nghiêm trọng, vì vậy đưa tay sờ sờ trước ngực tìm vết thương, có điều thương thế kia giống như một tràng xuân thu đại mộng (giấc mộng dài- không có thật, quên đi) mà thôi.
Lại thấy xung quanh không có người, hắn nhanh chóng rút Hà Chiếu ra, chân đạp phi kiếm bay lên trời. Giữa không trung bầy ưng sợ tới mức kêu lên nháo nhác, hoảng sợ đập cánh tứ tán.
Đưa mắt nhìn lại, Hoa Lân phát hiện xung quanh là núi rừng kéo dài trăm dặm. Ở phía bắc là một ngọn núi cao chọc trời, hiểm trở vô cùng, phảng phất nhìn không tới đỉnh. Hoa Lân lập tức nhớ ra hôm trước chính đã từ trên đó nhảy xuống đây.
Quay đầu sang mặt nam nhìn lại, phát hiện địa thế có phần bằng phẳng hơn, cách đó không xa là một dải bình nguyên. Hắn trong lòng nghĩ thầm, trên bình nguyên nhất định sẽ có thành thị cùng dân cư dày đặc! Nếu mình muốn đi Phiêu Miễu hà (sông) nhất định phải tìm vài cao thủ tu chân hỏi lộ trình mới được. Chứ cứ chạy loạn lung tung, đừng nói là tìm được Thượng Quan Linh, mà ngay cả lộ phí cũng không đủ chi dùng (sao không hỏi mượn tác giả nhỉ? ) Vì vậy ngự kiếm hóa thành tia chớp bay thẳng đến bình nguyên ở mặt nam…
Bay được nửa canh giờ, lướt qua ngọn núi cuối cùng, trước mắt quả nhiên trở nên sáng sủa hơn nhiều. Hoa Lân lúc này tâm tình có chút vui sướng, dõi mắt nhìn xa quả nhiên phía trước hơn trăm dặm đều là bình nguyên. Hắn khống chế phi kiếm thẳng theo hướng nam mà bay đi, chưa được bao lâu thì thấy ở đằng xa bụi bay mù mịt, hình như là vạn mã bôn hành (vạn con ngựa cùng chạy gấp), thanh thế cực kì tráng quan …
Hoa Lân xuất thân từ Nguyên Soái phủ, đương nhiên đoán được phía trước có hai đội quân đang giao đấu với nhau. Trong lòng máy động, rất muốn nhìn xem chiến tranh ở nơi diễn ra như thế nào? Vì vậy bay lên trời cao, xuyên qua tầng tầng mây mù, tại không trung nhìn xuống mặt đất. Chỉ thấy trên bình nguyên hiện lên một cảnh tượng truy đuổi hùng tráng, mấy vạn binh mã chia ra mấy hướng, nhất loạt đuổi theo một con dã thú ở phía trước. Hoa Lân xấu hổ cười cười, nghĩ thầm không ngờ mình lại đoán sai, động tĩnh ở phía dưới lớn như vậy chính là hoạt động “Thú liệp” (hội săn thú) rồi. Hắn đang muốn quay đầu rời đi, trong lúc vô ý liếc nhìn con dã thú đang chạy trốn kia, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Nguyên lai, trong miệng dã thú kia có ngậm một thân thể yêu kiều, xem tình hình, tịnh không phải là thú liệp đơn giản. Hoa Lân trong lòng tò mò, vì vậy hơi chậm lại, thấy mãnh thú trên mặt đất có điểm quen thuộc, miệng ngậm một phấn y thiếu nữ. Hắn có chút sững sờ, lập tức nhớ tới vài ngày trước, trên Phi tiên phong có gặp cung trang mĩ nữ kia. Trong lòng liền nổi lên một trận kích động, chẳng lẽ mãnh thú kia muốn ăn thịt chủ nhân của mình? Điều này không giống? - vì vậy cẩn thận nhìn kĩ một chút mới phát hiện, truy binh ở mặt sau cầm cung tên bắn không chút úy kị. Con quái thú đáng thương kia chỉ biết mang theo chủ nhân chạy trốn. Hoa Lân lúc này mới nhớ tới tình hình khẩn cấp của Cao Hạ quốc, không ngờ chỉ mới vài ngày mà đã diễn biến khẩn trương hơn rất nhiều…
Mà mãnh thú kia chạy cũng bắt đầu chậm lại, chiến mã phía sau bức đến càng lúc càng gần. Hoa Lân đang do dự, không biết có nên cứu cô gái này hay không? Nếu cứu, có thể sẽ liên quan tới chuyện Quốc gia đại sự của người ta, nói không chừng lại chuốc thêm phiền não. Nhưng nếu không cứu, Hoa Lân trong lòng thật sự không yên. Suy nghĩ lại, hắn rốt cuộc cũng thấp giọng tự mắng:
- Dám với chẳng không dám, đời sống có ý nghĩa gì?... Tốt, trước tiên phải cứu thoát cô gái này đã, bất kể là chuyện quốc gia đại sự hay tiểu sự ta không cần quản.
Tự tìm cho mình một lí do thực sự là quá đơn giản. Nhưng Hoa Lân đã không nghĩ tới việc cứu cô ta rồi sau này biết an bài ra sao? Hoa Lân không phải là không nghĩ được mà chỉ là không muốn nghĩ thêm. Đã quyết định là làm, hắn lập tức ngự phi kiếm bay về phía trước năm dặm hạ xuống, điểm này hắn đã tính toán chu toàn, tránh cho thế nhân phải kinh hãi. Chờ đợi không đến thời gian uống một chén trà, quả nhiên bụi từ đằng xa bay mù mịt, một con dã thú hung mãnh ngậm một cô gái mềm mại trong miệng, cố hết sức chạy về phía trước, đằng sau truy binh đã đuổi đến trong vòng năm trượng, chỉ cần do dự một chút là lập tức rơi vào vòng vây.
Hoa Lân khóe miệng cười nhẹ, chậm rãi rút Hà Chiếu Kiếm tiêu sái chỉ xuống mặt đất. Đối mặt với thiên quân vạn mã thân ảnh cô độc của hắn không chút lay động. Gió nhẹ mơn man lên mặt, tóc dài tung bay trong gió trông như một pho tượng chiến thần sừng sững…
Trong chớp mắt mãnh thú kia đã thấy có người đứng chắn đường. Nhưng linh tính cho nó biết, người này sẽ trợ giúp mình cho nên chân đột nhiên tăng tốc, giống như mũi tên rời cung lao đến.
Sắc mặt Hoa Lân chợt biến đổi, mãnh thú này trên lưng cắm đầy tên, chỉ là chưa mất mạng mà thôi. Trong hai con mắt đồng tử đã tán ra, đây là dấu hiệu sắp tuyệt khí, nhưng nó vẫn cố chút hơi tàn bảo hộ chủ nhân trong cơn sinh tử, khiến kẻ khác phải kinh sợ.
Nó thấy Hoa Lân ở phía trước, dùng chút tinh khí ít ỏi còn lại mạnh mẽ chạy vội tới. Hoa Lân không khỏi thở dài nói:  - Ai nói dưỡng hổ giai vi hoạn (nuôi hổ như để họa trong nhà). Hôm nay câu ngạn ngữ cũ phải thay đổi rồi… mặc kệ thế nào, hôm nay ngươi trung thành hộ chủ như thế, ta cũng giúp ngươi một tay!
Phấn hồng thiếu nữ trong miệng mãnh thú kia không bị hôn mê mà đang mở tròn đôi mắt sáng ngời nhìn Hoa Lân. Tại giờ khắc này hình ảnh của hắn vĩnh viễn ghi khắc trong tim nàng. Chính là vì thần thái ung dung không bức bách của hắn, khí thế kiên định vô cùng tự tin, trong thiên quân vạn mã càng thêm phần tiêu sái, lại càng nổi bật…
Bụi mù đập vào mặt, mãnh thú rốt cuộc cũng chạy đến được sau lưng Hoa Lân, nó dùng cặp mắt bi thương nhìn hắn một lần cuối, trong mắt mang theo một chút vui mừng, một chút hưng phấn mà vĩnh viễn nhắm mắt. Cùng lúc đó thiên quân vạn mã cũng chạy đuổi tới, từng đoàn tập trung lại vây bọn Hoa Lân vào giữa.
Một gã quan quân bước ra quát lớn:
- Ngươi là người phương nào? Tại sao dám một mình ngăn cản Thần Dực thiết kị?
Nhưng Hoa Lân tịnh không chút để ý đến hắn, chậm rãi tới bên cô gái, tay trái đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng (manh động quá ^_^), ôn nhu hỏi:
- Ngươi không việc gì chứ? Có chỗ nào bị thương không?
Cô gái kia nhìn chằm chằm vào Hoa Lân, trong mắt ánh lên tia bi thương tuyệt vọng, một chút tâm sự sâu kín của người con gái, còn có một tia ai oán bất đắc dĩ…
Đồng tử Hoa Lân run lên, hắn từ trong mắt nàng thấy được một số việc. Đó là loại cảm giác tang thương nước mất nhà tan, rõ ràng đối với nhân sinh đã mất đi sự tin tưởng.
Quan binh xung quanh lấy làm cổ quái, tên tướng quân cầm đầu càng hét to:
- Đáp cung, lạp huyền! (giương cung, kéo tên) Chuẩn bị…
Xung quanh, kị xạ thủ (người cưỡi ngựa bắn tên) lập tức giương trường cung lắp tên, động tác chỉnh tề như một, thanh thế cực kì mạnh mẽ.
Hoa Lân thầm nghĩ rằng, quân kỉ nghiêm minh như vậy thì tướng lãnh cũng không phải là không có phân lượng. Chậm rãi rút Hà Chiếu ra, lạnh lùng nói:
- Hôm nay Hoa mỗ cứu người mà không có ý gì cả. Chỉ là không đành lòng nhìn thấy hồng nhan tiêu vẫn thôi. Nếu có đắc tội, mong các vị rộng lượng hiểu cho ….
Binh lính chung quanh đều sững sờ, thấy Hoa Lân ôm eo thon của thiếu nữ, đột nhiên bay lên trời!
Tên quan quân kia cũng không phải là kẻ ngu ngốc, thấy hắn từ từ bay lên, trong lòng giật mình, lập tức quát:
- Bắn tên!
Thu thu thu thu… trăm ngàn mũi tên lập tức che kín bầu trời, tựa như không cho Hoa Lân một khe hở để chạy thoát.
Nhưng dù vậy, chuyện này căn bản không tạo được một chút thương tổn nào cho Hoa Lân.
Chỉ thấy hắn huy kiếm đánh tan trận mưa tên ở phía trước, đạp trên đầu quan binh mà đi. Dưới chân đao nhận chỉ như cạo vào tường mà thôi. Bởi vì lực phòng ngự của Sư vương thuẫn của hắn ngay cả Nhâm Vi hay Tuyệt Sanh kiếm đều có thể ngăn cản, loại binh khí trong nhân gian nào có thể làm gì được hắn?
Thiếu nữ trong lồng ngực Hoa Lân lập tức lộ ra thần sắc nhộn nhạo kích động. Hắn một chiêu này đao thương bất nhập, chỉ có nàng là người thấy rõ nhất…
Quan binh toàn trường cũng hoảng sợ biến sắc, trơ mắt nhìn đối phương lăng không đi mất, ngay cả tuấn mã cũng không theo kịp. Có thể thấy tốc độ của Hoa Lân nhanh như thế nào, thân ảnh mỗi lúc một nhỏ dần, phảng phất như thứ khinh công hắn dùng chính là “Súc địa độn hình đại pháp” trong truyền thuyết.
Chạy liên tục nửa canh giờ, Hoa Lân cuối cùng cũng giảm bớt cước lực, do truy binh ở phía sau đã sớm không còn bóng dáng, hắn buông phấn y thiếu nữ ra, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi có thể tự đi được chứ?
Liền thấy cô gái thân thể mềm nhũn, căn bản là muốn đứng thẳng cũng không xong. Hoa Lân lúc này mới phát hiện một chân nàng đã bị dính tên, đành phải đỡ nàng hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Thu Uyển Ly
Âm thanh cực kì ôn nhu, giống như là chỉ nói cho mình hắn nghe vậy. Hoa Lân tâm thần không khỏi run lên…  Trước Sau  
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook