Ngọc Tiên Duyên
Chương 174: Trọng hơn nhân gian

Lộ Á Phi bảo:

- Tại ngươi chưa nghe qua thôi! Tại ban ngày 13 phiến đá đó không thấy được đâu. Bây giờ ngươi đã tin chưa?

Thấy Hoa Lân hết nhìn đông tới nhìn tây, lại nói:

- Theo ta nào! Chỉ có ta mới có thể mang ngươi ra khỏi khu vực tử vong này thôi.

Hoa Lân đột nhiên nhớ lại một chuyện nói:

- Ai da! Nguy rồi! Lúc nãy ta quên thỉnh giáo Ninh cô nương một vấn đề …

- Chuyện gì? Nói ra xem, có lẽ ta có thể giải quyết giúp ngươi!

Hoa Lân bất đắc dĩ nói:

- Phi kiếm của ta bị phong trụ, không biết phải làm sao để có thể sử dụng. Giờ thì hay rồi, hoàn toàn không khác gì thường nhân cả.

Lộ Á Phi nhìn phi kiếm trong tay hắn nói:

- Ân? Vậy, khi nào thì bảo kiếm của ngươi thay đổi? còn có tiểu động vật đáng yêu trên vai ngươi nữa?

Hoa Lân nhún vai nói:

- Ngươi nói Tiểu Bạch à? Nó muốn về nhà!

- Về nhà?

Hoa Lân không muốn giải thích nhiều liền đưa Hà Chiếu trong tay cho hắn nói:

- Được rồi! Ngươi xem giúp ta phi kiếm này đi!... Nó vốn là phi kiếm thuộc hỏa hệ. Nhưng ta không cản thận làm nó dính một chút Huyền Băng tủy, kết quả là biến thành phi kiếm thủy hệ, Ngươi nói xem có kì quái không?

Lộ Á Phi tiếp nhận Hà Chiếu từ tay hắn nhìn kĩ, bỗng giật mình nói:

- Oa! Ở chỗ thân kiếm dường như tàng ẩn một cỗ điện lưu kì lạ, quả nhiên lợi hại, khó trách ngươi có thể đi xuống dưới Phệ Hồn cốc . Mà thanh kiếm này tên là gì vậy?

“ Hà Chiếu” Hoa Lân thuận miệng trả lời, trong lòng suy nghĩ: “ ta xuống được là nhờ phần năng lượng của Phần Tinh luân. Ngươi xem ra cũng không biết gì, xem ra không có biện pháp gì giúp ta được rồi.”

Quả nhiên Lộ Á Phi trả kiếm cho hắn nói:

- Không có biện pháp! Muốn dùng thanh kiếm này ngươi phải dùng thuần dương chân khí bức hết hàn khí ra mới được. Đáng tiếc người luyện thuần dương chân khí trên đời này hết thảy đều bị Phần Âm Tông giám sát. Hơn nữa cách luyện kiếm này không phải như đả thông huyết mạch, nếu thực lực không đủ hùng hậu thì chỉ làm hỏng việc mà thôi . Theo ta thấy, có lẽ ngươi nên tu luyện công pháp thủy hệ đi thôi.

Hoa Lân cả giận:

- Ngươi đi chết đi?

Lộ Á Phi cười ha hả nói:

- Ta chỉ nói thật thôi mà. Thôi … Vừa rồi ta có nghe ngươi nói đến Huyền Băng tủy gì đó . Chẳng lẽ ngươi đã gặp qua rồi sao? Ngươi có thu thập được chút tin tức gì không?

Hoa Lân tâm niệm nhất động, nghĩ thầm rằng: “Huyền băng tủy này là bí mật của ta, loại này chỉ có ở địa lao của Thánh Thanh viện mới có, không thể để người khác biết.” Vì vậy cố ý cúi đầu giả vờ không nghe thấy câu hỏi vừa rồi, nhìn Hà Chiếu trong tay vờ suy ngẫm biện pháp.

Lộ Á Phi chỉ có thể thở dài một hơi. Hắn cũng biết Huyền Băng tủy là thiên địa chí âm chí hàn, nếu dính một chút nhất định bị hàn ý xâm nhập. Mà tên Hoa Lân này võ công thấp kém, nếu là hắn có một loại không gian pháp bảo gì đó thì mới đúng. Vì vậy chỉ có thể thở dài.

Hoa Lân cúi đầu trong lòng kích động : “ Ai! … Có lẽ mình có thể dùng thuần dương chân khí bức hàn khí ra khỏi Hà Chiếu. Nhưng mà bây giờ đang bị vây trong địa bàn của Thánh Thanh viện, nếu mạo hiểm sử dụng năng lượng của Phần Tinh luân thì chẳng khác nào đi tìm cái chết vậy… Nói vậy, có phải là mình cũng nên luyện một chút Công pháp thủy hệ của Thánh Thanh viện không nhỉ? Nói không chừng có thể ngự kiếm thật.” vì vậy lẩm bẩm:

- Được rồi, ta chịu khó nghiên cứu một ít thủy hệ tâm pháp vậy…

Lộ Á Phi đang dẫn đường phía trước nghe hắn nói muốn chuyển tu thủy hệ tâm pháp, chỉ có thể cười khổ, lắc đầu tiếp tục dẫn Hoa Lân đi qua bảy tám loan vực của Phệ hồn cốc. Đi được thời gian ước chừng bằng một bữa cơm, Lộ Á Phi ngẩng đầu nhìn địa hình xung quanh, trên mặt dần lộ ra nụ cười.

Nhưng Hoa Lân thấy lộ tuyến quanh co uốn khúc, nhịn không được nói:

- Uy! Chiếu theo cách đi của ngươi có lẽ cả đời cũng không thoát khỏi Phệ Hồn cốc này đâu.

Lộ Á Phi phản bác nói:

- Ngươi nhìn lại đường đi coi.

Hoa Lân đang định nói thì đột nhiên Lộ Á Phi kéo hắn theo hướng bên phải mà đi. Chỉ thấy không gian phía trước nổi lên một trận ba động, trong chốc lát trước mắt trở nên sáng sủa, rốt cục hai người cũng thóat khỏi vùng cây cỏ rậm rạp. Một trái núi nhỏ hiện ra trước mắt, trên đỉnh núi cây cỏ hết sức thanh lệ. Hoa Lân hết sức mừng rỡ :

- Oa … chúng ta cuối cùng cũng trốn thoát rồi!

Lộ Á Phi cười khổ:

- Đừng có dùng từ “trốn “ có được không? Bổn thiếu hiệp tại Phệ hồn cốc tùy ý tiến thoái, không biết một ngàn cũng nắm rõ tám trăm.

Nói xong chậm rãi rút phi kiếm, tay phải bắt quyết, Xích Dương kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ vững vàng trước mặt. hắn lập tức bay lên cao, hướng Hoa Lân bảo:

- Uy! Huynh đệ, mau lên đây. Ta đưa ngươi đến Thiên Hồ thành …

Hoa Lân giật mình nhìn hắn, động tay chân bò lên trên Xích Dương kiếm, nói:

- Uy! Ngươi bây giờ tu luỵện đến cảnh giới nào rồi?

Lộ Á Phi trợ giữ thân hình hắn, khống chế phi kiếm bay lên bầu trời nhàn nhạt nói:

- Lúc trước , ta đã đạt tới đại thành tầng thứ bảy Nguyên Anh kỳ… sau khi găp ngươi có kì ngộ, vừa mới đột phá tầng thứ tám Thanh Hư cảnh giới.

Hoa Lân giật mình nói:

- Oa! Ngươi đã luỵên đến tầng thứ tám rồi ư? .., nhưng mà ta nghe ngươi nói từ Nguyên Anh kì muốn đột phá lên Thanh Hư kì cần tu luyện trên trăm năm mới đạt được cơ mà? Không tưởng ngươi lại có thể tu luyện nhanh như vậy, xem ra có thể coi ngươi là tuyệt đỉnh cao thủ rồi nhỉ? …

Lộ Á Phi thoáng có chút đắc ý, nhưng cũng phản bác:

- Không cần dùng hai chữ “cao thủ”! tại Thiên Hồ thành ta cũng chỉ là một cao thủ bình thường mà thôi.

Hoa Lân giật mình nói:

- Thanh Hư cảnh giới mà cũng chỉ là một cao thủ bình thường? không phải vậy chứ?

Lộ Á Phi vừa ngự phi kiếm, vừa hướng không trung bay đi, chỉ thấy dưới chân là rừng rậm khôn cùng, ít nhất cũng trải dài hang ngàn dặm. Thấy Hoa Lân vẫn chưa hiểu liền giải thích:

- Nguyên lão của các đại môn phái tại Thiên Hồ thành đại đa ssố đều đạt tới Thanh Hư cảnh giới. Ta lúc này vừa mới bước vào Thanh hư kì mà thôi, đương nhiên so với bọn họ có khoảng cách nhất định. Bất quá chúng ta may mắn học được Phạm Mật tâm kinh, nói không chừng có thể cùng bọn họ liều mạng một phen cũng nên.

Từ tu chân bí điển của Nhược Uyên biết được, phải đến Thần Hợp kì mới được thên hạ công nhận là tu chân cao thủ, vì vậy tò mò hỏi:

- Vậy trong Thiên Hồ thành có mấy người đạt đến Thần Hợp kì?

Lộ Á Phi cười khổ nói:

- Ngươi nói là cảnh giới này, ta cũng chỉ nghe người ta nói mà thôi. Nghe nói Thiên Hồ thành tưng có 4 người đạt tới cảnh giới này, bất quá bọn họ đã sớm không còn tung tích, cho nên ta lại càng chưa từng thấy qua bon họ.

Hoa Lân tịnh không để ý lời giải thích của hắn, nghi hoặc nói:  - Từ đệ bát cảnh giới đến đệ thập cảnh giới cũng chỉ có hai bậc mà thôi, có thể nào là thế?

Lộ Á Phi rốt cục cũng hiểu ra, thật sự không có biện phát với tên hỗn tạp này. Xem ra để Hoa Lân hiểu được sự gian khổ của tu chân còn phải rèn luyện nhiều. Vì vậy bất đắc dĩ bảo:

- Tu giả chỉ nói về sau( tương lai), càng tu hành thì càng khó khăn. Từ tầng thứ bày Nguyên Anh kì tới tầng thứ tám Thanh Hư kì cần khoảng 200 năm tu luyện. Nhưng nếu ngươi muốn từ tầng thứ 8 đột phá lên tầng thứ chin Chứng Ngộ kì, hắc hắc … không có 500 năm tu luyện thì đừng mơ tưởng làm gì. Cho nên nếu ngươi muốn hoàn thành tu luyện đến trọng cảnh thứ 10 Thần Hợp kì, ít nhất cũng phải tiêu tốn thời gian 1000 năm. Không cần ngươi phải hỏi, tại Thiên Hồ thành chưa từng có loại cao thủ này. Ta nghĩ cũng chỉ có người trong thánh môn mới có thể đạt đến cảnh giới này thôi.

Hoa Lân lắc đầu nói:

- người tu chân thời gian đâu có thiếu, chỉ cần vững tâm, tu luyện đến Thần Hợp kì cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Lộ Á Phi cả giận nói:

- Ngươi tỉnh lại đi! … người tu chân chúng ta mặc dù sống rất lâu, nhưng cũng chỉ là cá biệt mà thôi. Thử hỏi , ngay cả tiên ma lưỡng đạo, bọn họ cũnh có quá trình “thiên nhân ngũ suy”, nói đi nói lại thì họ cũng phải trải qua lục đạo luân hồi, huống chi là chúng ta? … Cho nên từ xưa tới nay, Thần hợp kì là cánh cửa khó khăn của chúng ta.

- Ta chỉ biết là, Nhược Uyên đã từng nói, tầng thứ 11 Bàn Niết kì mới là then chốt của người tu chân, cho nên Thần Hợp kì cũng bình thường thôi…

Hoa Lân nhìn rừng rậm liên miên không dứt dưới chân tỏ vẻ không phục nói:

- Ta chỉ biết là, Nhược Uyên đã từng nói, tầng thứ 11 Bàn Niết kì mới là then chốt của người tu chân, cho nên Thần Hợp kì cũng bình thường thôi…

Lộ Á Phi đột nhiên quay lại quát:

- Ngươi thật làm ta tức chết! Ngươi không them tin tưởng Huynh đệ mà lại đi tin tưởng tên Nhược Uyên kia?

Ách …

Lộ Á Phi quát xong tò mò hỏi:

- Này… cái người tên Nhược Uyên kia là ai?

Hoa Lân gãi gãi sau ót lắp bắp:

- Nhược Uyên? À … hắn chỉ là một người của Thánh Thanh viện thôi. Nhưng mà, ta cũng tin tưởng những gì ngươi nói!

Lộ Á Phi giật mình, dưới chân phi kiếm tròng trành, hai người thiếu chút nữa rơi từ trên không trung xuống đất. Hoa Lân sợ tới mức ôm chầm lấy hắn, hoảng hốt nói:

- Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?

Lộ Phi Á kinh hô:

- Thánh môn cao thủ tiền bối ư? Nhưng … không phải vậy chứ?

Hoa Lân cố tỏ ra bình thản nói:

- Thì sao! Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên à?

Lộ Á Phi nghĩ ra điều gì đó sắc mặt không ngừng thay đổi, vội hỏi:

- Nói về tu chân tối cường giả, thiên hạ tuyệt không qua được liên hợp Hàng Ma tổ của thất đại thánh môn. Ta nghe nói thủ tọa của Hàng Ma tổ tên là Nhược Phong, Người ngươi vừa nói tên là Nhược Uyên, có phải là có quan hệ đồng môn với hắn không?

Hoa Lân đột nhiên cả giận nói:

- Thôi! Ngươi đừng có nhắc tới cái tên Nhược Phong nữa có được không? Nhất định có một ngày thế nào ta cũng cho hắn một trận.

Lộ Á Phi lắc đầu, thầm nghĩ rằng tên này thật chẳng biết trời cao đất dày là gì, mà mình cũng biết là hắn không bình thường rồi đấy thôi. Vì vậy chuyên tâm giá ngự phi kiếm hướng mặt nam của rừng rậm bay đi…  Trước Sau    

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương