Ngọc Tiên Duyên
-
Chương 163: Luyện tâm thần điện
Toà “Luyện Tâm Điện” này quả là thật sự rộng lớn, “Huyền Băng Trụ” cao lớn đến nỗi dường như vô hạn, không nhìn thấy đỉnh đâu cả, bầu không gian xung quanh u ám, mang theo cái giá lạnh thấu đến tận tâm can, Hoa Lân há miệng thở ra một luồng khí nóng, lập tức bị biến thành sương trắng. Hoa Lân bản tính vốn hiếu động, dù đang trong cảnh bị giam cầm cũng không hề thay đổi, đột nhiên nhổ một bãi nước miếng về phía vực sâu đen ngòm trước mặt, chỉ thấy bãi nước miếng kia lập tức biến thành băng đá, nhanh chóng rơi xuống. Hoa Lân vừa cười hắc hắc vừa chửi: “Con bà nó! Lạnh đến chết người!”
Dù ngoài miệng kêu ca lạnh nhưng Hoa Lân đến bây giờ tựu chung vẫn chỉ mặc độc một cái áo mỏng tanh và chiếc quần ngắn ngủn. Tại “Luyện Tâm Điện” này, hắn đã hoàn toàn không thể xác định được phương hướng nhưng cũng may dựa vào vị trí của “Huyền Băng Trụ”, cũng không sợ lạc đường, hắn yên tâm lao đi.
Lúc lâu sau, còn chưa tiếp cận được “Huyền Băng Trụ”, hắn đã cảm thấy mỏi mệt liền dừng cước bộ, quan sát tỷ mỉ một lượt “Huyền Băng Trụ”, quả nhiên phát hiện hai bên “Huyền Băng Trụ” đều có nhốt tù nhân.
Hoa Lân âm thầm dò xét rồi nhận định: dựa vào kích thước, số lượng này thì ít nhất cũng giam hãm ít nhất vài vạn phạm nhân, không hiểu thế nào mà người trong thiên hạ lại rơi vào tay bọn này nhiều vậy nhỉ? Thật là quái lạ.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Hoa Lân chợt cảm thấy sau lưng truyền đên một hơi thở vô cùng cường đại, vội vàng quay đầu nhìn lại, hoảng sợ mà hét lớn: “Á!...Má ơi!”
Chỉ thấy một con băng long khổng lồ đang ghé mũi vào người mình mà ngửi ngửi, thân thể giờ đây so với con vật Hoa Lân chỉ nhỏ bé tựa như một con kiến đứng trước con voi. Lỗ mũi khổng lồ kia như một chiếc quạt cự đại, không ngừng phả ra từng trận, từng trận cuồng phong, làm cho Hoa Lân hoảng hồn, dựa sát vào cột đá, không dám cử động chút nào.
Con băng long kia lộ ra dáng vẻ nghi hoặc đánh hơi hồi lâu, nhận thấy rõ ràng tuy Hoa Lân trông rất giống với đệ tử “Thánh Thanh Viện” nhưng lại có điểm gì đó lạ lạ cho nên vẫn chần chờ chưa hành động.
Từng thớ thịt trên mặt Hoa Lân run run lên từng trận, nhưng vì muốn tỏ ra vẻ thân thiện với con vật kia nên cố gắng nở một nụ cười, Nếu bây giờ có ai đó hiện diện ở đây sẽ phát hiện nụ cười của hắn khó coi vô cùng.
Cũng may cho Hoa Lân, con băng long kia cũng không thông linh đến vậy, sau một hồi dò xét, phát hiện không có một tia tà khí nào trên người Hoa Lân nên cuối cùng quyết đinh buông tha hắn. “Sưu” một tiếng hoá thành một đạo bạch quang bay đi.
Hoa Lân thở phào nhẹ nhõm lẩm bẩm: “Mẹ nó! Đây là nơi quỷ quái nào vậy nhỉ? Nhanh chóng rời khỏi thì hơn!”
Chủ ý đã định, Hoa Lân đẩy nhanh tốc độ, ngự kiếm phi hành về phía không gian tối tăm đằng xa. Sau nửa canh giờ rốt cục hắn cũng tới được bờ “Luyện Tâm Điện”, trong lòng không ngừng kinh ngạc vì dựa vào tốc độ của hắn thì vừa rồi có lẽ cũng đã đi được hơn trăm dặm chứ chẳng ít.
Không gian xung quanh lúc này giá rét vô cùng, Hoa Lân hoảng hốt khí nhận ra tất cả các tường vách đều làm bằng hàn băng, trên bề mặt phẳng phất bao phủ một màn sương xanh biếc mờ ảo. Hắn quay đầu lại nhìn khoảng không trống trải của “Luyện Tâm Điện” đằng sau: “Một nơi rộng lớn nhường này, làm sao tìm ra lối thoát đây?”
Lúc này, Hoa Lân chợt nhớ mình có thể xuyên thấu “Huyền Băng Trụ”, như vậy biết đâu xcũng có khả năng đi xuyên qua tường băng. Vì vậy hắn chậm rãi từng bước từng bước tiến lên, trong lòng mừng rỡ, phát hiện quả nhiên bản thân có thể tuỳ ý khống chế mọi vật thuộc hệ thuỷ. Hưng phấn trào dâng, hắn vội vàng phi về phía trước mấy trượng, nghĩ đến viễn cảnh thoát được khỏi nơi này không khỏi gia tăng tốc độ. Nào ngờ “Phanh” một tiếng, trán Hoa Lân đạp mạnh vào bức tường, lập tức hai mắt nhảy đom đóm, thầm mắng: “Thật quá đen đủi! Người khác có thể dùng “Độn địa thuật”, ta lại chỉ có “Độn băng thuật”, thật là bất công quá thể!”
Hoa Lân quên mất nếu hắn chưa học “Độn băng thuật” thì e rằng lúc nay hắn vẫn bị vây khốn trong “Huyền Băng Trụ”. Hoa Lân cẩn thận nghiên cứu nham thạch lạnh giá phía trước, giờ đây mới phát hiện tường băng thật ra chỉ dày năm trượng, phía sau lại là một lớp đất đá rất cứng. Hoa Lân nổi giận đùng đùng, thầm nghĩ: lão tử hôm nay từ từ đào ra một đường hầm thoát ra ngoài, làm gì được ta?
Ai ngờ đám nham thạch này chắc chắn vô cùng, đã mất nửa ngày mà chỉ đào được chưa tới nửa thước. Hoa Lân thầm tính: nếu cứ đào kiểu này có khi một trăm năm mới có thể thoát ra ngoài, cho nên cực kì chán nản. Vắt óc suy ngẫm hồi lâu, rốt cục hắn quyết định quay lại tìm lối thoát khác. Có điều theo suy đoán của hắn, có tìm được cửa vào thì cũng rất khó để đào tẩu ra, nhất định sẽ có nhiều cao thủ trấn giữ thông đạo, công khai lao ra hòng thoát thân thì khó hơn lên trời.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Hoa Lân vẫn quyết thử vận may xem sao nên hắn lập tức thi triển “Sưu Thần Thuật” lần dọc theo bức tường băng hòng tìm ra lối vào. Kiểu dò xét này của hắn thực tế tổn hao công lực vô cùng, sau một canh giờ vẫn chưa có kết quả gì, Hoa Lân dù cực kì mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng hắn không muốn lẵng phí thời gian thêm nữa, gồng mình chịu đựng tiếp tục tìm kiếm. Dần dần công lực của Hoa Lân cũng đạt được tiến bộ vượt bậc, nội đan trong cơ thể vốn chỉ nhỏ bằng hạt đậu nay đã từ từ ngưng kết kích thước to lên khoảng bằng đầu ngón tay cái.
Không biết trải qua bao lâu, Hoa Lân rốt cục phát hiện toàn bộ nham thạch xung quanh không hề có một khe hở nào, điều này làm hắn vô cùng thất vọng. Đang định nghỉ ngơi một chút thì trên đỉnh đầu đột nhiên thấp thoáng truyền đến tiếng người trò chuyện, tinh thần Hoa Lân bỗng phấn chấn hẳn lên, vội vàng ngưng thần theo dõi, chỉ thấy một âm thanh xa dần: “...được rồi, sẽ giúp ngươi canh chừng Thanh Chứng Thạch.....”
Hoa Lân ở phía xa xa bên dưới bám sát bọn họ, chỉ nghe âm thanh của một kẻ khác giọng điệu vui mừng cất lên: “Trước hết xin được cảm tạ Niệm Khôn sư huynh đã giúp đỡ!...Đúng rồi, phải chăng đại hội thương mại Thiên Hồ Thành phải chăng rất náo nhiệt? Chẳng lẽ so với Tu Chân Kiếm Đàn của Tiên Diên Thành chúng ta còn có phần nổi trội hơn?”
Giọng nói Niệm Khôn lại truyền tới: “Hắc hắc! Đây là hai khái niệm khác nhau. Đại hộ thương mại tại Thiên Hồ Thành là nơi tự do mua bán, ta có thể gặp gỡ rất nhiều nhân vật cổ quái, họ bán đủ các chủng loại pháp bảo. Cho nên Thiên Hồ Thành thương mại đại hội hoàn toàn khác biệt với Tu Chân Kiếm Đàn do bảy đại tông phái chúng ta cử hành.”
Niệm Ngộ cười hề hề nói: “Ta cũng muốn đi xem cho biết! Ngươi xin phép giúp ta nhé?”
Niệm Khôn nghiêm mặt nói: “Ngươi vừa tới được có hai tháng đã đòi hỏi rồi. Ta không thể giúp ngươi được. Giới luật của Huyền Băng Thiên vô xcùng nghiêm ngặt, ngươi cũng nên tĩnh tâm tu luyện đi!”
Niệm Ngộ buồn rầu đáp: “Dù sao cũng là tu luyện mà, đến đại hội thương mại cũng có thể học hỏi được ít nhiều kiến thức”.
Niệm Khôn: “Ngươi nghĩ vậy là sai lầm rồi! Ở Huyền Băng Thiên chúng ta, trách nhiệm được đặt lên hàng đầu. Ngươi phải khắc cốt ghi tâm điều này nghe chưa! Hơn nữa Thiên Hồ Thành thương mại đại hội được tổ chức hàng năm, còn nhiều cơ hội tham gia, ngươi việc gì phải nôn nóng cơ chứ?”. Lời nói của Niệm Khôn tuy có phần hoà nhã nhưng xcũng hàm chứa ít nhiều khẩu khí giáo huấn gã sư đệ kia.
Niệm Ngộ trầm tư hồi lâu, mặc dù hắn rất muốn tới Thiên Hồ Thành thương mại đại hội nhưng cũng nhận thức rõ nhiệm vụ bản thân tại đây nên cũng chẳng năn nỉ thêm nữa. Hai gã này cũng ngừng chuyện trò, ngự kiếm phi hành tuần tra một vòng Huyền Băng Trụ, không xchú ý đến có bóng người đằng sau.
“Truy Tung Thuật” của Hoa Lân cũng có thể nói là cao siêu, tựu chung là nhờ vào “Thiên Lí Truy Hồn Thuật” của Mạnh Lôi. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện tu vi của hai người phía trước thập phần thâm hậu. Hắn phải dốc toàn sức lực mới bám sát được bọn họ nên trong lòng không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ thực lực bọn họ có lẽ không thua gì mình, nếu không cẩn thận sẽ bị phát hiện mất, vì vậy Hoa Lân vội xoay người lùi lại.
Đương nhiên hắn không hề chạy đi quá xa, chỉ là lần theo dấu vết khí tức xcòn lưu lại không trung, hướng ngược lại phía sau tìm kiếm nhằm dò xét cho được lối vào của bọn người kia.
Quả nhiên, không hết thời gian hai tuần hương, Hoa Lân sđã tìm ra thông đạo bí mật, không khỏi cảm thán, “Thiên Lí Truy Hồn Thuật” đúng là tâm pháp thượng thừa về việc truy tìm tung tích.
Lúc này, hắn đã lên đến đỉnh của Huyền Thiên Điện, chỉ thấy Huyền Băng Trụ vững chãi đỡ lấy nham thạch phía trên, mà thông đạo bí mật lại nằm chính tại một mặt của Huyền Băng Trụ, vị trí này đúng thật làm cho người ta không lường được. Hoa Lân thầm tạ ơn trời đất, nếu dựa vào ý nghĩ vừa rồi của mình, tìm tòi bên phía bức tường chắc cả đời cũng không phát hiện được ra thông đạo này.
Hắn đảo quanh băng trụ hai lượt, thấy không có cấm chế gì nên từ từ bay lên. Lúc này mới nhận ra cửa vào đã khép chặt, hơn nữa cánh cửa lại là một phiến đá khổng lồ. Hoa Lân cẩn thận xem xét, lập tức một nút bấm ngay trên mặt phiến đá kia. Hắn đắc ý nhẹ cười, vung tay định ấn xuống thì trong tâm trí chợt nghĩ: đâu đơn giản vậy nhỉ? Liền lặng lẽ thi triển “Sưu Thần Thuật”, hướng lên trên thông đạo dò xét.
Chỉ thấy khối sđá này quả nhiên xcó thể dịch chuyển được, phía bên trên là một đại điện trống trải. Trên nền đại điện này, hiện diện một Thất Tinh Trận Pháp phức tạp phi thường được tạo bởi huyền thiết thạch, tại bảy “mắt trận” được án ngữ bởi bảy nam tử áo trắng, đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Vừa đúng lúc Hoa Lân dùng “Sưu Thần Thuật” dò xét được bọn họ thì thân thể một người đột nhiên rung nhẹ.
Hoa Lân lập tức tái mặt, biết hành tung của mình đã bị đối phương phát hiện nên nhanh chóng ngự hành phi kiếm hướng về phía xa xa bỏ chạy, đồng thời vội móc trong người ra một đồng xu, dùng hết sức bắn mạnh về phía khoảng không tối tăm bên trái, còn bản thân lao về mặt phải Huyền Băng Trụ.
Chỉ nghe “tranh” một tiếng, đồng xu kia rít lên trong gió, nháy mắt khuất dạng trong bóng tối bên trái.
Đến khoảng khắc này, Hoa Lân thấp thoáng nghe thấy một hồi âm thanh báo động dồn dập, hơn nữa từ đại điện, ba gã nam tử áo trắng nhảy xuống, trên tay lăm lăm bảo kiếm. Nghe thấy tiếng đồng xu kia lướt đi trong gió, bọn họ lập tức nhằm hướng phải đuổi theo
Trống ngực Hoa Lân đập thình thịch liên hồi, lúc này hắn đã chui vào một Huyền Băng Trụ phía xa. Từ nơi này trông lại thông đạo, thấp thoáng thấy một đám cao thủ áo trắng thần tốc tiến vào, tất cả đều ngự phi kiếm bắt đầu tiến hành tìm kiếm xung quanh. Hơn nữa, xuất hiện hai bóng người liên tục nhằm hướng Hoa Lân bay tới nhưng họ không hề để ý đến động tĩnh tại Huyền Băng Trụ, bởi vì bọn họ đâu ngờ địch nhân lại có thể chui vào bên trong cơ chứ.
Đột nhiên, một bóng trắng lướt qua mà lại kèm theo một đạo “Sưu thần thuật” dao động, thần tốc xẹt đên người Hoa Lân, nhưng hắn đã sớm tiên đoán tình thế trước nên đã nhắm chặt hai mắt, giả như đang ngủ say giống các tù nhân khác, lẳng lặng đứng yên trong Huyền Băng Trụ, lại còn bản thân hướng tâm trí vào trạng thái hư vô, hoàn toàn triệt bỏ mọi rung động của cơ thể.
Thật ra đây đúng là một canh bạc, Hoa Lân “đặt cửa” đối phương không thể nào tìm ra “thi thể giả mạo” trong số mấy vạn tù nhân và đương nhiên hắn cũng là “đặt cửa” người khác sẽ không phát hiện mình được.
Tại thời điểm vô cùng khẩn trương này, chỉ thấy gã áo trắng từng bước từng bước lướt qua bên người. Hoa Lân mặc dù tinh thần đang chìm vào cảnh giới hư vô nhưng vẫn cảm thấy trong lòng có đôi chút lo lắng vì hắn hiện tại chỉ mặc một chiếc nội y và cái khố ngắn, phải chăng bản thân xcó điểm sơ suất? Tựu chung hắn không hề biết toàn bộ tù nhân bị giam hãm ở đây đều cũng chỉ mặc mỗi chiếc khố, bộ dạng hắn bây giờ hoàn toàn giống với mọi người. Mà Hoa Lân do đích thân Nhược Phong đưa đến nên không bị ai lục soát cả, nếu không “Sinh mệnh chi thạch” giấu trong người hắn đã sớm bị tịch thu, còn nói gì sđến chuyện tẩu thoát cơ chứ.
Thời gian từ từ trôi qua, Hoa Lân chìm vào trạng thái hư vô mà lãng quên cả thời gian thực, khi hắn tỉnh lại thì đã trôi qua hai ngày.
Lúc này, tại Luyện Tâm Điện, lệnh truy tìm vẫn không hề đình chỉ lại, chỉ vì Luyện Tâm Điện quá rộng lớn, trong vòng mấy trăm dặm mà đuổi bắt một người thì quả không đơn giản chút nào, hơn nữa bên trong Luyện Tâm Điện còn có thần long, ngay cả đệ tử của Thánh Thanh Viện cũng không dám khinh suất vọng động.
Hoa Lân căn bản không biết nguy cơ nào đã qua đi, hắn mở to mắt quan sát thấy xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, vì vậy lặng lẽ chui ra ngoài.
Trước Sau  
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook