Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết
-
Chương 26: Đi Tìm Hắc Nguyệt Kiếm
Không bao lâu sau, thân ảnh Minh Duệ xuất hiện tại bên ngoài hoang mạc này, hắn quay đầu nhìn lại hoang mạc quái dị làm hắn phát bực này, lên tiếng nghi vấn:
- Kì quái, ta nhớ rõ lúc trước Hắc Nguyệt Kiếm bị oanh rơi về hướng này, vì sao suốt dọc đường ngay cả dấu vết để lại cũng không có?
Kì quái thì kì quái, nghi hoặc thì nghi hoặc, Minh Duệ vẫn tiếp tục chậm rãi đi theo hướng bắc, hi vọng có thể tìm về Hắc Nguyệt Kiếm. Một canh giờ sau, trong phạm vi thần thức của Minh Duệ xuất hiện một thị trấn cũng không tính là nhỏ. Thị trấn này thậm chí có thể xưng là một tòa tiểu thành, bởi vì diện tích của nó có thể so với một nửa Tinh Vân Thành.
Minh Duệ sắc mặt trầm xuống, một cái ý nghĩ hắn không muốn xảy ra hiện lên trong đầu hắn. Hắn âm thầm suy đoán, có thể là ai đó của thị trấn này vô tình nhặt được Hắc Nguyệt Kiếm của hắn khi đi ngang qua cái hoang mạc kia, thậm chí là mấy đạo lôi kiếp chết tiệt kia đánh bay Hắc Nguyệt Kiếm của hắn tới thị trấn này và rơi vào tay một kẻ nào đó.
Dù là trường hợp nào xảy ra đi nữa, cuối cùng Minh Duệ hắn cũng kết luận và thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại trong thị trấn trước mắt này. Mặc dù vẫn là tìm kiếm một đồ vật nhỏ trong biển người rộng lớn, nhưng nếu kẻ cầm Hắc Nguyệt Kiếm không có rời khỏi thị trấn trước mặt, chung quy có một ngày Hắc Nguyệt Kiếm cũng xuất hiện trước mặt hắn mà thôi.
Minh Duệ bước vào thị trấn, hắn vừa đi dạo xung quanh, thần thức vừa dò xét khắp nơi hòng tìm ra dấu vết Hắc Nguyệt Kiếm để lại.
Nơi này cũng không khác Tinh Vân Thành là mấy, cơ bản vẫn là có những người bày bán các rạp hàng, hô to gọi nhỏ trào giá, giao bán những vật phẩm thông dụng hàng ngày cho một số người không có tu vi, nhưng phần lớn vẫn là các rạp hàng bán đồ dùng cho tu sĩ, chỉ có điều những vật dụng này đa số đều là cấp thấp, tất cả đều là phàm cấp hạ phẩm, thỉnh thoảng mới bắt gặp một số phàm cấp trung phẩm vật phẩm.
Nhưng chung quy đều dành cho Chân Đồ tu vi sử dụng, không đáng để Minh Duệ hắn để tâm lưu ý. Hắn bây giờ đã là Thoát Phàm Kỳ, cảnh giới thứ ba của Vũ Hồn Cảnh, hay nói cách khác là Vũ Hồn Thất Trọng rồi. Nếu so sánh thì hắn Chân Nguyên ba động bên ngoài đó là Chân Sư Cảnh cao thủ, tuy lấy tự thân thực lực của hắn bây giờ, còn không dám nhận vô địch trong Chân Sư Cảnh mà không dùng Vũ Kỹ gì.
Nhưng nếu có Vũ Kỹ, còn có Hắc Nguyệt Kiếm nơi tay, hắn dám ngạo nghễ tuyên bố: Toàn bộ đại lục này không có một Chân Sư nào đánh lại hắn Vũ Hồn Thất Trọng này, thậm chí một ít Chân Linh Cảnh Sơ Trung Kỳ hắn cũng dám tranh phong một hai. Vì vậy, tầm nhìn của hắn bây giờ đó là cao hơn hẳn khi trước rất nhiều, cơ bản là không thèm để mấy đồ vỉa hè kia vào mắt.
Đúng tại lúc thần thức Minh Duệ nhìn bốn phía xem xét nơi Hắc Nguyệt Kiếm hạ lạc, chỉ nghe “rầm” một tiếng, một cái thân ảnh cao chừng bảy thước, nước da ngăm đen, cả người vạm vỡ đâm vào người Minh Duệ rồi ngã phịch xuống đất.
Minh Duệ quay đầu nhìn lại tên tráng hán này, lúc trước tên này đã sớm xuất hiện trong thần thức của Minh Duệ, nhưng vì tìm kiếm tung tích Hắc Nguyệt Kiếm, hơn nữa tên kia tu vi cũng chỉ Chân Đồ Cảnh Hậu Kỳ không đáng nhắc tới, mà quan trọng là mình và hắn không quen biết, đây là lần đầu tiên Minh Duệ hắn tới đây, cho nên cũng không lưu tâm tới tên này quá nhiều.
Ai ngờ tên này lao tới người hắn, sau đó cũng không cần nhiều lời, tên kia ngã xuống còn Minh Duệ vẫn thản nhiên đứng tại chỗ.
Tên tráng hán này đứng dậy, ôm một bó lớn binh khí vào người, cố sức nặn ra hai giọt nước mắt, gào to:
- Chân Thần tại thượng, kẻ hèn mọn này có làm gì đắc tội vị công tử trước mặt kia đâu, cớ sao hắn lại đụng ngã kẻ hèn mọn này, ta chỉ là một cái người bán hàng mưu sinh kiếm Linh Tệ an ổn sống qua ngày thôi mà. Bây giờ còn phải trả phí mua đan dược chữa thương, lại còn số Chân Binh gia truyền từ mười tám đời nay rồi, bây giờ bị công tử này làm hỏng, sau này ta biết sống sao nữa.
Than vãn xong, hắn làm ra bộ mặt đáng thương, nhưng ở trong mắt người khác thì thấy đây là bộ mặt hèn mọn chứ đáng thương quái quỷ gì. Hắn nhìn Minh Duệ, sau đó nhìn vào số binh khí trên tay nói ra:
- Vị công tử này, ngươi vừa đụng trúng ta, đều là Nhân Tộc với nhau, Linh Tệ mua đan dược chữa thương cho ta có thể không tính, nhưng số Chân Binh Thượng Đẳng này đã bị ngươi làm hư hại. Vì vậy, ngươi cũng chỉ còn cách mua lại toàn bộ chúng coi như là ngươi vừa làm hư đồ của mình đi. Phải biết đây là Thần Binh Lợi Khí gia truyền mười tám đời nhà ta truyền lại, đảm bảo một cái so một cái bá đạo mạnh mẽ. Nếu ở trong tay công tử, ắt sẽ phát dương quang đại, uy chấn đại lục.
Hắn một bộ dạng ta rất đại nhân đại lượng, không chấp nhặt việc “bị Minh Duệ gây trọng thương” lẫm liệt nói ra. Không những vậy, tên này còn không dứt lời hay lẽ đẹp ca ngợi cái đống sắt vụn trên tay của mình.
Minh Duệ đứng một bên sắc mặt đen lại, thu hết một màn trò hề tên tráng hán kia biểu diễn, hắn há có thể không biết tên này là đang đưa hắn vào cái bẫy hạng ba này. Nhưng Minh Duệ cũng không có vạch trần tráng hán kia, dù sao tên này cũng chỉ sử dụng chiêu trò lừa đảo này đi buôn bán mấy cái đồ sắt vụn, đây là một chiêu trò của bọn lưu manh đầu đường xó chợ mà thôi, không đáng để tâm.
Minh Duệ quét mắt nhìn lại số “Thần Binh Lợi Khí” gia truyền nhà tên tráng hán này. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn kĩ Minh Duệ âm thầm đối tráng hán này giơ ngón cái lên. Số binh khí kia vẫn rất là có ý tứ, nào là: Kiếm, Đao, Thương, Kích, Cung, Tiễn, Bổng, tất cả đều có. Nhưng mà, một thanh hoàn mỹ đều không có, món đồ nào cũng đều sứt mẻ, hơn nữa tất cả đều là vật dụng thông thường, ngẫu nhiên chỉ thấy một hai kiện là Phàm Giai Hạ Phẩm Chân Binh mà thôi. Nhưng tất cả đều loang lổ, sứt mẻ gần hết, đâu có cái nào hoàn mỹ.
Minh Duệ nhìn tráng hán, châm chọc một câu:
- Chân Binh Thượng Phẩm gia truyền mười tám đời nhà ngươi đúng thật lợi hại quá nha, ta nhìn cái nào cũng thương tổn sắp không dùng được nữa.
Tráng hán này không thèm để ý sự châm chọc bên trong lời nói của Minh Duệ, hắn vẫn là mười phần lẫm lẫm giảng giải:
- Vị công tử này đúng là tinh mắt, kì thực bọn chúng là do tổ tiên ta khi trước sử dụng chém giết Thánh Giai Thần Giai Ma Thú, những Thánh, Thần giai ma thú kia chết trên số Thần Binh này không đến một vạn cũng phải tám ngàn, còn có tu sĩ Chân Thánh Chân Thần cao cao tại thượng kia nữa, tất cả đều không ngoại lệ ra đi trong một chiêu thức. Nếu không phải ta túng quấn, ta mới không mang chúng đi bán mưu sinh.
Minh Duệ cười khẩy một tiếng, không có để ý tráng hán đang thao thao bất tuyệt, móc ra 50 Linh Tệ nói:
- Được rồi, không cần nói nữa, 50 Linh Tệ, ta mua tất cả số này của ngươi, được chưa?
Tráng hán đang thao thao bất tuyệt bỗng cứng đờ tại chỗ. Hắn không nghĩ tới tên này lại nói ra một câu như vậy. Hắn làm ra bộ mặt ai oán:
- Công tử, tuy chúng đều sứt mẻ nhưng vẫn là Thần Khí đã từng giết qua Ma Thú Thần Giai, ngươi ra 50 Linh Tệ muốn mua hết thì thật quá đáng một chút đi. Ta xem công tử hữu duyên, tính công tử mỗi kiện năm vạn Linh Tệ, nhưng vì ngài mua tất nên ta chỉ lấy cái giá ba mươi vạn Linh Tệ, ngài có thể mang hơn chục thanh Thần Khí này đi.
Minh Duệ khoát tay chặn lại hắn, chỉ vào thanh trường kiếm màu trắng ít bị hư hại nhiều nhất, nó ngay cả Phàm Binh đều không phải là, hắn thản nhiên nói:
- 50 Linh Tệ là ta mua một mình nó, còn thứ khác ngươi tìm kẻ khác biết về sự tích tổ tiên ngươi bán đi, trên người ta chỉ còn 50 Linh Tệ, nếu không bán ta liền rời đi.
Tráng hán nghe xong, trong lòng buồn bực không thôi. Mẹ kiếp, tốn một phen nước bọt cả nửa ngày lại đụng trúng một tên quỷ nghèo, biết vậy đã không dài dòng làm gì. Hắn cắn răng thốt ra thành lời:
- Thành giao. Nếu công tử chỉ còn chút Linh Tệ đó, ta cũng miễn cưỡng hạ giá, bán nó cho công tử với giá 50 Linh Tệ, coi như là kết một cái thiện duyên đi.
Sau đó, hắn nhận Linh Tệ, giao trường kiếm kia cho Minh Duệ, không nói hai lời xoay người rời đi, không bao lâu sau thì biến mất trong dòng người đông đúc.
Minh Duệ nhìn hướng hắn biến mất, mỉm cười không nói gì, cái giá này hẳn là sát với giá trường kiếm này khi bị sứt mẻ rồi. Còn về phần mình, hắn biết mình chiếm tiện nghi rồi, trên trường kiếm này có Chân Khí ba động, hiển nhiên trước đó từng có ai đó dùng nó đỡ Chân Kỹ mà không hư hao gì, trường kiếm này cũng gần tiếp cận Phàm Cấp Chân Binh rồi, hắn tin tưởng chỉ cần hắn học luyện khí, tinh luyện lại một lần thì trường kiếm này có thể bước vào Chân Binh hàng ngũ, khi đó bán ra đâu phải 50 Linh Tệ là xong.
- Kì quái, ta nhớ rõ lúc trước Hắc Nguyệt Kiếm bị oanh rơi về hướng này, vì sao suốt dọc đường ngay cả dấu vết để lại cũng không có?
Kì quái thì kì quái, nghi hoặc thì nghi hoặc, Minh Duệ vẫn tiếp tục chậm rãi đi theo hướng bắc, hi vọng có thể tìm về Hắc Nguyệt Kiếm. Một canh giờ sau, trong phạm vi thần thức của Minh Duệ xuất hiện một thị trấn cũng không tính là nhỏ. Thị trấn này thậm chí có thể xưng là một tòa tiểu thành, bởi vì diện tích của nó có thể so với một nửa Tinh Vân Thành.
Minh Duệ sắc mặt trầm xuống, một cái ý nghĩ hắn không muốn xảy ra hiện lên trong đầu hắn. Hắn âm thầm suy đoán, có thể là ai đó của thị trấn này vô tình nhặt được Hắc Nguyệt Kiếm của hắn khi đi ngang qua cái hoang mạc kia, thậm chí là mấy đạo lôi kiếp chết tiệt kia đánh bay Hắc Nguyệt Kiếm của hắn tới thị trấn này và rơi vào tay một kẻ nào đó.
Dù là trường hợp nào xảy ra đi nữa, cuối cùng Minh Duệ hắn cũng kết luận và thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại trong thị trấn trước mắt này. Mặc dù vẫn là tìm kiếm một đồ vật nhỏ trong biển người rộng lớn, nhưng nếu kẻ cầm Hắc Nguyệt Kiếm không có rời khỏi thị trấn trước mặt, chung quy có một ngày Hắc Nguyệt Kiếm cũng xuất hiện trước mặt hắn mà thôi.
Minh Duệ bước vào thị trấn, hắn vừa đi dạo xung quanh, thần thức vừa dò xét khắp nơi hòng tìm ra dấu vết Hắc Nguyệt Kiếm để lại.
Nơi này cũng không khác Tinh Vân Thành là mấy, cơ bản vẫn là có những người bày bán các rạp hàng, hô to gọi nhỏ trào giá, giao bán những vật phẩm thông dụng hàng ngày cho một số người không có tu vi, nhưng phần lớn vẫn là các rạp hàng bán đồ dùng cho tu sĩ, chỉ có điều những vật dụng này đa số đều là cấp thấp, tất cả đều là phàm cấp hạ phẩm, thỉnh thoảng mới bắt gặp một số phàm cấp trung phẩm vật phẩm.
Nhưng chung quy đều dành cho Chân Đồ tu vi sử dụng, không đáng để Minh Duệ hắn để tâm lưu ý. Hắn bây giờ đã là Thoát Phàm Kỳ, cảnh giới thứ ba của Vũ Hồn Cảnh, hay nói cách khác là Vũ Hồn Thất Trọng rồi. Nếu so sánh thì hắn Chân Nguyên ba động bên ngoài đó là Chân Sư Cảnh cao thủ, tuy lấy tự thân thực lực của hắn bây giờ, còn không dám nhận vô địch trong Chân Sư Cảnh mà không dùng Vũ Kỹ gì.
Nhưng nếu có Vũ Kỹ, còn có Hắc Nguyệt Kiếm nơi tay, hắn dám ngạo nghễ tuyên bố: Toàn bộ đại lục này không có một Chân Sư nào đánh lại hắn Vũ Hồn Thất Trọng này, thậm chí một ít Chân Linh Cảnh Sơ Trung Kỳ hắn cũng dám tranh phong một hai. Vì vậy, tầm nhìn của hắn bây giờ đó là cao hơn hẳn khi trước rất nhiều, cơ bản là không thèm để mấy đồ vỉa hè kia vào mắt.
Đúng tại lúc thần thức Minh Duệ nhìn bốn phía xem xét nơi Hắc Nguyệt Kiếm hạ lạc, chỉ nghe “rầm” một tiếng, một cái thân ảnh cao chừng bảy thước, nước da ngăm đen, cả người vạm vỡ đâm vào người Minh Duệ rồi ngã phịch xuống đất.
Minh Duệ quay đầu nhìn lại tên tráng hán này, lúc trước tên này đã sớm xuất hiện trong thần thức của Minh Duệ, nhưng vì tìm kiếm tung tích Hắc Nguyệt Kiếm, hơn nữa tên kia tu vi cũng chỉ Chân Đồ Cảnh Hậu Kỳ không đáng nhắc tới, mà quan trọng là mình và hắn không quen biết, đây là lần đầu tiên Minh Duệ hắn tới đây, cho nên cũng không lưu tâm tới tên này quá nhiều.
Ai ngờ tên này lao tới người hắn, sau đó cũng không cần nhiều lời, tên kia ngã xuống còn Minh Duệ vẫn thản nhiên đứng tại chỗ.
Tên tráng hán này đứng dậy, ôm một bó lớn binh khí vào người, cố sức nặn ra hai giọt nước mắt, gào to:
- Chân Thần tại thượng, kẻ hèn mọn này có làm gì đắc tội vị công tử trước mặt kia đâu, cớ sao hắn lại đụng ngã kẻ hèn mọn này, ta chỉ là một cái người bán hàng mưu sinh kiếm Linh Tệ an ổn sống qua ngày thôi mà. Bây giờ còn phải trả phí mua đan dược chữa thương, lại còn số Chân Binh gia truyền từ mười tám đời nay rồi, bây giờ bị công tử này làm hỏng, sau này ta biết sống sao nữa.
Than vãn xong, hắn làm ra bộ mặt đáng thương, nhưng ở trong mắt người khác thì thấy đây là bộ mặt hèn mọn chứ đáng thương quái quỷ gì. Hắn nhìn Minh Duệ, sau đó nhìn vào số binh khí trên tay nói ra:
- Vị công tử này, ngươi vừa đụng trúng ta, đều là Nhân Tộc với nhau, Linh Tệ mua đan dược chữa thương cho ta có thể không tính, nhưng số Chân Binh Thượng Đẳng này đã bị ngươi làm hư hại. Vì vậy, ngươi cũng chỉ còn cách mua lại toàn bộ chúng coi như là ngươi vừa làm hư đồ của mình đi. Phải biết đây là Thần Binh Lợi Khí gia truyền mười tám đời nhà ta truyền lại, đảm bảo một cái so một cái bá đạo mạnh mẽ. Nếu ở trong tay công tử, ắt sẽ phát dương quang đại, uy chấn đại lục.
Hắn một bộ dạng ta rất đại nhân đại lượng, không chấp nhặt việc “bị Minh Duệ gây trọng thương” lẫm liệt nói ra. Không những vậy, tên này còn không dứt lời hay lẽ đẹp ca ngợi cái đống sắt vụn trên tay của mình.
Minh Duệ đứng một bên sắc mặt đen lại, thu hết một màn trò hề tên tráng hán kia biểu diễn, hắn há có thể không biết tên này là đang đưa hắn vào cái bẫy hạng ba này. Nhưng Minh Duệ cũng không có vạch trần tráng hán kia, dù sao tên này cũng chỉ sử dụng chiêu trò lừa đảo này đi buôn bán mấy cái đồ sắt vụn, đây là một chiêu trò của bọn lưu manh đầu đường xó chợ mà thôi, không đáng để tâm.
Minh Duệ quét mắt nhìn lại số “Thần Binh Lợi Khí” gia truyền nhà tên tráng hán này. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn kĩ Minh Duệ âm thầm đối tráng hán này giơ ngón cái lên. Số binh khí kia vẫn rất là có ý tứ, nào là: Kiếm, Đao, Thương, Kích, Cung, Tiễn, Bổng, tất cả đều có. Nhưng mà, một thanh hoàn mỹ đều không có, món đồ nào cũng đều sứt mẻ, hơn nữa tất cả đều là vật dụng thông thường, ngẫu nhiên chỉ thấy một hai kiện là Phàm Giai Hạ Phẩm Chân Binh mà thôi. Nhưng tất cả đều loang lổ, sứt mẻ gần hết, đâu có cái nào hoàn mỹ.
Minh Duệ nhìn tráng hán, châm chọc một câu:
- Chân Binh Thượng Phẩm gia truyền mười tám đời nhà ngươi đúng thật lợi hại quá nha, ta nhìn cái nào cũng thương tổn sắp không dùng được nữa.
Tráng hán này không thèm để ý sự châm chọc bên trong lời nói của Minh Duệ, hắn vẫn là mười phần lẫm lẫm giảng giải:
- Vị công tử này đúng là tinh mắt, kì thực bọn chúng là do tổ tiên ta khi trước sử dụng chém giết Thánh Giai Thần Giai Ma Thú, những Thánh, Thần giai ma thú kia chết trên số Thần Binh này không đến một vạn cũng phải tám ngàn, còn có tu sĩ Chân Thánh Chân Thần cao cao tại thượng kia nữa, tất cả đều không ngoại lệ ra đi trong một chiêu thức. Nếu không phải ta túng quấn, ta mới không mang chúng đi bán mưu sinh.
Minh Duệ cười khẩy một tiếng, không có để ý tráng hán đang thao thao bất tuyệt, móc ra 50 Linh Tệ nói:
- Được rồi, không cần nói nữa, 50 Linh Tệ, ta mua tất cả số này của ngươi, được chưa?
Tráng hán đang thao thao bất tuyệt bỗng cứng đờ tại chỗ. Hắn không nghĩ tới tên này lại nói ra một câu như vậy. Hắn làm ra bộ mặt ai oán:
- Công tử, tuy chúng đều sứt mẻ nhưng vẫn là Thần Khí đã từng giết qua Ma Thú Thần Giai, ngươi ra 50 Linh Tệ muốn mua hết thì thật quá đáng một chút đi. Ta xem công tử hữu duyên, tính công tử mỗi kiện năm vạn Linh Tệ, nhưng vì ngài mua tất nên ta chỉ lấy cái giá ba mươi vạn Linh Tệ, ngài có thể mang hơn chục thanh Thần Khí này đi.
Minh Duệ khoát tay chặn lại hắn, chỉ vào thanh trường kiếm màu trắng ít bị hư hại nhiều nhất, nó ngay cả Phàm Binh đều không phải là, hắn thản nhiên nói:
- 50 Linh Tệ là ta mua một mình nó, còn thứ khác ngươi tìm kẻ khác biết về sự tích tổ tiên ngươi bán đi, trên người ta chỉ còn 50 Linh Tệ, nếu không bán ta liền rời đi.
Tráng hán nghe xong, trong lòng buồn bực không thôi. Mẹ kiếp, tốn một phen nước bọt cả nửa ngày lại đụng trúng một tên quỷ nghèo, biết vậy đã không dài dòng làm gì. Hắn cắn răng thốt ra thành lời:
- Thành giao. Nếu công tử chỉ còn chút Linh Tệ đó, ta cũng miễn cưỡng hạ giá, bán nó cho công tử với giá 50 Linh Tệ, coi như là kết một cái thiện duyên đi.
Sau đó, hắn nhận Linh Tệ, giao trường kiếm kia cho Minh Duệ, không nói hai lời xoay người rời đi, không bao lâu sau thì biến mất trong dòng người đông đúc.
Minh Duệ nhìn hướng hắn biến mất, mỉm cười không nói gì, cái giá này hẳn là sát với giá trường kiếm này khi bị sứt mẻ rồi. Còn về phần mình, hắn biết mình chiếm tiện nghi rồi, trên trường kiếm này có Chân Khí ba động, hiển nhiên trước đó từng có ai đó dùng nó đỡ Chân Kỹ mà không hư hao gì, trường kiếm này cũng gần tiếp cận Phàm Cấp Chân Binh rồi, hắn tin tưởng chỉ cần hắn học luyện khí, tinh luyện lại một lần thì trường kiếm này có thể bước vào Chân Binh hàng ngũ, khi đó bán ra đâu phải 50 Linh Tệ là xong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook