Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết
Chương 25: Lại Độ Kiếp

25: Lại độ kiếp

Minh Duệ sau khi đi được một đoạn, thần thức quét ra không còn nhìn thấy Lưu Tố Uyên, lúc này một đôi hắc dực xuất hiện sau lưng Minh Duệ, hắn dốc toàn lực phi hành đến Huyền Viêm Cốc. Chỉ một canh giờ sau, thân ảnh hắn đã xuất hiện tại nơi này. Điều đó cho thấy tốc độ của hắn tăng lên rõ rệt, hắn tin tưởng tốc độ của Chân Vương Sơ Kỳ không thể bắt kịp hắn dùng hắc dực toàn lực phi hành. Dù sao, hắc dực tốc độ tỉ lệ thuận với tu vi. Chỉ cần tu vi hắn tăng lên, tốc độ của nó cũng cải biến về chất.

Hắn cũng không có dừng lại ở nơi này quá lâu, cũng không có vào sâu bên trong Huyền Viêm Cốc, lấy đồ mình bỏ quên như hắn nói lúc trước. Thân ảnh khẽ động, Minh Duệ phi hành một mạch theo hướng ngược lại với hướng Tinh Vân Kiếm Tông.

Hắn muốn bay càng xa càng tốt, tìm một nơi càng rộng rãi, hoang vu hẻo lánh càng tốt. Có như vậy, hắn mới không bị nghi ngờ cái gì mà độ kiếp, cái gì mà có bảo vật xuất thế…

Minh Duệ phi hành được hơn một tháng thì dừng lại tại một hoang mạc, hắn cũng không biết đây là nơi nào, chỉ biết nơi này cách Tinh Vân Kiếm Tông mấy ngàn dặm. Trên đường, hắn gặp qua rất nhiều thành to nhỏ, có một số thành còn rộng gấp đôi gấp ba Tinh Vân Thành, hắn cũng gặp vô số đoàn đội được gọi là Dong Binh Đoàn ở đại lục này đang tổ đội làm nhiệm vụ.

Hắn tìm kiếm một chỗ, khoanh chân ngồi xếp bằng, đồng thời nuốt một lúc ba, bốn viên Luyện Thể Đan cùng Thoát Phàm Đan.

Từng đạo chu thiên vận chuyển, Minh Duệ bắt đầu trùng kích Thoát Phàm Kỳ.

Cũng như lần hắn trùng kích Ngưng Hồn kỳ, trên bầu trời đột nhiên tối sầm lại, mây đen ùn ùn mà đến. Trên bầu trời có thể nhìn thấy chín đạo lôi điện đang bao quanh trên cao trước đầu Minh Duệ.

Minh Duệ cuồng giống một tiếng:

- Đến đi, ta đợi ngươi lâu lắm rồi.

Hắn vừa dứt lời, chín đạo lôi điện to bằng ngón tay trẻ sơ sinh hướng hắn ầm ầm công tới.

Minh Duệ nhếch miệng, tay cầm Hắc Nguyệt Kiếm hét to:

- Hắc Nguyệt Trảm.

Hắc Nguyết Trảm vừa ra, liền công hướng chín đạo lôi điện đang oanh tới. Ầm một tiếng, Hắc Nguyệt Trảm bị vài đạo lôi điện đánh mất hình mất dạng, chín đạo lôi điện chỉ ngừng một lát, nhưng uy thế không giảm vẫn hướng Minh Duệ phi tới.

Minh Duệ thấy kết quả như vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên. Chợt hắn đứng trùng chân xuống, hai tay cùng cầm vào Hắc Nguyệt Kiếm, cả người vặn về phía sau. Minh Duệ quát to một tiếng:

- Tứ Thập Tự Trảm.

Bỗng nhiên, cả người Minh Duệ nhảy bắn lên không trung, đâm thẳng hướng chín đạo lôi điện, tốc độ cơ hồ càng lúc càng nhanh. Trên bầu trời, từ người Minh Duệ bắn ra ba đạo hư ảnh, ba đạo hư ảnh này cùng Minh Duệ giống nhau như đúc, nhưng lại không phải thực thể. Hư ảnh từ người Minh Duệ đi ra, cùng với thực thể Minh Duệ phong tỏa bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc trên bầu trời.

Khi Minh Duệ gần tiếp cận những đạo lôi điện kia, hai tay vẫn cầm Hắc Nguyệt Kiếm bỗng vung lên hai đường ngang dọc, hình thành một chữ Thập Thanh Sắc to lớn giữa không trung. Khi hắn vung kiếm, cát đá bên dưới hoang mạc này cơ hồ bị cuốn đi một nửa.

Chỉ thấy hắn chỉ Hắc Nguyệt Kiếm đến gần Thanh Sắc Chữ Thập này, quát to:

- Hoàng Cấp Thượng Phẩm Vũ Kỹ: Tứ Thập Tự Trảm. Phá cho ta.

Khi hắn vừa dứt lời, thanh sắc chữ Thập kia lao hướng chín đạo lôi điện, uy thế từ nó phát ra có lẽ không bằng Băng Ngưng mà Mai Ngạo Tuyết lúc trước thi triển, nhưng chắc chắn cũng không kém bao nhiêu. Ở bên kia, Minh Duệ cũng không nhàn nhã chút nào, hắn lần lượt nhập vào bốn đạo hư ảnh trên bầu trời, lần lượt đánh ra bốn đạo Thanh Sắc Chữ Thập kia.

Bốn đạo thanh sắc chữ thập từ bốn phương tám hướng áp phía chín đạo lôi điện mà tới, Minh Duệ cũng không có đứng một bên quan chiến, dù sao mấy đạo lôi điện này là nhằm vào hắn mà đến. Vì vậy, Minh Duệ sau khi thi triển Tứ Thập Tự Trảm, hắn hóa vũ phi hành lao thẳng hướng chín đạo lôi điện mà đánh tới.

Lúc này, Tứ Thập Tự Trảm đã tiếp xúc với chín đạo lôi điện, nhìn qua có vẻ hai bên bất phân cao thấp. Minh Duệ thấy thế, trong lòng cũng là vui mừng khôn xiết, xem ra hắn chọn học chiêu này trước là một lựa chọn khôn ngoan đến nhường nào.

Nhưng vào lúc này, dường như cảm nhận được Minh Duệ xông đến, chín đạo lôi điện này như phát điên một dạng, trong đó hai đạo lôi điện bất chấp tất cả, ra sức ngăn cản Tứ Thập Tự Trảm.

Chỉ nghe “bùm bùm bùm bùm bùm” vài tiếng, hai đạo lôi điện cùng Tứ Thập Tự Trảm biến mất vô tung vô ảnh, không còn nhìn thấy trên không trung. Mấy đạo lôi điện thấy vậy, không chần chờ gì lao hướng Minh Duệ oanh sát.

Minh Duệ cũng thấy một màn này, hắn miệng lắp bắp kinh hãi, chưa kịp phản ứng đã bị bảy đạo lôi điện đánh bay xuống mặt đất, người bắn về một hướng, Hắc Nguyệt Kiếm bắn về một hướng khác.

Minh Duệ lúc này từ dưới đất chật vật đứng dậy, một tay che ngực, tay còn lại lau đi vết máu ở khóe miệng đang trào ra. Hắn nhìn lên linh vân đang lơ lửng trên bầu trời, không dám tin lớn tiếng hét to:

- Ta kháo, đây là Tứ Thập Tự Trảm, Hoàng Cấp Thượng Phẩm Vũ Kỹ, có thể so với Địa Cấp Đỉnh Chân Kỹ, đâu giống Nhân Cấp Vũ Kỹ như Hắc Nguyệt Trảm, tại sao lại dễ dàng bị phá hủy như vậy?

Hắn không cam lòng nhìn linh vân kia đang rơi vào người hắn, chữa lành vết thương khi hắn vừa độ kiếp tạo thành. Minh Duệ đúng là mười phần không cam tâm. Theo hắn thấy, Tứ Thập Tự Trảm Hoàng Cấp Vũ Kỹ này được Pháp Quyết đánh giá ngang với Địa Cấp Chân Kỹ Thượng, Đỉnh Cấp Chân Kỹ của Hoành Không Đại Lục. Nhưng là, ở hắn xem ra, cho dù là Băng Ngưng, Chân Kỹ mạnh nhất hắn thấy từ trước đến nay ở Đại Lục này cũng không mạnh hơn Tứ Thập Tự Trảm của hắn, không, thậm chí Tứ Thập Tự Trảm còn nhỉnh hơn chút xíu, vì sao lại bị hai đạo lôi điện dễ dàng hủy đi như vậy?

Trên thực tế, cũng không thể trách Minh Duệ có suy nghĩ như vậy, theo hắn, lôi kiếp mạnh lắm cũng không thể mạnh hơn Thiên Cấp Chân Kỹ được, vì thế, cho dù Tứ Thập Tự Trảm không thể hóa giải tất cả chín đạo lôi kiếp đi chăng nữa, thì cũng có thể hóa giải sáu, bảy đạo lôi kiếp mới phải. Minh Duệ hắn là không có ý thức được độ kiếp là cái khái niệm gì, nó mạnh đến trình độ như thế nào.

Ở trong suy nghĩ của Minh Duệ, khi hắn bắt đầu học chiêu thức kia, thân ảnh nam tử thần bí đó thi triển ra Tứ Thập Tự Trảm khi ở cảnh giới Ngưng Hồn Kỳ, uy lực đúng là kinh đào hãi lãng, thậm chí cho dù mười cái Minh Duệ hắn tu vi Chân Đế Lục Trọng lúc trước, cùng một lúc thi triển Băng Ngưng Thiên Cấp của Mai Ngạo Tuyết cũng không thể phá nổi. Điều đó đủ thấy Tứ Thập Tự Trảm ở trong mắt Minh Duệ là cỡ nào cao lớn, cỡ nào mạnh mẽ không thể rung chuyển.

Nhưng hiện tại, Minh Duệ cũng không có tâm trạng đi để ý tới cái gì mà độ kiếp, cái gì mà Tứ Thập Tự Trảm. Hắn bây giờ đang rất bực bội, nôn nóng bởi, Hắc Nguyệt Kiếm biến mất rồi. Thần thức Minh Duệ tản mát ra khắp nơi, hiện tại thần thức hắn đã có thể dò xét phạm vi một dặm. Nhưng dù như thế, hắn phi hành tra xét khắp cái hoang mạc này cũng không tài nào tìm được Hắc Nguyệt Kiếm.

Phải biết rằng, Hắc Nguyệt Kiếm thế nhưng là bản mệnh Hồn Khí của hắn. Nếu như nó biến mất, hoặc là rơi vào tay kẻ nào rồi bị phá hủy, như vậy hắn cũng không thể lường trước được chủ nhân như hắn sẽ bị ảnh hưởng ra sao.

Suốt nửa tháng qua, Minh Duệ cơ hồ lật tung cả cái hoang mạc chết tiệt này cả chục lần, nhưng đến một chút tung tích của Hắc Nguyệt Kiếm cũng không có, hắn cơ hồ sắp phát điên lên rồi, lôi kiếp chết tiệt lại dám đánh bay mất bản mệnh Hồn Khí của hắn.

Minh Duệ lúc này dừng lại, không có điên cuồng tìm kiếm như hắn đã làm trong nửa tháng vừa qua. Hắn đứng giữa hoang mạc, bắt đầu suy nghĩ lại lúc hắn độ kiếp, Hắc Nguyệt Kiếm là bay đi hướng nào.

Đúng là bình tĩnh lại thì mọi thứ dễ dàng hơn hẳn, Minh Duệ hai con ngươi ngưng tụ nhìn về phía Bắc hoang mạc. Hắn thì thào lẩm bẩm:

- Rơi về hướng này sao? Nhưng lúc trước ta đã tìm qua nơi này đâu chỉ một lần, vì sao không có bắt gặp tung tích Hắc Nguyệt Kiếm?

Lắc lắc đầu mấy cái, Minh Duệ cũng không nghi hoặc nữa, dù sao hắn nghi hoặc cũng đâu có ai trả lời, giải đáp thắc mắc cho hắn biết.

Minh Duệ cũng không ở lại nơi này quá lâu, biết được phương hướng Hắc Nguyệt Kiếm hạ lạc, hắn còn ngây ngốc chỗ này thì đúng là có bệnh. Nếu không mau tìm về Hắc Nguyệt Kiếm, để nó rơi vào tay kẻ khác thì Minh Duệ hắn chỉ có khóc không ra nước mắt.

Hắn không chút nghĩ ngợi gì cả, tốc độ lao nhanh về phía bắc hoang mạc, vừa đi hắn vừa thả thần thức tra xét xung quanh, không bỏ sót bất cứ một chỗ nào tại phía bắc hoang mạc này. Hắn cũng không muốn mò kim đáy bể, nhưng sơ xuất một cái lại phải quay lại tìm từ đầu, như vậy thì thật tốn công tốn sức tốn thời gian của hắn. Chân lí của Minh Duệ hắn: Thà rằng tỉ mỉ một lần còn hơn phải tỉ mỉ mười lần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương