Ngốc Quá Vợ À
-
Chương 80: Có anh bên em
- Tớ không trách.
Tokiyama cười buồn. Con bạn giận rồi. Chưa lúc nào nó nói "không" mà là "không" cả.
Linh không nói gì, cõng Tokiyama ra bắt một chiếc Taxi, dặn mọi người về nhà trước.
- Mizu-kun!!!
Kinichi gọi
- Gì thế?
- Phải giúp được Tok-kun!!!
- Uh.
Chiếc Taxi nhanh chóng lăn bánh đến bệnh viện TOP.
- Tiểu thư!
Các nhân viên trong bệnh viện đứng bật dậy.
- Khỏi chào! Đưa đồ sạch cho tôi! Các y tá vào chuẩn bị cho cô ấy!
Linh đặt nhỏ lên cáng. Bàn tay đã bị nhiễm trùng rồi.
- Tiểu thư! Quần áo đây ạ!
Một cô nhân viên hấp tấp chạy đến.
- Được. Cô vào phòng sơ cứu qua cho bạn tôi!
- Dạ!
Linh chạy đi thay đồ.
Lát sau, đèn phòng cấp cứu bật lên.
Linh cẩn thận tiêm một liều thuốc mê cho Tokiyama. Với cô thì việc này không đau, nhưng nhỏ thì ngược lại. Từ nhỏ đã có nỗi sợ lớn với bệnh viện, kim tiêm và tất cả những dụng cụ y tế hay bất cứ loại thuốc nào.
Tokiyama thì thào trước khi lịm đi:
- Đừng... làm tớ đau...
- Tokia, hãy tin tưởng vào Mizu tớ.
- Uh.....
Nhỏ chìm vào vô thức.
Linh đeo khẩu trang và găng tay vào
- Dao.
Cô bắt đầu rạch vết thương ra.
- Kẹp gắp.
Khéo léo gắp những vỏ đạn sót lại trên tay nhỏ. Thoáng sững người khi nhìn tay nhỏ. Các sợi tuỷ trắng bệch.
- Thuốc chống đông, nhanh lên!
Linh hoảng hốt. Để tình trạng vết tuỷ trắng bị lộ lâu hơn nữa máu sẽ đông cục mất. Lúc đó các mạch máu sẽ bị chặn, máu sẽ ngừng lưu thông mất!
Cô y tá đặt vào tay Linh một chiếc
xi-lanh có chất dịch trong suốt. Cô nhanh chóng bơm nó vào. Phần tuỷ trắng có dấu hiệu hồng dần lại. Ổn hơn rồi.
Nhanh chóng khâu lại vết thương. Cô lo lắm.
Tuỷ trắng, khả năng bị liệt là 95%, 5% còn lại là khả năng phải cắt bỏ bàn tay...
Cô chưa có loại thuốc nào có thể chữa được căn bệnh này...
- Đưa cô ấy vào phòng VIP 5 đi.
- Vâng.
Linh quỳ sụp xuống đất khóc. Cô vô dụng! Là cô vô dụng! Đến một người bạn cũng không quan tâm được, cũng không bảo vệ được, cô có phải là Nguyên Linh không?
Cởi bỏ chiếc áo blouse vứt xuống sàn. Linh rảo bước về phía phòng VIP 5, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Kinichi:
- Kin-niisan...
- Vk! Sao rồi?
- Hức... hức...
- Mizu-kun, đừng khóc. Kể anh nghe?
- To, Tokiyama, tay nó bị tổn thương nặng lắm rồi, hức, 95% liệt...
- ... Em đừng lo, con bé ấy mạnh mẽ lắm. Đừng lo mà, hức...
Tiếng nấc nhẹ của Kinichi. Anh khóc.
- Anh... xin lỗi, hức.
"Pip"
Linh cắn môi
- Đừng trách em, em xin lỗi.
Ngồi trên chiếc ghế kê cạnh giường, Linh nắm chặt tay nhỏ,
- Xin lỗi. Tớ xin lỗi.
Từ "xin lỗi" ấy, trong buổi tối đó, Linh đã lặp lại hơn chục lần.
- Mizu-chan...
- Tokia!
Linh giật bắn nguoefi khi nghe nhỏ gọi.
- Tay tớ... sao không cử động được?
Linh cúi đầu, mái ngố dài che phủ đôi mắt tím tròn long lanh ứa nước.
- Mizu-chan, nói gì đi...
- Tớ xin lỗi.... Tay cậu, bị...
- Tớ, bị sao?
- Tay cậu, bị... liệt rồi...
- T...Tay tớ?
Tokiyama sững sờ nhìn bàn tay trái đang đặt trên giường. Nhỏ dùng tay kia ôm đầu.
- Không! Không!! Không!!!
- Đừng sốc Tokia-chan!!! Tớ sẽ làm mọi cách để chữa cho cậu!
- Không! Không!! Đi ra đi! Đi ra!!!
Linh cúi đầu
- Vậy,... tớ ra ngoài.
"Cạch"
Linh vừa đi ra, Tokiyama úp mặt vào gối mà gào thét.
Chửi bạn thế nhỏ cũng buồn lắm chứ? Đâu phải nhỏ muốn thế đâu?...
Linh bên ngoài nhắn tin cho Phú nơi cô.
Thở dài.
Linh cười nhạt. Cô lỡ làm tổn thương nhỏ rồi.
15 phút sau
- Mizu-kun!!!!
Là tiếng Kinichi gọi. Đôi mắt đỏ hoe của cậu. Cậu hẳn đã khóc rất nhiều.
Linh ngẩng đầu lên. Chun bị đứt nên mái tóc xoã dài che đi bờ vai đang run lên vì khóc. Đôi mắt tím nhạt nhoà nước mắt.
Huy đứng sau nhìn màcuxng buồn theo.
Anh bước đến ôm Linh vào lòng. Mới biết Tokiyama ít lâu, nhưng anh cũng khá ấn tượng với nhỏ. Xinh xắn, đáng yêu, cách cư xử đúng mực, không điệu đà quá mức như các cô tiểu thư khác. Phong thái bình thường rất từ tốn, vô cùng bìnhh tĩnh khi xử lí mọi chuyện. Và đặc biệt, nhỏ là bạn thân của cô.
Huy một tay ôm eo cô, một tay xoa đầu cô:
- Ổn rồi... Anh biết rồi. Cô ấy sẽ không trách em đâu
- Hức... Hức... Cô ấy, hức.. giận rồi.
Tuệ đau lòng nhìn em gái đang khóc nấc lên, dịu giọng nói:
- Linh à, em ấy là người tốt, sẽ không trách em đâu.
- Vâng
- Giờ, anh vào, nhé?
Phú ngập ngừng nói. Cậu cũng đau lắm chứ, vì.... người cậu yêu thầm mấy năm trước là nhỏ mà. Kinichi nhìn Linh bằng đôi mắt đã đỏ lên. Cô gật đầu.
- Tok-kun!
Cậu bước vào, đau lòng nhìn cô em gái đang nằm khóc trên giường. Mái tóc đen rũ rượi, thân người co ro, đôi môi nhỏ mờ mờ sau làn tàn tóc ngậm cặt chiếc gối.
- Anh hai, ra đi.
- Anh không ra.
- Em nói ra đi mà, xin anh đấy.
Phú bước tới, ôm gọn lấy thân hình nhỏ bé.
- Đừng sợ, có anh ở đây rồi.
- Đừng, em là đứa con gái bị tật...
- Không ai xa lánh em đâu. Nếu tất cả những người trên Trái Đất có bỏ rơi em, thì hãy dựa vào anh, hãy để anh bảo vệ em, hãy cho anh cơ hội đứng bên em, vì anh, Nguyên Phú, đã yêu em mất rồi.
_
Tokiyama cười buồn. Con bạn giận rồi. Chưa lúc nào nó nói "không" mà là "không" cả.
Linh không nói gì, cõng Tokiyama ra bắt một chiếc Taxi, dặn mọi người về nhà trước.
- Mizu-kun!!!
Kinichi gọi
- Gì thế?
- Phải giúp được Tok-kun!!!
- Uh.
Chiếc Taxi nhanh chóng lăn bánh đến bệnh viện TOP.
- Tiểu thư!
Các nhân viên trong bệnh viện đứng bật dậy.
- Khỏi chào! Đưa đồ sạch cho tôi! Các y tá vào chuẩn bị cho cô ấy!
Linh đặt nhỏ lên cáng. Bàn tay đã bị nhiễm trùng rồi.
- Tiểu thư! Quần áo đây ạ!
Một cô nhân viên hấp tấp chạy đến.
- Được. Cô vào phòng sơ cứu qua cho bạn tôi!
- Dạ!
Linh chạy đi thay đồ.
Lát sau, đèn phòng cấp cứu bật lên.
Linh cẩn thận tiêm một liều thuốc mê cho Tokiyama. Với cô thì việc này không đau, nhưng nhỏ thì ngược lại. Từ nhỏ đã có nỗi sợ lớn với bệnh viện, kim tiêm và tất cả những dụng cụ y tế hay bất cứ loại thuốc nào.
Tokiyama thì thào trước khi lịm đi:
- Đừng... làm tớ đau...
- Tokia, hãy tin tưởng vào Mizu tớ.
- Uh.....
Nhỏ chìm vào vô thức.
Linh đeo khẩu trang và găng tay vào
- Dao.
Cô bắt đầu rạch vết thương ra.
- Kẹp gắp.
Khéo léo gắp những vỏ đạn sót lại trên tay nhỏ. Thoáng sững người khi nhìn tay nhỏ. Các sợi tuỷ trắng bệch.
- Thuốc chống đông, nhanh lên!
Linh hoảng hốt. Để tình trạng vết tuỷ trắng bị lộ lâu hơn nữa máu sẽ đông cục mất. Lúc đó các mạch máu sẽ bị chặn, máu sẽ ngừng lưu thông mất!
Cô y tá đặt vào tay Linh một chiếc
xi-lanh có chất dịch trong suốt. Cô nhanh chóng bơm nó vào. Phần tuỷ trắng có dấu hiệu hồng dần lại. Ổn hơn rồi.
Nhanh chóng khâu lại vết thương. Cô lo lắm.
Tuỷ trắng, khả năng bị liệt là 95%, 5% còn lại là khả năng phải cắt bỏ bàn tay...
Cô chưa có loại thuốc nào có thể chữa được căn bệnh này...
- Đưa cô ấy vào phòng VIP 5 đi.
- Vâng.
Linh quỳ sụp xuống đất khóc. Cô vô dụng! Là cô vô dụng! Đến một người bạn cũng không quan tâm được, cũng không bảo vệ được, cô có phải là Nguyên Linh không?
Cởi bỏ chiếc áo blouse vứt xuống sàn. Linh rảo bước về phía phòng VIP 5, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Kinichi:
- Kin-niisan...
- Vk! Sao rồi?
- Hức... hức...
- Mizu-kun, đừng khóc. Kể anh nghe?
- To, Tokiyama, tay nó bị tổn thương nặng lắm rồi, hức, 95% liệt...
- ... Em đừng lo, con bé ấy mạnh mẽ lắm. Đừng lo mà, hức...
Tiếng nấc nhẹ của Kinichi. Anh khóc.
- Anh... xin lỗi, hức.
"Pip"
Linh cắn môi
- Đừng trách em, em xin lỗi.
Ngồi trên chiếc ghế kê cạnh giường, Linh nắm chặt tay nhỏ,
- Xin lỗi. Tớ xin lỗi.
Từ "xin lỗi" ấy, trong buổi tối đó, Linh đã lặp lại hơn chục lần.
- Mizu-chan...
- Tokia!
Linh giật bắn nguoefi khi nghe nhỏ gọi.
- Tay tớ... sao không cử động được?
Linh cúi đầu, mái ngố dài che phủ đôi mắt tím tròn long lanh ứa nước.
- Mizu-chan, nói gì đi...
- Tớ xin lỗi.... Tay cậu, bị...
- Tớ, bị sao?
- Tay cậu, bị... liệt rồi...
- T...Tay tớ?
Tokiyama sững sờ nhìn bàn tay trái đang đặt trên giường. Nhỏ dùng tay kia ôm đầu.
- Không! Không!! Không!!!
- Đừng sốc Tokia-chan!!! Tớ sẽ làm mọi cách để chữa cho cậu!
- Không! Không!! Đi ra đi! Đi ra!!!
Linh cúi đầu
- Vậy,... tớ ra ngoài.
"Cạch"
Linh vừa đi ra, Tokiyama úp mặt vào gối mà gào thét.
Chửi bạn thế nhỏ cũng buồn lắm chứ? Đâu phải nhỏ muốn thế đâu?...
Linh bên ngoài nhắn tin cho Phú nơi cô.
Thở dài.
Linh cười nhạt. Cô lỡ làm tổn thương nhỏ rồi.
15 phút sau
- Mizu-kun!!!!
Là tiếng Kinichi gọi. Đôi mắt đỏ hoe của cậu. Cậu hẳn đã khóc rất nhiều.
Linh ngẩng đầu lên. Chun bị đứt nên mái tóc xoã dài che đi bờ vai đang run lên vì khóc. Đôi mắt tím nhạt nhoà nước mắt.
Huy đứng sau nhìn màcuxng buồn theo.
Anh bước đến ôm Linh vào lòng. Mới biết Tokiyama ít lâu, nhưng anh cũng khá ấn tượng với nhỏ. Xinh xắn, đáng yêu, cách cư xử đúng mực, không điệu đà quá mức như các cô tiểu thư khác. Phong thái bình thường rất từ tốn, vô cùng bìnhh tĩnh khi xử lí mọi chuyện. Và đặc biệt, nhỏ là bạn thân của cô.
Huy một tay ôm eo cô, một tay xoa đầu cô:
- Ổn rồi... Anh biết rồi. Cô ấy sẽ không trách em đâu
- Hức... Hức... Cô ấy, hức.. giận rồi.
Tuệ đau lòng nhìn em gái đang khóc nấc lên, dịu giọng nói:
- Linh à, em ấy là người tốt, sẽ không trách em đâu.
- Vâng
- Giờ, anh vào, nhé?
Phú ngập ngừng nói. Cậu cũng đau lắm chứ, vì.... người cậu yêu thầm mấy năm trước là nhỏ mà. Kinichi nhìn Linh bằng đôi mắt đã đỏ lên. Cô gật đầu.
- Tok-kun!
Cậu bước vào, đau lòng nhìn cô em gái đang nằm khóc trên giường. Mái tóc đen rũ rượi, thân người co ro, đôi môi nhỏ mờ mờ sau làn tàn tóc ngậm cặt chiếc gối.
- Anh hai, ra đi.
- Anh không ra.
- Em nói ra đi mà, xin anh đấy.
Phú bước tới, ôm gọn lấy thân hình nhỏ bé.
- Đừng sợ, có anh ở đây rồi.
- Đừng, em là đứa con gái bị tật...
- Không ai xa lánh em đâu. Nếu tất cả những người trên Trái Đất có bỏ rơi em, thì hãy dựa vào anh, hãy để anh bảo vệ em, hãy cho anh cơ hội đứng bên em, vì anh, Nguyên Phú, đã yêu em mất rồi.
_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook