Ngốc Quá Vợ À
-
Chương 76: Anh dám...!
Huy nhìn con heo trong lòng mình đang gắp lấy gắp để thịt, mà đặc biệt là những miếng ngon nhất, liền đẩy cô ra p nhồm nhoàm hết chỗ còn lại.
- Áuuu!
Linh xoa xoa mông. Đang ngồi ghế êm tự dưng bị đẩy ra ghế gỗ cứng, tụt hết cả cảm xúc.
Nhìn xuống bàn tay mình bỗng dưng bị cái gì kìm hãm, Linh bất ngờ.
Là một chiếc nhẫn màu xanh da trời...
Cô cười. Anh vẫn nhớ màu cô thích. Nghĩ đi nghĩ lại vẩn vơ cuối cùng cũng nhớ đến cái tiệc BBQ, vội tham gia thế chiến giành thức ăn lần thứ 1!
6 đứa như thực trạng chết đói năm 45, đang kéo qua kéo lại miếng thịt ba chỉ cuối cùng còn lại trên bếp.
- Á!
Miếng thịt bị hất lên cao. Cả lũ giơ đũa lên.
- Goàm!
Linh nhảy tót lên ngoạm luôn. Vênh vênh mặt nhìn lũ kia, nở nụ cuoefi đắc thắng:
- Ao ắng ồi á! (Tao thắng rồi nhá)
Cả lũ lườm lườm cô, gắp tiếp mấy miếng vụn còn lại trên bếp.
- Thôi đi rửa đi tao lên ngủ đây!
- Con kia!!!!
- Bai baii!
Linh nhảy chân sáo phi lên phòng của mình. Hôm nay cô vui ghê luôn.
Được về Việt Nam, lại được bạn bè, người yêu và cả fan chào đón nồng nhiệt, lại được trải nghiệm nạn đói năm 45, lại được tỏ tình nữa, vui, vui nữa! Vui mãi!
5 thằng còn lại tức xì khói mà không làm gì được, đành lủi thủi vào rửa bát, bếp, đũa, cốc, thìa,... Và trách nhiệm bê bếp lại thuộc về bạn Huy đẹp trai! ^_^
Nửa tiếng sau...
Huy, My, Chi, Minh, Khang đang ngồi ở phòng khách ăn mì trứng, uống Milo, tám tám. Có vẻ nạn đói năm 45 vẫn còn kéo dài đến giờ.
"Xoảng"
Tiếng cửa kính vỡ. Chi dưdng phắt dậy,
- Tiếng kính vỡ, trên tầng!
- Phòng Linh!
Huy nói. Nhìn nhau trong chốc thoáng, cả 5 đứa phi lên phòng Linh. Chuyện gì có thể xảy ra chứ?
Đạp cửa vào phòng Linh, Huy giật mình.
- Linh... đâu?
- Đừng đùa tao nha mày...
Nhìn cánh cửa kính vỡ và dấu bùn in lại, Huy nhíu mày. Cỡ chân này chỉ có thể là của đàn ông.
Vội vã gọi điện cho Phú và Tuệ.
"Alo? Minh Huy"
- Anh Phú! Linh bị bắt cóc rồi!
"CÁI GÌ?!!!!"
- Anh im lặng chút đươjc không? Em biết một số người có hận thù của Linh đấy.
"Rồi, sáng sớm mai anh sẽ đến Việt Nam, chú cho anh địa chỉ!"
- Số 6c đường Nguyễn Chí Thanh.
"Ok, 4h sáng mai anh qua"
- Chào anh
"Uhm"
Huy cúp máy. Chết tiệt. Sao lại có thể chứ?! Đội ngũ bảo vệ của anh không thua kém ai, vậy chỉ có thể là sát thủ chuyên nghiệp! Mà người quen nhiều sát thủ chuyên nghiệp, chỉ có thể là Hà Mai Áng, hoặc
...
...
...
...
...
...
...
Phạm Minh Hiền
Cả hai có mối thù sâu đậm với cô.
Một trong hai ra tay, hoặc cả hai!
Đôi mắt màu lục bảo của Huy dừng lại nơi cửa sổ, có vết máu màu hồng nhạt.
Chỉ có thể là máu của Linh!
- Khốn nạn! Bọn chúng dám!
- Bình tĩnh đi mày.
Minh vỗ vai anh. Huy cắn môi. Đâu phải chỉ có mình anh lo, mọi người ai cũng lo.
- Mày bình tĩnh cchowf khi nào anh Phú và chị Tuệ về rồi hẵng hành động!
- Uh.
Bên kia
- Anh nói gì cơ?!
Kinichi đập bàn đứng phắt dậy.
- Bình tĩnh đi nii-san!
Tokiyama lôi anh ngồi xuống, nhỏ điềm tĩnh hỏi:
- Kris-san, Linh gặp chuyện gì vậy?
- Huy thông báo con bé bị bắt cóc.
- Biết được bọn nào không?
Tuệ đanh mặt
- Huy nói biết được manh mối thôi, còn lại có gì mai về nói.
- Được.
Bốn ngừoi lên phòng chuẩn bị đồ đạc. Ai cũng mong đó không phải là sự thật, chỉ là một câu chuyện giả, một câu chuyện giả thôi!
....
5h sáng
Linh lờ mở tỉnh dậy. Đầu óc choáng váng, cô nhớ lúc đầu bị chụp thuốc, bị đâm và sau đó không có gì nữa.
- Khốn nạn....
- Đừng chửi thề thế chứ?
- Mày là ai?
Linh nghe giọng nói, chợt giật mình. Từ sâu trong bóng đen, hai người con gái bước ra.
Hiền...
Áng...
Linh nhếch môi khinh bỉ. Dám giở trò hèn hạ bắt cô về.
Đôi tay lén mở dây.
"Cái...! Chúng chém đau kinh!"
Linh nhìn vết thương trên eo mình. Một vết chém dài sâu, từ eo lên đến ngực phải.
Rất đau nhưng không cảm xúc gì hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp kiên định ấy. Đôi tay vẫn nhanh thoăn thoắt tháo sợi dây thừng đang quấn chặt tay mình.
- Mày nghĩ mày xứng với anh Minh Huy?
Hiền khích.
- Chuyện đó có liên quan tới mày?
"Chat"
Hiền đưa tay tát thẳng vào mặt Linh. Cô cười nhẹ. Tát gì nhẹ như không. Dân không thạo võ có khác.
- Hỗn láo!
- Mày là ai để tao phải lễ phép?
Linh vẫn điềm tĩnh. Hai con nhỏ này đâu phải là boss gì của nó?
"Chat"
Lần này là Hà Mai Áng tát
- Tao là Hoàng phu nhân! Mày là con ăn bám có gì mà hỗn láo chứ!
- Đúng thế!
Linh ngước đôi mắt lạnh lẽo, mang đầy sát khí lên nhìn thẳng vào hai nguoefi. Cô khinh! Còn Hiền, nguoefi bạn thân suốt mười mấy năm giờ thành như thế này là thế nào?
- Mày im ngay!
Linh nổi máu điên. Đứng phắt dậy, lườm lườm tất cả.
Nó và nhỏ sợ hoảng hồn.
- S...sao mày!
- Mày cút đi!
Cô tung cước đá văng hai đứa kia vào tường. Nhanh như một cơn gió, bay vào đứng ngay cạnh họ, cười quỷ dị, bóp cổ cả hai.
- Thả, thả tao ra...!
- Bỏ ra.... Chúng mày vào đi!!!!!
Sau tiếng hét thất thanh của Hiền, một đám mặc áo đen bước vào, đứa nào cũng cầm kiếm, cầm dao.
Một đứa gan dạ cầm kiếm xông lên chém vào lưng Linh một vệt dài, máu túa ra.
"Rầm!!!!"
Một bóng đen ngã vật ra đất
~.~.~.~.
- Áuuu!
Linh xoa xoa mông. Đang ngồi ghế êm tự dưng bị đẩy ra ghế gỗ cứng, tụt hết cả cảm xúc.
Nhìn xuống bàn tay mình bỗng dưng bị cái gì kìm hãm, Linh bất ngờ.
Là một chiếc nhẫn màu xanh da trời...
Cô cười. Anh vẫn nhớ màu cô thích. Nghĩ đi nghĩ lại vẩn vơ cuối cùng cũng nhớ đến cái tiệc BBQ, vội tham gia thế chiến giành thức ăn lần thứ 1!
6 đứa như thực trạng chết đói năm 45, đang kéo qua kéo lại miếng thịt ba chỉ cuối cùng còn lại trên bếp.
- Á!
Miếng thịt bị hất lên cao. Cả lũ giơ đũa lên.
- Goàm!
Linh nhảy tót lên ngoạm luôn. Vênh vênh mặt nhìn lũ kia, nở nụ cuoefi đắc thắng:
- Ao ắng ồi á! (Tao thắng rồi nhá)
Cả lũ lườm lườm cô, gắp tiếp mấy miếng vụn còn lại trên bếp.
- Thôi đi rửa đi tao lên ngủ đây!
- Con kia!!!!
- Bai baii!
Linh nhảy chân sáo phi lên phòng của mình. Hôm nay cô vui ghê luôn.
Được về Việt Nam, lại được bạn bè, người yêu và cả fan chào đón nồng nhiệt, lại được trải nghiệm nạn đói năm 45, lại được tỏ tình nữa, vui, vui nữa! Vui mãi!
5 thằng còn lại tức xì khói mà không làm gì được, đành lủi thủi vào rửa bát, bếp, đũa, cốc, thìa,... Và trách nhiệm bê bếp lại thuộc về bạn Huy đẹp trai! ^_^
Nửa tiếng sau...
Huy, My, Chi, Minh, Khang đang ngồi ở phòng khách ăn mì trứng, uống Milo, tám tám. Có vẻ nạn đói năm 45 vẫn còn kéo dài đến giờ.
"Xoảng"
Tiếng cửa kính vỡ. Chi dưdng phắt dậy,
- Tiếng kính vỡ, trên tầng!
- Phòng Linh!
Huy nói. Nhìn nhau trong chốc thoáng, cả 5 đứa phi lên phòng Linh. Chuyện gì có thể xảy ra chứ?
Đạp cửa vào phòng Linh, Huy giật mình.
- Linh... đâu?
- Đừng đùa tao nha mày...
Nhìn cánh cửa kính vỡ và dấu bùn in lại, Huy nhíu mày. Cỡ chân này chỉ có thể là của đàn ông.
Vội vã gọi điện cho Phú và Tuệ.
"Alo? Minh Huy"
- Anh Phú! Linh bị bắt cóc rồi!
"CÁI GÌ?!!!!"
- Anh im lặng chút đươjc không? Em biết một số người có hận thù của Linh đấy.
"Rồi, sáng sớm mai anh sẽ đến Việt Nam, chú cho anh địa chỉ!"
- Số 6c đường Nguyễn Chí Thanh.
"Ok, 4h sáng mai anh qua"
- Chào anh
"Uhm"
Huy cúp máy. Chết tiệt. Sao lại có thể chứ?! Đội ngũ bảo vệ của anh không thua kém ai, vậy chỉ có thể là sát thủ chuyên nghiệp! Mà người quen nhiều sát thủ chuyên nghiệp, chỉ có thể là Hà Mai Áng, hoặc
...
...
...
...
...
...
...
Phạm Minh Hiền
Cả hai có mối thù sâu đậm với cô.
Một trong hai ra tay, hoặc cả hai!
Đôi mắt màu lục bảo của Huy dừng lại nơi cửa sổ, có vết máu màu hồng nhạt.
Chỉ có thể là máu của Linh!
- Khốn nạn! Bọn chúng dám!
- Bình tĩnh đi mày.
Minh vỗ vai anh. Huy cắn môi. Đâu phải chỉ có mình anh lo, mọi người ai cũng lo.
- Mày bình tĩnh cchowf khi nào anh Phú và chị Tuệ về rồi hẵng hành động!
- Uh.
Bên kia
- Anh nói gì cơ?!
Kinichi đập bàn đứng phắt dậy.
- Bình tĩnh đi nii-san!
Tokiyama lôi anh ngồi xuống, nhỏ điềm tĩnh hỏi:
- Kris-san, Linh gặp chuyện gì vậy?
- Huy thông báo con bé bị bắt cóc.
- Biết được bọn nào không?
Tuệ đanh mặt
- Huy nói biết được manh mối thôi, còn lại có gì mai về nói.
- Được.
Bốn ngừoi lên phòng chuẩn bị đồ đạc. Ai cũng mong đó không phải là sự thật, chỉ là một câu chuyện giả, một câu chuyện giả thôi!
....
5h sáng
Linh lờ mở tỉnh dậy. Đầu óc choáng váng, cô nhớ lúc đầu bị chụp thuốc, bị đâm và sau đó không có gì nữa.
- Khốn nạn....
- Đừng chửi thề thế chứ?
- Mày là ai?
Linh nghe giọng nói, chợt giật mình. Từ sâu trong bóng đen, hai người con gái bước ra.
Hiền...
Áng...
Linh nhếch môi khinh bỉ. Dám giở trò hèn hạ bắt cô về.
Đôi tay lén mở dây.
"Cái...! Chúng chém đau kinh!"
Linh nhìn vết thương trên eo mình. Một vết chém dài sâu, từ eo lên đến ngực phải.
Rất đau nhưng không cảm xúc gì hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp kiên định ấy. Đôi tay vẫn nhanh thoăn thoắt tháo sợi dây thừng đang quấn chặt tay mình.
- Mày nghĩ mày xứng với anh Minh Huy?
Hiền khích.
- Chuyện đó có liên quan tới mày?
"Chat"
Hiền đưa tay tát thẳng vào mặt Linh. Cô cười nhẹ. Tát gì nhẹ như không. Dân không thạo võ có khác.
- Hỗn láo!
- Mày là ai để tao phải lễ phép?
Linh vẫn điềm tĩnh. Hai con nhỏ này đâu phải là boss gì của nó?
"Chat"
Lần này là Hà Mai Áng tát
- Tao là Hoàng phu nhân! Mày là con ăn bám có gì mà hỗn láo chứ!
- Đúng thế!
Linh ngước đôi mắt lạnh lẽo, mang đầy sát khí lên nhìn thẳng vào hai nguoefi. Cô khinh! Còn Hiền, nguoefi bạn thân suốt mười mấy năm giờ thành như thế này là thế nào?
- Mày im ngay!
Linh nổi máu điên. Đứng phắt dậy, lườm lườm tất cả.
Nó và nhỏ sợ hoảng hồn.
- S...sao mày!
- Mày cút đi!
Cô tung cước đá văng hai đứa kia vào tường. Nhanh như một cơn gió, bay vào đứng ngay cạnh họ, cười quỷ dị, bóp cổ cả hai.
- Thả, thả tao ra...!
- Bỏ ra.... Chúng mày vào đi!!!!!
Sau tiếng hét thất thanh của Hiền, một đám mặc áo đen bước vào, đứa nào cũng cầm kiếm, cầm dao.
Một đứa gan dạ cầm kiếm xông lên chém vào lưng Linh một vệt dài, máu túa ra.
"Rầm!!!!"
Một bóng đen ngã vật ra đất
~.~.~.~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook