Ngốc Quá Vợ À
-
Chương 36: Nhục nhã!!! (1)
A...
Mình ở đâu đây?
Ấm quá
Ai?
Mẹ?
Mẹ!
Hiền nhào tới ôm người trước mặt
Vậy là cô chết rồi à?
Ừ vậy là cô được đoàn tụ với bố mẹ rồi!
Mẹ nhẹ nhàng ôm lấy cô.
- Con yêu...
- Mẹ!
- con yêu... ở trần gian vui không con?
- Dạ... Không! Vì không vui nên con mới quyết định về bên mẹ mà....
- ...
- Sao mẹ không nói gì?
Mẹ cô chợt đứng phắt dậy, rồi hình bóng bà mờ dần, trước khi tan biến hẳn, Hiền còn nghe mẹ nói một câu
- Minh Hiền, còn có người chờ con.
Và hôn nhẹ lên trán cô
- Mẹ! Mẹ!! Mẹ!!!
Hiền gào lên, cô nghe bên tai ai đó gọi
Ai?
Ai?
Hiền giật mình mở to mắt.
Tuấn Anh?
- Hiền! May quá em tỉnh rồi!
- Hiền!
Là bọn kia.
- Ai... đã cứu em?
Hiền đưa đôi mắt to lên nhìn Tuấn Anh.
- ...
- Bọn mày?
- ...
- Nói ngay đi!
- Mày... Là, là...
- Ai!
- Minh Huy.
Hiền cười nhẹ.
Là thương hại à?
Có phải anh còn muốn tiếp tục đùa giỡn với cô nên mới...
- Ừ, tao biết rồi
- Em ổn không?
- Anh ta là thương hại em đúng không?
- Hiền...
Tuấn Anh nhìn em gái, ánh mắt buồn sâu thẳm.
- Là anh ta thương hại em đúng không?!
Hiền gắt lên, nước mắt bắt đầu rơi
My vội chạy đến ôm con bạn, lũ kia cũng vậy.
- Mày, đừng nói gì cả!
- Mày còn bọn tao và anh Tuấn Anh yêu thương mày!
- Không phải chỉ có thằng đó mới xứng để mày hi sinh!
- Quên nó đi Hiền!
Nghe những người bạn đó nói mà cô lắc đầu nguầy nguậy
Thứ tình cảm nảy sinh từ lúc 4 tuổi làm sao có thể rũ bỏ một cách dễ dàng vậy?
- Chúng mày ra ngoài hết đi!!! Anh nữa! Ra ngoài đi!!!
Hiền gào thét
Mọi người bất ngờ.
Bốn đứa tri kỉ thì ngạc nhiên hơn.
Thật giống Linh, cả hai đứa thật đáng thương mà!
Đều bị thằng đó làm cho đau khổ đến quằn quại.
Minh Huy, hắn coi Hiền là một món đồ chơi hay sao?!
Hắn đã thất hứa với Linh. Lời hứa đó, hắn đã hứa sẽ trân trọng nó mà! Hắn đã hứa sẽ chăm sóc Hiền mà!
...
Hiền quằn quại qua ngày, những ngày đó, Hiền không ăn, không ngủ, từng giờ từng phút đều có những giọt nước mắt lấp đầy
Mỗi ngày mỗi tuần đều có những hình ảnh của Minh Huy lấp đầy
Mỗi năm mỗi tháng đều có những hàn khí vây quanh
Hiền đau khổ quằn quại, trong khi tâm trạng của Huy đang tốt lên từng ngày, hình ảnh cô trong anh dần bị ả Áng làm cho phai mờ, nhạt nhoà đi.
...
Mình ở đâu đây?
Ấm quá
Ai?
Mẹ?
Mẹ!
Hiền nhào tới ôm người trước mặt
Vậy là cô chết rồi à?
Ừ vậy là cô được đoàn tụ với bố mẹ rồi!
Mẹ nhẹ nhàng ôm lấy cô.
- Con yêu...
- Mẹ!
- con yêu... ở trần gian vui không con?
- Dạ... Không! Vì không vui nên con mới quyết định về bên mẹ mà....
- ...
- Sao mẹ không nói gì?
Mẹ cô chợt đứng phắt dậy, rồi hình bóng bà mờ dần, trước khi tan biến hẳn, Hiền còn nghe mẹ nói một câu
- Minh Hiền, còn có người chờ con.
Và hôn nhẹ lên trán cô
- Mẹ! Mẹ!! Mẹ!!!
Hiền gào lên, cô nghe bên tai ai đó gọi
Ai?
Ai?
Hiền giật mình mở to mắt.
Tuấn Anh?
- Hiền! May quá em tỉnh rồi!
- Hiền!
Là bọn kia.
- Ai... đã cứu em?
Hiền đưa đôi mắt to lên nhìn Tuấn Anh.
- ...
- Bọn mày?
- ...
- Nói ngay đi!
- Mày... Là, là...
- Ai!
- Minh Huy.
Hiền cười nhẹ.
Là thương hại à?
Có phải anh còn muốn tiếp tục đùa giỡn với cô nên mới...
- Ừ, tao biết rồi
- Em ổn không?
- Anh ta là thương hại em đúng không?
- Hiền...
Tuấn Anh nhìn em gái, ánh mắt buồn sâu thẳm.
- Là anh ta thương hại em đúng không?!
Hiền gắt lên, nước mắt bắt đầu rơi
My vội chạy đến ôm con bạn, lũ kia cũng vậy.
- Mày, đừng nói gì cả!
- Mày còn bọn tao và anh Tuấn Anh yêu thương mày!
- Không phải chỉ có thằng đó mới xứng để mày hi sinh!
- Quên nó đi Hiền!
Nghe những người bạn đó nói mà cô lắc đầu nguầy nguậy
Thứ tình cảm nảy sinh từ lúc 4 tuổi làm sao có thể rũ bỏ một cách dễ dàng vậy?
- Chúng mày ra ngoài hết đi!!! Anh nữa! Ra ngoài đi!!!
Hiền gào thét
Mọi người bất ngờ.
Bốn đứa tri kỉ thì ngạc nhiên hơn.
Thật giống Linh, cả hai đứa thật đáng thương mà!
Đều bị thằng đó làm cho đau khổ đến quằn quại.
Minh Huy, hắn coi Hiền là một món đồ chơi hay sao?!
Hắn đã thất hứa với Linh. Lời hứa đó, hắn đã hứa sẽ trân trọng nó mà! Hắn đã hứa sẽ chăm sóc Hiền mà!
...
Hiền quằn quại qua ngày, những ngày đó, Hiền không ăn, không ngủ, từng giờ từng phút đều có những giọt nước mắt lấp đầy
Mỗi ngày mỗi tuần đều có những hình ảnh của Minh Huy lấp đầy
Mỗi năm mỗi tháng đều có những hàn khí vây quanh
Hiền đau khổ quằn quại, trong khi tâm trạng của Huy đang tốt lên từng ngày, hình ảnh cô trong anh dần bị ả Áng làm cho phai mờ, nhạt nhoà đi.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook