Ngốc Phúc Tấn
-
Chương 5-1
*********
Đi đến phòng ngủ, đẩy nhẹ cửa phòng, thấy thê tử đang thay quần áo, đôi mắt Miên Dục hơi tối lại, yên lặng đi đến, ôm nàng từ phía sau.
Nửa thân trên nàng đang để trần, khiến cho dục vọng của hắn nhịn không được bừng lên. Hắn luôn luôn khắc chế được bản thân, nhưng đối mặt với nàng, mọi thứ đều tan vỡ.
Hải lăng hô nhỏ một tiếng, lập tức phát hiện người đang giở trò kia là phu quân của nàng, vì thế nàng nở nụ cười.
"Hôm nay sao người về sớm vậy?" Phát hiện tay của hắn bắt đầu không an phận mà chui vào y phục đang mặc dở của nàng, lại nhìn thoáng qua đôi mắt nóng rực của hắn, bỗng nhiên nàng đỏ mặt.
"Không có việc gì nên về sớm một chút." Hắn hôn môi nàng một cái, hai tay không an phận vân vê bộ ngực non mềm của nàng.
"A, đừng, hiện giờ vẫn còn là ban ngày, người đừng..."
"Không có việc gì, chúng ta ở trong phòng, cũng không phải là ở bên ngoài.
"Thiếp, thiếp cảm thấy loại chuyện này nên tiết chế một chút." Từ sau đêm động phòng đó, đêm nào hắn cũng quấn lấy nàng, khiến cho nàng mệt đến mức mỗi ngày đều dậy muộn, nhưng hắn lại vẫn sinh long hoạt hổ, nhìn không ra chút mệt mỏi nào, tối qua hai người mới....Hiện giờ hắn lại muốn nữa rồi.
"Tiết chế?" Miên Dục giống như nghe thấy chuyện cười, buông mắt nhìn nàng, "Ta cùng thê tử của mình hoan ái thì có gì sai? Chẳng lẽ nàng muốn ta đi tìm nữ nhân khác?"
"Không."
"Vậy thì đúng rồi." Hai tay hắn vội cởi bỏ quần áo của mình, sau đó lại cởi quần áo của nàng, rồi bế nàng lên giường.
Thấy hắn hứng trí bừng bừng, Hải Lăng đành phải tận lực theo hắn, dần dần cũng tình mê ý loạn, hai người cùng nhau rơi vào bể tình dục...
Chờ đến khi nàng tỉnh lại, Miên Dục đã không còn ở bên cạnh.
Hải Lăng đứng dậy mặc xong quần áo, thì nghe thấy tiếng Châu Nhi đẩy cửa đi vào, cười tít mắt nói: "A, phúc tấn, người tỉnh rồi."
"Ừm." Mặt nàng có chút hồng, ngại ngùng đáp lại.
"Phúc tấn..." Châu Nhi ngập ngừng nói.
Thấy nàng ấy ấp a ấp úng, Hải Lăng khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Cái đó...Đổng lão gia tới đây tìm ngài."
"Cha ta?" Nàng nhíu mày, "Ông ấy đang ở đâu?"
"Ở thiên sảnh. Nếu như người không muốn gặp ông ấy, không bằng để nô tỳ bảo ông ấy đi?" Châu Nhi tri kỷ đề nghị.
Đổng lão gia mỗi lần tới phủ bối lạc, đều không phải là tới thăm con gái, mà là yêu cầu con gái thay ông cầu chức quan với bối lạc gia, phúc tấn khó xử không muốn đáp ứng, ông ta liền bày sắc mặt ra cho phúc tấn xem, sau đó trách mắng ngài bất hiếu, rồi tức giận rời đi.
Ông ta cũng không ngẫm lại, sau khi bối lạc gia cưới phúc tấn, đã giúp ông ta thăng ba cấp, ông ta còn không biết đủ, thật là là lòng tham không đáy!
"Thôi, dù sao ông ấy cũng là phụ thân của ta." Hải Lăng đi về phía thiên sảnh.
Vừa nhìn thấy con gái đi vào, Đổng Minh Luân liền nói móc nàng, "Ha, giờ là phúc tấn rồi, thật là có sĩ diện, ngay cả ta là phụ thân muốn gặp ngươi cũng phải chờ thật lâu."
"Con vừa mới...Nghỉ ngơi, không biết phụ thân đến." Nàng nhắm mắt, không nghĩ muốn thấy vẻ mặt của phụ thân.
"Thôi, hôm nay ta tới là vì chuyện lần trước đã nói với ngươi, ngươi đã nói với bối lạc gia chưa?"
"...Loại chuyện như vậy con không tiện mở lời với ngài ấy." Lần trước nàng đã nói với phụ thân rằng nàng khó nói, ông ấy vẫn không chịu hết hy vọng.
"Ngươi làm sao mà không tiện mở miệng? Ngươi ngẫm lại, chức quan của phụ thân càng lớn, không phải ngươi càng có mặt mũi sao? Phụ thân muốn ngươi nói, cũng là vì suy nghĩ cho ngươi đấy."
Hải Lăng uyển chuyển nói: "Phụ thân, ngài ấy đã giúp người thăng ba cấp, nếu ngươi thăng quan nhanh như vậy, chỉ sợ sẽ khiến cho người khác để ý."
Đổng Minh Luân lại hùng hồng nói: "Nhưng đó là Dục bối lạc, ai dám nói ngài ấy không đúng?"
"Cũng bởi vì ngài ấy là hoàng thân, cho nên làm việc càng cần phải cẩn thận."
Thấy con gái vẫn không chịu đồng ý, ông ta gầm lên, "Có phải ngươi không muốn giúp phụ thân đúng không?"
"Con..." Nàng cúi đầu không nói.
"Tốt lắm, hiện giờ ngươi đường đường là phúc tấn, cho nên liền không nhìn phụ thân ta đây vào trong mắt có phải không? Ngươi cũng không nghĩ lại xem, lúc trước nếu không phải ta cho ngươi đi tuyển tú, ngươi được Dục bối lạc nhìn trúng, thì có thể trở thành phúc tấn sao? Ngươi là đứa con gái bất hiếu, uổng công ta nuôi ngươi lớn đến như vậy!" Ông ta nói rất nhanh, vẻ mặt nghiêm nghị trách mắng con gái.
"Phụ thân, không phải con không muốn giúp người, mà là chuyện của phu quân con không có cách nào xen vào, cho dù con nói với ngài ấy, cũng chưa chắc ngài ấy sẽ đồng ý."
"Ngươi ngay cả nói cũng chưa nói, làm sao biết ngài ấy có đồng ý hay không?" Không để ý đến vẻ mặt khó xử của con gái, Đổng Minh Luân tiếp tục gây sự, "Nếu ngươi không muốn giúp ta, vậy thì sau này đừng gọi ta là phụ thân nữa, ta không có sinh ra đứa con gái như ngươi." Nói xong, ông ta liền tức giận rời đi. Trong lòng lại thầm nghĩ, đứa con gái này luôn luôn dễ bắt nạt, tin tưởng ông đã nói như vậy rồi, nàng ta nhất định không dám làm trái ý ông.
Hải Lăng chau mày, bất đắc dĩ thở dài.
Mà mọi chuyện đều rơi vào mặt của người đứng bên ngoài cửa sổ.
"Ngạc Nhĩ, đi tìm Đổng Minh Luân tới." Miên Dục thấp giọng phân phó.
Nhìn Đổng Minh Luân như ý nguyện được thăng lên một bậc, vẻ mặt vừa lòng rời đi, Ngạc Nhĩ bất bình nói: "Gia, người thật sự muốn giúp ông ta thăng quan sao? Người dung túng ông ta như vậy, nói không chừng qua mấy ngày nữa, ông ta lại chạy đến yêu cầu người giúp ông ta thăng quan."
Miên Dục lạnh lùng nói: "Đây là lần cuối cùng."
"Nhưng mà nếu như ông ta lại đến cửa..."
"Phân phó xuống, về sau nếu ông ta đến tìm phúc tấn, không cho ông ta bước vào cửa." Hắn không muốn thấy nàng lại phải khó xử. Có phụ thân như vậy thà không có còn hơn.
"Vâng ạ." Ngạc Nhĩ vui vẻ. Hắn đã sớm không vừa mắt Đổng Minh Luân lòng tham không đáy này, ỷ vào con gái gả cho bối lạc gia, hết lần này đến lần khác chạy đến cầu quan, thật sự là vô liêm sỉ.
Rời khỏi phòng, Miên Dục quay đầu lại ra lệnh, "Ngạc Nhĩ, việc này đừng cho phúc tấn biết."
Ngạc Nhĩ cung kính trả lời, "Vâng ạ."
Xem ra gia thật sự yêu thương phúc tấn, chẳng qua là phúc tấn thật sự đáng được gia sủng ái.
Hạ nhân làm sai, hoặc là bất kính với phúc tấn, chưa một lần bị trách mắng, thậm chí khi bọn họ gặp khó khăn còn được phúc tấn giúp đỡ.
Vốn là có vài hạ nhân xem thường xuất thân của phúc tấn, từ đầu không để phúc tấn vào mắt, nhưng gần đây những hạ nhân đó bắt đầu thay đổi quan điểm, những người nói xấu về phúc tấn cũng dần dần không còn nói rằng phúc tấn không xứng với bối lạc gia nữa.
Hiện giờ trong phủ đang truyền đi những lời như thế này....
"Phúc tấn thật sự là một người tốt."
"Bối lạc gia có thể lấy được nữ nhân như phúc tấn, thật sự là có phúc khí."
"May là bối lạc gia cưới nàng làm phúc tấn, nếu như cưới người kiêu căng như Ngũ cách cách, vậy thì chúng ta sẽ không có được những ngày tốt như bây giờ."
Người trong phủ bối lạc, đều đã bắt đầu thật tâm yêu quý vị nữ chủ nhân tính tình tốt này rồi.
Đi đến phòng ngủ, đẩy nhẹ cửa phòng, thấy thê tử đang thay quần áo, đôi mắt Miên Dục hơi tối lại, yên lặng đi đến, ôm nàng từ phía sau.
Nửa thân trên nàng đang để trần, khiến cho dục vọng của hắn nhịn không được bừng lên. Hắn luôn luôn khắc chế được bản thân, nhưng đối mặt với nàng, mọi thứ đều tan vỡ.
Hải lăng hô nhỏ một tiếng, lập tức phát hiện người đang giở trò kia là phu quân của nàng, vì thế nàng nở nụ cười.
"Hôm nay sao người về sớm vậy?" Phát hiện tay của hắn bắt đầu không an phận mà chui vào y phục đang mặc dở của nàng, lại nhìn thoáng qua đôi mắt nóng rực của hắn, bỗng nhiên nàng đỏ mặt.
"Không có việc gì nên về sớm một chút." Hắn hôn môi nàng một cái, hai tay không an phận vân vê bộ ngực non mềm của nàng.
"A, đừng, hiện giờ vẫn còn là ban ngày, người đừng..."
"Không có việc gì, chúng ta ở trong phòng, cũng không phải là ở bên ngoài.
"Thiếp, thiếp cảm thấy loại chuyện này nên tiết chế một chút." Từ sau đêm động phòng đó, đêm nào hắn cũng quấn lấy nàng, khiến cho nàng mệt đến mức mỗi ngày đều dậy muộn, nhưng hắn lại vẫn sinh long hoạt hổ, nhìn không ra chút mệt mỏi nào, tối qua hai người mới....Hiện giờ hắn lại muốn nữa rồi.
"Tiết chế?" Miên Dục giống như nghe thấy chuyện cười, buông mắt nhìn nàng, "Ta cùng thê tử của mình hoan ái thì có gì sai? Chẳng lẽ nàng muốn ta đi tìm nữ nhân khác?"
"Không."
"Vậy thì đúng rồi." Hai tay hắn vội cởi bỏ quần áo của mình, sau đó lại cởi quần áo của nàng, rồi bế nàng lên giường.
Thấy hắn hứng trí bừng bừng, Hải Lăng đành phải tận lực theo hắn, dần dần cũng tình mê ý loạn, hai người cùng nhau rơi vào bể tình dục...
Chờ đến khi nàng tỉnh lại, Miên Dục đã không còn ở bên cạnh.
Hải Lăng đứng dậy mặc xong quần áo, thì nghe thấy tiếng Châu Nhi đẩy cửa đi vào, cười tít mắt nói: "A, phúc tấn, người tỉnh rồi."
"Ừm." Mặt nàng có chút hồng, ngại ngùng đáp lại.
"Phúc tấn..." Châu Nhi ngập ngừng nói.
Thấy nàng ấy ấp a ấp úng, Hải Lăng khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Cái đó...Đổng lão gia tới đây tìm ngài."
"Cha ta?" Nàng nhíu mày, "Ông ấy đang ở đâu?"
"Ở thiên sảnh. Nếu như người không muốn gặp ông ấy, không bằng để nô tỳ bảo ông ấy đi?" Châu Nhi tri kỷ đề nghị.
Đổng lão gia mỗi lần tới phủ bối lạc, đều không phải là tới thăm con gái, mà là yêu cầu con gái thay ông cầu chức quan với bối lạc gia, phúc tấn khó xử không muốn đáp ứng, ông ta liền bày sắc mặt ra cho phúc tấn xem, sau đó trách mắng ngài bất hiếu, rồi tức giận rời đi.
Ông ta cũng không ngẫm lại, sau khi bối lạc gia cưới phúc tấn, đã giúp ông ta thăng ba cấp, ông ta còn không biết đủ, thật là là lòng tham không đáy!
"Thôi, dù sao ông ấy cũng là phụ thân của ta." Hải Lăng đi về phía thiên sảnh.
Vừa nhìn thấy con gái đi vào, Đổng Minh Luân liền nói móc nàng, "Ha, giờ là phúc tấn rồi, thật là có sĩ diện, ngay cả ta là phụ thân muốn gặp ngươi cũng phải chờ thật lâu."
"Con vừa mới...Nghỉ ngơi, không biết phụ thân đến." Nàng nhắm mắt, không nghĩ muốn thấy vẻ mặt của phụ thân.
"Thôi, hôm nay ta tới là vì chuyện lần trước đã nói với ngươi, ngươi đã nói với bối lạc gia chưa?"
"...Loại chuyện như vậy con không tiện mở lời với ngài ấy." Lần trước nàng đã nói với phụ thân rằng nàng khó nói, ông ấy vẫn không chịu hết hy vọng.
"Ngươi làm sao mà không tiện mở miệng? Ngươi ngẫm lại, chức quan của phụ thân càng lớn, không phải ngươi càng có mặt mũi sao? Phụ thân muốn ngươi nói, cũng là vì suy nghĩ cho ngươi đấy."
Hải Lăng uyển chuyển nói: "Phụ thân, ngài ấy đã giúp người thăng ba cấp, nếu ngươi thăng quan nhanh như vậy, chỉ sợ sẽ khiến cho người khác để ý."
Đổng Minh Luân lại hùng hồng nói: "Nhưng đó là Dục bối lạc, ai dám nói ngài ấy không đúng?"
"Cũng bởi vì ngài ấy là hoàng thân, cho nên làm việc càng cần phải cẩn thận."
Thấy con gái vẫn không chịu đồng ý, ông ta gầm lên, "Có phải ngươi không muốn giúp phụ thân đúng không?"
"Con..." Nàng cúi đầu không nói.
"Tốt lắm, hiện giờ ngươi đường đường là phúc tấn, cho nên liền không nhìn phụ thân ta đây vào trong mắt có phải không? Ngươi cũng không nghĩ lại xem, lúc trước nếu không phải ta cho ngươi đi tuyển tú, ngươi được Dục bối lạc nhìn trúng, thì có thể trở thành phúc tấn sao? Ngươi là đứa con gái bất hiếu, uổng công ta nuôi ngươi lớn đến như vậy!" Ông ta nói rất nhanh, vẻ mặt nghiêm nghị trách mắng con gái.
"Phụ thân, không phải con không muốn giúp người, mà là chuyện của phu quân con không có cách nào xen vào, cho dù con nói với ngài ấy, cũng chưa chắc ngài ấy sẽ đồng ý."
"Ngươi ngay cả nói cũng chưa nói, làm sao biết ngài ấy có đồng ý hay không?" Không để ý đến vẻ mặt khó xử của con gái, Đổng Minh Luân tiếp tục gây sự, "Nếu ngươi không muốn giúp ta, vậy thì sau này đừng gọi ta là phụ thân nữa, ta không có sinh ra đứa con gái như ngươi." Nói xong, ông ta liền tức giận rời đi. Trong lòng lại thầm nghĩ, đứa con gái này luôn luôn dễ bắt nạt, tin tưởng ông đã nói như vậy rồi, nàng ta nhất định không dám làm trái ý ông.
Hải Lăng chau mày, bất đắc dĩ thở dài.
Mà mọi chuyện đều rơi vào mặt của người đứng bên ngoài cửa sổ.
"Ngạc Nhĩ, đi tìm Đổng Minh Luân tới." Miên Dục thấp giọng phân phó.
Nhìn Đổng Minh Luân như ý nguyện được thăng lên một bậc, vẻ mặt vừa lòng rời đi, Ngạc Nhĩ bất bình nói: "Gia, người thật sự muốn giúp ông ta thăng quan sao? Người dung túng ông ta như vậy, nói không chừng qua mấy ngày nữa, ông ta lại chạy đến yêu cầu người giúp ông ta thăng quan."
Miên Dục lạnh lùng nói: "Đây là lần cuối cùng."
"Nhưng mà nếu như ông ta lại đến cửa..."
"Phân phó xuống, về sau nếu ông ta đến tìm phúc tấn, không cho ông ta bước vào cửa." Hắn không muốn thấy nàng lại phải khó xử. Có phụ thân như vậy thà không có còn hơn.
"Vâng ạ." Ngạc Nhĩ vui vẻ. Hắn đã sớm không vừa mắt Đổng Minh Luân lòng tham không đáy này, ỷ vào con gái gả cho bối lạc gia, hết lần này đến lần khác chạy đến cầu quan, thật sự là vô liêm sỉ.
Rời khỏi phòng, Miên Dục quay đầu lại ra lệnh, "Ngạc Nhĩ, việc này đừng cho phúc tấn biết."
Ngạc Nhĩ cung kính trả lời, "Vâng ạ."
Xem ra gia thật sự yêu thương phúc tấn, chẳng qua là phúc tấn thật sự đáng được gia sủng ái.
Hạ nhân làm sai, hoặc là bất kính với phúc tấn, chưa một lần bị trách mắng, thậm chí khi bọn họ gặp khó khăn còn được phúc tấn giúp đỡ.
Vốn là có vài hạ nhân xem thường xuất thân của phúc tấn, từ đầu không để phúc tấn vào mắt, nhưng gần đây những hạ nhân đó bắt đầu thay đổi quan điểm, những người nói xấu về phúc tấn cũng dần dần không còn nói rằng phúc tấn không xứng với bối lạc gia nữa.
Hiện giờ trong phủ đang truyền đi những lời như thế này....
"Phúc tấn thật sự là một người tốt."
"Bối lạc gia có thể lấy được nữ nhân như phúc tấn, thật sự là có phúc khí."
"May là bối lạc gia cưới nàng làm phúc tấn, nếu như cưới người kiêu căng như Ngũ cách cách, vậy thì chúng ta sẽ không có được những ngày tốt như bây giờ."
Người trong phủ bối lạc, đều đã bắt đầu thật tâm yêu quý vị nữ chủ nhân tính tình tốt này rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook