Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư
-
Chương 19
Diệp Tịch Dao chính là người đã trải qua lúc mạt thế, đừng nói là đứa nhỏ, chính là trẻ con, nàng cũng có thể không chút do dự mà xuống tay.
Cho nên tiểu nam hài trước mặt Diệp Tịch Dao, chính là một xíu biện pháp cũng không có.
Cuối cùng nhìn tên tiểu tử kia sắp bị tức đến khóc, Diệp Tịch Dao mới nắm lấy tay hắn kéo vào lại trong phòng, sau đó lạnh lùng hỏi lại lần nữa:
"Nói đi, đến tột cùng ngươi là ai, từ đâu tới đây?"
Đồng dạng là một vấn đề, nhưng trải qua phía trước bị một phen giáo huấn, tiểu nam hài tức giận muốn chết, cũng không dám lại bày ra bộ dáng kiêu ngạo, cuối cùng chỉ có thể ủy khuất phiết miệng nhỏ, thành thật nói.
Nhưng đợi tiểu nam hài nói xong, tuy rằng Diệp Tịch Dao ngoài mặt không sứt mẻ, nhưng trong lòng lại là biển to sóng lớn..
Kỳ thật ở mạt thế đời trước, cũng có thời điểm một vài người thức tỉnh dị năng.
Dị năng này cũng giống như thiên phú ở đại lục Lăng Vân, cũng chia làm kim mộc thủy hỏa thổ, chính là lúc đó, lại có thêm một vài người dị năng bị biến dị, tỷ như hệ lôi, hệ phong, hệ không gian..
vv
Ngay lúc đó, Diệp Tịch Dao cũng may mắn mà thức tỉnh dị năng, nhưng lại là đồ bỏ, duy nhất là cảm thấy thân thể tốt hơn trước đó, trừ cái đó ra, lại không có mặt khác.
Cho nên vì sống sót được ở thời kỳ mạt thế, Diệp Tịch Dao đã liều mạng luyện tập công phu, vì rèn luyện tâm lí và tố chất thân thể, đã phải trải qua một lần lại một lần sinh tử.
Cuối cùng trở thành một cường giả duy nhất không có dị năng mà sống sót qua thời kỳ mạt thế.
Bởi vậy, mặc dù khi xuyên tới đại lục Lăng Vân, Diệp Tịch Dao cũng cảm nhận thử qua một lần, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được dị năng, rốt cuộc liền không nghĩ đến nữa.
Nhưng hôm nay nghe ý tứ của tiểu tử kia, chẳng lẽ..
"Ngươi nói là, phía trước mạt thế, chính là bởi vì dị năng không hoàn chỉnh, cho nên mới vô dụng như vậy?"
Chuyện mà nàng xuyên qua, Diệp Tịch Dao vẫn không nói cho bất luận kẻ nào, nhưng tiểu tử trước mắt giống như biết được rất nhiều chuyện.
Trong lòng Diệp Tịch Dao vô cùng kinh ngạc, nhưng trước mắt là nàng muốn biết về chuyện tình dị năng.
Mà tiểu nam hài nghe vậy, vừa ủy khuất lại vừa ghét bỏ liếc nhìn Diệp Tịch Dao một cái, nói:
"Đương nhiên, bằng không sao dị năng của ngươi lại vô dụng như vậy? Phải biết rằng ta đây là rất lợi hại!"
Mười năm a, suốt mười năm, xém chút nghẹn chết hắn.
Cũng may hiện giờ rốt cuộc cũng đã hoàn chỉnh..
Hắc hắc, hắn rốt cuộc cũng đã có thể tái xuất giang hồ.
"Cho nên đơn giản mà nói, ngươi của đời trước, cùng với nguyên chủ của khối thân thể đời này, vốn là một người, nhưng lại ngạnh sinh sinh tách ra làm hai.
Bởi vậy dị năng của ngươi thức tỉnh ở thời kỳ mạt thế, cũng không đầy đủ; mà nguyên chủ của khối thân thể này, bởi vì thiếu đi một bộ phận là ngươi, cũng không đầy đủ, cho nên mới không thể tu luyện.
Hơn nữa trừ bỏ việc không thể tu luyện này ra, ngay cả hồn phách cũng không đầy đủ, cho nên lúc trước mới si ngốc."
Giải thích xong chân tướng, nháy mắt tâm tình của tiểu nam hài cũng chuyển biến, trở nên đắc ý dạt dào.
"Nói cách khác, ngươi chính là dị năng của ta, khi mạt thế bắt đầu, liền đi theo ta, nhưng bởi vì không hoàn chỉnh, cho nên mới vẫn không thể ra được?" Diệp Tịch Dao liền suy đoán.
Nghe vậy tiểu nam hài liền gật đầu, nhưng trên mặt lại có chút mất hứng, còn không đợi hắn kháng nghị, chỉ lại nghe Diệp Tịch Dao hỏi:
"Tốt lắm, vậy ngươi trả lời một vấn đề cuối cùng của ta, dị năng của ngươi đến tột cùng là cái gì?"
"Dị năng? Hừ, đừng có dùng cái chữ thấp kém như vậy để hình dung năng lực của ta..
Khụ, nghe đây, năng lực của ta là phi thường lợi hại, cái gì mà thiên phú ngũ hành, ở trong mắt ta chính là rác rưởi! Phải biết rằng, ta chính là Ám hoàng linh giới, mấy cái tiểu lâu la như vậy, đến cả xách giày cho ta cũng không xứng.
Không phải chỉ là kim mộc thủy hỏa thổ thôi sao? Một ngón tay của ta cũng đã đủ búng chết bọn họ..
Ai ai ai, ngươi làm gì? Ngươi là nữ nhân chết tiệt, ngươi mau thả ta, bằng không ta.."
Không đợi tiểu nam hài nói xong, Diệp Tịch Dao đã mở cửa, lại một cước đêm tiểu nam hài đá bay ra bên ngoài.
Đúng là một tiểu tử nóng ruột, thật là nhiều lời vô ích.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook