Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư
27: Người Khác Không Bỏ Ta Liền Không Rời


Thần miếu cổ mã, nằm ở sâu trong rừng rậm ma thú.

Là cổ địa mà thời đại thượng cổ của đại lục Lăng Vân lưu lại.

Ba năm mở ra một lần, phàm là linh giả dưới lục giai, đều có thể tiến vào.

Thần miếu chia làm bảy tầng, mỗi tầng đều có một phần thưởng hậu hĩnh, nghe nói Đại lão gia Thẩm Lam của Thẩm gia, vài năm trước được vào thần miếu cổ mã liền vớ ngay được một cái bảo bối, thế nên bất quá có vài năm ngắn ngủi, đã đột phá tới lục giai, trước đó cũng liền phá tan thanh giai, thực lực như vậy liền chống lại Diệp gia.
Chính là ở thần miếu cổ mã mỗi lần chỉ có thể vào một trăm người, nhưng linh giả ở đại lục Lăng Vân đâu phải chỉ có một trăm vạn người? Cho nên đến ba năm thần miếu mở ra một lần, đều sẽ mở ra những cuộc sơ tuyển trên Lăng Vân đài, trải qua tầng tầng lựa chọn, mới xác định trăm cái danh ngạch được vào thần miếu cổ mã.
"Bên trong thần miếu cổ mã phi thường nguy hiểm, vì tranh đoạt bảo vật, chính là người của Lăng Vân điện cũng không thể ràng buộc.


Cho nên khi sơ tuyển cũng là lúc bất kể sinh tử.

Mà lấy trình độ của Thẩm Phi Yến, tiến vào danh ngạch điều đó là chắc chắn, nhưng Dao nhi so sánh với.."
Nói tới đây, Diệp Hồng bất đắc dĩ thở dài.

Lúc này Diệp Tịch Dao mới giật mình, hiện tại Thẩm Phi Yến chính là trung kỳ xích giai, nhưng chính mình trong mắt của người bên ngoài là một phế nhân không thể tu luyện, tự nhiên kết quả không cần nói cũng đã hiểu.
Lúc sau, Nhị thúc Diệp Cảnh Thiên cũng mở miệng nói:
"Sơ tuyển ở cổ mã không phân biệt sinh tử, đến lúc đó Thẩm Phi Yến trên Lăng Vân đài hạ độc thủ, ta và ông nội của ngươi cũng không thể can thiệp.

Bất quá chỉ cần Dao nhi không tham gia sơ tuyển, Thẩm gia cũng không thể làm được gì."
"Đúng, chỉ cần Dao nhi không tham gia là được! Dù sao cùng lắm cũng chỉ là mất mặt một chút! Diệp gia chúng ta cũng không phải là dễ đắc tội! Không có gì đáng lo ngại! Người còn sống mới là trọng yếu!" Nháy mắt lời nói của Diệp Cảnh Thiên liền làm cho ánh mắt Diệp Hồng sáng lên, lập tức dứt khoát giải quyết.

Tuy rằng Diệp Tịch Dao không nói chuyện, nhưng trong lòng lại nhịn không được mà cảm động.
Có đối sách, trên mặt của phụ tử Diệp gia rốt cuộc cũng khôi phục lại tươi cười.

Lúc sau lại đơn giản nói qua mấy câu, Diệp Tịch Dao liền trở về phòng của chính mình.

Kết quả vừa mới tiến vào, tiểu nam hài liền từ thần thức đi ra.
"Oa, hôm nay thật sự là quá thích, cái bà tám họ Thẩm kia, thế nhưng còn dám chạy tới cửa tìm đường chết, xứng đáng bị đánh! Tuy rằng sơ tuyển ở cổ mã là không thể tham gia, làm cho bổn đại gia có chút mất mặt, bất quá hôm nay xem biểu hiện của ngươi không tồi, bổn đại gia liền tha thứ cho ngươi!"

Tiểu nam hài như trước tỏ vẻ vô cùng vênh váo.

Dứt lời, liền đặt mông ngồi trên cái ghế đang ở một bên, một bên chân ngắn đung đưa, một bên lấy quả nho nhét vào trong miệng.

Nhưng lúc này, Diệp Tịch Dao lại mở miệng nói:
"Ngươi nghĩ rằng chỉ cần ta không tham gia, sự tình liền chấm dứt?"
"Ân, lời này là có ý tứ gì?" Tiểu nam hài ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về hướng Diệp Tịch Dao, mà Diệp Tịch Dao lại lạnh lùng cười.
Người Thẩm gia từ trước nay đều đê tiện, hôm nay Thẩm Phi Yến có thể nói như thế, như vậy dĩ nhiên sẽ tìm cách để cho nàng tham gia sơ tuyển.

Nếu lúc đó chính nàng rút khỏi, người Thẩm gia cũng không lưu lại cho nàng con đường sống, thậm chí còn có thể liên lụy đến cả Diệp gia!
Diệp Tịch Dao không nói chuyện, nhưng tiểu nam hài cũng hiểu được điều này, nhất thời tức giận oa oa kêu to, nhưng kêu lên lúc sau, vẫn không nhịn được nhìn về phía Diệp Tịch Dao, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
"Kia, kia làm sao bây giờ? Hay là bây giờ chúng ta chạy đi.."
"Chạy? Chạy trốn nơi nào? Hơn nữa ngươi cảm thấy, người Diệp gia sẽ vứt bỏ ta sao?"
Tiểu nam hài nhất thời á khẩu không trả lời được.


Lúc này Diệp Tịch Dao nâng mắt, liếc nhìn về phía tiểu nam hài một cái, ánh mắt lập tức trầm xuống, thấp giọng nói:
"Ta đã từng nói qua, người khác không bỏ, ta liền không rời.

Mặc kệ là quá khứ, hiện tại hay là tương lai!"
Tiểu nam hài rất biết điều mà im lặng, trong đầu không khỏi nhớ tới hết thảy chuyện của Diệp Tịch Dao ở đời trước trong thời kỳ mạt thế, cuối cùng cái miệng nhỏ nhắn mấp máy một cái, một quyển sách màu vàng liền xuất hiện trong tay của hắn.

Sau đó chỉ thấy tiểu nam hài có chút không được tự nhiên nói:
"Nha, cho ngươi! Đừng có chết!" Dứt lời, thân hình tiểu nam hài nhoáng lên một cái, nháy mắt liền vô tung vô ảnh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương