Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi
-
Chương 21: Lao động miễn phí
“Ô ô nha” Tiếng gà gáy vang lên, một ngày mới lại bắt đầu. Sáng sớm, Tô Lệ Nhã bước đến cửa đã thấy một bóng dáng chớp đến. Người này đúng là Đại Mao. Hắn lo lắng tình hình động phòng của A Kim tối qua, nên sáng sớm đã chạy đến xem.
Đêm qua dù nửa đêm mới trở lại phòng, Tô Lệ Nhã cũng không dám ngủ, đến sáng chống cặp mắt mèo ngồi dậy, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh lén lút ngoài cửa sổ. “Bá~” một tiếng, cửa phòng mở ra, thấy Đại Mao đang ghé mắt vào cửa sổ nhà nàng.
Đại Mao bị tóm gáy đành giả ngu cười nói: “Đại tẩu.”
“A. Ta từ bao giờ lại trở thành đại tẩu của ngươi?” Tô Lệ Nhã cố ý tươi cười quỷ dị nói.
Nụ cười này trong mắt Đại Mao khủng bố như hắc bạch vô thường đến đòi mạng. Sắc mặt hắn trong nháy mắt trắng xanh, giọng run run nói: “Ngươi là thê tử của lão đại, cũng chính là đại tẩu của ta.”
“Nói như vậy, lời đại tẩu nói ngươi đều nghe?” Tô Lệ Nhã nhíu đôi mi thanh tú nói.
“Dạ, dạ, tuyệt đối đều nghe.” Đại Mao gật đầu như gà mổ thóc, chỉ sợ nàng nở nụ cười nhìn mình.
Tô Lệ Nhã một tay nắm lấy vạt áo hắn, kéo hắn đến trước người, hung tợn cảnh cáo nói: “Về sau không cho phép dạy hư A Kim. Nếu tái phạm, ta không ngại buổi tối đến đầu giường tìm ngươi nha! Ha ha ha” Tô Lệ Nhã bắt chước nữ quỷ tươi cười. Trong cái thế giới thẩm mỹ này, nụ cười của Tô Lệ Nhã là vô cùng xấu, kết hợp với đôi mắt thâm quằn tối qua ngủ không đủ giấc, cùng âm thanh khủng bố, Đại Mao bị dọa sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, đôi mắt trừng lên.
Đại Mao run run môi không có tí huyết sắc nói: “Ta biết sai rồi. Ta biết sai rồi. Ta về sao sẽ không dạy loạn lão đại nữa.”
Tô Lệ Nhã nghe được kết quả mong muốn, mới buông Đại Mao ra. Đại Mao khôi phục lại hô hấp bình thường. Hắn mạnh mẽ chụp lấy trái tim mới bị dọa, thầm nghĩ: Đại tẩu thật sự rất khủng bố. Trên đời này chắc cũng chỉ có đứa ngốc kia muốn cùng nàng vĩnh viễn một chỗ.
“Đại Mao, sao ngươi lại ở đây?” A Kim xoa mắt, đánh ngáp nói.
Đại Mao liếc mắt nhìn Tô Lệ Nhã đứng đó, nhẹ giọng tìm cớ nói: “Ta đến xem lão đại có cần hỗ trợ gì không.”
Hỗ trợ?! Một đạo linh quang hiện lên trong đầu Tô Lệ Nhã. Nàng híp mắt, mở miệng trước A Kim, vỗ bã vai Đại Mao nói: “Đại Mao, làm tiểu đệ, trọng yếu nhất là gì a?”
Nghe Tô Lệ Nhã hỏi sự nhát gan khiếp sợ bị đẩy lùi thay bằng hào khí vỗ ngực nói: “Đương nhiên là hiếu kính với lão đại nha!”
“Ha ha, Đại Mao hiện tại vừa vặn có hội cho ngươi biểu hiện loại tình cảm hiếu kính với lão đại nha!” Tô Lệ Nhã chỉ vào đống rác trên giường đá của A Kim.
Đại Mao nhìn đống rác chất cao như núi phía sau, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Đây là giường của A Kim. Nhưng do hôm qua dân thôn nhốn nháo đã trở thành như bây giờ. Vốn dĩ ta muốn để A Kim tự thu dọn. Nhưng nhìn đến tình cảm muốn hiếu kính của ngươi với lão đại, ta liền hào phóng cho ngươi biểu hiện chút thành ý.” Tô Lệ Nhã cố làm bộ dáng hào phóng.
Đại Mao cảm giác da đầu run lên. Hắn đang muốn quay đầu nói còn có việc, nhưng lại thấy vẻ mặt tươi cười khủng bố của Tô Lệ Nhã.
“Như thế nào, người hôm nay có việc?” Tô Lệ Nhã cố ý mở rộng miệng để lộ răng nanh trắng nõn.
Sắc mặt Đại Mao càng trở nên xanh mét, môi run run nói: “Không có việc, không có việc gì hết. Ta lập tức giúp lão đại thu dọn.”Vừa dứt lời, Đại Mao bay đến đống rác liều mạng thu dọn.
A Kim vẫn đánh ngáp, nghi hoặc đi đến trước mặt Tô Lệ Nhã, hỏi: “A Nhã, Đại Mao làm sao vậy? Bộ dáng hình như rất sợ hãi a!”
Tô Lệ Nhã nói dối không chớp mắt: “Không có, A Kim. Đại Mao đang rất cao hứng vì được cống hiến sức lực. Đại Mao ngươi nói có phải hay không a?”
“Phải, phải, phải, ta thật cao hứng.” Đại Mao đối với đống rác ghê tởm đã muốn buồn nôn, nhưng giọng nói vẫn giả bộ cao hứng.
Tô Lệ Nhã cười nói: “A Kim nghe rõ chưa?! Đại Mao là tiểu đệ ngươi. Ngươi chỉ cần để ý đến nên sai bảo hắn thế nào, ngươi càng sai bảo, hắn càng cao hứng.”
“Thật sự! như vậy tốt quá. Về sau ta có việc gì cũng có thể tìm Đại Mao làm!” A Kim vỗ tay nói.
“Đúng. Nhớ rõ, về sau có chuyện gì đều phải tìm Đại Mao làm.” Tô Lệ Nhã chụp bã vai A Kim khen ngợi.
Đại Mao vừa nghe, thật khóc không ra nước mắt, lại không có khả năng phản bác. Ô ô ô, đại tẩu thật sự quá lợi hại, hơn nữa cũng phi thường khủng bố.
Tô Lệ Nhã dùng khóe mắt dư quang thấy được cơ thể cứng ngắc của Đại Mao, hừ lạnh: Dám dạy hư A Kim nhà nàng, chỉ cho hắn làm lao động miễn phí đã là quá tiện nghi cho hắn rồi. Còn có lần sau, nàng sẽ cho hắn đẹp mặt.
Đại Mao chỉ hy vọng mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, chuồn khỏi địa phương khủng bố này. Nhưng Đại Mao như thế nào cũng không nghĩ đến vận rủi của hắn chỉ mới bắt đầu. Kể từ ngày đó, hắn trở thành nô lệ miễn phí cho Tô Lệ Nhã. Mỗi khi có việc gì nàng cũng đều kêu A Kim đi tìm hắn, thuận tiện nhờ A Kim nhắn với hắn một câu, nếu không đến, buổi tối nàng sẽ đi tìm hắn. Bởi vậy, Đại Mao - tiểu bá vương vô pháp vô thiên trong thôn mỗi khi Tô Lệ Nhã kêu đều phải đến, mỗi lần đều hỗ trợ làm giúp các công việc lao công miễn phí.
Đêm qua dù nửa đêm mới trở lại phòng, Tô Lệ Nhã cũng không dám ngủ, đến sáng chống cặp mắt mèo ngồi dậy, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh lén lút ngoài cửa sổ. “Bá~” một tiếng, cửa phòng mở ra, thấy Đại Mao đang ghé mắt vào cửa sổ nhà nàng.
Đại Mao bị tóm gáy đành giả ngu cười nói: “Đại tẩu.”
“A. Ta từ bao giờ lại trở thành đại tẩu của ngươi?” Tô Lệ Nhã cố ý tươi cười quỷ dị nói.
Nụ cười này trong mắt Đại Mao khủng bố như hắc bạch vô thường đến đòi mạng. Sắc mặt hắn trong nháy mắt trắng xanh, giọng run run nói: “Ngươi là thê tử của lão đại, cũng chính là đại tẩu của ta.”
“Nói như vậy, lời đại tẩu nói ngươi đều nghe?” Tô Lệ Nhã nhíu đôi mi thanh tú nói.
“Dạ, dạ, tuyệt đối đều nghe.” Đại Mao gật đầu như gà mổ thóc, chỉ sợ nàng nở nụ cười nhìn mình.
Tô Lệ Nhã một tay nắm lấy vạt áo hắn, kéo hắn đến trước người, hung tợn cảnh cáo nói: “Về sau không cho phép dạy hư A Kim. Nếu tái phạm, ta không ngại buổi tối đến đầu giường tìm ngươi nha! Ha ha ha” Tô Lệ Nhã bắt chước nữ quỷ tươi cười. Trong cái thế giới thẩm mỹ này, nụ cười của Tô Lệ Nhã là vô cùng xấu, kết hợp với đôi mắt thâm quằn tối qua ngủ không đủ giấc, cùng âm thanh khủng bố, Đại Mao bị dọa sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, đôi mắt trừng lên.
Đại Mao run run môi không có tí huyết sắc nói: “Ta biết sai rồi. Ta biết sai rồi. Ta về sao sẽ không dạy loạn lão đại nữa.”
Tô Lệ Nhã nghe được kết quả mong muốn, mới buông Đại Mao ra. Đại Mao khôi phục lại hô hấp bình thường. Hắn mạnh mẽ chụp lấy trái tim mới bị dọa, thầm nghĩ: Đại tẩu thật sự rất khủng bố. Trên đời này chắc cũng chỉ có đứa ngốc kia muốn cùng nàng vĩnh viễn một chỗ.
“Đại Mao, sao ngươi lại ở đây?” A Kim xoa mắt, đánh ngáp nói.
Đại Mao liếc mắt nhìn Tô Lệ Nhã đứng đó, nhẹ giọng tìm cớ nói: “Ta đến xem lão đại có cần hỗ trợ gì không.”
Hỗ trợ?! Một đạo linh quang hiện lên trong đầu Tô Lệ Nhã. Nàng híp mắt, mở miệng trước A Kim, vỗ bã vai Đại Mao nói: “Đại Mao, làm tiểu đệ, trọng yếu nhất là gì a?”
Nghe Tô Lệ Nhã hỏi sự nhát gan khiếp sợ bị đẩy lùi thay bằng hào khí vỗ ngực nói: “Đương nhiên là hiếu kính với lão đại nha!”
“Ha ha, Đại Mao hiện tại vừa vặn có hội cho ngươi biểu hiện loại tình cảm hiếu kính với lão đại nha!” Tô Lệ Nhã chỉ vào đống rác trên giường đá của A Kim.
Đại Mao nhìn đống rác chất cao như núi phía sau, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Đây là giường của A Kim. Nhưng do hôm qua dân thôn nhốn nháo đã trở thành như bây giờ. Vốn dĩ ta muốn để A Kim tự thu dọn. Nhưng nhìn đến tình cảm muốn hiếu kính của ngươi với lão đại, ta liền hào phóng cho ngươi biểu hiện chút thành ý.” Tô Lệ Nhã cố làm bộ dáng hào phóng.
Đại Mao cảm giác da đầu run lên. Hắn đang muốn quay đầu nói còn có việc, nhưng lại thấy vẻ mặt tươi cười khủng bố của Tô Lệ Nhã.
“Như thế nào, người hôm nay có việc?” Tô Lệ Nhã cố ý mở rộng miệng để lộ răng nanh trắng nõn.
Sắc mặt Đại Mao càng trở nên xanh mét, môi run run nói: “Không có việc, không có việc gì hết. Ta lập tức giúp lão đại thu dọn.”Vừa dứt lời, Đại Mao bay đến đống rác liều mạng thu dọn.
A Kim vẫn đánh ngáp, nghi hoặc đi đến trước mặt Tô Lệ Nhã, hỏi: “A Nhã, Đại Mao làm sao vậy? Bộ dáng hình như rất sợ hãi a!”
Tô Lệ Nhã nói dối không chớp mắt: “Không có, A Kim. Đại Mao đang rất cao hứng vì được cống hiến sức lực. Đại Mao ngươi nói có phải hay không a?”
“Phải, phải, phải, ta thật cao hứng.” Đại Mao đối với đống rác ghê tởm đã muốn buồn nôn, nhưng giọng nói vẫn giả bộ cao hứng.
Tô Lệ Nhã cười nói: “A Kim nghe rõ chưa?! Đại Mao là tiểu đệ ngươi. Ngươi chỉ cần để ý đến nên sai bảo hắn thế nào, ngươi càng sai bảo, hắn càng cao hứng.”
“Thật sự! như vậy tốt quá. Về sau ta có việc gì cũng có thể tìm Đại Mao làm!” A Kim vỗ tay nói.
“Đúng. Nhớ rõ, về sau có chuyện gì đều phải tìm Đại Mao làm.” Tô Lệ Nhã chụp bã vai A Kim khen ngợi.
Đại Mao vừa nghe, thật khóc không ra nước mắt, lại không có khả năng phản bác. Ô ô ô, đại tẩu thật sự quá lợi hại, hơn nữa cũng phi thường khủng bố.
Tô Lệ Nhã dùng khóe mắt dư quang thấy được cơ thể cứng ngắc của Đại Mao, hừ lạnh: Dám dạy hư A Kim nhà nàng, chỉ cho hắn làm lao động miễn phí đã là quá tiện nghi cho hắn rồi. Còn có lần sau, nàng sẽ cho hắn đẹp mặt.
Đại Mao chỉ hy vọng mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, chuồn khỏi địa phương khủng bố này. Nhưng Đại Mao như thế nào cũng không nghĩ đến vận rủi của hắn chỉ mới bắt đầu. Kể từ ngày đó, hắn trở thành nô lệ miễn phí cho Tô Lệ Nhã. Mỗi khi có việc gì nàng cũng đều kêu A Kim đi tìm hắn, thuận tiện nhờ A Kim nhắn với hắn một câu, nếu không đến, buổi tối nàng sẽ đi tìm hắn. Bởi vậy, Đại Mao - tiểu bá vương vô pháp vô thiên trong thôn mỗi khi Tô Lệ Nhã kêu đều phải đến, mỗi lần đều hỗ trợ làm giúp các công việc lao công miễn phí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook