Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
-
Chương 60: Đào tử xấu hổ 2
Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn là đem vở bài tập cùng mấy cuốn sách khác trên bàn cho vào cặp. Thẩm Mặc Trần liền xách cặp đi xuống khối lớp một.
Mấy phòng học dưới lầu đã sớm tắt đèn, lại nói, lớp một đi lớp tụ học buổi tối rất ít, cũng không có mấy người. Thẩm Mặc Trần cay mày nhìn lớp học vắng vẻ, chân bước nhanh hơn lên lầu ba.
đi đến lớp 1-2, lớp học của Đào Tử vẫn còn sáng đèn, Thẩm Mặc Trần thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng vào bên trong.
Trong lớp đã không còn ai, chỉ còn mỗi Đào Tử đang thấp thỏm lo âu ngồi trên ghế.
“Sao còn chưa về?” Thẩm Mặc Trần đi đến trước mặt cô, nắm lấy cặp sách của cô trên bàn lên, định xoay người đi, liền nghe được giọng nói nho nhỏ mà mang theo tiếng khóc nức nở.
“Chờ một chút.”
“Sao vậy?” Nghe giọng cô có điểm không thích hợp, cậu đi lại gần cô, nhìn cô hỏi.
Đôi mắt ngập nước của Đào Tử giống như có chút nước còn đọng lại, khuôn mặt thường ngày luôn hào, hôm nay nhìn lại có chút tái nhợt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng không có chút máu.
“Em không khỏe hả?” Thẩm Mặc Tràn đưa tay nhẹ nhàng sờ lên trán cô, thấy nhiệt độ bình thường, cũng không có nóng.
“không phải….Em….Em…” Đào Tử có chút xấu hổ, ngập ngừng không biết mở miệng làm sao, lại nhìn ánh mắt dò xét của Thẩm Mặc Trần, đấu tranh hồi lâu cuối cùng Đào Tử cũng nhỏ giọng chịu nói ra “Cái kia của em đến…”
không khí giữa hai người bỗng yên lặng một mảnh.
Đào Tử cuối đầu không dám nhìn Thẩm Mặc Trần, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn vỗn dĩ tái nhợt thì lúc này lại đỏ bừng lên.
“À…” Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt của cậu vang lên, giống như lập tức gạt bỏ bất an lo lắng của Đào Tử.
Trước mắt Đào Tử đột nhiên có một cái áo, là áo khoác của Thẩm Mặc Trần.
“Cột lên đi, che lại một chút.” Vẻ mặt Thẩm Mặc Trần rất bình thường, một chút cũng không có xấu hổ như Đào Tử.
Đào Tử do dự một chút, rồi nhận lấy áo khoác của cậu, quấn lại bên hông, chặt đến nỗi hằn lên.
“đi thôi.” Thẩm Mặc Trần vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn có chút lạnh lẽo của Đào Tử.
Hơi ấm từ bàn tay truyền đến, làm cho lo lắng của Đào Tử lắng xuống, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, cậu chỉ mặc một cái áo lông màu cà phê nhạt, bây giờ lại là mùa xuân, thời tiết còn chưa ấm lên, lúc sáng sớm hay tối muộn gì thì nhiệt độ cũng còn rất lạnh.
“anh không lạnh sao?” Đào Tử có chút không nỡ mà nhìn cậu.
“Ừ.” Thẩm Mặc Trần chỉ qua loa lên tiếng, không nói gì.
Ừm, là lạnh hay là không lạnh nhỉ?
Đào Tử lại bắt đầu tự hỏi, không biết được cái nào là phải, chỉ là nhìn Thẩm Mặc Trần yên lặng đạp xe, lại cảm thấy gió đêm mùa xuân thổi lên người mình rất lạnh, Đào Tử đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Thẩm Mặc Trần, đem khuôn mặt nhỏ của mình áp lên lưng cậu.
Đột nhiên cảm giác được ấm áp phả trên lưng mình, Thẩm Mặc Trần có chút khựng lại, khóe môi nở một nụ cười yếu ớt, từ từ, chậm rãi mà đạp xe chạy về nhà.
Về tới cửa Đào Tử vội vàng nhảy khỏi yên xe, vội vội vàng vàng chạy vào cửa, ngay cả câu chào cũng không nói.
Mấy phòng học dưới lầu đã sớm tắt đèn, lại nói, lớp một đi lớp tụ học buổi tối rất ít, cũng không có mấy người. Thẩm Mặc Trần cay mày nhìn lớp học vắng vẻ, chân bước nhanh hơn lên lầu ba.
đi đến lớp 1-2, lớp học của Đào Tử vẫn còn sáng đèn, Thẩm Mặc Trần thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng vào bên trong.
Trong lớp đã không còn ai, chỉ còn mỗi Đào Tử đang thấp thỏm lo âu ngồi trên ghế.
“Sao còn chưa về?” Thẩm Mặc Trần đi đến trước mặt cô, nắm lấy cặp sách của cô trên bàn lên, định xoay người đi, liền nghe được giọng nói nho nhỏ mà mang theo tiếng khóc nức nở.
“Chờ một chút.”
“Sao vậy?” Nghe giọng cô có điểm không thích hợp, cậu đi lại gần cô, nhìn cô hỏi.
Đôi mắt ngập nước của Đào Tử giống như có chút nước còn đọng lại, khuôn mặt thường ngày luôn hào, hôm nay nhìn lại có chút tái nhợt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng không có chút máu.
“Em không khỏe hả?” Thẩm Mặc Tràn đưa tay nhẹ nhàng sờ lên trán cô, thấy nhiệt độ bình thường, cũng không có nóng.
“không phải….Em….Em…” Đào Tử có chút xấu hổ, ngập ngừng không biết mở miệng làm sao, lại nhìn ánh mắt dò xét của Thẩm Mặc Trần, đấu tranh hồi lâu cuối cùng Đào Tử cũng nhỏ giọng chịu nói ra “Cái kia của em đến…”
không khí giữa hai người bỗng yên lặng một mảnh.
Đào Tử cuối đầu không dám nhìn Thẩm Mặc Trần, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn vỗn dĩ tái nhợt thì lúc này lại đỏ bừng lên.
“À…” Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt của cậu vang lên, giống như lập tức gạt bỏ bất an lo lắng của Đào Tử.
Trước mắt Đào Tử đột nhiên có một cái áo, là áo khoác của Thẩm Mặc Trần.
“Cột lên đi, che lại một chút.” Vẻ mặt Thẩm Mặc Trần rất bình thường, một chút cũng không có xấu hổ như Đào Tử.
Đào Tử do dự một chút, rồi nhận lấy áo khoác của cậu, quấn lại bên hông, chặt đến nỗi hằn lên.
“đi thôi.” Thẩm Mặc Trần vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn có chút lạnh lẽo của Đào Tử.
Hơi ấm từ bàn tay truyền đến, làm cho lo lắng của Đào Tử lắng xuống, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, cậu chỉ mặc một cái áo lông màu cà phê nhạt, bây giờ lại là mùa xuân, thời tiết còn chưa ấm lên, lúc sáng sớm hay tối muộn gì thì nhiệt độ cũng còn rất lạnh.
“anh không lạnh sao?” Đào Tử có chút không nỡ mà nhìn cậu.
“Ừ.” Thẩm Mặc Trần chỉ qua loa lên tiếng, không nói gì.
Ừm, là lạnh hay là không lạnh nhỉ?
Đào Tử lại bắt đầu tự hỏi, không biết được cái nào là phải, chỉ là nhìn Thẩm Mặc Trần yên lặng đạp xe, lại cảm thấy gió đêm mùa xuân thổi lên người mình rất lạnh, Đào Tử đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Thẩm Mặc Trần, đem khuôn mặt nhỏ của mình áp lên lưng cậu.
Đột nhiên cảm giác được ấm áp phả trên lưng mình, Thẩm Mặc Trần có chút khựng lại, khóe môi nở một nụ cười yếu ớt, từ từ, chậm rãi mà đạp xe chạy về nhà.
Về tới cửa Đào Tử vội vàng nhảy khỏi yên xe, vội vội vàng vàng chạy vào cửa, ngay cả câu chào cũng không nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook