Thẩm Mặc Trần véo cằm, như có suy nghĩ nhìn nhìn Đào Tử, vẻ mặt nhạt nhẽo nói “Dù sao thì anh thấy ba thật sự là rất vui mừng đó, còn vỗ ngực đảm bảo với anh, cam đoan nói là ba tuyệt đối sẽ giải quyết được tất cả.”

“Cái đó... Ý của anh là...” Đào Tử giống như có chút hiểu ra cậu đang nói cái gì.

“Dù sao ba mẹ em cũng không có nhà, để cho ba anh đi thay cũng được, ba nuôi không phải là ba sao...” Đôi mắt đen của Thẩm Mặc Trần lóe lên một tia sáng.

“Được không á?” Đào Tử vẫn là có chút không yên tâm.

“Ba mẹ sao... Ba của anh cũng coi như là người lớn nhà em mà.” Thẩm Mặc Trần rất là chắc chắn gật đầu, trong giọng nói lại chân thật rất đáng tin lập tức đáng tan đi lo lắng của Đào Tử.

Ngày hôm sau, tại văn phòng giáo vụ.

Diệt Tuyệt Sư Thái nhìn Thẩm Mặc Trần và Tô Đào đứng trước mặt mình, lại nhìn thoáng qua giáo sư Thẩm đang đứng phía sau hai bạn nhỏ “anh là...?”

“À, tôi là ba của Thẩm Mặc Trần.” Giáo sư Thẩm vẻ mặt tươi cười mà tự giới thiệu, trong lòng kỳ thật rất là kích động, nhiều năm như vậy rồi, con trai của anh luôn có thành tích ưu tú không có gì để chê trách, trước nay cũng không gây chuyện thị phi, mắt thấy đồng nghiệp của mình cứ hai ba ngày lại bị giáo viên trong trường gọi lên mắng vốn, còn mình trước giờ chưa được thử qua cảm giác bị mời đến, có câu nóirất đúng phụ huynh không được bị mời lên mắng vốn thì đều là chưa đủ.

Giáo sư Thẩm cảm thấy mình nhiều năm như vậy ở trong mắt giáo viên của Thẩm Mặc Trần hầu như không hề tồn tại, cái này làm cho anh cảm thấy thật sự thất bại.

Cho nên ngày hôm qua, Thẩm Mặc trần nói với anh, giáo viên trên trường muốn anh đến gặp một lần, anh liền kích động nhận lời, ngay cả hỏi lý do anh cũng không hỏi, chỉ là thằng nhỏ chỉ nói ba mẹ Đào Tử không có ở nhà, muốn anh thuận tiện thay ba mẹ bé đi một lần, giáo sư Thẩm càng cao hứng hơn, rốt cuộc có thể trãi qua cảm giác bị giáo viên mời lên rồi....

“anh là giáo sư Thẩm, tôi có nghe qua.” Diệt Tuyệt Sư Thái đỡ đỡ mắt kính trên mũi, đánh giá anh nói“Đứa con trai của anh thành tích rất tốt, tôi đã xem qua lý lịch của em ấy, nhà anh cũng là gia đình tri thức, lần này mời anh đến chính là muốn cùng anh thảo luận vài chuyện, con trẻ trong giai đoạn trưởng thành cũng trãi qua một số vấn đề cần thiết, tôi biết công việc của anh tương đối bận rộn không thể quan tâm đến con trai được nhiều, tuổi này các em ấy rất dễ bị hấp dẫn nhiều mặt.”

“Dạ dạ...” Giáo sư Thẩm vui cười hớn hở nghe Diệp Tuyệt Sư Thái dông dài, vẻ mặt rất cẩn thận nghiêm túc nghe dạy bảo.

“Đương nhiên, chuyện này cũng không phải mỗi mình con trai anh sai, tục ngữ có câu một cây làm chẳng nên non, cho nên tôi mới mời ba mẹ hai bên đến đây một chuyến.” Diệt Tuyệt Sư Thái nâng tay lên, nhìn đồng hồ, nghi hoặc hỏi Đào Tử “Ba mẹ của em sao còn chưa đến?”

“Em...” Đào Tử đang định mở miệng nói, giáo sư Thẩm đã bước lên nói trước “Tôi chính là ba của con bé.”

“....” Lúc này đến lượt Diệt Tuyệt Sư Thái kinh ngạc, cô sửng sốt hồi lâu, mới lấy lại tinh thần, hỏi lại “anh không phải là ba của Thẩm Mặc Trần sao?”

“Đúng, mà tôi cũng là ba của Tô Đào.”

“Hai đứa nhỏ là anh em sao?” Diệt Tuyệt Sư Thái Thái nhìn qua gương mặt của Thẩm Mặc Trần cùng Tô Đào, hai đứa nhỏ này nhìn cũng không thấy giống nhau chút nào.

“không đúng, không đúng, Thẩm Mặc Trần là con trai tôi, Tô Đào là con dâu tôi.” Giáo sư Thẩm mang vẻ mặt đắc ý nhìn Diệt Tuyệt Sư Thái mà giới thiệu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương