Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
-
Chương 52: Con dâu tôi 2
Các bạn học theo sau lưng chú nhiệm, xếp hàng chỉnh tề đi đến sân thể dục.
Kéo cao quốc kỳ, quốc ca vang lên, sau đó là hiệu trưởng đọc diễn văn khai giảng năm học mới.
Hiệu trưởng là một người hơn năm mươi tuổi, tóc trên đầu cũng không còn lại bao nhiêu, tuy là tuổi tác có cao, nhưng thân thể thật là khỏe mạnh, một bộ sáng láng, người già thích dông dài, nói vài câu chào đón, sau đó nhìn học sinh bên dưới nói “Mời bạn học sinh đại diện thầy đọc diễn văn chào đón các bạn mới nhập học năm nay, chúng ta hãy hoan nghênh bạn học Thẩm Mặc Trần lớp 2-2.”
Đào Tử nghe thấy tên Thẩm Mặc Trần liền lập tức tỉnh táo.
anh ấy vậy mà là học sinh đại diện sao?
Đào Tử ngóng dài cổ nhìn lên trên bục đài, cũng may học sinh nhập mới nhập học được đứng ở phía trước, chỉ là vẫn còn cách xa bục đài một chút, nhìn sơ không thấy được rõ.
Đồng phục sơ trung trường Nhất Trung gồm có áo thun, áo sơ mi, quần tây, đồ thể thao, đồng phục đổi theo từng mùa không giống nhau.
Thẩm Mặc Trần hôm nay mặc một áo sơ mi ngắn tay, bên ngoài là áo màu xám, bước tường bước trầm ổn đi lên trên, ánh nắng mặt trời tháng chín chiếu lên người cậu, rõ ràng cũng mặc giống bạn học khác nhưng lại tỏa ra một loại khí chất mạnh mẽ, tự tin, chín chắn không nói nên lời.
“Các thầy cô giáo tôn kính, các bạn học thân yêu, hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới…” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Mặc Trần thông qua micro, giống như một cơn gió thu hiền lành, nhẹ nhàng thoáng qua từng người, cậu đọc diễn văn cũng không đủ nhịp nhưng ngữ điệu rất bình tĩnh trầm ổn, làm cho mọi người đều cảm nhận được lịch sử nho giáo hàng trăm năm.
Thẩm Mặc Trần kết thúc diễn văn nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lúc cậu đi xuống, Triệu Tuyết ghé vào người Đào Tử nhỏ giọng “Đàn anh này thật soái a, khẳng định là trong trường nữ sinh thích anh ấy phải cả đống.”
Đào Tử cười cười, không nói gì.
Ngày đầu khai giảng cũng kết thúc, trước lúc tan lớp, chủ nhiệm lớp có nói đến lớp tự học vào buổi tối, cũng không có ý muốn ép buộc học sinh năm nhất, cho nên muốn mọi người về hỏi qua ý kiến cha mẹ, nếu cảm thấy cần thiết thì ngày hôm sau đến chỗ thầy đăng ký là được.
Triệu Tuyết vừa dọn sách vở vùa hỏi Đào Tử “Đào Tử, bạn có tính đi tự học buổi tối không?”
Đào Tử nghĩ nghĩ lắc đầu nói “Mình không biết nữa, chờ về hỏi ba mẹ đã, nêu sba mẹ cho mình đi, thìmình đi.”
“Ai nha, chuyện này mà hỏi ba mẹ, chắc chắn là ba mẹ bạn sẽ muốn bạn đi, có điều mình còn may, ba mình nói mình có thể ở nhà tự học.” Triệu Tuyết cười cười thu dọn này nọ xong rồi, vẫy vẫy tay nói“Đào Tử, mai gặp lại.”
“Ừ, mai gặp lại.” sau khi tạm biệt Triệu Tuyết, Đào Tử đeo cặp sách lên, nhớ đến lời Thẩm Mặc Trần khi sáng, liên xuống lầu, dọc theo hành lang, đi đến phía sau, nơi lớp hai đang học.
Đào Tử đứng giữa các học sinh năm hai, liền có vẻ nhỏ nhắn.
Phòng hai ở lầu ba, Đào Tử dọc theo cầu thang đi lên, những lớp khác tan học đi ngang qua, đều khôngkhỏi nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Kéo cao quốc kỳ, quốc ca vang lên, sau đó là hiệu trưởng đọc diễn văn khai giảng năm học mới.
Hiệu trưởng là một người hơn năm mươi tuổi, tóc trên đầu cũng không còn lại bao nhiêu, tuy là tuổi tác có cao, nhưng thân thể thật là khỏe mạnh, một bộ sáng láng, người già thích dông dài, nói vài câu chào đón, sau đó nhìn học sinh bên dưới nói “Mời bạn học sinh đại diện thầy đọc diễn văn chào đón các bạn mới nhập học năm nay, chúng ta hãy hoan nghênh bạn học Thẩm Mặc Trần lớp 2-2.”
Đào Tử nghe thấy tên Thẩm Mặc Trần liền lập tức tỉnh táo.
anh ấy vậy mà là học sinh đại diện sao?
Đào Tử ngóng dài cổ nhìn lên trên bục đài, cũng may học sinh nhập mới nhập học được đứng ở phía trước, chỉ là vẫn còn cách xa bục đài một chút, nhìn sơ không thấy được rõ.
Đồng phục sơ trung trường Nhất Trung gồm có áo thun, áo sơ mi, quần tây, đồ thể thao, đồng phục đổi theo từng mùa không giống nhau.
Thẩm Mặc Trần hôm nay mặc một áo sơ mi ngắn tay, bên ngoài là áo màu xám, bước tường bước trầm ổn đi lên trên, ánh nắng mặt trời tháng chín chiếu lên người cậu, rõ ràng cũng mặc giống bạn học khác nhưng lại tỏa ra một loại khí chất mạnh mẽ, tự tin, chín chắn không nói nên lời.
“Các thầy cô giáo tôn kính, các bạn học thân yêu, hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới…” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Mặc Trần thông qua micro, giống như một cơn gió thu hiền lành, nhẹ nhàng thoáng qua từng người, cậu đọc diễn văn cũng không đủ nhịp nhưng ngữ điệu rất bình tĩnh trầm ổn, làm cho mọi người đều cảm nhận được lịch sử nho giáo hàng trăm năm.
Thẩm Mặc Trần kết thúc diễn văn nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lúc cậu đi xuống, Triệu Tuyết ghé vào người Đào Tử nhỏ giọng “Đàn anh này thật soái a, khẳng định là trong trường nữ sinh thích anh ấy phải cả đống.”
Đào Tử cười cười, không nói gì.
Ngày đầu khai giảng cũng kết thúc, trước lúc tan lớp, chủ nhiệm lớp có nói đến lớp tự học vào buổi tối, cũng không có ý muốn ép buộc học sinh năm nhất, cho nên muốn mọi người về hỏi qua ý kiến cha mẹ, nếu cảm thấy cần thiết thì ngày hôm sau đến chỗ thầy đăng ký là được.
Triệu Tuyết vừa dọn sách vở vùa hỏi Đào Tử “Đào Tử, bạn có tính đi tự học buổi tối không?”
Đào Tử nghĩ nghĩ lắc đầu nói “Mình không biết nữa, chờ về hỏi ba mẹ đã, nêu sba mẹ cho mình đi, thìmình đi.”
“Ai nha, chuyện này mà hỏi ba mẹ, chắc chắn là ba mẹ bạn sẽ muốn bạn đi, có điều mình còn may, ba mình nói mình có thể ở nhà tự học.” Triệu Tuyết cười cười thu dọn này nọ xong rồi, vẫy vẫy tay nói“Đào Tử, mai gặp lại.”
“Ừ, mai gặp lại.” sau khi tạm biệt Triệu Tuyết, Đào Tử đeo cặp sách lên, nhớ đến lời Thẩm Mặc Trần khi sáng, liên xuống lầu, dọc theo hành lang, đi đến phía sau, nơi lớp hai đang học.
Đào Tử đứng giữa các học sinh năm hai, liền có vẻ nhỏ nhắn.
Phòng hai ở lầu ba, Đào Tử dọc theo cầu thang đi lên, những lớp khác tan học đi ngang qua, đều khôngkhỏi nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook