Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
-
Chương 51: Con dâu tôi 1
“Ừ.” Thẩm Mặc Trần không chút hoang mang xuống xe, đẩy xe đạp theo sau Đào Tử, đột nhiên lên tiếng “Đao Tử.”
“Sao vậy?” Đào Tử đang tung tăng chạy đi liền dừng lại, xoay người nhìn cậu.
Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt nhìn vẻ mặt đang rất hưng phấn của cô, giọng nói như không có gì “Tan học đến lớp anh, chờ anh cùng về.”
“A? Được.” Đào Tử gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi “Còn chuyện gì nữa không?”
“không có.” nói xong, Thẩm Mặc Trần liền đẩy xe đạp đi thẳng đến nhà giữ xe, liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có.
Đào Tử hoàn toàn mà 囧
Tới lớp 1-2, bởi vì còn sớm, chủ nhiệm lớp còn chưa đến, Đào Tử liền tìm một chỗ ngồi xuống.
“Bạn học, bên cạnh có ai ngồi chưa?”
Đào Tử quay người lại, liền thấy một bạn gái cột tóc đuôi ngựa với gương mặt tươi cười, đôi mắt cong như trăng non, khuôn mặt tròn đầy thịt, cái miệng hồng hồng hồng đang sau lưng mình.
“không có.” Đào Tử lắc đầu, đem cặp sách đặt trên bàn bên cạnh, kéo đến chỗ mình.
“Vậy mình ngồi chỗ này đi.” cô bạn tóc đuôi ngựa như là rất quen thuộc, trực tiếp đem cặp sách trênlưng đặt bên cạnh Đào Tử, cười nói “Mình là Triệu Tuyết, còn bạn?”
“Tô Đào, mọi người đều gọi mình là Đào Tử.” Đào Tử gãi đầu, cười ngượng.
“Đào Tử, thật đáng yêu nha.” Triệu Tuyết đang muốn nói thêm thì phòng học đột nhiên liền yên lặng, ngẩng đầu nhìn ra cửa, thì ra là chủ nhiệm lớp đến.
“Chào các em, thầy là Triệu Quảng, từ hôm nay trở đi sẽ là chủ nhiệm lớp các em.” Đứng trên bục giảng là một thầy giáo dáng vẻ mập mạp, cười rộ lên nhìn giống Phật Di Lặc.
“Thầy ấy cũng họ Triệu, còn có, cười rất giống với bạn.” Đào Tử nhìn thầy giáo trên bục, lại nhìn đến Triệu Tuyết bên cạnh, nhìn thế nào cũng thấy hai người họ thật có nét rất giống nhau.
“Hắc, hắc, đó là ba của mình đó.” Triệu Tuyết trộm nhìn Đào Tử nháy mắt.
“Trách không được lại nhìn giống nhau như vậy.” Đào Tử gật đầu.
Ngày đầu tiên, tiết học thứ nhất, không có nội dung gì, đơn giản là các bạn học thay nhau lên giới thiệu bản thân, nói mình học tiểu học ở đâu, có những sở thích gì …
Chờ sau khi bạn học tự giới thiệu bản thân xong, thầy chủ nhiệm cười hiền lành nhìn cả lớp nói “Được rồi, các em hãy ra hành lang xếp hàng từ thấp đến cao nhé, chung ta sẽ sắp lại chỗ ngỗi, các bạn nữ đứng trước còn bạn nam đứng sau, được rồi, đi ra ngoài nào.”
Lớp học đang rất là yên lặng, liền lập tức ồn ào hẳn lên, các bạn học vừa mới quen biết không bao lâu đã cùng nhau nói cười đi ra hành lang xếp hàng.
Bởi vì Đào Tử vóc dáng tương đối thấp, cho nên được sắp ở bàn thứ hai từ trên xuống, còn Triệu Tuyết bởi vì có ba làm chủ nhiệm cho nên cũng được ưu ái không ngồi ở phía sau, vì thế hai bạn nhỏ liền ngồi chung một bàn.
Lại nói, chủ nhiệm lớp là ba của Triệu Tuyết, ba năm sơ trung này, Đào Tử thân thiết cùng Triệu Tuyết cho nên được hưởng rất nhiều đãi ngộ đặc biêt, đương nhiên đây là sau này.
Sau khi kết thúc hai tiết đầu, tiếng nhạc vang lên Khúc Quân hành, đại hội chào mừng học sinh mới mỗi năm đã bắt đầu
“Sao vậy?” Đào Tử đang tung tăng chạy đi liền dừng lại, xoay người nhìn cậu.
Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt nhìn vẻ mặt đang rất hưng phấn của cô, giọng nói như không có gì “Tan học đến lớp anh, chờ anh cùng về.”
“A? Được.” Đào Tử gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi “Còn chuyện gì nữa không?”
“không có.” nói xong, Thẩm Mặc Trần liền đẩy xe đạp đi thẳng đến nhà giữ xe, liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có.
Đào Tử hoàn toàn mà 囧
Tới lớp 1-2, bởi vì còn sớm, chủ nhiệm lớp còn chưa đến, Đào Tử liền tìm một chỗ ngồi xuống.
“Bạn học, bên cạnh có ai ngồi chưa?”
Đào Tử quay người lại, liền thấy một bạn gái cột tóc đuôi ngựa với gương mặt tươi cười, đôi mắt cong như trăng non, khuôn mặt tròn đầy thịt, cái miệng hồng hồng hồng đang sau lưng mình.
“không có.” Đào Tử lắc đầu, đem cặp sách đặt trên bàn bên cạnh, kéo đến chỗ mình.
“Vậy mình ngồi chỗ này đi.” cô bạn tóc đuôi ngựa như là rất quen thuộc, trực tiếp đem cặp sách trênlưng đặt bên cạnh Đào Tử, cười nói “Mình là Triệu Tuyết, còn bạn?”
“Tô Đào, mọi người đều gọi mình là Đào Tử.” Đào Tử gãi đầu, cười ngượng.
“Đào Tử, thật đáng yêu nha.” Triệu Tuyết đang muốn nói thêm thì phòng học đột nhiên liền yên lặng, ngẩng đầu nhìn ra cửa, thì ra là chủ nhiệm lớp đến.
“Chào các em, thầy là Triệu Quảng, từ hôm nay trở đi sẽ là chủ nhiệm lớp các em.” Đứng trên bục giảng là một thầy giáo dáng vẻ mập mạp, cười rộ lên nhìn giống Phật Di Lặc.
“Thầy ấy cũng họ Triệu, còn có, cười rất giống với bạn.” Đào Tử nhìn thầy giáo trên bục, lại nhìn đến Triệu Tuyết bên cạnh, nhìn thế nào cũng thấy hai người họ thật có nét rất giống nhau.
“Hắc, hắc, đó là ba của mình đó.” Triệu Tuyết trộm nhìn Đào Tử nháy mắt.
“Trách không được lại nhìn giống nhau như vậy.” Đào Tử gật đầu.
Ngày đầu tiên, tiết học thứ nhất, không có nội dung gì, đơn giản là các bạn học thay nhau lên giới thiệu bản thân, nói mình học tiểu học ở đâu, có những sở thích gì …
Chờ sau khi bạn học tự giới thiệu bản thân xong, thầy chủ nhiệm cười hiền lành nhìn cả lớp nói “Được rồi, các em hãy ra hành lang xếp hàng từ thấp đến cao nhé, chung ta sẽ sắp lại chỗ ngỗi, các bạn nữ đứng trước còn bạn nam đứng sau, được rồi, đi ra ngoài nào.”
Lớp học đang rất là yên lặng, liền lập tức ồn ào hẳn lên, các bạn học vừa mới quen biết không bao lâu đã cùng nhau nói cười đi ra hành lang xếp hàng.
Bởi vì Đào Tử vóc dáng tương đối thấp, cho nên được sắp ở bàn thứ hai từ trên xuống, còn Triệu Tuyết bởi vì có ba làm chủ nhiệm cho nên cũng được ưu ái không ngồi ở phía sau, vì thế hai bạn nhỏ liền ngồi chung một bàn.
Lại nói, chủ nhiệm lớp là ba của Triệu Tuyết, ba năm sơ trung này, Đào Tử thân thiết cùng Triệu Tuyết cho nên được hưởng rất nhiều đãi ngộ đặc biêt, đương nhiên đây là sau này.
Sau khi kết thúc hai tiết đầu, tiếng nhạc vang lên Khúc Quân hành, đại hội chào mừng học sinh mới mỗi năm đã bắt đầu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook