Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
-
Chương 176: Vô tình gặp ở thư viện 4
Edit: LĐ
Mà Khúc Vũ vẫn đứng sau lưng cô, dễ như trở bàn tay mà lấy mấy cuốn sách kia xuống.
“Cao thật là tốt!” Đào Tử nhìn cậu không tốn chút sức nào mà liền lấy được sách, vẻ mặt đầy hâm mộ mà nhìn cậu.
“Cậu năm nay không phải cũng là cao không ít sao? Bằng không lão Triệu sao lại đem cậu cùng Triệu Tuyết đẩy xuống ngồi dưới hai bàn.?”
Khúc vũ cầm mấy cuốn sách trong tay, cười trêu Đào Tử: “nói không chừng sang năm cậu lại cao hơn, lão Triệu lại đem cậu ngồi sau với tớ ấy.”
“Gì?” Đào Tử với vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn cậu nói: “thì ta cậu còn biết nói đùa nha!”
Khúc Vũ cười cười, dùng sách trong tay nhẹ nhàng gõ đầu Đào Tử, nhẹ giọng nói: “Tớ trong ấn tượng của cậu rốt cuộc là người thế nào?”
“Người cuồng làm bài tập, bậc thầy giảng bài!” Đài Tử nhanh mà nói ra hai câu, sau đó là bộ khoa trương mà che lại đầu mình, hét nhỏ lên: “Ai nha, thì ra là cậu còn biết đánh người.”
Sau giờ trưa ánh mặt trời xuyên qua cửa kính thư viện, trên kệ sách, cùng dưới đất tràn đầy ánh nắng, Khúc Vũ mang ánh sáng đứng trước cửa sổ, nhìn cô bé trước mặt, đang nhăn mày thanh tú, cái miệng nhỏ hồng hào đang chu chu, vẻ mặt nghịch ngợm đang nhìn mình, ánh mặt trời lộng lẫy soi thẳng trên mặt cô, càng làm cho làn da trắng nõn mềm mại thêm trong suốt, dưới ánh mặt trời, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô, giống như thời gian cả đời mà khắc sâu vào trong đầu cậu.
Khoé môi, không tự giác mà hiện ra nụ cười ấm áp.
Lúc chuẩn bị rời thư viện, Đoạn Vũ cầm thẻ sách của mình đi đến quầy đăng ký mượn sách cho Đào Tử, cúi đầu nhìn đề sách, đều kà mấy loại sách kỳ quái như là ‘cách cấp cứu khẩn cấp’ ‘Cách xử lý ánh sáng hình ảnh’ ‘thế giới chưa có lời giải đáp’ gia hoả này hứng thú toàn kỳ quái?
Ngẩng đầu nhìn đã thấy cầm sách ‘Đề thi tốt nghiệp hàng năm’ đi đăng ký cho Đào Tử, lại thấy cô đang nhỏ giọng nói gì đó với nhân viên thư viện gì đó, một lát sau liền thấy người nhân viên đó đưa cho cô giấy cùng bút, sau đó liền thấy cô cúi xuống cái bàn bên cạnh, vô cùng nghiêm túc mà viết gì đó.
Chờ đến khi nhân viên thư viện đem sách đăng kí mượn rà quét xong, Khúc Vũ cầm sách ra cửa, nhất thời tò mò, nhìn qua hỏi: “Đào Tử, cậu viết gì vậy??”
“A, viết xong rồi.” Đào Tử ngồi dậy, đem bút trong tay trả lại cho nhân viên thư viện, thuận tiện một tiếng cảm ơn, sau đó đem giấy trong tay đưa cho Khúc Vũ nói: “Này là tớ giới thiệu cho cậu mấy ca khúc, nghe rấy êm tai, đừng nghe đi nghe lại mỗi bài ấy.”
Khúc Vũ nhận lấy giấy cô đưa, cẩn thận mà nhìn, sau đó vô cùng nghiêm túc gấp lại, đưa vào trong túi, mỉm cười nói: “Được, tớ về tìm nghe thử.”
“Ừm.” Đào Tử cười tủm tỉm gật đầu, sau đó nhận lấy mấy cuốn sách trong tay Khúc Vũ, vừa đem mũ cùng khăn quàng cổ, bao tay mặc thật tốt, một bên xoay qua hỏi cậu: “Tớ đây đi về trước nha, chờ tớ đọc xong liền đem sách đến đây, dù sao buổi chiều là cậu ở đây đúng không?”
Đoạn Vũ cười cười gật đầu, vẫy vẫy tay với cô, nhìn bóng dáng cô dần đi xa.
Mà Khúc Vũ vẫn đứng sau lưng cô, dễ như trở bàn tay mà lấy mấy cuốn sách kia xuống.
“Cao thật là tốt!” Đào Tử nhìn cậu không tốn chút sức nào mà liền lấy được sách, vẻ mặt đầy hâm mộ mà nhìn cậu.
“Cậu năm nay không phải cũng là cao không ít sao? Bằng không lão Triệu sao lại đem cậu cùng Triệu Tuyết đẩy xuống ngồi dưới hai bàn.?”
Khúc vũ cầm mấy cuốn sách trong tay, cười trêu Đào Tử: “nói không chừng sang năm cậu lại cao hơn, lão Triệu lại đem cậu ngồi sau với tớ ấy.”
“Gì?” Đào Tử với vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn cậu nói: “thì ta cậu còn biết nói đùa nha!”
Khúc Vũ cười cười, dùng sách trong tay nhẹ nhàng gõ đầu Đào Tử, nhẹ giọng nói: “Tớ trong ấn tượng của cậu rốt cuộc là người thế nào?”
“Người cuồng làm bài tập, bậc thầy giảng bài!” Đài Tử nhanh mà nói ra hai câu, sau đó là bộ khoa trương mà che lại đầu mình, hét nhỏ lên: “Ai nha, thì ra là cậu còn biết đánh người.”
Sau giờ trưa ánh mặt trời xuyên qua cửa kính thư viện, trên kệ sách, cùng dưới đất tràn đầy ánh nắng, Khúc Vũ mang ánh sáng đứng trước cửa sổ, nhìn cô bé trước mặt, đang nhăn mày thanh tú, cái miệng nhỏ hồng hào đang chu chu, vẻ mặt nghịch ngợm đang nhìn mình, ánh mặt trời lộng lẫy soi thẳng trên mặt cô, càng làm cho làn da trắng nõn mềm mại thêm trong suốt, dưới ánh mặt trời, từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô, giống như thời gian cả đời mà khắc sâu vào trong đầu cậu.
Khoé môi, không tự giác mà hiện ra nụ cười ấm áp.
Lúc chuẩn bị rời thư viện, Đoạn Vũ cầm thẻ sách của mình đi đến quầy đăng ký mượn sách cho Đào Tử, cúi đầu nhìn đề sách, đều kà mấy loại sách kỳ quái như là ‘cách cấp cứu khẩn cấp’ ‘Cách xử lý ánh sáng hình ảnh’ ‘thế giới chưa có lời giải đáp’ gia hoả này hứng thú toàn kỳ quái?
Ngẩng đầu nhìn đã thấy cầm sách ‘Đề thi tốt nghiệp hàng năm’ đi đăng ký cho Đào Tử, lại thấy cô đang nhỏ giọng nói gì đó với nhân viên thư viện gì đó, một lát sau liền thấy người nhân viên đó đưa cho cô giấy cùng bút, sau đó liền thấy cô cúi xuống cái bàn bên cạnh, vô cùng nghiêm túc mà viết gì đó.
Chờ đến khi nhân viên thư viện đem sách đăng kí mượn rà quét xong, Khúc Vũ cầm sách ra cửa, nhất thời tò mò, nhìn qua hỏi: “Đào Tử, cậu viết gì vậy??”
“A, viết xong rồi.” Đào Tử ngồi dậy, đem bút trong tay trả lại cho nhân viên thư viện, thuận tiện một tiếng cảm ơn, sau đó đem giấy trong tay đưa cho Khúc Vũ nói: “Này là tớ giới thiệu cho cậu mấy ca khúc, nghe rấy êm tai, đừng nghe đi nghe lại mỗi bài ấy.”
Khúc Vũ nhận lấy giấy cô đưa, cẩn thận mà nhìn, sau đó vô cùng nghiêm túc gấp lại, đưa vào trong túi, mỉm cười nói: “Được, tớ về tìm nghe thử.”
“Ừm.” Đào Tử cười tủm tỉm gật đầu, sau đó nhận lấy mấy cuốn sách trong tay Khúc Vũ, vừa đem mũ cùng khăn quàng cổ, bao tay mặc thật tốt, một bên xoay qua hỏi cậu: “Tớ đây đi về trước nha, chờ tớ đọc xong liền đem sách đến đây, dù sao buổi chiều là cậu ở đây đúng không?”
Đoạn Vũ cười cười gật đầu, vẫy vẫy tay với cô, nhìn bóng dáng cô dần đi xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook