Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
-
Chương 171: Hai người giống nhau 3
Edit: LĐ
Đào Tử thật không sợ chết, hô to sau lưng cô bạn.
“đi chết đi!!” Triệu Tuyết ở xa xa tức giận gào thét.
“Ha ha ha ha ha!” Đào Tử thật không chút hình tượng ôm bụng cười to, không thể tưởng tượng được, Tiểu Tuyết thường ngày mạnh miệng ghê lắm vậy mà cũng có lúc xấu hổ đỏ mặt.
“Đừng cười nữa!” Lăng Vân đứng bên cạnh cô, đôi mắt đẹp của cậu dừng lại trênngười Đào Tử một lúc, sau liền cắt lời cô: “Cậu cười cũng quá vang dội rồi đó, người trong sân thể dục đều là đang nhìn cậu đấy.”
“….” một câu thôi, thành công ngăn chặn Đào Tử đang cười điên cuồng lại.
“A, được rồi.” Đào Tử xoa xoa mặt mình vì cười mà nóng lên, nhìn Lăng Vân còn đứng bên cạnh, nghiêm mặt hỏi “Chúng ta nói chuyện khác đi, Lăng Vân cậu thi vật lý được bao nhiêu điểm?”
Chỉ thấy Lăng Vân vừa khôi phục sắc mặt, đột nhiên lại đỏ lên, môi mỏng có chút dài ra, cuối cùng cũng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ “89 điểm.”
“không tệ nha, nghe nói lần này người đạt điểm chuẩn không quá mười người.” Đào Từ gật gật đầu ý nói khẳng định với Lăng Vân.
“Cậu biết người đứng hạng nhất bao nhiêu điểm sao?” Lăng Vân không chuý để ý mà nhìn đôi mắt to trong trẻo của cô, lại nói tiếp: “113, tớ kém cậu ấy hẳn hai mươi mấy điểm!”
“A, cậu là nói Đoạn Vũ đó hả, cậu ấy mỗi ngày đều làm bài tập xong, sau đó còn đihọc lớp tự học buổi tối để làm mấy đề bài khác, biết thái y chang Thẩm Mặc Trần!”
“Cậu cho là tớ ở nhà không làm thêm đề bài khác sao?” Lăng Vân nhìn Đào Tử, trong mắt đẹp đầy buồn bực, bắt đắc dĩ mà lắc đầu, bỏ lại Đào Tử, cũng đi về phía lớp học.
“Ách…” Đào Tử nhìn Lăng Vân đi xa dần, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đây là cậu ấy vội vàng đi an ủi Tiểu Tuyết sao?
không thể không nói, Đào Tử đối với tình cảm của người khác tương đối là mẫn cảm.
(Người đọc: Này, vậy cậu làm quái gì mà lại chậm chạp, ngu ngốc đối với tình cảm của Thẩm Mặc Trần?
Tác giả: Hắc hắc, không như vậy thì không vui, ai bảo Thẩm Mặc Trần khi bé luôn không để ý đế Quả Đào nhỏ làm chi!)
Rất xa, Khúc Vũ đứng ở trên sân bóng rỗ, nhìn Đào Tử ngồi trên xà kép cười ngây ngô, khoé môi không tự giác tạo thành nụ cười.
“Khúc Vũ, đón bóng!” Phía sau truyền đến tiếng hô của đồng đội.
“Đến ngay!” Khúc Vũ thu hồi ánh mắt, lại bắt đầu thi đấu một lần nữa.
Mấy tháng qua, Thẩm Mặc Trần ngạc nhiên phát hiện, từ khi đi học lớp buổi tối, Đào tử eo cũng không nhức, chân cũng không mỏi, đầu cũng chẳng rút gân, ngẫu nhiên buổi tối trở về kiểm tra bài tập của cô nàng, vậy mà làm đúng rất nhiều, có gì cần hỏi cậu cũng ít hơn.
“không tệ nha, đi học lớp buổi tối lại tiến bộ nhanh như vậy!” Thẩm Mặc Trần sau khi kiểm tra bài tập hôm nay của cô, lại giúp cô bỏ sách vào lại trong cặp.
“Đó là đương nhiên, em thông minh có được không!” Đào Tử mang vẻ mặt đầy kiêu ngạo nhìn cậu, vô cùng tự đắc mà nói: “Lần thi này bảng xếp hạng của em tăng cao á, từ hạng mười tám lên hạng sáu rồi đó!”
“Ừ, nếu mà biết trước được thành tích em tăng nhanh như vậy, hẳn nên là đầu năm nhất cho em đi học buổi tối rồi.” Thẩm Mặc Trần vô cùng tán thành gật đầu.
“không cần đâu, sao anh nhẫn tâm vậy!” Đào Tử vừa rồi còn kiêu ngoạ, liền biến mất ngay kập tức, khuôn mặt đau khổ nhìn cậu nói: “thật ra mỗi ngày người ta cũng như vậy mà.”
Đào Tử thật không sợ chết, hô to sau lưng cô bạn.
“đi chết đi!!” Triệu Tuyết ở xa xa tức giận gào thét.
“Ha ha ha ha ha!” Đào Tử thật không chút hình tượng ôm bụng cười to, không thể tưởng tượng được, Tiểu Tuyết thường ngày mạnh miệng ghê lắm vậy mà cũng có lúc xấu hổ đỏ mặt.
“Đừng cười nữa!” Lăng Vân đứng bên cạnh cô, đôi mắt đẹp của cậu dừng lại trênngười Đào Tử một lúc, sau liền cắt lời cô: “Cậu cười cũng quá vang dội rồi đó, người trong sân thể dục đều là đang nhìn cậu đấy.”
“….” một câu thôi, thành công ngăn chặn Đào Tử đang cười điên cuồng lại.
“A, được rồi.” Đào Tử xoa xoa mặt mình vì cười mà nóng lên, nhìn Lăng Vân còn đứng bên cạnh, nghiêm mặt hỏi “Chúng ta nói chuyện khác đi, Lăng Vân cậu thi vật lý được bao nhiêu điểm?”
Chỉ thấy Lăng Vân vừa khôi phục sắc mặt, đột nhiên lại đỏ lên, môi mỏng có chút dài ra, cuối cùng cũng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ “89 điểm.”
“không tệ nha, nghe nói lần này người đạt điểm chuẩn không quá mười người.” Đào Từ gật gật đầu ý nói khẳng định với Lăng Vân.
“Cậu biết người đứng hạng nhất bao nhiêu điểm sao?” Lăng Vân không chuý để ý mà nhìn đôi mắt to trong trẻo của cô, lại nói tiếp: “113, tớ kém cậu ấy hẳn hai mươi mấy điểm!”
“A, cậu là nói Đoạn Vũ đó hả, cậu ấy mỗi ngày đều làm bài tập xong, sau đó còn đihọc lớp tự học buổi tối để làm mấy đề bài khác, biết thái y chang Thẩm Mặc Trần!”
“Cậu cho là tớ ở nhà không làm thêm đề bài khác sao?” Lăng Vân nhìn Đào Tử, trong mắt đẹp đầy buồn bực, bắt đắc dĩ mà lắc đầu, bỏ lại Đào Tử, cũng đi về phía lớp học.
“Ách…” Đào Tử nhìn Lăng Vân đi xa dần, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đây là cậu ấy vội vàng đi an ủi Tiểu Tuyết sao?
không thể không nói, Đào Tử đối với tình cảm của người khác tương đối là mẫn cảm.
(Người đọc: Này, vậy cậu làm quái gì mà lại chậm chạp, ngu ngốc đối với tình cảm của Thẩm Mặc Trần?
Tác giả: Hắc hắc, không như vậy thì không vui, ai bảo Thẩm Mặc Trần khi bé luôn không để ý đế Quả Đào nhỏ làm chi!)
Rất xa, Khúc Vũ đứng ở trên sân bóng rỗ, nhìn Đào Tử ngồi trên xà kép cười ngây ngô, khoé môi không tự giác tạo thành nụ cười.
“Khúc Vũ, đón bóng!” Phía sau truyền đến tiếng hô của đồng đội.
“Đến ngay!” Khúc Vũ thu hồi ánh mắt, lại bắt đầu thi đấu một lần nữa.
Mấy tháng qua, Thẩm Mặc Trần ngạc nhiên phát hiện, từ khi đi học lớp buổi tối, Đào tử eo cũng không nhức, chân cũng không mỏi, đầu cũng chẳng rút gân, ngẫu nhiên buổi tối trở về kiểm tra bài tập của cô nàng, vậy mà làm đúng rất nhiều, có gì cần hỏi cậu cũng ít hơn.
“không tệ nha, đi học lớp buổi tối lại tiến bộ nhanh như vậy!” Thẩm Mặc Trần sau khi kiểm tra bài tập hôm nay của cô, lại giúp cô bỏ sách vào lại trong cặp.
“Đó là đương nhiên, em thông minh có được không!” Đào Tử mang vẻ mặt đầy kiêu ngạo nhìn cậu, vô cùng tự đắc mà nói: “Lần thi này bảng xếp hạng của em tăng cao á, từ hạng mười tám lên hạng sáu rồi đó!”
“Ừ, nếu mà biết trước được thành tích em tăng nhanh như vậy, hẳn nên là đầu năm nhất cho em đi học buổi tối rồi.” Thẩm Mặc Trần vô cùng tán thành gật đầu.
“không cần đâu, sao anh nhẫn tâm vậy!” Đào Tử vừa rồi còn kiêu ngoạ, liền biến mất ngay kập tức, khuôn mặt đau khổ nhìn cậu nói: “thật ra mỗi ngày người ta cũng như vậy mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook