Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
-
Chương 156: Em còn chưa hiểu 9
Edit: Lựu Đạn
Lăng Vân không tự chủ được mà sờ sờ mặt mình còn đau đớn nóng rát, trong lòng lập tức sầu khổ vô cùng, trách không được khi nãy mình đánh nhau với Thẩm Mặc Trần, hoàn toàn không chiếm được chút lợi nào từ cậu ta, thì ta, tên gia hoa này vậy là người học võ.
Thẩm Mặc Trần!! Cậu còn có thể biến thái như vậy sao!!!
Đợi cậu đánh xong bộ La Hán Quyền, trong phòng hoàn toàn yên ắng, vài người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.
Thẩm Mặc Trần lại chẳng chút nào để ý, nắm lấy tay Đào Tử, nói với thầy Tống “Chúng con đi trước, thầy Tống hẹn gặp lại.”
nói xong, người liền biến mất sau cánh cửa phòng giáo vụ.
Lăng Vân cùng Triệu Tuyết thừa dịp thầy Tống còn chưa kịp phản ứng, nhanh chân đuổi theo bọn họ, cũng biến mất trong chớp mắt.
Trong văn phòng chỉ để lại chủ nhiệm giáo dục đang không khép miệng được với vể mặt đầy khiếp sợ.
Triệu Tuyết nhìn vết thương trên mặt Lăng Vân, tuy là muốn cười nhưng cũng cố gắng nhịn xuống, vẻ mặt tràn đầy đau lingf, dịu dàng hỏi cậu “Lăng Vân, cậu không sao chứ?”
Lúc này trong trường cũng không có người, học sinh tan học nên đã về nhà, chỉ để lại học sinh học lớp tự học buổi tối, đang ăn cơm chiều ở nhà ăn hoặc ở mấy quán hàng nhỏ ngoài cổng trường, Lăng Vân cúi đầu, còn đang đắm chìm trong buồn bực vừa rồi, hơn nữa còn nghiêm túc tự hỏi, với đối thủ biến thái như Thẩm Mặc Trần, rốt cuộc có nên kiên trì đối đầu với cậu ta hay không, trong lúc nhất thời liền không chú ý đến câu hỏi của Triệu Tuyết.
“Này, tớ hỏi cậu đó!!” Triệu Tuyết dịu dàng không quá ba giây, thấy Lăng Vân không có phản ứng, liền đưa tay nắm chặt áo cậu.
Lăng Vân quay đầu nhìn lại, dưới bầu trời trong xanh, đôi mắt cô cong cong như trăng non, khuôn mặt mềm mại trắng trẻo, cái miệng hồng hồng hơi dẫu ra, tóc dài đuôi ngựa tùy ý đung đưa theo gió.
“Ờ... Cậu hỏi cái gì?”
“Tớ hỏi cậu không sao chứ?” Triệu Tuyết nổi giận mà trừng cậu một cái, đưa ngón tay ra chọc chọc eo cậu “Đừng tưởng tớ không nhìn ra ý đồ nho nhỏ của cậu nha, muốn tranh giành Đào Tử cùng Thẩm Mặc Trần, cậu cần phải về nhà tập luyện thêm co tốt vào, bằng không đến lúc đó chính mình nát như tương còn không biết.”
“Ha, ai nói là tớ muốn tranh Đào Tử!” Đôi mắt đẹp của Lăng Vân gợn sóng, tuy rằng trên mặt xanh xanh tím tím lại chẳng ảnh hưởng gì đến sự hiền lành dịu dàng của cậu, đôi môi nhạt màu cong lên mộtđường ấm áp, dường như hoa bay đầy trời rơi đầy đáy cốc, gió thổi qua cả mặt đất liền xao động.
“không cần chối, tớ cũng không phải ngu ngốc, tớ nhìn ra được!” Triệu Tuyết chu chu cái môi hồng, kinh thường mà nhìn Lăng Vân, sau đó gõ thẳng lên trán cậu, hung hăn nói “Tớ cảnh cáo cậu, ngày thường đáng bậy đánh bạ thì không sao, nếu thật cậu muốn phá Đào Tử cùng Thẩm Mặc Trần, tớ thành quỷ cũng không tha cho cậu.”
“A…Lời này lẽ ra là Thẩm Mặc Trần nên nói với tới mới đúng….”
Lăng Vân liếc nhìn Triệu Tuyết bằng ánh mắt sâu xa đầy ý tứ, sau đó đầy mờ ám nháy mắt mấy cái với cô bạn “Chẳng lẽ người cậu thích là Thẩm Mặc Trần?”
“Tớ nhổ a!! Tớ thích cái đầu quỷ cậu á!!! Đừng để tớ nói bậy!!”
Lăng Vân không tự chủ được mà sờ sờ mặt mình còn đau đớn nóng rát, trong lòng lập tức sầu khổ vô cùng, trách không được khi nãy mình đánh nhau với Thẩm Mặc Trần, hoàn toàn không chiếm được chút lợi nào từ cậu ta, thì ta, tên gia hoa này vậy là người học võ.
Thẩm Mặc Trần!! Cậu còn có thể biến thái như vậy sao!!!
Đợi cậu đánh xong bộ La Hán Quyền, trong phòng hoàn toàn yên ắng, vài người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu.
Thẩm Mặc Trần lại chẳng chút nào để ý, nắm lấy tay Đào Tử, nói với thầy Tống “Chúng con đi trước, thầy Tống hẹn gặp lại.”
nói xong, người liền biến mất sau cánh cửa phòng giáo vụ.
Lăng Vân cùng Triệu Tuyết thừa dịp thầy Tống còn chưa kịp phản ứng, nhanh chân đuổi theo bọn họ, cũng biến mất trong chớp mắt.
Trong văn phòng chỉ để lại chủ nhiệm giáo dục đang không khép miệng được với vể mặt đầy khiếp sợ.
Triệu Tuyết nhìn vết thương trên mặt Lăng Vân, tuy là muốn cười nhưng cũng cố gắng nhịn xuống, vẻ mặt tràn đầy đau lingf, dịu dàng hỏi cậu “Lăng Vân, cậu không sao chứ?”
Lúc này trong trường cũng không có người, học sinh tan học nên đã về nhà, chỉ để lại học sinh học lớp tự học buổi tối, đang ăn cơm chiều ở nhà ăn hoặc ở mấy quán hàng nhỏ ngoài cổng trường, Lăng Vân cúi đầu, còn đang đắm chìm trong buồn bực vừa rồi, hơn nữa còn nghiêm túc tự hỏi, với đối thủ biến thái như Thẩm Mặc Trần, rốt cuộc có nên kiên trì đối đầu với cậu ta hay không, trong lúc nhất thời liền không chú ý đến câu hỏi của Triệu Tuyết.
“Này, tớ hỏi cậu đó!!” Triệu Tuyết dịu dàng không quá ba giây, thấy Lăng Vân không có phản ứng, liền đưa tay nắm chặt áo cậu.
Lăng Vân quay đầu nhìn lại, dưới bầu trời trong xanh, đôi mắt cô cong cong như trăng non, khuôn mặt mềm mại trắng trẻo, cái miệng hồng hồng hơi dẫu ra, tóc dài đuôi ngựa tùy ý đung đưa theo gió.
“Ờ... Cậu hỏi cái gì?”
“Tớ hỏi cậu không sao chứ?” Triệu Tuyết nổi giận mà trừng cậu một cái, đưa ngón tay ra chọc chọc eo cậu “Đừng tưởng tớ không nhìn ra ý đồ nho nhỏ của cậu nha, muốn tranh giành Đào Tử cùng Thẩm Mặc Trần, cậu cần phải về nhà tập luyện thêm co tốt vào, bằng không đến lúc đó chính mình nát như tương còn không biết.”
“Ha, ai nói là tớ muốn tranh Đào Tử!” Đôi mắt đẹp của Lăng Vân gợn sóng, tuy rằng trên mặt xanh xanh tím tím lại chẳng ảnh hưởng gì đến sự hiền lành dịu dàng của cậu, đôi môi nhạt màu cong lên mộtđường ấm áp, dường như hoa bay đầy trời rơi đầy đáy cốc, gió thổi qua cả mặt đất liền xao động.
“không cần chối, tớ cũng không phải ngu ngốc, tớ nhìn ra được!” Triệu Tuyết chu chu cái môi hồng, kinh thường mà nhìn Lăng Vân, sau đó gõ thẳng lên trán cậu, hung hăn nói “Tớ cảnh cáo cậu, ngày thường đáng bậy đánh bạ thì không sao, nếu thật cậu muốn phá Đào Tử cùng Thẩm Mặc Trần, tớ thành quỷ cũng không tha cho cậu.”
“A…Lời này lẽ ra là Thẩm Mặc Trần nên nói với tới mới đúng….”
Lăng Vân liếc nhìn Triệu Tuyết bằng ánh mắt sâu xa đầy ý tứ, sau đó đầy mờ ám nháy mắt mấy cái với cô bạn “Chẳng lẽ người cậu thích là Thẩm Mặc Trần?”
“Tớ nhổ a!! Tớ thích cái đầu quỷ cậu á!!! Đừng để tớ nói bậy!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook