Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
-
Chương 133: Trang phục tình nhân1
“Đào Tử…” Thẩm Mặc Trần chậm rãi đi lên một bước, cúi đầu thật nghiêm túc nhìn vào mắt cô nàng, thở nhẹ nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ em không nhìn ra được sao, hai bộ đồ này kiểu dáng giống nhau, anhmặc màu đen, còn em màu trắng, như vậy nhìn vào sẽ thấy chúng ta chính là….”
Thẩm Mặc Trần cố ý dừng lại, gương mặt tuấn tú lại gần sát Đào Tử hơn, ánh mắt đầy sự mê hoặc nhìn cô.
“Chính là…. Hắc bạch song sát….?” không biết vì cái gì mà trong đầu Đào Tử nhảy vọt ra bốn chữ này, sau đó không đợi cô nhóc phản ứng đã nói ra khỏi miệng.
Thẩm Mặc Trần sững sờ tại chỗ, nụ cười mê hoặc nơi khóe miệng tựa như đông cứng dưới gió lạnh -40ᵒc, nếu mà dùng ngón tay chọc chọc vào có lẽ là nụ cười kia sẽ vỡ vụn tan tành rơi đầy đất.
Mấy người bán hàng đứng cách họ không xa nghe được mấy chữ này đi ra từ miệng của Đào Tử, nhất thời không chịu được, che miệng cười khúc khích, sau khi nhận được ánh mắt giết người từ Thẩm Mặc Trần mới vội vàng chạy trốn đến quầy thu.
Thẩm Mặc Trần hít sâu một hơi, nắm chặt tay, không ngừng nhắc nhở bản thân, Đào Tử còn nhỏ…. Đào Tử còn nhỏ….
“Chẳng lẽ em không nghĩ được từ nào khác sao?” Thẩm Mặc Trần nổ lực bình tĩnh, tiếp tục tặng cho Đào Tử một nụ cười quyến rũ….
“….. Hắc bạch…. Vô thường….?” Đào Tử rất cẩn thận nhìn cậu, tuy rằng khóe môi cậu vẫn treo nụ cười tươi như cũ, nhưng không biết vì sao mà cô cứ cảm thấy ánh mắt cậu nhìn mình tựa như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Nụ cười cứng đơ của Thẩm Mặc Trần ước chừng cũng phải mười giây, sau đó trực tiếp đưa tay nắm lấy áo lông trắng trong tay cô về, rồi lại cầm theo một cái màu đen khác đưa cho cô, cau mày trực tiếp đẩy Đào Tử vào phòng thử đồ nói: “Nhanh thử đi, bớt nói nhảm…”
“Úi…” Đào Tử nhìn nhìn quần áo trong tay, không hiểu được mình đắc tội với cậu ta chỗ nào, vừa rồi không phải là muốn mình thử màu trắng sao, làm gì mà bây giờ lại biến thành màu đen?
Thẩm Mặc Trần ôm tay tựa phía bên ngoài, cau mày nhìn chăm chăm cửa phòng thay đồ.
một lát sau, cửa phòng mở ra, Đào Tử mặc một cái áo khoác lông màu đi bước ra ngoài.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy phồng màu trắng, kèm theo áo khoác nhỏ màu hồng dưa hấu rất đáng yêu, bây giờ lại thành áo khoác lông màu đen bên ngoài, miêu tả dáng người uyển chuyển của cô, điểm trẻ con đáng yêu liền lập tức trở nên ngọt ngào thanh thuần.
“Thế nào?” Đào Tử ngẩng đầu, trong lòng đầy chờ mong mà nhìn Thẩm Mặc Trần, tuy là bị cậu áp chế mạnh bạo đẩy vào phòng thử đồ, có điều dù sao cũng là cô gái nhỏ, đối với cái nhìn về quần áo cũng rất vô cùng để ý.
“Cũng được.” Đôi mày cau chặt của Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng giãn ra, cậu nắm tay Đào Tử, cầm theo áo khoác nhỏ đáng yêu vừa mới thay ra đặt trong phòng thử đồ, đi thẳng đến quầy thu ngân, “Lấy cái này đi, không cần thay ra.”
“Quý khách thật có mắt nhìn, đây chính là bạn gái của cậu đi, áo này cậu chọn chính là hàng mới về của chúng tôi, không ngờ được là còn có thể mặc thành đồ tình nhân như vậy.” Người bán hàng khi nãy cười trộm vừa đem quần áo thay ra của Đào Tử cho vào túi, vừa cười tủm tỉm nói với họ.
Thẩm Mặc Trần cố ý dừng lại, gương mặt tuấn tú lại gần sát Đào Tử hơn, ánh mắt đầy sự mê hoặc nhìn cô.
“Chính là…. Hắc bạch song sát….?” không biết vì cái gì mà trong đầu Đào Tử nhảy vọt ra bốn chữ này, sau đó không đợi cô nhóc phản ứng đã nói ra khỏi miệng.
Thẩm Mặc Trần sững sờ tại chỗ, nụ cười mê hoặc nơi khóe miệng tựa như đông cứng dưới gió lạnh -40ᵒc, nếu mà dùng ngón tay chọc chọc vào có lẽ là nụ cười kia sẽ vỡ vụn tan tành rơi đầy đất.
Mấy người bán hàng đứng cách họ không xa nghe được mấy chữ này đi ra từ miệng của Đào Tử, nhất thời không chịu được, che miệng cười khúc khích, sau khi nhận được ánh mắt giết người từ Thẩm Mặc Trần mới vội vàng chạy trốn đến quầy thu.
Thẩm Mặc Trần hít sâu một hơi, nắm chặt tay, không ngừng nhắc nhở bản thân, Đào Tử còn nhỏ…. Đào Tử còn nhỏ….
“Chẳng lẽ em không nghĩ được từ nào khác sao?” Thẩm Mặc Trần nổ lực bình tĩnh, tiếp tục tặng cho Đào Tử một nụ cười quyến rũ….
“….. Hắc bạch…. Vô thường….?” Đào Tử rất cẩn thận nhìn cậu, tuy rằng khóe môi cậu vẫn treo nụ cười tươi như cũ, nhưng không biết vì sao mà cô cứ cảm thấy ánh mắt cậu nhìn mình tựa như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Nụ cười cứng đơ của Thẩm Mặc Trần ước chừng cũng phải mười giây, sau đó trực tiếp đưa tay nắm lấy áo lông trắng trong tay cô về, rồi lại cầm theo một cái màu đen khác đưa cho cô, cau mày trực tiếp đẩy Đào Tử vào phòng thử đồ nói: “Nhanh thử đi, bớt nói nhảm…”
“Úi…” Đào Tử nhìn nhìn quần áo trong tay, không hiểu được mình đắc tội với cậu ta chỗ nào, vừa rồi không phải là muốn mình thử màu trắng sao, làm gì mà bây giờ lại biến thành màu đen?
Thẩm Mặc Trần ôm tay tựa phía bên ngoài, cau mày nhìn chăm chăm cửa phòng thay đồ.
một lát sau, cửa phòng mở ra, Đào Tử mặc một cái áo khoác lông màu đi bước ra ngoài.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy phồng màu trắng, kèm theo áo khoác nhỏ màu hồng dưa hấu rất đáng yêu, bây giờ lại thành áo khoác lông màu đen bên ngoài, miêu tả dáng người uyển chuyển của cô, điểm trẻ con đáng yêu liền lập tức trở nên ngọt ngào thanh thuần.
“Thế nào?” Đào Tử ngẩng đầu, trong lòng đầy chờ mong mà nhìn Thẩm Mặc Trần, tuy là bị cậu áp chế mạnh bạo đẩy vào phòng thử đồ, có điều dù sao cũng là cô gái nhỏ, đối với cái nhìn về quần áo cũng rất vô cùng để ý.
“Cũng được.” Đôi mày cau chặt của Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng giãn ra, cậu nắm tay Đào Tử, cầm theo áo khoác nhỏ đáng yêu vừa mới thay ra đặt trong phòng thử đồ, đi thẳng đến quầy thu ngân, “Lấy cái này đi, không cần thay ra.”
“Quý khách thật có mắt nhìn, đây chính là bạn gái của cậu đi, áo này cậu chọn chính là hàng mới về của chúng tôi, không ngờ được là còn có thể mặc thành đồ tình nhân như vậy.” Người bán hàng khi nãy cười trộm vừa đem quần áo thay ra của Đào Tử cho vào túi, vừa cười tủm tỉm nói với họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook