Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
-
Chương 13: Anh ấy là chồng em (3)
“Các em ngồi xuống, hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới đến.” Thầy Dương đứng ở trên bục giảng, vẻ mặt tươi cười nhìn nhóm học sinh ở phía dưới, sau đó vẫy vẫy tay với Đào Tử, ý bảo cô đi lên bục giảng, “Chúng ta cùng mời bạn học Đào Tử giới thiệu về mình một chút nào.”
Đào Tử đứng ở trên bục giảng, nhìn thoáng qua các bạn học đang ngồi ở phía dưới, hít thật sâu một hơi, cười tủm tỉm nói: “XIn chào mọi người hảo, mình tên là Tô Đào, nhủ danh kêu là Đào Tử, thật vui khi đượ quên biết các bạn”
Phòng học đang im lặng bỗng vang lên một mảnh tiếng nói chuyện ồn ào.
“Được rồi, chúng ta cũng nhau chào mừng bạn học mới đến gia nhập lớp chúng ta nào.” Thầy Dương đi trước vỗ tay, sau đó ánh mắt nhìn quét một vòng phòng học, sau đó chỉ vào một vị trí còn trống nói với Đào Tử: “Em Tô Đào ngồi ở bên kia đi, vị trí còn trống kế bên em Lí Đình Đình.”
“Dạ.” Đào Tử đeo cặp sách đi đến vị trí mà thầy Dương chỉ, ngồi xuống.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi, nội dung phải học hôm nay là ghép vần Hán ngữ, mọi người mở sách ra......”
Lí Đình Đình là một bé gái có bộ dạng rất thanh tú, tuy rằng vô cùng tò mò về Tô Đào, nhưng lại sợ bây giờ đang trong giờ học cho nên cũng không dám ở trong lớp học nói chuyện.
Nhưng thật ra ở trên lầu đang ở trong tiết toán Trầm Mặc Trần bị bạn ngồi cùng bàn hỏi: “Trầm Mặc Trần, nữ sinh vừa rồi là bạn gái của cậu?”
Hỏi câu này chính là nam sinh nhỏ có cái cằm nhọn, làn da trắng, một đôi mắt hẹp dài vừa rồi, bạn ngồi cùng bàn với Trầm Mặc Trần-- Hồ Ngọc Thành.
Trầm Mặc Trần thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, không có trả lời.
Hồ Ngọc Thành tựa hồ đã sớm có thói quen với bộ dạng này của hắn, cũng không chờ hắn trả lời liền tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng mà em ấy vừa rồi nói cậu là chồng của em ấy, nữ sinh kia vóc dáng thấp như vậy, thoạt nhìn ngay cả học sinh năm nhất cũng không giống, đừng nói rằng bây giờ em ấy vẫn còn học nhà trẻ?”
Trầm Mặc Trần vẫn như cũ không có trả lời.
“Ai, cậu thật sự là chồng của em ấy sao?” Hồ Ngọc Thành rốt cục nhịn không được, đưa tay chọt chojy cánh tay của hắn.
“không phải.”
“À......” Hồ Ngọc Thành gật gật đầu, “Chẳng qua mình nhìn thấy bộ dạng của em ấy rất đáng yêu, nếu cậu không phải là chồng của em ấy, không bằng tặng cho mình đi, để cho em ấy làm bạn gái của mình, cũng rất có mặt mũi.”
Đáng yêu? Trầm Mặc Trần quay đầu qua, cau mày nhìn bạn ngồi cùng bàn của hắn, dùng từ đáng yêu này để chỉ Đào Tử có thích hợp không?
hắn lại nghĩ Đào Tử bé gái cả ngày đi chân đất chạy loạn, chảy nước miếng mong đợi nhìn hắn ăn, khi khóc lại cọ cọ nước mũi ở khắp nơi, ở trong cảm nhận của hắn, tựa hồ chỉ có hai từ xấu và phiền mới có thể hình dung được cô.
“Sao vậy? Cậu không muốn?” Hồ Ngọc Thành nhìn bộ dáng cau mày của hắn, nghĩ rằng hắn không vui, bộ dáng lấy lòng từ trong hộp bút lấy ra một cây bút máy mới mua, đưa tới trước mặt của Trầm Mặc Trần, nhỏ giọng nói: “Đây là bút máy mà ba mình mới mua cho mình, bút máy tự động, lấy cái này đổi với cậu, thế nào?”
Trầm Mặc Trần quay đầu về phía trước, nhìn bảng đen nói: “Tùy cậu.”
“Thành giao.” Hồ Ngọc Thành vô cùng vừa lòng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Hồ Ngọc Thành, em lên bảng đen làm bài này cho cô.” Ở trên bục giảng bỗng vang lên giọng nói thanh thúy của cô Vương,cô vừa rồi đã nhìn cậu thật lâu, Hồ Ngọc Thành này, bản thân mình không thích học thì thôi đi, thế nhưng trong giờ học lại lôi kéo Trầm Mặc Trần nói chuyện, thật sự là một chút cũng không nghe lời.
“A?” Hồ Ngọc Thành vẻ mặt suy sụp, giống như cầu cứu nhìn Trầm Mặc Trần.
“4.” Trầm Mặc Trần nhìn lướt qua bài tập ở trên bảng đen, thuận miệng liền nói ra đán áp cuối cùng.
Hồ Ngọc Thành mừng như chạy lên bục giảng, viết đáp án xuống.
Đào Tử đứng ở trên bục giảng, nhìn thoáng qua các bạn học đang ngồi ở phía dưới, hít thật sâu một hơi, cười tủm tỉm nói: “XIn chào mọi người hảo, mình tên là Tô Đào, nhủ danh kêu là Đào Tử, thật vui khi đượ quên biết các bạn”
Phòng học đang im lặng bỗng vang lên một mảnh tiếng nói chuyện ồn ào.
“Được rồi, chúng ta cũng nhau chào mừng bạn học mới đến gia nhập lớp chúng ta nào.” Thầy Dương đi trước vỗ tay, sau đó ánh mắt nhìn quét một vòng phòng học, sau đó chỉ vào một vị trí còn trống nói với Đào Tử: “Em Tô Đào ngồi ở bên kia đi, vị trí còn trống kế bên em Lí Đình Đình.”
“Dạ.” Đào Tử đeo cặp sách đi đến vị trí mà thầy Dương chỉ, ngồi xuống.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi, nội dung phải học hôm nay là ghép vần Hán ngữ, mọi người mở sách ra......”
Lí Đình Đình là một bé gái có bộ dạng rất thanh tú, tuy rằng vô cùng tò mò về Tô Đào, nhưng lại sợ bây giờ đang trong giờ học cho nên cũng không dám ở trong lớp học nói chuyện.
Nhưng thật ra ở trên lầu đang ở trong tiết toán Trầm Mặc Trần bị bạn ngồi cùng bàn hỏi: “Trầm Mặc Trần, nữ sinh vừa rồi là bạn gái của cậu?”
Hỏi câu này chính là nam sinh nhỏ có cái cằm nhọn, làn da trắng, một đôi mắt hẹp dài vừa rồi, bạn ngồi cùng bàn với Trầm Mặc Trần-- Hồ Ngọc Thành.
Trầm Mặc Trần thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, không có trả lời.
Hồ Ngọc Thành tựa hồ đã sớm có thói quen với bộ dạng này của hắn, cũng không chờ hắn trả lời liền tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng mà em ấy vừa rồi nói cậu là chồng của em ấy, nữ sinh kia vóc dáng thấp như vậy, thoạt nhìn ngay cả học sinh năm nhất cũng không giống, đừng nói rằng bây giờ em ấy vẫn còn học nhà trẻ?”
Trầm Mặc Trần vẫn như cũ không có trả lời.
“Ai, cậu thật sự là chồng của em ấy sao?” Hồ Ngọc Thành rốt cục nhịn không được, đưa tay chọt chojy cánh tay của hắn.
“không phải.”
“À......” Hồ Ngọc Thành gật gật đầu, “Chẳng qua mình nhìn thấy bộ dạng của em ấy rất đáng yêu, nếu cậu không phải là chồng của em ấy, không bằng tặng cho mình đi, để cho em ấy làm bạn gái của mình, cũng rất có mặt mũi.”
Đáng yêu? Trầm Mặc Trần quay đầu qua, cau mày nhìn bạn ngồi cùng bàn của hắn, dùng từ đáng yêu này để chỉ Đào Tử có thích hợp không?
hắn lại nghĩ Đào Tử bé gái cả ngày đi chân đất chạy loạn, chảy nước miếng mong đợi nhìn hắn ăn, khi khóc lại cọ cọ nước mũi ở khắp nơi, ở trong cảm nhận của hắn, tựa hồ chỉ có hai từ xấu và phiền mới có thể hình dung được cô.
“Sao vậy? Cậu không muốn?” Hồ Ngọc Thành nhìn bộ dáng cau mày của hắn, nghĩ rằng hắn không vui, bộ dáng lấy lòng từ trong hộp bút lấy ra một cây bút máy mới mua, đưa tới trước mặt của Trầm Mặc Trần, nhỏ giọng nói: “Đây là bút máy mà ba mình mới mua cho mình, bút máy tự động, lấy cái này đổi với cậu, thế nào?”
Trầm Mặc Trần quay đầu về phía trước, nhìn bảng đen nói: “Tùy cậu.”
“Thành giao.” Hồ Ngọc Thành vô cùng vừa lòng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Hồ Ngọc Thành, em lên bảng đen làm bài này cho cô.” Ở trên bục giảng bỗng vang lên giọng nói thanh thúy của cô Vương,cô vừa rồi đã nhìn cậu thật lâu, Hồ Ngọc Thành này, bản thân mình không thích học thì thôi đi, thế nhưng trong giờ học lại lôi kéo Trầm Mặc Trần nói chuyện, thật sự là một chút cũng không nghe lời.
“A?” Hồ Ngọc Thành vẻ mặt suy sụp, giống như cầu cứu nhìn Trầm Mặc Trần.
“4.” Trầm Mặc Trần nhìn lướt qua bài tập ở trên bảng đen, thuận miệng liền nói ra đán áp cuối cùng.
Hồ Ngọc Thành mừng như chạy lên bục giảng, viết đáp án xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook