Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!
-
Chương 68: Rạng nức tình anh em
Ngọc Minh lại tiếp tục với công việc của mình. Khác lạ là anh cho cô tự
ý, muốn đi đâu thị đi, muốn làm gì thì làm. Không còn ép buộc cô như
trước nữa.Ngọc Minh ngồi xuống sofa, hai tay cô đấm vào chân. Bộ Quốc Minh không biết dọn dẹp nhà hay sao ý, làm cô mệt nhọc từ sáng đến tận
bây giờ.
Quốc Minh từ ngoài đi vào, anh chỉ nhìn lướt qua cô rồi đi thẳng lên phòng.
-Không cần nấu gì đâu.
Ngọc Minh nhìn theo anh, đúng là lạ lùng mà.
Không lâu sau anh trở xuống, trên người anh bây giờ lại là một bộ đồ khác. Bộ anh định đi đâu nữa sao?
Cô đưa mắt nhìn anh rồi cau mày nói.
-Anh định đi đâu nữa sao? Anh đã đi từ sáng sớm rồi bây giờ lại đi nữa à?
-Tôi đi đâu và làm gì cũng không đến lược em quản.
Anh nói rồi đi thẳng một mạch ra ngoài. Ngọc Minh thở dài rồi đi vòng vòng xem còn gì để làm nữa không.
Quốc Minh lên chiếc BMW rồi phóng xe nhanh trên đường lộ. Anh gọi cho Chirst rồi cho xe nhanh đến bar.
Xe anh dừng lại, anh bước ra rồi vào trong. Chirst chờ anh tự trước, vừa thấy anh vào Chirst nhanh chóng báo cáo tình hình của Black Wolf. Anh lạnh nhạt nói rồi đi thẳng vào phòng V.I.P 1.
-Cấm không cho ai vào.
Chirst gật đầu rồi quay lại với công việc của mình. Chirst để ý, cứ lâu lâu thì nhân viên của bar lại đem rượu vào và nhanh chóng ra ngoài. Chirst đi đến hỏi người nhân viên.
-Cậu đem vào đó bao nhiêu chai rượu rồi?
-Dạ 3 chai rồi ạ.
-Loại rượu gì?
-Dạ đều là XO.
Nghe thế Chirst nhanh chóng vào phòng V.I.P 1.
Vừa vào Chirst đã thấy Quốc Minh nằm ườn ra sofa. Cả thân người đều nồng nặc mùi rượu. Ở trên bàn là 3 chai XO đã hết sạch. Chirst thở dài rồi lắc đầu, định dìu anh ra đưa về nhưng điện thoại Chirst run lên.
"Alo"
"..."
"Được rồi"
Chirst ngắt máy và lấy điện thoại của anh dò xem xem có ai có thể đưa anh về không.
-Đây rồi!
Chirst gọi cho một người nào đó.
"Tôi nghe nè, tự nhiên gọi tôi có gì không?"
"Ngọc Minh em đến bar đi Danny say quá rồi mà bây giờ anh không thể đưa về được."
"Dạ anh chờ em xíu nha"
"Ừ"
Chirst ngắt máy rồi đỡ anh ra ngoài trước. Hai người họ chờ ở phía trước, bên kia đường, Ngọc Minh từ taxi chạy ra. Cô chạy đến.
-Em chào anh.
-Em đưa Danny về đi anh phải vào trong làm việc rồi.
-Dạ em cảm ơn anh nhiều lắm.
-Không có gì đâu mà.
-Vậy thôi em về nha.
Cô đỡ lấy cả thân hình to lớn của anh. Phải công nhận anh nặng thật đấy. Cô đã đi không nổi rồi mà anh lại ngã sang bên này, lượn sang bên kia. Chẳng giống Quốc Minh oai phong của bình thường nữa.
-Gần tới rồi, anh ráng xíu nữa nha.
-Tránh ra đi...cô là gì chứ? Cô có biết tôi muốn quên cô như thế nào không?...Tôi đã cố hết sức rồi...TÔI CỐ HẾT SỨC RỒI...
Ngọc Minh đau xé lòng, cô dìu anh lên xe rồi nói địa chỉ cho tài xế.
Quốc Minh tựa đầu vào vai cô, tay anh ghì chặt vai của cô.
-Tôi yêu em...nhưng tôi không thể bỏ Khả Linh được, em biết không? Em biết không hả?...
-Em biết...em đã cố buông tay rồi mà. Tại sao anh cứ muốn níu em lại làm gì chứ?
-Tôi không hề muốn xa em....tôi không hề muốn xa em...không hề...không bao giờ đâu...
Taxi dừng trước biệt thự của Quốc Minh. Ngọc Minh trả tiền cho tài xế rồi dìu anh vào.
Anh tựa hết cả thân mình vào cô. Nhìn Ngọc Minh lúc này cứ như đang mang trên người cả ngọn núi cao vậy.
-Anh ráng xíu nữa nha, một chút nữa thôi.
Cô đưa anh lên phòng, Ngọc Minh để anh xuống giường. Cô vừa định đi pha nước chanh cho anh nhưng chưa gì anh đã đưa tay kéo cô xuống. Ngọc Minh loạng choạng té nhào lên người anh.
Anh nhanh như cắt lật cô xuống giường.
-Anh Minh, anh...
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nó trong veo đến mức anh muốn chìm đắm vào đó.
Môi Ngọc Minh mấp máy muốn nói gì đó nhưng tay anh đưa lên ra hiệu cho cô im lặng. Cô cau mày, như thế này làm cô không quen tí nào.
Quốc Minh cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Ngọc Minh rùn mình, cảm giác của lúc trước lại ùa về với cả hai.
Tay anh bắt đầu làm trò ma thuật trong cơn say. Ngọc Minh cứng đờ người, cô cảm thấy không đúng, mọi chuyện đã tiến xa hơn rồi. Cô vùng vẫy hết sức để thoát khỏi vòng tay ma quái đó.
-Anh buông tôi ra!
Anh kìm giữ cô lại rồi tiếp tục chuyện đang dang dở. Cô hết sức giãy giụa, tay cô cố đẩy anh ra. Quốc Minh cau mày, anh nhẹ tay không muốn, muốn anh mạnh tay chứ gì?
Anh càng hôn cô thô bạo hơn, tay anh lướt đến đâu đều làm cho cô run cả người.
Ngọc Minh giãy nảy, cô nhất định không để chuyện này xảy ra.
...
Nhân, Nghi, Huy, Ngọc Anh, Ngọc Ký và Khả Liên lại đến thăm Ngọc Minh. Sáu người họ vừa vào đến cửa thì phía sau có chiếc Audi chạy vào. Người con gái trong đó bước ra. Nghi vừa nhìn thấy liền nhếch môi khinh bỉ.
Khả Linh đi đến vừa ngang họ ả liền khinh khỉnh nhìn rồi chẹp miệng nói.
-Phải nói trời xui đất khiến hay sao vậy trời, đi tới đây là đụng mặt à.
-Nói nghe nè, Quốc Minh nói đúng á, cô im năm phút không ai bảo cô câm đâu.- Nghi nhún vai nói.
-Chị...
-Tốn hơi cãi cọ làm gì lên thăm Ngọc Minh đi!- Nhân ngăn lại.
-Tôi mới là người đi trước này.
Khả Linh tức tối bước lên bậc thang. Nhóm Nhân nhìn nhau, ai cũng lắc đầu rồi đi lên.
Khả Linh đến cửa, ả thấy cửa hé mở thì không khỏi thắc mắc. Bên trong còn nghe thấy tiếng khóc nấc phát ra. Ả đứng suy nghĩ đến khi nhóm Nhân lên tới.
-Mắc mớ gì không vào mà còn dây dưa ở đây nữa- Ngọc Anh gắt lên.
-Mặc xác tôi.
Ngọc Anh nhún vai rồi mở toan cửa.
-Aaaa...hai người...
Ngọc Minh giật mình, cô đẩy mạnh Quốc Minh ra rồi chạy đến nấp sau Ngọc Ký. Đôi môi cô run rẩy, thân mình cô sợ hãi, lạnh ngắt.
-Ngọc Minh- Khả Liên ngồi xuống ôm cô vào lòng.
-Mình không có...mình không có...-.Cô ghì chặt vai Khả Liên, giọng đầy hoảng sợ.
-Mình biết cậu không phải người như thế mà- Khả Liên vuốt lên mái tóc mềm mượt của cô.
-Đào Ngọc Minh cô to gan lắm, cô dám lợi dụng khi anh Minh say như thế này rồi dụ anh ấy sao?- Khả Linh tức giận nhào đến cô như con hổ đói.
Ngọc Minh nép sát vào Khả Liên, cô cứ lắc đầu ngày ngạy.
-Chị im đi!- Khả Liên quát ả.
*Chát*
-Tao không ngờ tao lại có một đứa em hư đốn như mày.
Ngọc Ký tát thẳng vào mặt cô.
-Anh ba em không có, em không có làm gì hết.- Cô khóc nấc lên ôm lấy chân anh.
-Tránh xa tao ra- Anh vô tình đẩy cô ra khỏi người mình.
-Sao anh vô tình quá vậy? Ngọc Minh là em gái của anh, em gái của anh đó. Anh không bênh vực thì thôi đằng này anh còn đánh cậu ấy nữa, anh có còn nhân tính không?- Khả Liên tức giận mắng anh.
Khả Linh đứng xem kịch nãy giờ đành lên tiếng để góp vui.
-Cô chối gì nữa Quốc Minh đang say khướt rồi còn biết gì đâu, nhìn đi...anh ấy đang ngủ đó.- Khả Linh chỉ Quốc Minh đang nằm ngủ ngon lành ở trên giường.
-Mình không ngờ cậu lại như vậy- Ngọc Anh khinh bỉ nói.
-Đúng vậy, thật không ngờ mà- Nghi nhếch môi.
Nhân và Huy đứng im nhìn, hai người họ không muốn xen vào chuyện rắc rối này.
-Anh ba em không có, không có như vậy đâu...hức...hức...
-Anh nhìn đi! Anh chẳng thấy đau lòng một chút nào sao? Tôi đã có một người chị vô tâm như anh bây giờ, chị ta biến tôi thành một bản sao y chang chị ta. Nhưng khi tôi biết Ngọc Minh và anh tôi mới biết được tình cảm gia đình như thế nào. Ngọc Ký tôi biết là một người luôn quan tâm chăm sóc cho Ngọc Minh một cách tỉ mỉ, tôi nhận ra như thế nên mới bỏ chị ta để trở thành một con người mới trong tôi. Nhưng bây giờ tôi đã biết rồi, anh và chị ta cùng một giuộc thôi.
-Nó không phải em gái tôi còn cô bây giờ mới biết con người của tôi à? Xin lỗi muộn rồi.
*Chát*
Khả Liên đưa tay gián một cái tát vào mặt Ngọc Ký.
-Đồ vô tâm!
-Cô...- Ngọc Ký vươn tay lên định đánh Khả Liên nhưng anh kịp thời ngừng lại.
-Anh đánh đi! Anh đánh tôi đi- Khả Liên vươn mặt lên.
Anh bỏ tay xuống rồi quay đi.
-Được, ở đây có rất nhiều người, tôi xin nói những lời này...tôi và anh...chấm dứt hết đi!
-Cô muốn chia tay?- Anh cau mày.
-Đúng!
-Vậy thì chia tay- Anh dứt khoát trả lời.
-Được...Về thôi Ngọc Minh! Ở đây không ai cần cậu thì thôi một mình mình cần cậu là được rồi...
~¶¶¶~
Đã có chuyện gì xảy ra đây?
+Ngọc Anh và Nghi là chị em thân thiết của Ngọc Minh nhưng sao lại quay lưng với cô?
+Ngọc Ký người anh trai hết mực yêu thương cô tại sao lại đánh cô và chấp nhận chia tay với Khả Liên?
Hãy cùng đón đọc những chap tiếp theo nha mọi người (*_*)
Quốc Minh từ ngoài đi vào, anh chỉ nhìn lướt qua cô rồi đi thẳng lên phòng.
-Không cần nấu gì đâu.
Ngọc Minh nhìn theo anh, đúng là lạ lùng mà.
Không lâu sau anh trở xuống, trên người anh bây giờ lại là một bộ đồ khác. Bộ anh định đi đâu nữa sao?
Cô đưa mắt nhìn anh rồi cau mày nói.
-Anh định đi đâu nữa sao? Anh đã đi từ sáng sớm rồi bây giờ lại đi nữa à?
-Tôi đi đâu và làm gì cũng không đến lược em quản.
Anh nói rồi đi thẳng một mạch ra ngoài. Ngọc Minh thở dài rồi đi vòng vòng xem còn gì để làm nữa không.
Quốc Minh lên chiếc BMW rồi phóng xe nhanh trên đường lộ. Anh gọi cho Chirst rồi cho xe nhanh đến bar.
Xe anh dừng lại, anh bước ra rồi vào trong. Chirst chờ anh tự trước, vừa thấy anh vào Chirst nhanh chóng báo cáo tình hình của Black Wolf. Anh lạnh nhạt nói rồi đi thẳng vào phòng V.I.P 1.
-Cấm không cho ai vào.
Chirst gật đầu rồi quay lại với công việc của mình. Chirst để ý, cứ lâu lâu thì nhân viên của bar lại đem rượu vào và nhanh chóng ra ngoài. Chirst đi đến hỏi người nhân viên.
-Cậu đem vào đó bao nhiêu chai rượu rồi?
-Dạ 3 chai rồi ạ.
-Loại rượu gì?
-Dạ đều là XO.
Nghe thế Chirst nhanh chóng vào phòng V.I.P 1.
Vừa vào Chirst đã thấy Quốc Minh nằm ườn ra sofa. Cả thân người đều nồng nặc mùi rượu. Ở trên bàn là 3 chai XO đã hết sạch. Chirst thở dài rồi lắc đầu, định dìu anh ra đưa về nhưng điện thoại Chirst run lên.
"Alo"
"..."
"Được rồi"
Chirst ngắt máy và lấy điện thoại của anh dò xem xem có ai có thể đưa anh về không.
-Đây rồi!
Chirst gọi cho một người nào đó.
"Tôi nghe nè, tự nhiên gọi tôi có gì không?"
"Ngọc Minh em đến bar đi Danny say quá rồi mà bây giờ anh không thể đưa về được."
"Dạ anh chờ em xíu nha"
"Ừ"
Chirst ngắt máy rồi đỡ anh ra ngoài trước. Hai người họ chờ ở phía trước, bên kia đường, Ngọc Minh từ taxi chạy ra. Cô chạy đến.
-Em chào anh.
-Em đưa Danny về đi anh phải vào trong làm việc rồi.
-Dạ em cảm ơn anh nhiều lắm.
-Không có gì đâu mà.
-Vậy thôi em về nha.
Cô đỡ lấy cả thân hình to lớn của anh. Phải công nhận anh nặng thật đấy. Cô đã đi không nổi rồi mà anh lại ngã sang bên này, lượn sang bên kia. Chẳng giống Quốc Minh oai phong của bình thường nữa.
-Gần tới rồi, anh ráng xíu nữa nha.
-Tránh ra đi...cô là gì chứ? Cô có biết tôi muốn quên cô như thế nào không?...Tôi đã cố hết sức rồi...TÔI CỐ HẾT SỨC RỒI...
Ngọc Minh đau xé lòng, cô dìu anh lên xe rồi nói địa chỉ cho tài xế.
Quốc Minh tựa đầu vào vai cô, tay anh ghì chặt vai của cô.
-Tôi yêu em...nhưng tôi không thể bỏ Khả Linh được, em biết không? Em biết không hả?...
-Em biết...em đã cố buông tay rồi mà. Tại sao anh cứ muốn níu em lại làm gì chứ?
-Tôi không hề muốn xa em....tôi không hề muốn xa em...không hề...không bao giờ đâu...
Taxi dừng trước biệt thự của Quốc Minh. Ngọc Minh trả tiền cho tài xế rồi dìu anh vào.
Anh tựa hết cả thân mình vào cô. Nhìn Ngọc Minh lúc này cứ như đang mang trên người cả ngọn núi cao vậy.
-Anh ráng xíu nữa nha, một chút nữa thôi.
Cô đưa anh lên phòng, Ngọc Minh để anh xuống giường. Cô vừa định đi pha nước chanh cho anh nhưng chưa gì anh đã đưa tay kéo cô xuống. Ngọc Minh loạng choạng té nhào lên người anh.
Anh nhanh như cắt lật cô xuống giường.
-Anh Minh, anh...
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nó trong veo đến mức anh muốn chìm đắm vào đó.
Môi Ngọc Minh mấp máy muốn nói gì đó nhưng tay anh đưa lên ra hiệu cho cô im lặng. Cô cau mày, như thế này làm cô không quen tí nào.
Quốc Minh cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Ngọc Minh rùn mình, cảm giác của lúc trước lại ùa về với cả hai.
Tay anh bắt đầu làm trò ma thuật trong cơn say. Ngọc Minh cứng đờ người, cô cảm thấy không đúng, mọi chuyện đã tiến xa hơn rồi. Cô vùng vẫy hết sức để thoát khỏi vòng tay ma quái đó.
-Anh buông tôi ra!
Anh kìm giữ cô lại rồi tiếp tục chuyện đang dang dở. Cô hết sức giãy giụa, tay cô cố đẩy anh ra. Quốc Minh cau mày, anh nhẹ tay không muốn, muốn anh mạnh tay chứ gì?
Anh càng hôn cô thô bạo hơn, tay anh lướt đến đâu đều làm cho cô run cả người.
Ngọc Minh giãy nảy, cô nhất định không để chuyện này xảy ra.
...
Nhân, Nghi, Huy, Ngọc Anh, Ngọc Ký và Khả Liên lại đến thăm Ngọc Minh. Sáu người họ vừa vào đến cửa thì phía sau có chiếc Audi chạy vào. Người con gái trong đó bước ra. Nghi vừa nhìn thấy liền nhếch môi khinh bỉ.
Khả Linh đi đến vừa ngang họ ả liền khinh khỉnh nhìn rồi chẹp miệng nói.
-Phải nói trời xui đất khiến hay sao vậy trời, đi tới đây là đụng mặt à.
-Nói nghe nè, Quốc Minh nói đúng á, cô im năm phút không ai bảo cô câm đâu.- Nghi nhún vai nói.
-Chị...
-Tốn hơi cãi cọ làm gì lên thăm Ngọc Minh đi!- Nhân ngăn lại.
-Tôi mới là người đi trước này.
Khả Linh tức tối bước lên bậc thang. Nhóm Nhân nhìn nhau, ai cũng lắc đầu rồi đi lên.
Khả Linh đến cửa, ả thấy cửa hé mở thì không khỏi thắc mắc. Bên trong còn nghe thấy tiếng khóc nấc phát ra. Ả đứng suy nghĩ đến khi nhóm Nhân lên tới.
-Mắc mớ gì không vào mà còn dây dưa ở đây nữa- Ngọc Anh gắt lên.
-Mặc xác tôi.
Ngọc Anh nhún vai rồi mở toan cửa.
-Aaaa...hai người...
Ngọc Minh giật mình, cô đẩy mạnh Quốc Minh ra rồi chạy đến nấp sau Ngọc Ký. Đôi môi cô run rẩy, thân mình cô sợ hãi, lạnh ngắt.
-Ngọc Minh- Khả Liên ngồi xuống ôm cô vào lòng.
-Mình không có...mình không có...-.Cô ghì chặt vai Khả Liên, giọng đầy hoảng sợ.
-Mình biết cậu không phải người như thế mà- Khả Liên vuốt lên mái tóc mềm mượt của cô.
-Đào Ngọc Minh cô to gan lắm, cô dám lợi dụng khi anh Minh say như thế này rồi dụ anh ấy sao?- Khả Linh tức giận nhào đến cô như con hổ đói.
Ngọc Minh nép sát vào Khả Liên, cô cứ lắc đầu ngày ngạy.
-Chị im đi!- Khả Liên quát ả.
*Chát*
-Tao không ngờ tao lại có một đứa em hư đốn như mày.
Ngọc Ký tát thẳng vào mặt cô.
-Anh ba em không có, em không có làm gì hết.- Cô khóc nấc lên ôm lấy chân anh.
-Tránh xa tao ra- Anh vô tình đẩy cô ra khỏi người mình.
-Sao anh vô tình quá vậy? Ngọc Minh là em gái của anh, em gái của anh đó. Anh không bênh vực thì thôi đằng này anh còn đánh cậu ấy nữa, anh có còn nhân tính không?- Khả Liên tức giận mắng anh.
Khả Linh đứng xem kịch nãy giờ đành lên tiếng để góp vui.
-Cô chối gì nữa Quốc Minh đang say khướt rồi còn biết gì đâu, nhìn đi...anh ấy đang ngủ đó.- Khả Linh chỉ Quốc Minh đang nằm ngủ ngon lành ở trên giường.
-Mình không ngờ cậu lại như vậy- Ngọc Anh khinh bỉ nói.
-Đúng vậy, thật không ngờ mà- Nghi nhếch môi.
Nhân và Huy đứng im nhìn, hai người họ không muốn xen vào chuyện rắc rối này.
-Anh ba em không có, không có như vậy đâu...hức...hức...
-Anh nhìn đi! Anh chẳng thấy đau lòng một chút nào sao? Tôi đã có một người chị vô tâm như anh bây giờ, chị ta biến tôi thành một bản sao y chang chị ta. Nhưng khi tôi biết Ngọc Minh và anh tôi mới biết được tình cảm gia đình như thế nào. Ngọc Ký tôi biết là một người luôn quan tâm chăm sóc cho Ngọc Minh một cách tỉ mỉ, tôi nhận ra như thế nên mới bỏ chị ta để trở thành một con người mới trong tôi. Nhưng bây giờ tôi đã biết rồi, anh và chị ta cùng một giuộc thôi.
-Nó không phải em gái tôi còn cô bây giờ mới biết con người của tôi à? Xin lỗi muộn rồi.
*Chát*
Khả Liên đưa tay gián một cái tát vào mặt Ngọc Ký.
-Đồ vô tâm!
-Cô...- Ngọc Ký vươn tay lên định đánh Khả Liên nhưng anh kịp thời ngừng lại.
-Anh đánh đi! Anh đánh tôi đi- Khả Liên vươn mặt lên.
Anh bỏ tay xuống rồi quay đi.
-Được, ở đây có rất nhiều người, tôi xin nói những lời này...tôi và anh...chấm dứt hết đi!
-Cô muốn chia tay?- Anh cau mày.
-Đúng!
-Vậy thì chia tay- Anh dứt khoát trả lời.
-Được...Về thôi Ngọc Minh! Ở đây không ai cần cậu thì thôi một mình mình cần cậu là được rồi...
~¶¶¶~
Đã có chuyện gì xảy ra đây?
+Ngọc Anh và Nghi là chị em thân thiết của Ngọc Minh nhưng sao lại quay lưng với cô?
+Ngọc Ký người anh trai hết mực yêu thương cô tại sao lại đánh cô và chấp nhận chia tay với Khả Liên?
Hãy cùng đón đọc những chap tiếp theo nha mọi người (*_*)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook