Ngọc Hợp Thành Đôi
12: Bắt Nạt


Khi Đặng Như Uẩn đến nơi, một nhóm học trò nhỏ tụ tập trước cửa nhà riêng của tiên sinh dạy tư thục, trong tay bọn trẻ cầm những viên đá, nhánh cây, trái dại, chúng không ngừng ném qua cánh cửa hé mở, trong đó có một tên béo còn nói.


"Dám lừa bọn tao? Một con nhãi mà cũng dám đến học, đánh ngươi, cứ đánh ngươi đó!"

Nói xong, bọn trẻ lại ném đồ vật vào góc sân trong viện.


Đặng Như Uẩn tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng đứa trẻ khiến chúng giật mình lùi lại hai bước, rồi nàng lạnh lùng thốt ra hai chữ.


"Biến ngay!"

Tú nương hiếm khi thấy cô nương biểu lộ sự lạnh lẽo nghiêm khắc đến vậy, đám trẻ vừa rồi còn ngang ngược lắm lời giờ lại hoảng sợ đến nỗi thoáng cái đã tản đi không còn bóng dáng.


Đặng Như Uẩn lúc này mới đẩy cửa vào, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấy tiểu cô nương đứng co ro trong góc tường, lòng nàng chợt lạnh buốt.


Thân hình nàng nhỏ bé hơn hẳn so với bọn nam đồng, thậm chí còn bé hơn cả những tiểu cô nương cùng trang lứa, giờ này cô bé đang ngồi co rúm trong góc tường, y phục dính đầy bùn đất, tóc tai rối bù, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện vài vết cào đỏ.


Điều đau lòng nhất chính là tai phải của cô bé đã bị rách, máu vẫn không ngừng chảy ra.


"Linh Lang?!?!"

Đặng Như Uẩn vừa cất tiếng gọi, cô bé vừa nãy còn gắng gượng đứng vững trong góc tường, nhưng khi vừa nhìn thấy nàng, đôi môi đang bị thương của bé lập tức mếu máo, đôi mắt to tròn đẫm nước rồi những giọt nước mắt tuôn rơi không ngừng.



"Cô cô! Cô cô!"

Đặng Như Uẩn nhanh chóng bước tới cúi người ôm lấy cô bé vào lòng, tiểu cô nương khóc nức nở, thân hình run rẩy, đầu cúi rúc sâu vào lòng Đặng Như Uẩn không ngừng khóc thút thít trong sự tủi thân vô hạn.


Dường như nghe thấy động tĩnh, tiên sinh và phu nhân của tư thục từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Đặng Như Uẩn liền kể hết mọi chuyện.


Họ nói rằng trước đây vẫn luôn tốt đẹp, tuy rằng đám nam đồng không thường cùng Linh Lang nói chuyện nhưng cũng chưa từng bắt nạt cô bé.

Hôm nay chẳng biết nghe được từ đâu, bọn chúng liền đồn rằng nàng là tiểu cô nương trà trộn vào giữa đám họ rồi muốn đến giật tóc co bé.


Một cái giật tóc ấy liền dẫn đến chuyện lớn, Linh Lang khởi đầu chỉ tránh né, bọn chúng lại muốn giật áo của cô bé.

Tiểu cô nương nóng nảy bèn đánh nhau cùng bọn họ, đến khi tiên sinh phát hiện ra thì Linh Lang đã thành bộ dáng này rồi.


Đặng Như Uẩn nghe xong lòng đau như cắt, nói chẳng ra lời.


Mấy nam hài ấy tuổi đều sáu, bảy, tám, đứa nào đứa nấy đều cầm đá, nắm tay siết chặt, từng đứa từng đứa vây quanh Linh Lang, khi ấy trong lòng tiểu cô nương hẳn là đã sợ hãi và bất lực đến mức nào.


Phu nhân của tiên sinh liên tục nói lời xin lỗi, tiên sinh cũng bảo đã dạy bảo bọn hài tử kia rồi, chỉ là những đứa trẻ ở độ tuổi này mà đã được đi học thì trong nhà đa phần đều có chút tài lực và quan hệ, tiên sinh chỉ có thể răn dạy nhưng cũng không tiện dùng roi mà đánh phạt.


Nhưng Đặng Như Uẩn sẽ không để Linh Lang đến học tư thục như vậy nữa.


Nàng liền bảo Tú nương thu dọn hết bút mực và sách vở của Linh Lang, tiên sinh thở dài trả lại số tiền học phí mà Đặng Như Uẩn đã đóng dư.


Cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang khe khẽ nức nở trong lòng mình, Đặng Như Uẩn thấy tai của cô bé đã được phu nhân tiên sinh băng bó lại liền tự tay buộc lại búi tóc bị rối tung của cô bé, rồi dùng áo choàng quấn chặt lấy cô bé.


“Không sao rồi, Linh Lang, sẽ không có ai đánh con nữa, cô cô sẽ đưa con đi.



Nàng bế cô bé lên từng bước từng bước rời khỏi tư thục này.


Chỉ là khi ra đến cổng tư thục liền gặp một phụ nhân mặc y phục bằng gấm đang nói chuyện với tên béo vừa rồi la lối.


Mặt tên béo có vết xước: "Nương, trong thư đường có một con nha đầu chết tiệt dám làm trầy mặt con!”


Nói xong, phụ nhân phì một tiếng khinh bỉ: "Ngay cả một con nha đầu cũng không trị được, lớn bằng này tuổi thật uổng phí!”

Nói xong ánh mắt bà ta liếc qua thấy Đặng Như Uẩn đang bế tiểu cô nương, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.


“Nhà tiểu môn tiểu hộ mà cũng muốn bắt chước nhà cao môn quý nữ, cho tiểu nha đầu đi thư đường học chữ, thật không tự lượng sức mình, đúng là nực cười.



Lời vừa dứt, Đặng Như Uẩn liền cảm nhận được thân thể nhỏ bé của Linh Lang khẽ run lên trong lòng nàng.


Nàng liền dừng bước cúi đầu nhìn Linh Lang, rồi bỗng nhiên nở một nụ cười.


“Cô cô kể cho con nghe một chuyện cười nhé?”

Ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đỏ ửng của Linh Lang, thanh âm không lớn không nhỏ mà vọng ngược về phía sau.


“Linh Lang bốn tuổi đã có thể học cùng những đứa trẻ năm, sáu tuổi, thực sự là vô cùng thông minh, nhưng có người tám tuổi rồi vẫn cùng học một lớp mà chẳng học nổi chữ nào, con đoán xem là tại sao?”

Nàng khẽ “chậc” một tiếng: "Thì ra là do đó là một kẻ ngốc đầu gỗ cán mai, đầu gỗ cán mai đầu thai làm người nhưng trong não vẫn chỉ có mỗi gỗ mục mà thôi.



Lời vừa dứt, Tú nương bật cười thành tiếng, ngay cả tiểu Linh Lang cũng quên cả đau mà che miệng cười khúc khích.


Tiểu tử béo bắt nạt Linh Lang ngẩn ra, mà phụ nhân mặc áo gấm thì trợn to mắt, giận đến nỗi chỉ thốt ra được một chữ:

“Ngươi!”

Đặng Như Uẩn chẳng buồn nhiều lời với bà ta, chỉ hừ nhẹ một tiếng bế Linh Lang quay người bước đi.



Gió thổi lớn cuốn những hạt cát bụi trong ngõ mà quét qua góc tường, phát ra tiếng sột soạt.


Nhưng có một điều phụ nhân kia nói cũng đúng.


Nữ nhi nhà cao môn quý nữ thực sự không phải đến thư đường để học chữ, hoặc là theo học tại chính tông tộc học, hoặc là mời riêng tiên sinh đến tại gia.


Ngay đến cả Đặng Như Uẩn khi xưa, phụ mẫu cũng mời riêng một vị tú tài tiên sinh đến nhà dạy dỗ.


Chỉ tiếc là nàng không có bản lĩnh, chẳng thể đưa tiểu cô nương của huynh trưởng và tẩu tẩu để lại đến một nơi tốt hơn mà học hành, chỉ có thể đưa đến thư đường này nên mới thành ra cớ sự hôm nay.


Trong lòng Đặng Như Uẩn như có đao cắt, càng thêm ôm chặt Linh Lang vào trong ngực.


Chỉ là tiểu Linh Lang lại ngược lại có phần bất an, cô bé ló đầu ra khỏi áo choàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mà nhìn về phía cô cô của mình, trong lòng không khỏi bồn chồn, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy ống tay áo của Đặng Như Uẩn.


“Cô cô, thật xin lỗi, đều là lỗi của Linh Lang, con không nên đánh nhau với bọn họ, vậy mà bây giờ không thể đi học nữa rồi! ”

Lời nói ấy khiến lòng Đặng Như Uẩn đau đến vỡ nát.


Nàng lập tức cất lời phủ nhận: “Sao có thể là lỗi của con chứ? Rõ ràng là lỗi của đám đồng học trong tư thục!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương