Ngọc Hồ Băng
-
Chương 3
Edit: Băng Tiêu
Beta:Dạ Tư Vũ
“Sư phụ, đệ tử cho rằng Tĩnh Khang bảo đồ nhất định là đang nằm trong tay Dương Luyến.” Tiêu Hoài quay sang quả quyết nói.
Trên mặt Thi Phục Đức bỗng xuất hiện một nụ cười cao thâm khó lường: “Sao ngươi có thể khẳng định như vậy? Tên Lê Thiển kia có nói gì đâu.”
“Hắn khăng khăng không chịu khai chỗ ẩn nấp của Dương Luyến, chắc không chỉ là do bọn họ đã thề non hẹn biển gì đâu? Người không vì mình trời tru đất diệt, đại khái hắn ảo tưởng rằng – khi Dương Luyến tìm được bảo tàng, sẽ dựa vào tiền tài hoặc võ công bí tịch trong bảo tàng mà quay về cứu hắn thoát khỏi khổ ải.” Tiêu Hoài khinh miệt nói, “Cái tên đê tiện như hắn, không biết đã bị bao nhiêu người thượng qua, lại còn giả bộ là trung trinh tiết liệt nữa chứ!”
Thi Phục Đức lắc đầu hoài nghi đáp lại: “Lê Thiển sống không quá hai mươi, mà hiện tại hắn đã hơn mười chín. Chỉ vì một năm vinh hoa phú quý thì làm sao hắn nhẫn nhịn chịu đựng bao hành hạ như vậy? Lại nói một năm trước, đệ đệ của hắn mất tích, không qua bao lâu mẫu thân hắn cũng tự vẫn qua đời, ta đã mất đi lợi thế duy nhất uy hiếp được hắn, hắn hoàn toàn có thể tự sát để giải thoát cơ mà.”
“Chẳng lẽ trong bảo tàng có phương pháp hoặc linh đan gì có thể chữa trị căn bệnh vô nan ấy cho hắn sao?”
“Rất có khả năng này.” Thi Phục Đức huơ tay nói tiếp, “Nam Độ chiến loạn, rất nhiều quốc bảo thất lạc, các vị cao nhân võ lâm của Tống Quốc đã tìm kiếm vật báu rồi ngầm mang quốc bảo trở về cố hương, sau đó hắn đã chôn một quyển Kinh Thế bảo điển – mang tâm huyết cả đời của hắn và quốc bảo giá trị liên thành dấu ở một nơi bí mật., để cho đời sau phải nhớ kỹ mối nhục của Tĩnh Khang, bảo đồ đó liền được gọi là Tĩnh Khang bảo tàng. Nghe nói phía ngoài Kinh Thế chẳng những ghi lại tuyệt học cao thâm còn có cả các phương pháp có thể chữa trị các chứng nan y trong khắp thiên hạ.”
“Người Tống lúc nào cũng mềm yếu và hèn nhát, nói gì đến sỉ nhục của Tĩnh Khang, chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người.” Tiêu Hoài tự nhận người Kim quốc của hắn so với người Tống còn cường hãn ưu tú vượt trội hơn nhiều, chỉ có điều thiên hạ giờ đây cũng chẳng phải của đại Kim quốc lẫn đại Tống quốc mà đã rơi vào tay của người Mông Cổ. Cho nên cái cách kiêu ngạo của Tiêu Hoài cũng có khác gì so với người Tống quốc hiện tại đâu. “Nếu như ta có được bảo tàng, chắc chắn sẽ liên lạc với gia tộc cũ, đánh đuổi bọn Mông Cổ về thảo nguyên của chúng, xây dựng lại uy danh đại Kim quốc của ta. Còn người Tống nếu may mắn có được bảo tàng, có lẽ chỉ cũng biết ăn chơi đàng điếm, rượu chè be bét mà thôi.”
Thi Phục Đức không nói tiếp mà vòng vo thay đổi chủ đề: “Có lẽ tàng bảo đồ không nằm trong tay Dương Luyến thật.”
Tiêu Hoài cau mày, suy nghĩ một chút rồi đáp lại: “Lần cuối cùng Dương Luyến xuất hiện, bên cạnh hắn còn có một cô nương trẻ tuổi.”
“Sau khi Tĩnh Khang bảo đồ tái xuất giang hồ, Dương Luyến mang theo một cô nương len lén quay về đây, còn Lê Thiển thì một mình vội vã rời đi.” Thi Phục Đức thở dài, “Đáng tiếc khi đó ngươi và ta đều không nghĩ tàng bảo đồ rơi vào tay Dương Luyến. Cái tên ranh con bất hiếu, ta giáo dục hắn đã vài chục năm, vậy mà việc lớn như vậy hắn dám dối gạt ta!”
“Sư phụ, đệ tử đã sớm nói Dương Luyến bị Lê Thiển làm cho thần hồn điên đảo, là kẻ sinh hai lòng, đối với mệnh lệnh của ngài chỉ bằng mặt chứ không hề bằng lòng.” Tiêu Hoài tiếp tục châm dầu, “Đệ tử đã khổ công giáo huấn hắn mấy lần mà hắn vẫn trơ ra không biết hối cãi. Lần trước hắn bỏ đi rồi trở về, đáng lẽ ngài nên nhẫn tâm một chút quyết một lần thanh lý môn hộ mới đúng.”
Thi Phục Đức mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng kỳ thực đang nghĩ: Tiêu Hoài, ngươi thì nghe lời đến mức nào mà khua môi như thế. Nhưng ngoài miệng lại giả dối nói: “Giờ ngồi hối hận cũng vô ích. May mà thầy còn có một hảo đồ đệ hiểu chuyện tri kỷ như ngươi.”
“Sư phụ quá khen, đây là điều đệ tử nên làm.” Tiêu Hoài vui vẻ nói tiếp, “Ý của ngài là tàng bảo đồ có khả năng đang nằm trong tay cô nương đó ư?”
“Cũng có khả năng là Lê Thiển vẫn còn giữ.” Thi Phục Đức tỉnh táo phân tích, “Nếu ở trong tay Dương Luyến hoặc cô nương đó, theo lý bọn họ sẽ đi tìm bảo tàng ngay. Tĩnh Khang bảo tàng ở quan nội vốn không sai, mặc kệ bọn họ giấu giếm thế nào thì chỉ cần bước chân vào Trung Nguyên tuyệt không thể thoát khỏi hai tròng mắt của người trong giang hồ. Nhưng đến nay cũng không nghe thấy chút tung tích gì từ họ, hẳn là vẫn chưa bỏ đi mà đang ẩn thân ở một nơi ít người nào đó.”
“Vậy cũng không thể chứng minh rằng bảo đồ không ở trong tay bọn họ. Bọn họ có lẽ tính lẩn tránh thiên hạ trước rồi mới lên đường tìm bảo đồ sau.”
Thi Phục Đức giải thích: “Tĩnh Khang bảo tàng ai mà không thèm thuồng? Có ai sẽ dễ dàng mà từ bỏ nó? Ngày càng nhiều người trong giang hồ đồn rằng tàng bảo đồ đã rơi vào tay Dương Luyến, thậm chí kinh động cả tới triều đình, người trong khắp thiên hạ đang dùng mọi cách tìm bằng được tung tích của bọn hắn. Nếu như ta là hắn, khẳng định sẽ không ngồi đó chờ chết, đợi người khác tới bắt thì thà liều mạng đi tìm bảo tàng còn hơn.”
“Nếu như ta tìm được tàng bảo đồ tuyệt đối cũng không đem nó cho người khác.” Tiêu Hoài nói, “Cho dù Dương Luyến thích Lê Thiển đến mức nào hắn cũng không đem bảo tàng tặng cho cái loại người hạ tiện không võ công cũng chẳng biết chữ như Lê Thiển.”
“Đây chính là điểm cao minh nhất của Dương Luyến.” Thi Phục Đức nói, “Lê Thiển không võ công không biết chữ căn bản không có khả năng tự đi tìm bảo tàng, hơn nữa hắn yêu Dương Luyến như thế, chắn chắn sẽ liều mạng bảo vệ tàng bảo đồ. Dương Luyến một mình chạy trốn rồi dần dần thả tin tức khắp nời rằng – tàng bảo đồ đang ở trong tay chúng ta để đánh lạc hướng mọi người. Lê Thiển một ngày không khai, chúng ta một ngày không chiếm được tàng bảo đồ. Đối phó với miệng lưỡi thế gian càng không dễ dàng gì vượt qua nổi, chắc chắn sẽ lại bị người tính kế hãm hại. Hắn biết thừa thầy trò chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ giao Lê Thiển ra, mà nếu làm thế khác gì là từ bỏ bảo tàng. Ngược lại, chúng ta chỉ cần cố giữ tính mạng cho Lê Thiển, thậm chí còn giấu diếm việc Lê Thiển biết nơi cất giữ tàng bảo đồ với người giang hồ, như vậy tỷ lệ Lê Thiển sống sót càng cao hơn nữa, cho dù cuối cùng hai người chúng ta không trốn được người trong thiên hạ đuổi giết mà khai ra Lê Thiển, phỏng chừng Lê Thiển cũng sẽ lưu lại ám hiệu gì đó cho Dương Luyến biết tin. Kết quả, Dương Luyến nghiễm nhiên ngồi ở giữa làm ngư ông đắc lợi.”
“Dương Luyến giảo hoạt như thế sao, vậy sao hắn không làm một bảo đồ giả rồi để lại cho Lê Thiển? Vạn nhất Lê Thiển không chịu được hành hạ mà khai ra, Dương Luyến chẳng phải phí công vô ích?” Tiêu Hoài phản ứng nhanh lẹ lập tức đưa ra nghi vấn.
Thi Phục Đức nhếch môi cười nhạt: “Dương Luyến ngay trong một khoảng thời ngắn không có khả năng lấy được bảo tàng, bên người hắn lại có một cô nương không rõ lai lịch. Tàng bảo đồ giao cho Lê Thiển mà hắn tin cậy là an toàn nhất. Hơn nữa hắn không dùng bảo tàng để Lê Thiển hy vọng thì làm sao Lê Thiển bán mạng cho hắn được.”
“Ra là ta đã quá xem thường Dương Luyến.” Tiêu Hoài ảo não nói, “Sư huynh đệ nhiều năm như vậy, tính cách hắn ôn hoà nhu thuận, thậm chí còn có chút nhu nhược, chuyện gì cũng không tranh giành với ta, võ công lại kém hơn ta. Hắn lại là người Tống, ta nghĩ hắn vốn có bản tính như vậy.”
“Ngay cả ta cũng bị hắn lừa. Ngươi có biết vì sao Lê Thiển mê đắm Dương Luyến như vậy còn về phía người lại khinh thường như thế không?”
Đấy như là cây kim nhức nhối bấy lâu trong lòng Tiêu Hoài suốt mấy năm qua: “Cái loại người hạ tiện như Lê Thiển, người nào đối tốt với hắn thì hắn sẽ lập tức đi yêu kẻ đó.”
“Không sai. Lúc Lê Thiển phát bệnh đều dựa vào nội lực của Dương Luyến mà giữ được tính mạng, ta cho Dương Luyến linh đan hắn cũng cho Lê Thiển ăn, cho nên Lê Thiển mới sống đến ngày hôm nay. Hắn đối tốt với Lê Thiển như vậy, Lê Thiển đương nhiên tri ân báo đáp.” Thi Phục Đức âm trầm nói tiếp: “Còn nữa, hắn đối xử với tất cả mọi người ở đây đều khách khí, chuyện gì cũng không tranh với ngươi, chẳng qua là vì lấy lòng mọi người. Trước kia thầy còn không tin tưởng Dương Luyến có dũng khí không tuân lệnh ta, cho đến khi sự việc xảy ra, thầy rốt cục mới hiểu rõ con người của hắn.”
“Sư phụ, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiêu Hoài vội la lên, “Chung quy không thể ngồi không mà đợi người giang hồ tìm đến chúng ta đòi tàng bảo đồ được.”
“Gỡ chuông cần có người treo chuông. Chúng ta đã phân tích ra một ít chân tướng, lại có Lê Thiển trong tay, chỉ cần chúng ta đánh vào tinh thần của hắn, là có thể đạt được những thứ mà chúng ta mong muốn.”
Hai thùng nước muối tạt xuống làm Lê Thiển đang cuộn mình nằm trên mặt đất rốt cục cũng động đậy.
Thi Phúc Đức biết Lê Thiển mặc dù không mở mắt nhưng ý thức đã thanh tỉnh, bên tai chắc chắn là nghe được. Hắn rút cây roi da từ trong hậu đình của Lê Thiển ra mang theo cả một mảnh huyết nhục không ít, thân thể Lê Thiển bởi vì đau đớn mà run lên từng đợt. Thi Phục Đức đem chiếc roi da nhúng vào mộc thùng tẩy rửa một chút rồi lại lần nữa vung lên giữa không trung, “Chát!” một tiếng nặng nề rơi thẳng vào người Lê Thiển.
“Nói, tàng bảo đồ ở đâu.” Giọng nói lãnh khốc của Thi Phục Đức vang lên, “Còn không nói, ta sẽ cho ngươi ngửi đồ mi hương.”
Tiêu Hoài lúc này mới làm bộ vội vã chạy vào địa lao, dựa theo kế hoạch mà nói: “Sư Phụ, có tin tức nói Dương Luyến cùng một vị cô nương xuất hiện ở gần núi Trường Bạch. Nàng kia bụng lớn, có lẽ bọn họ đang đi tìm bà đỡ.”
Thi Phục Đức âm thầm cười lạnh: “Lê Thiển, Dương Luyến cùng cô nương đó ngay cả hài tử cũng có rồi, sợ rằng sớm đã quên mất còn có người như ngươi vì hắn mà chịu khổ ở đây.”
Tiêu Hoài cũng nói thêm: “Thật sự là đáng thương, bọn họ song túc song phi, sau đó sẽ cùng dắt tay đi tìm bảo tàng, bình yên hưởng thụ một cuộc sống thần tiên, còn ngươi khi ấy sớm đã thành cô hồn dã quỷ.”
“Các ngươi… nói thật… sao?” Lê Thiển suy yếu hỏi, “… Bọn họ còn ở cùng một chỗ… nàng kia đã mang thai rồi ư?”
“Phi Ưng bang truyền tin, giờ này chắc người trong giang hồ đã đến núi Trường Bạch rồi.” Tiêu Hoài nói như thật, “Sư phụ, chúng ta lúc nào xuất phát đây? Ngàn vạn lần đừng để tàng bảo đồ rơi vào tay người ngoài.”
“Lê Thiển thì làm sao đây?”
Tiêu Hoài nói: “Mang theo hắn lên đường rất phiền toái, dù sao chúng ta cũng biết Dương Luyến ở đâu, giữ lại hắn cũng vô dụng.”
Thi Phục Đức thở dài: “Lê Thiển, ngươi cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, chi bằng ta sớm tiễn ngươi lên đường.”
“Chờ một chút, cầu ngài cho ta một ít đồ ăn được chứ?” Giọng nói của Lê Thiển rất nhỏ, trong giọng còn lộ ra vẻ thương tâm tuyệt vọng.
“Hoài nhi, cầm chút thứ gì đến cho hắn ăn.” Thi Phục Đức nói, “Chúng ta cũng không tuyệt tình như Dương Luyến, ngươi ăn no rồi trên đường đến hoàng tuyền đứng đợi hắn ở quỷ môn quan.”
Lê Thiển im lặng, Thi Phục Đức biết, trái tim Lê Thiển đã bắt đầu dao động.
Tiêu Hoài tuỳ tiện chuẩn bị một chén cháo lạnh, ở trước mặt Lê Thiển, hắn đổ bát cháo xuống đất rồi trộn vào đất, sau đó châm chọc nói: “Cái loại đĩ điếm hạ tiện dâm đãng chỉ xứng đáng trần truồng mà liếm thức ăn cho heo kia thôi. Dương Luyến sao có thể không ôm cô nàng xinh đẹp như thiên tiên mà đi ôm hạng hèn mạt như ngươi? Chẳng qua chỉ là chơi đùa qua đường.”
Lê Thiển giãy dụa, lặng lẽ liếm chỗ cháo lạnh trên mặt đất dơ bẩn, một lần, hai lần… Cho đến khi không còn chút cháo nào mới thôi. Ánh mắt hắn lờ mờ phảng phất như ngọn lửa hy vọng đã bị dập tắt trong nháy mắt.
“Có di ngôn gì muốn nói không?” Thi Phục Đức khinh mạn hỏi.
“Tàng bảo đồ không có ở trong tay Dương Luyến.” Lê Thiển đột nhiên lên tiếng nói một câu phủ nhận sự thật.
Trên mặt Tiêu Hoài hiện lên một nụ cười đắc ý, xem ra sư phụ dự liệu quả không hề sai, đích thật Lê Thiển biết tàng bảo đồ ở đâu.
“Ngươi nói cái gì?” Thi Phục Đức ra vẻ hoài nghi hỏi.
Lê Thiển trả lời kiên quyết: “Giết Tiêu Hoài, ta sẽ nói cho ngươi biết tàng bảo đồ đang ở đâu.”
Tiêu Hoài cười lạnh: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Sư phụ, có phải hắn điên rồi không, cư nhiên dám buông lời yêu cầu buồn cười như vậy?”
“Chê cười.” Trong giọng nói của Thi Phục Đức tràn ngập trào phúng mỉa mai. Sau đó rút thanh nhuyễn kiếm bên hông lấy tốc độ như sét chém ra.
Tiêu Hoài chỉ nhìn thấy một mảnh máu tươi bắn lên trước mắt, bên tai vang vọng một loại âm thanh kỳ dị, không cảm thấy đau đớn, chỉ là đến chết vẫn không rõ, tại sao sư phụ lại ra tay với mình? Chẳng lẽ sư phụ vì bảo đồ mà phát điên rồi sao?”
Beta:Dạ Tư Vũ
“Sư phụ, đệ tử cho rằng Tĩnh Khang bảo đồ nhất định là đang nằm trong tay Dương Luyến.” Tiêu Hoài quay sang quả quyết nói.
Trên mặt Thi Phục Đức bỗng xuất hiện một nụ cười cao thâm khó lường: “Sao ngươi có thể khẳng định như vậy? Tên Lê Thiển kia có nói gì đâu.”
“Hắn khăng khăng không chịu khai chỗ ẩn nấp của Dương Luyến, chắc không chỉ là do bọn họ đã thề non hẹn biển gì đâu? Người không vì mình trời tru đất diệt, đại khái hắn ảo tưởng rằng – khi Dương Luyến tìm được bảo tàng, sẽ dựa vào tiền tài hoặc võ công bí tịch trong bảo tàng mà quay về cứu hắn thoát khỏi khổ ải.” Tiêu Hoài khinh miệt nói, “Cái tên đê tiện như hắn, không biết đã bị bao nhiêu người thượng qua, lại còn giả bộ là trung trinh tiết liệt nữa chứ!”
Thi Phục Đức lắc đầu hoài nghi đáp lại: “Lê Thiển sống không quá hai mươi, mà hiện tại hắn đã hơn mười chín. Chỉ vì một năm vinh hoa phú quý thì làm sao hắn nhẫn nhịn chịu đựng bao hành hạ như vậy? Lại nói một năm trước, đệ đệ của hắn mất tích, không qua bao lâu mẫu thân hắn cũng tự vẫn qua đời, ta đã mất đi lợi thế duy nhất uy hiếp được hắn, hắn hoàn toàn có thể tự sát để giải thoát cơ mà.”
“Chẳng lẽ trong bảo tàng có phương pháp hoặc linh đan gì có thể chữa trị căn bệnh vô nan ấy cho hắn sao?”
“Rất có khả năng này.” Thi Phục Đức huơ tay nói tiếp, “Nam Độ chiến loạn, rất nhiều quốc bảo thất lạc, các vị cao nhân võ lâm của Tống Quốc đã tìm kiếm vật báu rồi ngầm mang quốc bảo trở về cố hương, sau đó hắn đã chôn một quyển Kinh Thế bảo điển – mang tâm huyết cả đời của hắn và quốc bảo giá trị liên thành dấu ở một nơi bí mật., để cho đời sau phải nhớ kỹ mối nhục của Tĩnh Khang, bảo đồ đó liền được gọi là Tĩnh Khang bảo tàng. Nghe nói phía ngoài Kinh Thế chẳng những ghi lại tuyệt học cao thâm còn có cả các phương pháp có thể chữa trị các chứng nan y trong khắp thiên hạ.”
“Người Tống lúc nào cũng mềm yếu và hèn nhát, nói gì đến sỉ nhục của Tĩnh Khang, chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người.” Tiêu Hoài tự nhận người Kim quốc của hắn so với người Tống còn cường hãn ưu tú vượt trội hơn nhiều, chỉ có điều thiên hạ giờ đây cũng chẳng phải của đại Kim quốc lẫn đại Tống quốc mà đã rơi vào tay của người Mông Cổ. Cho nên cái cách kiêu ngạo của Tiêu Hoài cũng có khác gì so với người Tống quốc hiện tại đâu. “Nếu như ta có được bảo tàng, chắc chắn sẽ liên lạc với gia tộc cũ, đánh đuổi bọn Mông Cổ về thảo nguyên của chúng, xây dựng lại uy danh đại Kim quốc của ta. Còn người Tống nếu may mắn có được bảo tàng, có lẽ chỉ cũng biết ăn chơi đàng điếm, rượu chè be bét mà thôi.”
Thi Phục Đức không nói tiếp mà vòng vo thay đổi chủ đề: “Có lẽ tàng bảo đồ không nằm trong tay Dương Luyến thật.”
Tiêu Hoài cau mày, suy nghĩ một chút rồi đáp lại: “Lần cuối cùng Dương Luyến xuất hiện, bên cạnh hắn còn có một cô nương trẻ tuổi.”
“Sau khi Tĩnh Khang bảo đồ tái xuất giang hồ, Dương Luyến mang theo một cô nương len lén quay về đây, còn Lê Thiển thì một mình vội vã rời đi.” Thi Phục Đức thở dài, “Đáng tiếc khi đó ngươi và ta đều không nghĩ tàng bảo đồ rơi vào tay Dương Luyến. Cái tên ranh con bất hiếu, ta giáo dục hắn đã vài chục năm, vậy mà việc lớn như vậy hắn dám dối gạt ta!”
“Sư phụ, đệ tử đã sớm nói Dương Luyến bị Lê Thiển làm cho thần hồn điên đảo, là kẻ sinh hai lòng, đối với mệnh lệnh của ngài chỉ bằng mặt chứ không hề bằng lòng.” Tiêu Hoài tiếp tục châm dầu, “Đệ tử đã khổ công giáo huấn hắn mấy lần mà hắn vẫn trơ ra không biết hối cãi. Lần trước hắn bỏ đi rồi trở về, đáng lẽ ngài nên nhẫn tâm một chút quyết một lần thanh lý môn hộ mới đúng.”
Thi Phục Đức mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng kỳ thực đang nghĩ: Tiêu Hoài, ngươi thì nghe lời đến mức nào mà khua môi như thế. Nhưng ngoài miệng lại giả dối nói: “Giờ ngồi hối hận cũng vô ích. May mà thầy còn có một hảo đồ đệ hiểu chuyện tri kỷ như ngươi.”
“Sư phụ quá khen, đây là điều đệ tử nên làm.” Tiêu Hoài vui vẻ nói tiếp, “Ý của ngài là tàng bảo đồ có khả năng đang nằm trong tay cô nương đó ư?”
“Cũng có khả năng là Lê Thiển vẫn còn giữ.” Thi Phục Đức tỉnh táo phân tích, “Nếu ở trong tay Dương Luyến hoặc cô nương đó, theo lý bọn họ sẽ đi tìm bảo tàng ngay. Tĩnh Khang bảo tàng ở quan nội vốn không sai, mặc kệ bọn họ giấu giếm thế nào thì chỉ cần bước chân vào Trung Nguyên tuyệt không thể thoát khỏi hai tròng mắt của người trong giang hồ. Nhưng đến nay cũng không nghe thấy chút tung tích gì từ họ, hẳn là vẫn chưa bỏ đi mà đang ẩn thân ở một nơi ít người nào đó.”
“Vậy cũng không thể chứng minh rằng bảo đồ không ở trong tay bọn họ. Bọn họ có lẽ tính lẩn tránh thiên hạ trước rồi mới lên đường tìm bảo đồ sau.”
Thi Phục Đức giải thích: “Tĩnh Khang bảo tàng ai mà không thèm thuồng? Có ai sẽ dễ dàng mà từ bỏ nó? Ngày càng nhiều người trong giang hồ đồn rằng tàng bảo đồ đã rơi vào tay Dương Luyến, thậm chí kinh động cả tới triều đình, người trong khắp thiên hạ đang dùng mọi cách tìm bằng được tung tích của bọn hắn. Nếu như ta là hắn, khẳng định sẽ không ngồi đó chờ chết, đợi người khác tới bắt thì thà liều mạng đi tìm bảo tàng còn hơn.”
“Nếu như ta tìm được tàng bảo đồ tuyệt đối cũng không đem nó cho người khác.” Tiêu Hoài nói, “Cho dù Dương Luyến thích Lê Thiển đến mức nào hắn cũng không đem bảo tàng tặng cho cái loại người hạ tiện không võ công cũng chẳng biết chữ như Lê Thiển.”
“Đây chính là điểm cao minh nhất của Dương Luyến.” Thi Phục Đức nói, “Lê Thiển không võ công không biết chữ căn bản không có khả năng tự đi tìm bảo tàng, hơn nữa hắn yêu Dương Luyến như thế, chắn chắn sẽ liều mạng bảo vệ tàng bảo đồ. Dương Luyến một mình chạy trốn rồi dần dần thả tin tức khắp nời rằng – tàng bảo đồ đang ở trong tay chúng ta để đánh lạc hướng mọi người. Lê Thiển một ngày không khai, chúng ta một ngày không chiếm được tàng bảo đồ. Đối phó với miệng lưỡi thế gian càng không dễ dàng gì vượt qua nổi, chắc chắn sẽ lại bị người tính kế hãm hại. Hắn biết thừa thầy trò chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ giao Lê Thiển ra, mà nếu làm thế khác gì là từ bỏ bảo tàng. Ngược lại, chúng ta chỉ cần cố giữ tính mạng cho Lê Thiển, thậm chí còn giấu diếm việc Lê Thiển biết nơi cất giữ tàng bảo đồ với người giang hồ, như vậy tỷ lệ Lê Thiển sống sót càng cao hơn nữa, cho dù cuối cùng hai người chúng ta không trốn được người trong thiên hạ đuổi giết mà khai ra Lê Thiển, phỏng chừng Lê Thiển cũng sẽ lưu lại ám hiệu gì đó cho Dương Luyến biết tin. Kết quả, Dương Luyến nghiễm nhiên ngồi ở giữa làm ngư ông đắc lợi.”
“Dương Luyến giảo hoạt như thế sao, vậy sao hắn không làm một bảo đồ giả rồi để lại cho Lê Thiển? Vạn nhất Lê Thiển không chịu được hành hạ mà khai ra, Dương Luyến chẳng phải phí công vô ích?” Tiêu Hoài phản ứng nhanh lẹ lập tức đưa ra nghi vấn.
Thi Phục Đức nhếch môi cười nhạt: “Dương Luyến ngay trong một khoảng thời ngắn không có khả năng lấy được bảo tàng, bên người hắn lại có một cô nương không rõ lai lịch. Tàng bảo đồ giao cho Lê Thiển mà hắn tin cậy là an toàn nhất. Hơn nữa hắn không dùng bảo tàng để Lê Thiển hy vọng thì làm sao Lê Thiển bán mạng cho hắn được.”
“Ra là ta đã quá xem thường Dương Luyến.” Tiêu Hoài ảo não nói, “Sư huynh đệ nhiều năm như vậy, tính cách hắn ôn hoà nhu thuận, thậm chí còn có chút nhu nhược, chuyện gì cũng không tranh giành với ta, võ công lại kém hơn ta. Hắn lại là người Tống, ta nghĩ hắn vốn có bản tính như vậy.”
“Ngay cả ta cũng bị hắn lừa. Ngươi có biết vì sao Lê Thiển mê đắm Dương Luyến như vậy còn về phía người lại khinh thường như thế không?”
Đấy như là cây kim nhức nhối bấy lâu trong lòng Tiêu Hoài suốt mấy năm qua: “Cái loại người hạ tiện như Lê Thiển, người nào đối tốt với hắn thì hắn sẽ lập tức đi yêu kẻ đó.”
“Không sai. Lúc Lê Thiển phát bệnh đều dựa vào nội lực của Dương Luyến mà giữ được tính mạng, ta cho Dương Luyến linh đan hắn cũng cho Lê Thiển ăn, cho nên Lê Thiển mới sống đến ngày hôm nay. Hắn đối tốt với Lê Thiển như vậy, Lê Thiển đương nhiên tri ân báo đáp.” Thi Phục Đức âm trầm nói tiếp: “Còn nữa, hắn đối xử với tất cả mọi người ở đây đều khách khí, chuyện gì cũng không tranh với ngươi, chẳng qua là vì lấy lòng mọi người. Trước kia thầy còn không tin tưởng Dương Luyến có dũng khí không tuân lệnh ta, cho đến khi sự việc xảy ra, thầy rốt cục mới hiểu rõ con người của hắn.”
“Sư phụ, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiêu Hoài vội la lên, “Chung quy không thể ngồi không mà đợi người giang hồ tìm đến chúng ta đòi tàng bảo đồ được.”
“Gỡ chuông cần có người treo chuông. Chúng ta đã phân tích ra một ít chân tướng, lại có Lê Thiển trong tay, chỉ cần chúng ta đánh vào tinh thần của hắn, là có thể đạt được những thứ mà chúng ta mong muốn.”
Hai thùng nước muối tạt xuống làm Lê Thiển đang cuộn mình nằm trên mặt đất rốt cục cũng động đậy.
Thi Phúc Đức biết Lê Thiển mặc dù không mở mắt nhưng ý thức đã thanh tỉnh, bên tai chắc chắn là nghe được. Hắn rút cây roi da từ trong hậu đình của Lê Thiển ra mang theo cả một mảnh huyết nhục không ít, thân thể Lê Thiển bởi vì đau đớn mà run lên từng đợt. Thi Phục Đức đem chiếc roi da nhúng vào mộc thùng tẩy rửa một chút rồi lại lần nữa vung lên giữa không trung, “Chát!” một tiếng nặng nề rơi thẳng vào người Lê Thiển.
“Nói, tàng bảo đồ ở đâu.” Giọng nói lãnh khốc của Thi Phục Đức vang lên, “Còn không nói, ta sẽ cho ngươi ngửi đồ mi hương.”
Tiêu Hoài lúc này mới làm bộ vội vã chạy vào địa lao, dựa theo kế hoạch mà nói: “Sư Phụ, có tin tức nói Dương Luyến cùng một vị cô nương xuất hiện ở gần núi Trường Bạch. Nàng kia bụng lớn, có lẽ bọn họ đang đi tìm bà đỡ.”
Thi Phục Đức âm thầm cười lạnh: “Lê Thiển, Dương Luyến cùng cô nương đó ngay cả hài tử cũng có rồi, sợ rằng sớm đã quên mất còn có người như ngươi vì hắn mà chịu khổ ở đây.”
Tiêu Hoài cũng nói thêm: “Thật sự là đáng thương, bọn họ song túc song phi, sau đó sẽ cùng dắt tay đi tìm bảo tàng, bình yên hưởng thụ một cuộc sống thần tiên, còn ngươi khi ấy sớm đã thành cô hồn dã quỷ.”
“Các ngươi… nói thật… sao?” Lê Thiển suy yếu hỏi, “… Bọn họ còn ở cùng một chỗ… nàng kia đã mang thai rồi ư?”
“Phi Ưng bang truyền tin, giờ này chắc người trong giang hồ đã đến núi Trường Bạch rồi.” Tiêu Hoài nói như thật, “Sư phụ, chúng ta lúc nào xuất phát đây? Ngàn vạn lần đừng để tàng bảo đồ rơi vào tay người ngoài.”
“Lê Thiển thì làm sao đây?”
Tiêu Hoài nói: “Mang theo hắn lên đường rất phiền toái, dù sao chúng ta cũng biết Dương Luyến ở đâu, giữ lại hắn cũng vô dụng.”
Thi Phục Đức thở dài: “Lê Thiển, ngươi cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, chi bằng ta sớm tiễn ngươi lên đường.”
“Chờ một chút, cầu ngài cho ta một ít đồ ăn được chứ?” Giọng nói của Lê Thiển rất nhỏ, trong giọng còn lộ ra vẻ thương tâm tuyệt vọng.
“Hoài nhi, cầm chút thứ gì đến cho hắn ăn.” Thi Phục Đức nói, “Chúng ta cũng không tuyệt tình như Dương Luyến, ngươi ăn no rồi trên đường đến hoàng tuyền đứng đợi hắn ở quỷ môn quan.”
Lê Thiển im lặng, Thi Phục Đức biết, trái tim Lê Thiển đã bắt đầu dao động.
Tiêu Hoài tuỳ tiện chuẩn bị một chén cháo lạnh, ở trước mặt Lê Thiển, hắn đổ bát cháo xuống đất rồi trộn vào đất, sau đó châm chọc nói: “Cái loại đĩ điếm hạ tiện dâm đãng chỉ xứng đáng trần truồng mà liếm thức ăn cho heo kia thôi. Dương Luyến sao có thể không ôm cô nàng xinh đẹp như thiên tiên mà đi ôm hạng hèn mạt như ngươi? Chẳng qua chỉ là chơi đùa qua đường.”
Lê Thiển giãy dụa, lặng lẽ liếm chỗ cháo lạnh trên mặt đất dơ bẩn, một lần, hai lần… Cho đến khi không còn chút cháo nào mới thôi. Ánh mắt hắn lờ mờ phảng phất như ngọn lửa hy vọng đã bị dập tắt trong nháy mắt.
“Có di ngôn gì muốn nói không?” Thi Phục Đức khinh mạn hỏi.
“Tàng bảo đồ không có ở trong tay Dương Luyến.” Lê Thiển đột nhiên lên tiếng nói một câu phủ nhận sự thật.
Trên mặt Tiêu Hoài hiện lên một nụ cười đắc ý, xem ra sư phụ dự liệu quả không hề sai, đích thật Lê Thiển biết tàng bảo đồ ở đâu.
“Ngươi nói cái gì?” Thi Phục Đức ra vẻ hoài nghi hỏi.
Lê Thiển trả lời kiên quyết: “Giết Tiêu Hoài, ta sẽ nói cho ngươi biết tàng bảo đồ đang ở đâu.”
Tiêu Hoài cười lạnh: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Sư phụ, có phải hắn điên rồi không, cư nhiên dám buông lời yêu cầu buồn cười như vậy?”
“Chê cười.” Trong giọng nói của Thi Phục Đức tràn ngập trào phúng mỉa mai. Sau đó rút thanh nhuyễn kiếm bên hông lấy tốc độ như sét chém ra.
Tiêu Hoài chỉ nhìn thấy một mảnh máu tươi bắn lên trước mắt, bên tai vang vọng một loại âm thanh kỳ dị, không cảm thấy đau đớn, chỉ là đến chết vẫn không rõ, tại sao sư phụ lại ra tay với mình? Chẳng lẽ sư phụ vì bảo đồ mà phát điên rồi sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook