Tôi được công chúa Văn Kỳ triệu hồi vào cung, thấy tôi, Văn Kỳ liền ôm chặt tôi, khóc nức nở:

" Tại sao tỷ ko thể trở thành thái tử phi, muội ko thích Tuý Linh Lung đâu. Cô ta còn ko bằng một góc của tỷ."

Tôi khẽ xoa đầu Văn Kỳ, ôn tồn giải thích: " Có những chuyện ko muốn cũng phải theo thôi, Văn Kỳ muội vẫn còn nhỏ tốt nhất đừng phản đối chuyện gì hết."

Tôi với Văn Kỳ vốn chơi thân từ nhỏ, nếu ko phải thái tử điện hạ chính là Dương Kinh Thiên - kẻ đã cưỡng bức tôi thì chắc chắn chức danh thái tử phi, tôi sẽ sống chết giành lấy. Khổ nỗi cuộc sống mà, đâu thể được voi đòi tiên được.

" Trà nguội rồi để tỷ lấy cho muội chén khác."

Tôi cầm chén trà trên tay, lúc đi qua vườn thượng uyển tôi thấy hoàng hậu và Dương Kinh Thiên đang nói chuyện với nhau. Vốn dĩ tôi sẽ bỏ đi vì nghe lỏm chuyện của người khác là ko tốt nhưng tôi chẳng thể đi nỗi khi thấy có người nhắc tới tên mình.

" Thiên Nhi nghe lời ta, huỷ hôn với Tuý Linh Lung ngay lập tức. Cô ta ko phải nữ nhi đêm đó, chúng ta đã bị lừa hết rồi."

Tôi ngỡ ngàng khi hoàng hậu đã tra ra sự thật bởi người đã đánh tráo ngọc bội ko ai khác chính là Tuý Thu. Tuy nhiên người tiếp tay cho hắn chính là cha tôi. Ông biết tôi bị mất ngọc bội qua lời biểu ca liền nhanh chóng tìm hiểu nguyên do. Để rồi phát hiện luôn chuyện con gái bị thái tử cưỡng bức nên ông mới quyết định ra tay.

" Con biết."

" Con biết sao còn ko huỷ hôn đi. Rốt cuộc con muốn làm gì đây."

" Trước khi huỷ hôn con thực sự muốn biết kẻ nào to gan đã đánh tráo ngọc bội."

Hắn đã biết chuyện ngọc bội đánh tráo bởi dưới đáy ngọc bội rõ ràng khắc chữ " ngọc " nhưng khi đem ra lại mang chữ " Tuý ". Có một điều chắc chắn hơn chính là ngọc bội luôn được hắn mang theo bên mình, vậy kẻ đó đã đánh tráo từ lúc nào. Hắn thật sự muốn biết danh tính kẻ đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương