Ngốc, Anh Luôn Chờ Em
-
Chương 19: Tỉnh lại-tha thứ
Sáng hôm sau.Anh tỉnh lại nhưng vẫn còn yếu. Thiên thấy anh tính ngồi dậy thì tới đỡ anh, chưa kịp nói lời nào đã nghe anh hỏi:
-Quỳnh Anh đâu?_Câu đầu tiên anh hỏi, và người đầu tiên anh nhắc đều là cô. Từ ngoài cửa cô với dáng vẻ mệt mỏi bước vào, nhìn thấy anh cô vội vàng chạy tới bên cạnh:
-Hoan, Hoan tỉnh rồi, còn mệt không, có đau ở đâu không, sau Hoan không nghĩ thêm đi._Cô buông ra 1 tràng câu hỏi làm Thiên và anh bật cười.
-Hoan không sao, Hoan khoẻ lại sẽ sử Quỳnh Anh cái tội giấu giếm Hoan việc Quỳnh Anh là ai.
-Rồi rồi, nghĩ cho khoẻ đi, khi nào khoẻ lại Quỳnh Anh cho Hoan sử._Cô mỉm cười nhìn anh, anh nhớ lại rồi, Anh không trách móc cô ngược lại còn dịu dàng với cô.
Thiên đang đứng đó nhìn cô và anh thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Thiên ra ngoài, trong căn phòng giờ chỉ còn lại mình anh và cô.
Cô gọt trái cây cho anh ăn, anh ngồi nhìn cô, nếu hôm qua anh không tới cứu cô thì chắc anh mãi mãi sống trong sự hối hận. Sau chuyện này anh hứa sẽ không bao giờ đánh mất cô lần nữa. 1 lần với anh là quá đủ, còn Trâm và Duy anh không biết nên sử lý ra sau, Duy là người bạn của anh, anh không nỡ nhìn Duy đau khổ nhưng anh yêu cô thì làm sau nhường cô cho Duy được đây. Đang suy nghĩ thì ngoài cửa Thiên cùng 1 người con gái nữa bước vào:
-Quỳnh Anh, Hoan._Cô gái đó mắt ngân ngấn nước lên tiếng.
-Trâm._Cô ngước lên nhìn Trâm với 1 sự ngạc nhiên và lo lắng, cô sợ sẽ bị Trâm cướp anh đi 1 lần nữa. Nhưng...
-Quỳnh Anh à, tao xin lỗi, hãy tha thứ cho tao, tao đã biết sai rồi, là vì tao cố chấp, biết Hoan không yêu tao nhưng tao vẫn đâm đầu vào. Tao xin lỗi._Đến bây giờ mắt cô đã bị bao phũ 1 màng sương, cô nhìn anh, nhìn Thiên rồi lên tiếng:
-Không sao đâu, bây giờ tao với mày có thể làm bạn thân của nhau như trước kia được không?
-Mày tha thứ cho tao rồi đúng không, tao cảm ơn mày nhiều lắm, tao sẽ không cướp Hoan nữa đâu, tin tao đi._Trâm vui mừng ôm cô, cô cũng mỉm cười, dù sao Trâm cũng là bạn thân của cô, ai cũng có lỗi lầm biết sửa và nhận lỗi thì tốt rồi.
-Thiên, sau mày đi chung với Trâm._Anh im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
-Trước khi vào đây, Trâm có gặp tao.
*15 phút trước.
-Hẹn tôi ra đây có chuyện gì._Thiên chán nản nhìn Trâm.
-Tôi...tôi muốn xin lỗi Thiên, Trâm và Hoan, nhưng tôi không biết phải làm cách nào để đối diện với 2 người kia, thật sự tôi đã biết lỗi rồi._Trâm vừa khóc vừa nói, Thiên không nói gì im lặng lắng nghe Trâm.-Lúc trước vì yêu Hoan tôi mới ra như vậy, tôi ích kỷ đẩy cô bạn thân của mình vào chỗ đau đớn, tôi đã biết cảm giác của Quỳnh Anh trong những năm qua, xin Thiên hãy giúp tôi.
-Nếu biết lỗi thì thành thật và đối diện với 2 người đó, từ nay về sau sống cho tốt vào, gặp họ và xin lỗi đi, bây giờ đi theo tôi vào bệnh viện, nhờ Trâm mà thằng Hoan phải nhập viện đó._Thiên có chút tức giận nhưng cố kiềm chế lại vì thấy Trâm đã bớt giả tạo hơn trước. Thiên cũng không phải là người thù dai nhưng đụng đến bạn cậu thì cậu có thể giết chết người đó. Dù anh và cậu từng quậy phá ăn chơi nhưng không phải là 1 người vô tâm mà không nghĩ đến cảm giác của người khác.
*Hiện tại.
-Thôi tốt rồi, bây giờ đừng nhắc chuyện cũ nữa, khi nào Hoan suất viện rồi đi chơi 1 bữa đi._Cô gạt nước mắt rồi ra ý kiến.
-Được thôi._Anh mỉm cười.
...
Anh đã nhớ lại tất cả, và Trâm đã biết lỗi và sửa lỗi, họ hạnh phúc, nhưng rồi hạnh phúc này sẽ đi về đâu, có tồn tại được mãi mãi không, cô và anh có đến được với nhau không, Trâm có thật sự là 1 người tốt không. Mọi người nhớ đón đọc tập tiếp theo nhé.
-Quỳnh Anh đâu?_Câu đầu tiên anh hỏi, và người đầu tiên anh nhắc đều là cô. Từ ngoài cửa cô với dáng vẻ mệt mỏi bước vào, nhìn thấy anh cô vội vàng chạy tới bên cạnh:
-Hoan, Hoan tỉnh rồi, còn mệt không, có đau ở đâu không, sau Hoan không nghĩ thêm đi._Cô buông ra 1 tràng câu hỏi làm Thiên và anh bật cười.
-Hoan không sao, Hoan khoẻ lại sẽ sử Quỳnh Anh cái tội giấu giếm Hoan việc Quỳnh Anh là ai.
-Rồi rồi, nghĩ cho khoẻ đi, khi nào khoẻ lại Quỳnh Anh cho Hoan sử._Cô mỉm cười nhìn anh, anh nhớ lại rồi, Anh không trách móc cô ngược lại còn dịu dàng với cô.
Thiên đang đứng đó nhìn cô và anh thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Thiên ra ngoài, trong căn phòng giờ chỉ còn lại mình anh và cô.
Cô gọt trái cây cho anh ăn, anh ngồi nhìn cô, nếu hôm qua anh không tới cứu cô thì chắc anh mãi mãi sống trong sự hối hận. Sau chuyện này anh hứa sẽ không bao giờ đánh mất cô lần nữa. 1 lần với anh là quá đủ, còn Trâm và Duy anh không biết nên sử lý ra sau, Duy là người bạn của anh, anh không nỡ nhìn Duy đau khổ nhưng anh yêu cô thì làm sau nhường cô cho Duy được đây. Đang suy nghĩ thì ngoài cửa Thiên cùng 1 người con gái nữa bước vào:
-Quỳnh Anh, Hoan._Cô gái đó mắt ngân ngấn nước lên tiếng.
-Trâm._Cô ngước lên nhìn Trâm với 1 sự ngạc nhiên và lo lắng, cô sợ sẽ bị Trâm cướp anh đi 1 lần nữa. Nhưng...
-Quỳnh Anh à, tao xin lỗi, hãy tha thứ cho tao, tao đã biết sai rồi, là vì tao cố chấp, biết Hoan không yêu tao nhưng tao vẫn đâm đầu vào. Tao xin lỗi._Đến bây giờ mắt cô đã bị bao phũ 1 màng sương, cô nhìn anh, nhìn Thiên rồi lên tiếng:
-Không sao đâu, bây giờ tao với mày có thể làm bạn thân của nhau như trước kia được không?
-Mày tha thứ cho tao rồi đúng không, tao cảm ơn mày nhiều lắm, tao sẽ không cướp Hoan nữa đâu, tin tao đi._Trâm vui mừng ôm cô, cô cũng mỉm cười, dù sao Trâm cũng là bạn thân của cô, ai cũng có lỗi lầm biết sửa và nhận lỗi thì tốt rồi.
-Thiên, sau mày đi chung với Trâm._Anh im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
-Trước khi vào đây, Trâm có gặp tao.
*15 phút trước.
-Hẹn tôi ra đây có chuyện gì._Thiên chán nản nhìn Trâm.
-Tôi...tôi muốn xin lỗi Thiên, Trâm và Hoan, nhưng tôi không biết phải làm cách nào để đối diện với 2 người kia, thật sự tôi đã biết lỗi rồi._Trâm vừa khóc vừa nói, Thiên không nói gì im lặng lắng nghe Trâm.-Lúc trước vì yêu Hoan tôi mới ra như vậy, tôi ích kỷ đẩy cô bạn thân của mình vào chỗ đau đớn, tôi đã biết cảm giác của Quỳnh Anh trong những năm qua, xin Thiên hãy giúp tôi.
-Nếu biết lỗi thì thành thật và đối diện với 2 người đó, từ nay về sau sống cho tốt vào, gặp họ và xin lỗi đi, bây giờ đi theo tôi vào bệnh viện, nhờ Trâm mà thằng Hoan phải nhập viện đó._Thiên có chút tức giận nhưng cố kiềm chế lại vì thấy Trâm đã bớt giả tạo hơn trước. Thiên cũng không phải là người thù dai nhưng đụng đến bạn cậu thì cậu có thể giết chết người đó. Dù anh và cậu từng quậy phá ăn chơi nhưng không phải là 1 người vô tâm mà không nghĩ đến cảm giác của người khác.
*Hiện tại.
-Thôi tốt rồi, bây giờ đừng nhắc chuyện cũ nữa, khi nào Hoan suất viện rồi đi chơi 1 bữa đi._Cô gạt nước mắt rồi ra ý kiến.
-Được thôi._Anh mỉm cười.
...
Anh đã nhớ lại tất cả, và Trâm đã biết lỗi và sửa lỗi, họ hạnh phúc, nhưng rồi hạnh phúc này sẽ đi về đâu, có tồn tại được mãi mãi không, cô và anh có đến được với nhau không, Trâm có thật sự là 1 người tốt không. Mọi người nhớ đón đọc tập tiếp theo nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook