Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương
-
Chương 93: Khắc cốt ghi tâm tình yêu của anh
Nhà hàng Ý
Cảnh Luân diện bộ vest đen,một bên mái tóc vuốt ngược ra sau,đôi môi mỏng cười mỉm, bộ dáng lịch thiệp mở cửa xe cho vợ.
Hiểu Lam biết anh mặc vest đen nên cũng mặc váy đen cúp ngực,bên dưới ôm sát từng bộ phận,khuôn mặt trang điểm sắc sảo,môi được son đỏ càng làm cô thêm quyến rũ,từ trên xuống dưới cả hai vợ chồng đều chung thủy với nhau màu đen.
Cô khoác tay anh bước vào nhà hàng,nhân viên đứng chờ hai người tới, giang một tay ra làm động tác mời,tới thang máy, nhân viên đứng ở trong nhấn số lầu, tới tầng trên cùng của nhà hàng sang trọng,nhân viên bước ra dẫn hai người tới bàn có vị trí đẹp nhất, lãng mạn nhất,có thể nhìn bao quát cả thành phố về đêm.
Cảnh Luân đẩy ghế ra cho vợ ngồi rồi đi qua đối diện kéo ghế ra cho anh,thấy hai vị khách VIP đã an tọa,nhân viên chu đáo đưa cho mỗi người một cái menu,đứng đợi hai người gọi món,Cảnh Luân chọn món Trofie Al Pesto còn Hiểu Lam ngại đọc sai nên chọn Spaghetti,nhân viên gật đầu ghi vào giấy, hỏi Cảnh Luân uống rượu nào,anh chọn nữ hoàng của các loại rượu vang,rượu vang đỏ,nhân viên gật đầu ghi tiếp rồi dặn hai người đợi một chút.
Hiểu Lam tay chống cằm nhìn ra cửa sổ,chỉ còn chưa tới một tháng nữa thôi,anh và cô sẽ không còn là gì của nhau,sẽ không còn tay trong tay đi ăn uống ở những chỗ đầy lãng mạn của các cặp tình nhân,của các cặp vợ chồng.Sau này,cô sẽ không quên những gì thuộc về con người anh,những kỉ niệm hơn hai năm nay của cô và anh và đặc biệt khắc cốt ghi tâm tình yêu của anh.
Ngồi đối diện với Hiểu Lam,Cảnh Luân nhìn ngắm cô nãy giờ,anh quan sát thấy vẻ mặt cô như suy tư cái gì đó, trông hơi phiền muộn.
“Lam nhi,em đang nghĩ gì thế?”.Hiểu Lam nghe anh hỏi thì hoàn hồn.
“Em đang nghĩ chút chuyện”.Nếu nói ra sắp không được ở bên cạnh anh nữa chắc anh bật dậy hất bàn, lôi cô về nhà dạy dỗ quá.
“Em đang lo danh hiệu sẽ không thuộc về em sao??”.Cảnh Luân nghĩ cô đang sợ các đối thủ khác.
“Đúng vậy,em hơi lo”.Đành nói dối anh vậy.
Cảnh Luân nghe vợ nói như vậy thì bật cười,anh đoán trúng phóc.
“Danh hiệu đó sẽ thuộc về em,anh bảo đảm luôn ấy!”.Cảnh Luân còn định lấy tay giơ lên thề, cô đã rướn người chặn hành động anh lại.
“Thề thốt gì chứ,em tin anh!”.
Hiểu Lam không muốn anh phải thề như vậy,anh đã nói sẽ dâng hai tay cho cô danh hiệu Ảnh Hậu ấy thì chắc chắn anh làm được,tương lai anh biết được sự thật chỉ vì cái danh hiệu này mà cô làm anh phải lấy tính mạng ra thề thốt thì anh sẽ trừng phạt cô nặng thêm.
Nhân viên đặt hai dĩa xuống hai bên, xoay nút chai rượu vang ra, đổ vào hai ly cho khách,không còn gì nữa, nhân viên cúi đầu nói chúc hai vị dùng ngon miệng rồi rời đi.
Cả tầng trên cùng chỉ có hai vợ chồng cô ăn tối nên rất yên tĩnh, căn phòng lấy hai tông màu đỏ và đen cực kỳ huyền ảo, sang trọng, nhạc Ý nổi lên du dương,cô cười mỉm giơ ly cụng với anh,anh cũng
cười,cụng ly rượu với cô.
Tô Hiểu Lam sẽ không quên ngày tuyệt đẹp hôm nay, sẽ không bao giờ quên cái ngày hạnh phúc này giữa cô và anh.
Hết chương 93
Cảnh Luân diện bộ vest đen,một bên mái tóc vuốt ngược ra sau,đôi môi mỏng cười mỉm, bộ dáng lịch thiệp mở cửa xe cho vợ.
Hiểu Lam biết anh mặc vest đen nên cũng mặc váy đen cúp ngực,bên dưới ôm sát từng bộ phận,khuôn mặt trang điểm sắc sảo,môi được son đỏ càng làm cô thêm quyến rũ,từ trên xuống dưới cả hai vợ chồng đều chung thủy với nhau màu đen.
Cô khoác tay anh bước vào nhà hàng,nhân viên đứng chờ hai người tới, giang một tay ra làm động tác mời,tới thang máy, nhân viên đứng ở trong nhấn số lầu, tới tầng trên cùng của nhà hàng sang trọng,nhân viên bước ra dẫn hai người tới bàn có vị trí đẹp nhất, lãng mạn nhất,có thể nhìn bao quát cả thành phố về đêm.
Cảnh Luân đẩy ghế ra cho vợ ngồi rồi đi qua đối diện kéo ghế ra cho anh,thấy hai vị khách VIP đã an tọa,nhân viên chu đáo đưa cho mỗi người một cái menu,đứng đợi hai người gọi món,Cảnh Luân chọn món Trofie Al Pesto còn Hiểu Lam ngại đọc sai nên chọn Spaghetti,nhân viên gật đầu ghi vào giấy, hỏi Cảnh Luân uống rượu nào,anh chọn nữ hoàng của các loại rượu vang,rượu vang đỏ,nhân viên gật đầu ghi tiếp rồi dặn hai người đợi một chút.
Hiểu Lam tay chống cằm nhìn ra cửa sổ,chỉ còn chưa tới một tháng nữa thôi,anh và cô sẽ không còn là gì của nhau,sẽ không còn tay trong tay đi ăn uống ở những chỗ đầy lãng mạn của các cặp tình nhân,của các cặp vợ chồng.Sau này,cô sẽ không quên những gì thuộc về con người anh,những kỉ niệm hơn hai năm nay của cô và anh và đặc biệt khắc cốt ghi tâm tình yêu của anh.
Ngồi đối diện với Hiểu Lam,Cảnh Luân nhìn ngắm cô nãy giờ,anh quan sát thấy vẻ mặt cô như suy tư cái gì đó, trông hơi phiền muộn.
“Lam nhi,em đang nghĩ gì thế?”.Hiểu Lam nghe anh hỏi thì hoàn hồn.
“Em đang nghĩ chút chuyện”.Nếu nói ra sắp không được ở bên cạnh anh nữa chắc anh bật dậy hất bàn, lôi cô về nhà dạy dỗ quá.
“Em đang lo danh hiệu sẽ không thuộc về em sao??”.Cảnh Luân nghĩ cô đang sợ các đối thủ khác.
“Đúng vậy,em hơi lo”.Đành nói dối anh vậy.
Cảnh Luân nghe vợ nói như vậy thì bật cười,anh đoán trúng phóc.
“Danh hiệu đó sẽ thuộc về em,anh bảo đảm luôn ấy!”.Cảnh Luân còn định lấy tay giơ lên thề, cô đã rướn người chặn hành động anh lại.
“Thề thốt gì chứ,em tin anh!”.
Hiểu Lam không muốn anh phải thề như vậy,anh đã nói sẽ dâng hai tay cho cô danh hiệu Ảnh Hậu ấy thì chắc chắn anh làm được,tương lai anh biết được sự thật chỉ vì cái danh hiệu này mà cô làm anh phải lấy tính mạng ra thề thốt thì anh sẽ trừng phạt cô nặng thêm.
Nhân viên đặt hai dĩa xuống hai bên, xoay nút chai rượu vang ra, đổ vào hai ly cho khách,không còn gì nữa, nhân viên cúi đầu nói chúc hai vị dùng ngon miệng rồi rời đi.
Cả tầng trên cùng chỉ có hai vợ chồng cô ăn tối nên rất yên tĩnh, căn phòng lấy hai tông màu đỏ và đen cực kỳ huyền ảo, sang trọng, nhạc Ý nổi lên du dương,cô cười mỉm giơ ly cụng với anh,anh cũng
cười,cụng ly rượu với cô.
Tô Hiểu Lam sẽ không quên ngày tuyệt đẹp hôm nay, sẽ không bao giờ quên cái ngày hạnh phúc này giữa cô và anh.
Hết chương 93
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook