Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương
-
Chương 122: Cô đơn trống trải
Hơn một tháng ở nhà mới,Tô Hiểu Lam cô chính thức thích ứng được ở đây,cô bác hàng xóm thấy có người mới chuyển đến thì rất niềm nở với cô, trừ tiền bạc ra họ trồng rất nhiều rau củ, lúc nào thu hoạch đều đem mang cho cô một ít,cô cũng vui vẻ mời vào uống nước, hỏi họ cách trồng như thế nào là đơn giản nhất, lấy cuốn sổ và cây bút ra lắng nghe thật kỹ, ghi thật rõ ràng.
Những người ở đây họ không biết về giới giải trí nên không biết cô là nữ diễn viên nhưng vậy cũng tốt, bắt đầu cuộc sống mới, cái gì cũng mới, không còn là diễn viên, không còn là vợ người khác,được là chính bản thân mình.
Vô tư với mọi thứ, không cắn rứt lương tâm hay cái quái gì liên quan đến quá khứ, không đụng vào tình yêu nữa, cô nếm thử đủ một lần trong đời thôi.
Hiện tại,Hiểu Lam đang đặt cuốn sổ chỉ dẫn trên đùi, mắt vừa nhìn vừa cầm xẻng mini, nghiên cứu từ đầu đến cuối cách trồng hoa mà cô thích nhất, hoa cẩm tú cầu.
Hiểu Lam lựa chỗ có bóng râm, ẩm thấp,cầm nhánh cây cắm xuống đất,buộc cố định cho không bị lay gốc,cười hài lòng, phủi hai tay đứng dậy đi vào nhà.
Trong bệnh viên, bác sĩ tháo bột tay và chân cho Cảnh Luân, hỏi anh thử cử động,dặn anh muốn xuống giường thì chống gậy đi từ từ thôi, vết thương ở hông chưa lành lại nên sẽ hơi đau một chút.Về mắt thì Cảnh Luân phải đeo kính luôn.
Kể từ khi Hiểu Lam bỏ đi,Minh Đan, Lăng Huyên với Diên Vỹ chả vui vẻ gì, có hẹn nhau đi đâu cũng ngồi chống cằm thở dài.Bọn cô không nghĩ Hiểu Lam cô là người con gái xấu xa, chắc chắn là do tình thế ép buộc,cái gì đó kích thích cô nên cô mới nhẫn tâm làm như vậy.
Lúc trước khi chưa quen Diên Vỹ, Hiểu Lam đã hứa với Minh Đan, Lăng Huyên là có chuyện gì cứ nói với nhau,cùng nhau giải quyết, sẽ không có lần sau nhưng mà thế nào, vẫn chứng nào tật nấy, Hiểu Lam không tin tưởng tụi cô hay sao,thế thì là chị em tốt làm gì nữa.
Nhất quyết phải tìm cho ra Tô Hiểu Lam để hỏi tội, bắt cô về, tưởng trốn tránh mọi người là xong sao?.
Đã đưa thiệp cưới rồi,bắt cô phải đi vậy mà chỉ sau lễ trao giải khỉ gió đó mà nhiều sự việc xảy ra, không có hứng làm cô dâu nữa, dẹp qua một bên.
Minh Đan đang ngồi uống trà sữa với Lăng Huyên, Diên Vỹ, tức anh ách, cầm ly trà sữa hút một hơi.
“Aizz, tức quá,cái cô gái tên Hiểu Lam này có thể đi đâu biệt tăm biệt tích hơn cả tháng, đến điện thoại lúc nào cũng khóa máy!!”.Lăng Huyên vuốt ngực bà chị cho bớt giận.
“Chị Minh Đan, chị có biết Hiểu Lam ngoài chúng ta còn thân với ai không??”.Diên Vỹ múc một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.
Minh Đan lắc đầu.
“Từ lúc lễ cưới Hiểu Lam xong tới bây giờ chị không gặp người bạn nào của Hiểu Lam cả”.
“Hay là chị đi hỏi Sở thiếu, chồng chị ấy, thằng chả giao tiếp rộng rãi lắm, chị thử nhờ chả coi”.Lăng Huyên nảy ra ý kiến, hào hứng không thôi.
Minh Đan, Diên Vỹ mắt hướng về cô bé tóc bum bê, không ngờ ngốc nghếch như em còn có thể nghĩ ra sáng kiến hay.
Hên là Lăng Huyên không nghe được tiếng lòng của hai bà chị, chứ không giựt hết mấy ly trà sữa, chu môi hờn đi về rồi.
Uống xong, Minh Đan gọi cho Sở Thiên Mặc hỏi đang ở đâu, thằng chả nói đang trong bệnh viện thăm đồng chí Luân, Minh Đan kêu chồng hỏi Cảnh Luân có biết Hiểu Lam có người bạn thân nào không, lỡ người ấy biết chỗ Hiểu Lam đang ở thì sao, Sở Thiên Mặc nghe xong đồng ý, cúp máy, quay qua nhìn Cảnh Luân đang dựa lưng trên giường.
“Luân, hỏi cái này, không biết cậu có muốn nói về cô ta không??”.Sở Thiên Mặc anh từ lúc biết Tô Hiểu Lam là người như vậy thì khinh bỉ, phỉ nhổ cô ta,yêu thật lòng của cô đấy à.
“Cô ta nào??”. Cảnh Luân nhíu mày,nói tên ra đi còn bày đặt dài dòng.
“Tô Hiểu Lam ấy, ôi trời, không phải cô ta thì là ai vào đây??!!”.Mắc mệt, kiêng dè chi cho bị hỏi ngược lại.
“Cô ấy là vợ tôi, không phải cô ta!”.Tôn trọng chút đi chứ.May là hiện giờ tôi không thể đá cậu văng ra khỏi phòng.
Sở Thiên Mặc anh không ngờ tới giờ còn có người vì yêu mà đầu óc càng ngày càng có vấn đề, cô ta hại thảm như vậy còn kêu cô ta là vợ.
“Rồi, mệt quá,vợ tôi kêu tôi hỏi cậu là có biết Tô Hiểu Lam có người bạn thân nào không, có thể người đó biết chỗ Tô Hiểu Lam!”.Với con người huyền bí như Tô Hiểu Lam, Sở Thiên Mặc anh có giao tiếp rộng hay hẹp cũng không thể nào mò ra được thông tin gì, hoàn toàn bó tay.
Cảnh Luân cố nhớ, trước ngày nhận giải một ngày hình như lúc anh đi làm về có gặp cô bạn thân của cô tên là gì ấy nhỉ.
“Hình như tên Tú Ly thì phải”.Cảnh Luân anh nhớ rồi, cái cô nàng tới nhà anh chơi, ăn tối cả buổi.
Tú Ly??.Sở Thiên Mặc hai mắt ngạc nhiên, không phải cô thư ký của mình đấy à.Dám lắm!.
“Tên Tú Ly.Cậu chắc chưa đồng chí Luân??”.Hỏi lại cho chắc chứ không ăn cám.
Cảnh Luân gật đầu, cho dù chỉ gặp một lần nhưng anh nhớ rất tốt, làm gì có chuyện nhầm trừ khi anh mất trí nhớ.
“Cô Tú Ly đó đang là thư ký của tôi.Trời đất ơi, tôi không ngờ, mối quan hệ xung quanh sao cứ ngoằn ngoèo dính với nhau không vậy??”.Sở Thiên Mặc than một hồi, đứng dậy, kêu bạn nghỉ ngơi đi, tôi đi hỏi cô ta dùm cậu.
Cảnh Luân thấy bạn đi ra khỏi rồi thì dựa đầu ra đằng sau, nhắm mắt lại,thở dài, vừa nhớ nhung vừa lo lắng,không biết cô đang làm gì, có đang nghĩ tới anh hay không.
Rời khỏi bệnh viện,Sở Thiên Mặc luôn làm việc nhanh gọn, chạy thẳng về con cưng của mình,đậu trước cửa vào, phi lên tầng cao nhất, đáp xuống thẳng bàn thư ký, thấy Tú Ly cúi đầu chào rồi tiếp tục gõ máy tính.Sở Thiên Mặc hắng hắng giọng, chuẩn bị tra khảo người đẹp.
“Thư ký Tú, tôi biết vẫn còn trong giờ hành chính, không tiện nói việc tư nhưng đây là chuyện quan trọng, liên quan đến mạng người, tôi hỏi cô một chút được không??”.Chém chút nhưng mà cũng là thiệt chứ bộ.
Tú Ly nghe Sở tổng nói như vậy chắc chắn có liên quan đến Hiểu Lam, bạn thân cô mà người đề nghị Sở tổng hỏi chắc chắn là Cảnh tiên sinh.Tú Ly cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý hết rồi.
“Sở tổng cứ việc hỏi”.
“Tôi nghe nói cô là bạn thân của vợ bạn tôi, Tô Hiểu Lam,phải không??.”.Dám nói không phải đi, tôi trừ lương cô.
“Đúng vậy ạ!”.Bắt đầu mỏi miệng rồi đây.
“Nếu đã là bạn thân của nhau, Tô Hiểu Lam đi đâu chắc cô cũng biết chứ??”.Cái này thì Sở Thiên Mặc anh không chắc lắm nên sẽ không trừ lương được đâu.
“Đó là việc riêng của cô ấy, dù là bạn thân nhưng cũng phải tôn trọng nhau, không thể soi mói nhiều chuyện được.Sở tổng còn gì hỏi nữa??”.Tú Ly bắt đầu đổ mồ hôi.
Sở Thiên Mặc thiệt tình không thể đoán hay nhận biết được tia nào khác thường hay chột dạ ở cái cô thư ký này cả, lúc nào anh chọc giỡn cô, cô chỉ là vẻ mặt lạnh tanh không thèm quan tâm,được cái làm việc nghiêm túc thôi.
“Nếu Tô Hiểu Lam có gọi cho cô, nói về chỗ ở của cổ thì cô làm ơn cho tôi biết được không, tên đường thôi cũng được, bạn tôi khó khăn lắm mới tỉnh dậy, bây giờ như phát điên lên vì không có vợ bên cạnh ấy.Bởi, tình yêu là bể khổ mà”.
Thân là tổng giám đốc mà lại dùng khổ nhục kế đi năn nỉ thư ký, đồng chí Luân à, cậu có thể nào thương xót tôi không??.Tôi đang hy sinh cho tương lai của cậu đấy.
Tú Ly thấy Sở Thiên Mặc rầu rĩ thì do dự, không biết có nên nói không nhưng nếu nói ra, Hiểu Lam sẽ giận cô, rồi sẽ cuốn gói trốn đi không một ai biết.Không được, phải giữ kín bí mật.
“Vâng, nếu cô ấy có gọi cho tôi, tôi sẽ báo ngay với Sở tổng, không còn gì nữa, tôi xin phép làm việc tiếp”.Tú Ly lại tiếp tục gõ máy tính, không thèm nhìn.
Sở Thiên Mặc hết cách, đành ậm ừ đi về phía thang máy đi xuống, gọi điện thoại cho Cảnh Luân nói là đã hỏi rồi, không khui ra được gì,để nghĩ cách khác.
Đến tối, Hiểu Lam đang ngồi dưới sàn, tay cầm hạt giống, nhìn vào sổ ghi chép thì cửa đột ngột mở ra, Tú Ly ngó qua ngó lại, thấy không có ai rồi mới đóng cửa, kéo rèm che lại, ngồi xuống nói với Hiểu Lam.
“Chắc tớ đau tim mà chết quá!!”.Tú Ly ôm ngực, thở không ra hơi.
Hiểu Lam không hiểu gì, rướn người tới bàn trà rót cho bạn ly nước.Tú Ly cảm ơn rồi ngửa cổ uống một hơi, điều chỉnh nhịp thở.
“Hiểu Lam, cậu nhắc nhở tớ không sai chút nào, Cảnh tiên sinh kêu sếp tớ hỏi tớ là bạn thân cậu phải không, rồi hỏi nếu là bạn thân phải biết chỗ ở của nhau chứ, lúc đó tim tớ như muốn rớt ra ngoài luôn ấy!”.
Hiểu Lam trợn tròn mắt, Cảnh Luân thật sự muốn bắt cô về nên mới bắt đầu thử hỏi cô bạn thân của cô.
“Nhưng mà tớ đã phòng thủ sẵn, nói lại với sếp là nếu cậu có gọi cho tớ thì tớ sẽ thông báo cho sếp biết”.
Hiểu Lam cảm động, vì cô mà một người không thích nói dối Tú Ly lại giúp cô như vậy, ôm chặt cô bạn, miệng nói cảm ơn rối rít.
Đoán chắc Tú Ly vừa tan ca xong chạy tới đây nên chưa ăn tối, cô vui vẻ dọn cơm cho cô nàng ăn.
Tiễn Tú Ly ra xe rồi Hiểu Lam đóng cổng, hai tay ôm trước ngực,đi vào nhà khóa cửa,lên phòng, ngồi trước cửa sổ trầm tư suy nghĩ.
Hơn một tháng nay không ở bên cạnh anh, cô đã có câu trả lời cho những cảm xúc hay thay đổi vì anh, đó là tình yêu, cô đã yêu anh thật rồi.
Mới đầu ở đây, lạ giường, lại không nằm trong vòng tay rộng lớn của anh, không được anh ôm vào lòng nên cô bị mất ngủ mấy ngày.
Sự cô đơn trống trải, cả căn nhà chỉ có một mình cô,mấy ngày đầu cô đã từng có ý định về thành phố, sẵn sàng chịu sự trừng phạt, chỉ để được nhìn thấy anh.Nhưng cô không chịu nghe theo trái tim mà chọn theo lý trí,cô mới sống được ở đây tới giờ phút này.
Hết chương 122.
Những người ở đây họ không biết về giới giải trí nên không biết cô là nữ diễn viên nhưng vậy cũng tốt, bắt đầu cuộc sống mới, cái gì cũng mới, không còn là diễn viên, không còn là vợ người khác,được là chính bản thân mình.
Vô tư với mọi thứ, không cắn rứt lương tâm hay cái quái gì liên quan đến quá khứ, không đụng vào tình yêu nữa, cô nếm thử đủ một lần trong đời thôi.
Hiện tại,Hiểu Lam đang đặt cuốn sổ chỉ dẫn trên đùi, mắt vừa nhìn vừa cầm xẻng mini, nghiên cứu từ đầu đến cuối cách trồng hoa mà cô thích nhất, hoa cẩm tú cầu.
Hiểu Lam lựa chỗ có bóng râm, ẩm thấp,cầm nhánh cây cắm xuống đất,buộc cố định cho không bị lay gốc,cười hài lòng, phủi hai tay đứng dậy đi vào nhà.
Trong bệnh viên, bác sĩ tháo bột tay và chân cho Cảnh Luân, hỏi anh thử cử động,dặn anh muốn xuống giường thì chống gậy đi từ từ thôi, vết thương ở hông chưa lành lại nên sẽ hơi đau một chút.Về mắt thì Cảnh Luân phải đeo kính luôn.
Kể từ khi Hiểu Lam bỏ đi,Minh Đan, Lăng Huyên với Diên Vỹ chả vui vẻ gì, có hẹn nhau đi đâu cũng ngồi chống cằm thở dài.Bọn cô không nghĩ Hiểu Lam cô là người con gái xấu xa, chắc chắn là do tình thế ép buộc,cái gì đó kích thích cô nên cô mới nhẫn tâm làm như vậy.
Lúc trước khi chưa quen Diên Vỹ, Hiểu Lam đã hứa với Minh Đan, Lăng Huyên là có chuyện gì cứ nói với nhau,cùng nhau giải quyết, sẽ không có lần sau nhưng mà thế nào, vẫn chứng nào tật nấy, Hiểu Lam không tin tưởng tụi cô hay sao,thế thì là chị em tốt làm gì nữa.
Nhất quyết phải tìm cho ra Tô Hiểu Lam để hỏi tội, bắt cô về, tưởng trốn tránh mọi người là xong sao?.
Đã đưa thiệp cưới rồi,bắt cô phải đi vậy mà chỉ sau lễ trao giải khỉ gió đó mà nhiều sự việc xảy ra, không có hứng làm cô dâu nữa, dẹp qua một bên.
Minh Đan đang ngồi uống trà sữa với Lăng Huyên, Diên Vỹ, tức anh ách, cầm ly trà sữa hút một hơi.
“Aizz, tức quá,cái cô gái tên Hiểu Lam này có thể đi đâu biệt tăm biệt tích hơn cả tháng, đến điện thoại lúc nào cũng khóa máy!!”.Lăng Huyên vuốt ngực bà chị cho bớt giận.
“Chị Minh Đan, chị có biết Hiểu Lam ngoài chúng ta còn thân với ai không??”.Diên Vỹ múc một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.
Minh Đan lắc đầu.
“Từ lúc lễ cưới Hiểu Lam xong tới bây giờ chị không gặp người bạn nào của Hiểu Lam cả”.
“Hay là chị đi hỏi Sở thiếu, chồng chị ấy, thằng chả giao tiếp rộng rãi lắm, chị thử nhờ chả coi”.Lăng Huyên nảy ra ý kiến, hào hứng không thôi.
Minh Đan, Diên Vỹ mắt hướng về cô bé tóc bum bê, không ngờ ngốc nghếch như em còn có thể nghĩ ra sáng kiến hay.
Hên là Lăng Huyên không nghe được tiếng lòng của hai bà chị, chứ không giựt hết mấy ly trà sữa, chu môi hờn đi về rồi.
Uống xong, Minh Đan gọi cho Sở Thiên Mặc hỏi đang ở đâu, thằng chả nói đang trong bệnh viện thăm đồng chí Luân, Minh Đan kêu chồng hỏi Cảnh Luân có biết Hiểu Lam có người bạn thân nào không, lỡ người ấy biết chỗ Hiểu Lam đang ở thì sao, Sở Thiên Mặc nghe xong đồng ý, cúp máy, quay qua nhìn Cảnh Luân đang dựa lưng trên giường.
“Luân, hỏi cái này, không biết cậu có muốn nói về cô ta không??”.Sở Thiên Mặc anh từ lúc biết Tô Hiểu Lam là người như vậy thì khinh bỉ, phỉ nhổ cô ta,yêu thật lòng của cô đấy à.
“Cô ta nào??”. Cảnh Luân nhíu mày,nói tên ra đi còn bày đặt dài dòng.
“Tô Hiểu Lam ấy, ôi trời, không phải cô ta thì là ai vào đây??!!”.Mắc mệt, kiêng dè chi cho bị hỏi ngược lại.
“Cô ấy là vợ tôi, không phải cô ta!”.Tôn trọng chút đi chứ.May là hiện giờ tôi không thể đá cậu văng ra khỏi phòng.
Sở Thiên Mặc anh không ngờ tới giờ còn có người vì yêu mà đầu óc càng ngày càng có vấn đề, cô ta hại thảm như vậy còn kêu cô ta là vợ.
“Rồi, mệt quá,vợ tôi kêu tôi hỏi cậu là có biết Tô Hiểu Lam có người bạn thân nào không, có thể người đó biết chỗ Tô Hiểu Lam!”.Với con người huyền bí như Tô Hiểu Lam, Sở Thiên Mặc anh có giao tiếp rộng hay hẹp cũng không thể nào mò ra được thông tin gì, hoàn toàn bó tay.
Cảnh Luân cố nhớ, trước ngày nhận giải một ngày hình như lúc anh đi làm về có gặp cô bạn thân của cô tên là gì ấy nhỉ.
“Hình như tên Tú Ly thì phải”.Cảnh Luân anh nhớ rồi, cái cô nàng tới nhà anh chơi, ăn tối cả buổi.
Tú Ly??.Sở Thiên Mặc hai mắt ngạc nhiên, không phải cô thư ký của mình đấy à.Dám lắm!.
“Tên Tú Ly.Cậu chắc chưa đồng chí Luân??”.Hỏi lại cho chắc chứ không ăn cám.
Cảnh Luân gật đầu, cho dù chỉ gặp một lần nhưng anh nhớ rất tốt, làm gì có chuyện nhầm trừ khi anh mất trí nhớ.
“Cô Tú Ly đó đang là thư ký của tôi.Trời đất ơi, tôi không ngờ, mối quan hệ xung quanh sao cứ ngoằn ngoèo dính với nhau không vậy??”.Sở Thiên Mặc than một hồi, đứng dậy, kêu bạn nghỉ ngơi đi, tôi đi hỏi cô ta dùm cậu.
Cảnh Luân thấy bạn đi ra khỏi rồi thì dựa đầu ra đằng sau, nhắm mắt lại,thở dài, vừa nhớ nhung vừa lo lắng,không biết cô đang làm gì, có đang nghĩ tới anh hay không.
Rời khỏi bệnh viện,Sở Thiên Mặc luôn làm việc nhanh gọn, chạy thẳng về con cưng của mình,đậu trước cửa vào, phi lên tầng cao nhất, đáp xuống thẳng bàn thư ký, thấy Tú Ly cúi đầu chào rồi tiếp tục gõ máy tính.Sở Thiên Mặc hắng hắng giọng, chuẩn bị tra khảo người đẹp.
“Thư ký Tú, tôi biết vẫn còn trong giờ hành chính, không tiện nói việc tư nhưng đây là chuyện quan trọng, liên quan đến mạng người, tôi hỏi cô một chút được không??”.Chém chút nhưng mà cũng là thiệt chứ bộ.
Tú Ly nghe Sở tổng nói như vậy chắc chắn có liên quan đến Hiểu Lam, bạn thân cô mà người đề nghị Sở tổng hỏi chắc chắn là Cảnh tiên sinh.Tú Ly cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý hết rồi.
“Sở tổng cứ việc hỏi”.
“Tôi nghe nói cô là bạn thân của vợ bạn tôi, Tô Hiểu Lam,phải không??.”.Dám nói không phải đi, tôi trừ lương cô.
“Đúng vậy ạ!”.Bắt đầu mỏi miệng rồi đây.
“Nếu đã là bạn thân của nhau, Tô Hiểu Lam đi đâu chắc cô cũng biết chứ??”.Cái này thì Sở Thiên Mặc anh không chắc lắm nên sẽ không trừ lương được đâu.
“Đó là việc riêng của cô ấy, dù là bạn thân nhưng cũng phải tôn trọng nhau, không thể soi mói nhiều chuyện được.Sở tổng còn gì hỏi nữa??”.Tú Ly bắt đầu đổ mồ hôi.
Sở Thiên Mặc thiệt tình không thể đoán hay nhận biết được tia nào khác thường hay chột dạ ở cái cô thư ký này cả, lúc nào anh chọc giỡn cô, cô chỉ là vẻ mặt lạnh tanh không thèm quan tâm,được cái làm việc nghiêm túc thôi.
“Nếu Tô Hiểu Lam có gọi cho cô, nói về chỗ ở của cổ thì cô làm ơn cho tôi biết được không, tên đường thôi cũng được, bạn tôi khó khăn lắm mới tỉnh dậy, bây giờ như phát điên lên vì không có vợ bên cạnh ấy.Bởi, tình yêu là bể khổ mà”.
Thân là tổng giám đốc mà lại dùng khổ nhục kế đi năn nỉ thư ký, đồng chí Luân à, cậu có thể nào thương xót tôi không??.Tôi đang hy sinh cho tương lai của cậu đấy.
Tú Ly thấy Sở Thiên Mặc rầu rĩ thì do dự, không biết có nên nói không nhưng nếu nói ra, Hiểu Lam sẽ giận cô, rồi sẽ cuốn gói trốn đi không một ai biết.Không được, phải giữ kín bí mật.
“Vâng, nếu cô ấy có gọi cho tôi, tôi sẽ báo ngay với Sở tổng, không còn gì nữa, tôi xin phép làm việc tiếp”.Tú Ly lại tiếp tục gõ máy tính, không thèm nhìn.
Sở Thiên Mặc hết cách, đành ậm ừ đi về phía thang máy đi xuống, gọi điện thoại cho Cảnh Luân nói là đã hỏi rồi, không khui ra được gì,để nghĩ cách khác.
Đến tối, Hiểu Lam đang ngồi dưới sàn, tay cầm hạt giống, nhìn vào sổ ghi chép thì cửa đột ngột mở ra, Tú Ly ngó qua ngó lại, thấy không có ai rồi mới đóng cửa, kéo rèm che lại, ngồi xuống nói với Hiểu Lam.
“Chắc tớ đau tim mà chết quá!!”.Tú Ly ôm ngực, thở không ra hơi.
Hiểu Lam không hiểu gì, rướn người tới bàn trà rót cho bạn ly nước.Tú Ly cảm ơn rồi ngửa cổ uống một hơi, điều chỉnh nhịp thở.
“Hiểu Lam, cậu nhắc nhở tớ không sai chút nào, Cảnh tiên sinh kêu sếp tớ hỏi tớ là bạn thân cậu phải không, rồi hỏi nếu là bạn thân phải biết chỗ ở của nhau chứ, lúc đó tim tớ như muốn rớt ra ngoài luôn ấy!”.
Hiểu Lam trợn tròn mắt, Cảnh Luân thật sự muốn bắt cô về nên mới bắt đầu thử hỏi cô bạn thân của cô.
“Nhưng mà tớ đã phòng thủ sẵn, nói lại với sếp là nếu cậu có gọi cho tớ thì tớ sẽ thông báo cho sếp biết”.
Hiểu Lam cảm động, vì cô mà một người không thích nói dối Tú Ly lại giúp cô như vậy, ôm chặt cô bạn, miệng nói cảm ơn rối rít.
Đoán chắc Tú Ly vừa tan ca xong chạy tới đây nên chưa ăn tối, cô vui vẻ dọn cơm cho cô nàng ăn.
Tiễn Tú Ly ra xe rồi Hiểu Lam đóng cổng, hai tay ôm trước ngực,đi vào nhà khóa cửa,lên phòng, ngồi trước cửa sổ trầm tư suy nghĩ.
Hơn một tháng nay không ở bên cạnh anh, cô đã có câu trả lời cho những cảm xúc hay thay đổi vì anh, đó là tình yêu, cô đã yêu anh thật rồi.
Mới đầu ở đây, lạ giường, lại không nằm trong vòng tay rộng lớn của anh, không được anh ôm vào lòng nên cô bị mất ngủ mấy ngày.
Sự cô đơn trống trải, cả căn nhà chỉ có một mình cô,mấy ngày đầu cô đã từng có ý định về thành phố, sẵn sàng chịu sự trừng phạt, chỉ để được nhìn thấy anh.Nhưng cô không chịu nghe theo trái tim mà chọn theo lý trí,cô mới sống được ở đây tới giờ phút này.
Hết chương 122.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook