Ngoảnh Lại Hóa Hư Vô
-
Chương 32
Anh vội vội vàng vàng chạy tới phòng trà nước của công ty, lấy hạt cà phê hôm qua bảo người mua ra, bắt đầu tự tay pha cà phê.
Kỹ thuật pha cà phê anh khổ công học ở kiếp trước không phải là chém gió, một mùi hương cà phê nguyên chất đậm đà tỏa ra như thấm vào lòng người.
Anh cẩn thận dè dặt bưng ly cà phê tới phòng làm việc, đặt ở trên bàn làm việc của Đồng Khiết.
Đồng Khiết liếc nhẹ ly cà phê đó, cong khóe môi không rõ là ý vị gì, cầm lên.
Tiếp đó, dưới ánh mắt mong đợi của Mạc Thiệu Khiêm, cô đứng dậy, đổ ly cà phê đó vào trong thùng rác, tách cà phê rơi xuống phát ra một tiếng “đoong” vui tai.
Mạc Thiệu Khiêm rũ mắt, lộ ra ánh nhìn đau thương.
Nhưng anh rất nhanh đã nhặt chiếc tách lên, cố nặn ra một nụ cười gượng, “Anh đi rửa ly, em không muốn uống cà phê thì sao không nói với anh, anh có thể đổi thành thứ khác cho em. Trà sữa có được không? Em có muốn uống không?”
“Em không muốn gì hết, anh ra ngoài là được rồi.”
Đồng Khiết gọi một cuộc điện thoại, “Alo, Tiểu Lý, mang giúp tôi một phần tài liệu vào đây, cứ đặt ở…”
Mạc Thiệu Khiêm nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh đi lấy giúp em nhé, Đồng Khiết.”
Nói xong anh liền chạy tới phòng làm việc mà Đồng Khiết nói, cướp lấy phần tài liệu trước mặt trợ lý Tiểu Lý, vội vàng cầm về cho cô.
Gân xanh trên trán Đồng Khiết nổi hết lên, “Anh Mạc, công ty của anh không có việc gì làm à? Sao lại chạy đến công ty tôi làm trợ lý nhỏ?”
Trong mắt Mạc Thiệu Khiêm tràn ngập dịu dàng, nhìn cô, “Anh bằng lòng, Đồng Khiết.”
Anh có quyền có thế, cũng không tiện đuổi người, Đồng Khiết chỉ có thể nhịn.
Mạc Thiệu Khiêm bảo người mang sổ ghi chép, máy tính và những đồ dùng trong phòng làm việc của anh đến đây, đặt bàn làm việc ở ngay bên cạnh Đồng Khiết.
Chỉ là, anh cứ luôn ngẩng đầu lên nhìn cô, cái ánh mắt sến sẩm đó cứ như hình với bóng, làm Đồng Khiết muốn không chú ý cũng khó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến buổi trưa rồi.
Mạc Thiệu Khiêm nhìn thời gian, ngẩng đầu lên: “Đồng Khiết, cùng đến nhà hàng ăn cơm đi?
Đồng Khiết lạnh giọng nói: “Không cần đâu, em sẽ gọi đồ ăn ngoài về.”
“Ăn đồ ăn ngoài mãi sao được? Phải ăn đồ nóng, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe, hơn nữa đồ ăn ngoài không sạch sẽ, chúng ta đến nhà hàng ăn đi, lần trước chẳng phải em muốn hôn anh ở nhà hàng đó sao? Chúng ta có thể…”
Đồng Khiết không nhịn được nữa ngắt lời anh, “Đủ rồi! Em không muốn đi cùng anh!”
Cô tức giận hất anh ra, tự mình đi xuống tầng.
Mạc Thiệu Khiêm không yên tâm bèn đuổi theo, định đi theo cô mãi.
Chỉ cần theo đuổi được vợ lần nữa thì còn cần mặt mũi làm gì.
Chỉ là không ngờ được, Mạc Thiệu Khiêm xuống tới lầu dưới Tập đoàn Vân Việt lại phát hiện Đồng Khiết bị một người cản lại.
Con ngươi Mạc Thiệu Khiêm co rút lại.
Đồng Tinh Nguyệt!
Mạc Thiệu Khiêm cả buổi sáng vẫn luôn xử lý chuyện nhà họ Đồng.
Trước tiên nói với Đồng Tinh Nguyệt đừng tìm anh nữa, anh phải sống chung thật hạnh phúc với Đồng Khiết, sau đó quả quyết block đối phương. Weixin, số điện thoại, hòm thư các loại, tất cả đều cho vào danh sách đen hết.
Tiếp đó anh dùng thủ đoạn giống với kiếp trước, chèn ép nhà họ Đồng, từng bước dồn ép đến mức làm nhà họ Đồng nhất thời lúng túng như thợ vụng mất kim, náo loạn đến mức gà bay chó sủa.
Anh dự đoán được rằng Đồng Tinh Nguyệt chắc chắn sẽ tới tìm anh nữa.
Mạc Thiệu Khiêm xông tới, kéo Đồng Khiết ra sau lưng mình, che khuất cô khỏi tầm nhìn của Đồng Tinh Nguyệt, sau đó cười nhẹ, “Đồng Tinh Nguyệt, cô tới đây làm gì? Đây là Tập đoàn Vân Việt.”
Đồng Tinh Nguyệt khó tin trợn to mắt, bước lên hai bước kéo lấy cánh tay anh.
“Em nghe nói Anh tới Vân Việt tìm Đồng Khiết, em muốn tìm anh nên mới chạy tới đây.”
Vành mắt cô ta đỏ ửng, cắn cắn môi, lộ ra biểu cảm lã chã nước mắt, tủi thân nói: “Thiệu Khiêm? Tại sao anh lại đột nhiên không cần em nữa? Rõ ràng em mới là người anh yêu mà. Em không tin anh thật sự yêu cô ta. Có phải anh bị cô ta uy hiếp không!”
“Đồng Khiết trước giờ luôn bắt nạt em, không muốn nhìn thấy em sống tốt! Đến anh mà cô ta cũng muốn cướp đi sao…”
Kỹ thuật pha cà phê anh khổ công học ở kiếp trước không phải là chém gió, một mùi hương cà phê nguyên chất đậm đà tỏa ra như thấm vào lòng người.
Anh cẩn thận dè dặt bưng ly cà phê tới phòng làm việc, đặt ở trên bàn làm việc của Đồng Khiết.
Đồng Khiết liếc nhẹ ly cà phê đó, cong khóe môi không rõ là ý vị gì, cầm lên.
Tiếp đó, dưới ánh mắt mong đợi của Mạc Thiệu Khiêm, cô đứng dậy, đổ ly cà phê đó vào trong thùng rác, tách cà phê rơi xuống phát ra một tiếng “đoong” vui tai.
Mạc Thiệu Khiêm rũ mắt, lộ ra ánh nhìn đau thương.
Nhưng anh rất nhanh đã nhặt chiếc tách lên, cố nặn ra một nụ cười gượng, “Anh đi rửa ly, em không muốn uống cà phê thì sao không nói với anh, anh có thể đổi thành thứ khác cho em. Trà sữa có được không? Em có muốn uống không?”
“Em không muốn gì hết, anh ra ngoài là được rồi.”
Đồng Khiết gọi một cuộc điện thoại, “Alo, Tiểu Lý, mang giúp tôi một phần tài liệu vào đây, cứ đặt ở…”
Mạc Thiệu Khiêm nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh đi lấy giúp em nhé, Đồng Khiết.”
Nói xong anh liền chạy tới phòng làm việc mà Đồng Khiết nói, cướp lấy phần tài liệu trước mặt trợ lý Tiểu Lý, vội vàng cầm về cho cô.
Gân xanh trên trán Đồng Khiết nổi hết lên, “Anh Mạc, công ty của anh không có việc gì làm à? Sao lại chạy đến công ty tôi làm trợ lý nhỏ?”
Trong mắt Mạc Thiệu Khiêm tràn ngập dịu dàng, nhìn cô, “Anh bằng lòng, Đồng Khiết.”
Anh có quyền có thế, cũng không tiện đuổi người, Đồng Khiết chỉ có thể nhịn.
Mạc Thiệu Khiêm bảo người mang sổ ghi chép, máy tính và những đồ dùng trong phòng làm việc của anh đến đây, đặt bàn làm việc ở ngay bên cạnh Đồng Khiết.
Chỉ là, anh cứ luôn ngẩng đầu lên nhìn cô, cái ánh mắt sến sẩm đó cứ như hình với bóng, làm Đồng Khiết muốn không chú ý cũng khó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến buổi trưa rồi.
Mạc Thiệu Khiêm nhìn thời gian, ngẩng đầu lên: “Đồng Khiết, cùng đến nhà hàng ăn cơm đi?
Đồng Khiết lạnh giọng nói: “Không cần đâu, em sẽ gọi đồ ăn ngoài về.”
“Ăn đồ ăn ngoài mãi sao được? Phải ăn đồ nóng, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe, hơn nữa đồ ăn ngoài không sạch sẽ, chúng ta đến nhà hàng ăn đi, lần trước chẳng phải em muốn hôn anh ở nhà hàng đó sao? Chúng ta có thể…”
Đồng Khiết không nhịn được nữa ngắt lời anh, “Đủ rồi! Em không muốn đi cùng anh!”
Cô tức giận hất anh ra, tự mình đi xuống tầng.
Mạc Thiệu Khiêm không yên tâm bèn đuổi theo, định đi theo cô mãi.
Chỉ cần theo đuổi được vợ lần nữa thì còn cần mặt mũi làm gì.
Chỉ là không ngờ được, Mạc Thiệu Khiêm xuống tới lầu dưới Tập đoàn Vân Việt lại phát hiện Đồng Khiết bị một người cản lại.
Con ngươi Mạc Thiệu Khiêm co rút lại.
Đồng Tinh Nguyệt!
Mạc Thiệu Khiêm cả buổi sáng vẫn luôn xử lý chuyện nhà họ Đồng.
Trước tiên nói với Đồng Tinh Nguyệt đừng tìm anh nữa, anh phải sống chung thật hạnh phúc với Đồng Khiết, sau đó quả quyết block đối phương. Weixin, số điện thoại, hòm thư các loại, tất cả đều cho vào danh sách đen hết.
Tiếp đó anh dùng thủ đoạn giống với kiếp trước, chèn ép nhà họ Đồng, từng bước dồn ép đến mức làm nhà họ Đồng nhất thời lúng túng như thợ vụng mất kim, náo loạn đến mức gà bay chó sủa.
Anh dự đoán được rằng Đồng Tinh Nguyệt chắc chắn sẽ tới tìm anh nữa.
Mạc Thiệu Khiêm xông tới, kéo Đồng Khiết ra sau lưng mình, che khuất cô khỏi tầm nhìn của Đồng Tinh Nguyệt, sau đó cười nhẹ, “Đồng Tinh Nguyệt, cô tới đây làm gì? Đây là Tập đoàn Vân Việt.”
Đồng Tinh Nguyệt khó tin trợn to mắt, bước lên hai bước kéo lấy cánh tay anh.
“Em nghe nói Anh tới Vân Việt tìm Đồng Khiết, em muốn tìm anh nên mới chạy tới đây.”
Vành mắt cô ta đỏ ửng, cắn cắn môi, lộ ra biểu cảm lã chã nước mắt, tủi thân nói: “Thiệu Khiêm? Tại sao anh lại đột nhiên không cần em nữa? Rõ ràng em mới là người anh yêu mà. Em không tin anh thật sự yêu cô ta. Có phải anh bị cô ta uy hiếp không!”
“Đồng Khiết trước giờ luôn bắt nạt em, không muốn nhìn thấy em sống tốt! Đến anh mà cô ta cũng muốn cướp đi sao…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook