Ngoảnh Lại Hóa Hư Vô
-
Chương 16
Mạc Thiệu Khiêm đã hai ngày không ngủ rồi.
Anh ngồi ở phòng khách, dưới đất chất đầy đầu lọc thuốc lá. Anh muốn dựa vào việc hút thuốc để làm dịu tâm tình sốt ruột của mình.
Trên bàn rải đầy từng tờ tài liệu, bên trên là minh chứng về cái chết của Đồng Khiết và kết quả điều tra về hành tung của Đồng Khiết mà trợ lý đã giao cho anh.
Từng thứ một, tất cả đều hướng về một kết quả, đó chính là Đồng Khiết đã chết rồi!
Cho nên cô không hề để lại cho mình bất cứ thứ gì. Trong đơn ly hôn, đến Tập đoàn Vân Việt cô cũng không cần…
Đợi đã, Tập đoàn Vân Việt!
Trong não Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia sáng.
Anh thấy mình đã tìm được một thủ đoạn vô cùng tốt để ép Đồng Khiết xuất hiện.
Người phụ nữ Đồng Khiết này chẳng phải là vẫn luôn rất trân trọng, coi di sản mẹ để lại cho như bảo bối sao?
Vậy anh sẽ hủy Vân Việt! Xem cô có còn dám tiếp tục lẩn trốn nữa hay không! Chắc chắn cô sẽ không nhịn được mà xuất hiện.
Hạ quyết định, anh lập tức bắt đầu thao túng cổ phần của Vân Việt.
Mạc Thiệu Khiêm công bố ở trên trang chủ của mình, muốn bán Vân Việt đi với giá cổ phiếu thấp nhất!
Tin tức vừa được tung ra đã làm chấn động cả giới kinh doanh.
Rất nhiều bạn hợp tác bình thường ào ào gửi tin đến, điện thoại anh rung lên không ngừng.
“Không phải chứ Mạc tổng, Vân Việt đâu chỉ đáng giá số tiền này, công ty đã lên sàn ít nhất cũng phải đáng giá mấy chục tỷ, có mấy tỷ mà cậu đã bán rồi sao! Từ khi nào mà cậu lại phát lòng từ bi thế?”
“Mạc tổng, có phải cậu vẫn còn ghi hận Đồng Khiết nên đến cả đồ của cô ấy cũng định bán giảm giá không.”
Mạc Thiệu Khiêm nhận cuộc điện thoại đầu tiên gọi tới, là Đồng Tinh Nguyệt.
Đồng Tinh Nguyệt: “Thiệu Khiêm, anh định bán Tập đoàn Vân Việt sao? Em có một người bạn muốn mua lại Tập đoàn Vân Việt, nhờ anh thương lượng với cậu ấy nhé.”
Mạc Thiệu Khiêm thả ra một ngụm khói, khói trắng mờ ảo.
“Người bạn trong miệng em là bố của em nhỉ?”
Người phụ nữ bên kia dường như nghẹn lại. “Thiệu Khiêm, không phải, anh đừng nghĩ vậy.”
“Anh bán cho ai cũng sẽ không bán cho Đồng Đông Hải.”
Điện thoại truyền tới âm thanh thất vọng cùng tủi thân của Đồng Tinh Nguyệt: “Thiệu Khiêm, Tập đoàn Vân Việt vốn là đồ của nhà họ Đồng. Dù bố em có muốn thì cũng là hợp tình hợp lý thôi mà. Nhưng mà lần này thật sự không phải bố, là một người bạn khác, gần đây cậu ấy sắp về nước.”
Mạc Thiệu Khiêm chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Nếu anh không nhớ nhầm thì Tập đoàn Vân Việt là đồ của mẹ Đồng Khiết, không hề thuộc về nhà họ Đồng.”
Đồng Tinh Nguyệt cảm thấy khó tin!
Mạc Thiệu Khiêm trước giờ xem trọng cô ta, lần trước anh ra về chẳng vui vẻ gì đã nằm ngoài dự liệu của cô ta rồi.
Mạc Thiệu Khiêm quan tâm đ ến Đồng Khiết một cách bất thường đã khiến Đồng Tinh Nguyệt thấy rất hoảng loạn.
Có cái cớ có người bạn muốn thu mua Tập đoàn Vân Việt, cô ta đã mượn cơ hội này gọi điện thoại cho Mạc Thiệu Khiêm, muốn cho hai người một bậc thềm đi xuống làm dịu mối quan hệ.
Nhưng Mạc Thiệu Khiêm lần này lại không nhận ý tốt!
“Thiệu Khiêm, anh hiểu lầm em rồi.” Cô ta vội vàng giải thích: “Đồng Khiết nói thế nào cũng là người nhà họ Đồng, cho nên em mới nói như vậy. Anh cũng có thể bán cho người em giới thiệu, xuất thân của cậu ta rất cao, là công tử nhà tài phiệt ở nước ngoài, các anh có thể liên hệ xem sao.”
“Đồng Khiết là người nhà họ Đồng? Đây là truyện cười buồn cười nhất mà anh từng được nghe đấy. Người nhà mà không để lại phòng cho cô ấy sao?”
Mạc Thiệu Khiêm đã hoàn toàn mất hết sự kiên nhẫn, cúp điện thoại.
Sau đó không bao lâu, bố Mạc gọi điện tới.
“Mạc Thiệu Khiêm! Con càng ngày càng càn rỡ rồi! Ai cho con bán Tập đoàn Vân Việt thế?”
Bố Mạc nổi trận lôi đình, “Bố đã nghe con bé Hứa Nguyệt đó nói rồi, Đồng Khiết nhảy xuống biển tự sát, ngày mai chính là tang lễ! Bố bảo con đi tìm người, chung sống tử tế với con bé mà con làm cái kiểu gì vậy?!”
“Bố đã xem đơn ly hôn của Đồng Khiết. Nó để lại tất cả tài sản cho con! Con lại dùng giá thấp như vậy bán Vân Việt đi, con có xứng với con bé không? Hả?”
“Nếu không phải con thờ ơ, coi nhẹ thì Đồng Khiết cũng sẽ không đi tới bước đường này. Con đã hại con bé…”
Bố Mạc hận không thể rèn sắt thành thép mắng anh một trận.
Mạc Thiệu Khiêm im lặng, sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Bố, bố đừng lo lắng, chắc chắn cô ấy vẫn còn sống, chỉ là không muốn gặp con mà thôi.”
Anh chậm rì rì nói: “Con công bố tin tức muốn bán Tập đoàn Vân Việt, cô ấy chắc chắn sẽ không bình tĩnh được mà phải xuất hiện.”
Bố Mạc muốn mở miệng bảo anh bình tĩnh, nhưng mở miệng xong lại chán nản thở dài.
Là nhà họ Mạc bọn họ nợ Đồng Khiết.
“Con cứ chìm đắm trong giấc mơ của riêng mình đi!”
Bố Mạc gầm lên giận dữ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Anh ngồi ở phòng khách, dưới đất chất đầy đầu lọc thuốc lá. Anh muốn dựa vào việc hút thuốc để làm dịu tâm tình sốt ruột của mình.
Trên bàn rải đầy từng tờ tài liệu, bên trên là minh chứng về cái chết của Đồng Khiết và kết quả điều tra về hành tung của Đồng Khiết mà trợ lý đã giao cho anh.
Từng thứ một, tất cả đều hướng về một kết quả, đó chính là Đồng Khiết đã chết rồi!
Cho nên cô không hề để lại cho mình bất cứ thứ gì. Trong đơn ly hôn, đến Tập đoàn Vân Việt cô cũng không cần…
Đợi đã, Tập đoàn Vân Việt!
Trong não Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia sáng.
Anh thấy mình đã tìm được một thủ đoạn vô cùng tốt để ép Đồng Khiết xuất hiện.
Người phụ nữ Đồng Khiết này chẳng phải là vẫn luôn rất trân trọng, coi di sản mẹ để lại cho như bảo bối sao?
Vậy anh sẽ hủy Vân Việt! Xem cô có còn dám tiếp tục lẩn trốn nữa hay không! Chắc chắn cô sẽ không nhịn được mà xuất hiện.
Hạ quyết định, anh lập tức bắt đầu thao túng cổ phần của Vân Việt.
Mạc Thiệu Khiêm công bố ở trên trang chủ của mình, muốn bán Vân Việt đi với giá cổ phiếu thấp nhất!
Tin tức vừa được tung ra đã làm chấn động cả giới kinh doanh.
Rất nhiều bạn hợp tác bình thường ào ào gửi tin đến, điện thoại anh rung lên không ngừng.
“Không phải chứ Mạc tổng, Vân Việt đâu chỉ đáng giá số tiền này, công ty đã lên sàn ít nhất cũng phải đáng giá mấy chục tỷ, có mấy tỷ mà cậu đã bán rồi sao! Từ khi nào mà cậu lại phát lòng từ bi thế?”
“Mạc tổng, có phải cậu vẫn còn ghi hận Đồng Khiết nên đến cả đồ của cô ấy cũng định bán giảm giá không.”
Mạc Thiệu Khiêm nhận cuộc điện thoại đầu tiên gọi tới, là Đồng Tinh Nguyệt.
Đồng Tinh Nguyệt: “Thiệu Khiêm, anh định bán Tập đoàn Vân Việt sao? Em có một người bạn muốn mua lại Tập đoàn Vân Việt, nhờ anh thương lượng với cậu ấy nhé.”
Mạc Thiệu Khiêm thả ra một ngụm khói, khói trắng mờ ảo.
“Người bạn trong miệng em là bố của em nhỉ?”
Người phụ nữ bên kia dường như nghẹn lại. “Thiệu Khiêm, không phải, anh đừng nghĩ vậy.”
“Anh bán cho ai cũng sẽ không bán cho Đồng Đông Hải.”
Điện thoại truyền tới âm thanh thất vọng cùng tủi thân của Đồng Tinh Nguyệt: “Thiệu Khiêm, Tập đoàn Vân Việt vốn là đồ của nhà họ Đồng. Dù bố em có muốn thì cũng là hợp tình hợp lý thôi mà. Nhưng mà lần này thật sự không phải bố, là một người bạn khác, gần đây cậu ấy sắp về nước.”
Mạc Thiệu Khiêm chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Nếu anh không nhớ nhầm thì Tập đoàn Vân Việt là đồ của mẹ Đồng Khiết, không hề thuộc về nhà họ Đồng.”
Đồng Tinh Nguyệt cảm thấy khó tin!
Mạc Thiệu Khiêm trước giờ xem trọng cô ta, lần trước anh ra về chẳng vui vẻ gì đã nằm ngoài dự liệu của cô ta rồi.
Mạc Thiệu Khiêm quan tâm đ ến Đồng Khiết một cách bất thường đã khiến Đồng Tinh Nguyệt thấy rất hoảng loạn.
Có cái cớ có người bạn muốn thu mua Tập đoàn Vân Việt, cô ta đã mượn cơ hội này gọi điện thoại cho Mạc Thiệu Khiêm, muốn cho hai người một bậc thềm đi xuống làm dịu mối quan hệ.
Nhưng Mạc Thiệu Khiêm lần này lại không nhận ý tốt!
“Thiệu Khiêm, anh hiểu lầm em rồi.” Cô ta vội vàng giải thích: “Đồng Khiết nói thế nào cũng là người nhà họ Đồng, cho nên em mới nói như vậy. Anh cũng có thể bán cho người em giới thiệu, xuất thân của cậu ta rất cao, là công tử nhà tài phiệt ở nước ngoài, các anh có thể liên hệ xem sao.”
“Đồng Khiết là người nhà họ Đồng? Đây là truyện cười buồn cười nhất mà anh từng được nghe đấy. Người nhà mà không để lại phòng cho cô ấy sao?”
Mạc Thiệu Khiêm đã hoàn toàn mất hết sự kiên nhẫn, cúp điện thoại.
Sau đó không bao lâu, bố Mạc gọi điện tới.
“Mạc Thiệu Khiêm! Con càng ngày càng càn rỡ rồi! Ai cho con bán Tập đoàn Vân Việt thế?”
Bố Mạc nổi trận lôi đình, “Bố đã nghe con bé Hứa Nguyệt đó nói rồi, Đồng Khiết nhảy xuống biển tự sát, ngày mai chính là tang lễ! Bố bảo con đi tìm người, chung sống tử tế với con bé mà con làm cái kiểu gì vậy?!”
“Bố đã xem đơn ly hôn của Đồng Khiết. Nó để lại tất cả tài sản cho con! Con lại dùng giá thấp như vậy bán Vân Việt đi, con có xứng với con bé không? Hả?”
“Nếu không phải con thờ ơ, coi nhẹ thì Đồng Khiết cũng sẽ không đi tới bước đường này. Con đã hại con bé…”
Bố Mạc hận không thể rèn sắt thành thép mắng anh một trận.
Mạc Thiệu Khiêm im lặng, sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ.
“Bố, bố đừng lo lắng, chắc chắn cô ấy vẫn còn sống, chỉ là không muốn gặp con mà thôi.”
Anh chậm rì rì nói: “Con công bố tin tức muốn bán Tập đoàn Vân Việt, cô ấy chắc chắn sẽ không bình tĩnh được mà phải xuất hiện.”
Bố Mạc muốn mở miệng bảo anh bình tĩnh, nhưng mở miệng xong lại chán nản thở dài.
Là nhà họ Mạc bọn họ nợ Đồng Khiết.
“Con cứ chìm đắm trong giấc mơ của riêng mình đi!”
Bố Mạc gầm lên giận dữ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook