Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất
86: Chín Tháng Không Bằng Một Khắc


Cảnh tượng trong hàn cốc thật khiến người khác lạnh lẽo, băng đóng từng mảng lớn, hàn khí tăng cực độ.

Tư Duệ dẫn mọi người qua từng ngóc ngách, cho đến cuối hàn động cũng gặp được Nguyệt Liên, giữa mặt hồ chồng chất là trận pháp.

Nguyệt Liên ngồi đưa lưng về phía mọi người, trên tay ôm Hi Hoa, thân thể hắn đều bị chướng khí đả thương, máu chảy xuống nền đã đông lại.
Tư Duệ bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên trận pháp, khẽ gọi: "Phong Hiên, Con nghe mẫu thân nói không.

Mọi người đến rồi, Phong Hiên, con bỏ lớp chướng khí này đi! Có gì hãy bình tĩnh tìm cách giải quyết."
Phải đợi một lúc mọi người cùng khuyên nhủ, Nguyệt Liên mới động đậy.

Hắn lúc này khuôn mặt phờ phạt, râu cũng đã phủ trên đó, tay ôm Hi Hoa đã không còn cảm giác gì.

Nhẹ nhàng đặt Hi Hoa nằm xuống lớp băng, hắn mới chậm rãi đứng dậy bước đến bên lớp chướng khí nhìn Tư Duệ.

Tư Duệ mím môi, nhìn Nguyệt Liên thân tàn ma dại đứng ngay trước mắt khiến bà sững sờ, có chút run rẩy hạ giọng dỗ dành:
"A Hiên, Hạ chướng khí đi, để mẫu thân giúp con.

Con bây giờ không thể cầm cự được nữa!"
Lúc này ai cũng nhìn thấy đôi mắt Nguyệt Liên đã đỏ hoe, tơ máu thay nhau chồng chất hiện ra, hắn đặt bàn tay lên chướng khí, đó cũng là lúc từng giọt nước mắt rơi xuống, hắn khóc rất thê thảm đến nỗi ai cũng chỉ muốn khóc theo.
"Đứa nhỏ tạo từ ngọc long khí của ta không còn nữa, mẫu thân..

sinh linh nhỏ bé ta luôn mong chờ chết rồi..

Ta bây giờ chỉ còn mỗi Hi Hoa thôi..

Chỉ còn mỗi y thôi.."
Từng lời nói như từng lưỡi đao cắt vào lòng người.

Tư Duệ lúc này mới bật khóc, chướng khí liền biến mất, bà ôm lấy Nguyệt Liên đang ngã khụy xuống vì kiệt sức, trong hàn động chỉ có tiếng khóc đầy thê lương và đau khổ.

Nguyệt Liên ôm Tư Duệ, đôi tay bám chặt bà như là điểm tựa cuối cùng, ba ngày nay hắn đều cố gắng hết sức cứu lấy Hi Hoa thoát khỏi nhập ma.

Ngọc long nhi trong can nguyên bị cưỡng ép lấy ra ngoài, bàn tay Tịch Nhan đầy ma khí đã ảnh hưởng đến can nguyên của Hi Hoa.

Mà vốn dĩ việc lấy nó ra chỉ có thể là Nguyệt Liên hoặc tự Hi Hoa điều linh lực lấy ra bằng linh khí.

Bây giờ bị một kẻ tùy tiện cướp đi, linh lực đang phân tán trong người Hi Hoa không kịp ổn định nên tổn hại đến nguyên thần của Hi Hoa khiến y rơi sâu vào hôn mê, mà cũng vì bị móng vuốt của Tịch Nhan đâm vào can nguyên, kinh mạch ngừng lưu thông dẫn đến thất khiếu chảy máu, tình hình Hi Hoa lúc này thật tồi tệ.
Nguyệt Liên ở cạnh Hi Hoa, từng phút từng giây bảo lưu lại can nguyên cho Hi Hoa tránh để ma khí xâm nhập, trọc hết ma khí bám vào y, cuối cùng là độ linh lực chờ ngày y tỉnh lại.
Lúc mọi người cùng vào, Hi Hoa đã tỉnh lại trước nửa canh giờ, y nhìn hắn chỉ mấp mấy miệng hỏi một câu
"Nơi này..

Ở đây..

của chúng ta đâu rồi?"
Hắn không đáp nhưng hắn lại khóc, hắn không giấu nỗi đau đớn nhưng hắn không dám nói, hắn ôm thật chặt y, hôn lên tóc y, chỉ mong trấn tĩnh y một ít.

Cũng như thay sư thật phơi bày.
Nhưng Hi Hoa là người biết thế sự, chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn thì y cũng đã thấu hiểu được sự thật, sinh linh nhỏ bé của y, vốn đã không thể ở cạnh từ lúc Tịch Nhan chạm vào can nguyên của y.

Nguyệt Liên nghe tiếng Hi Hoa khóc, hắn bên cạnh cố gắng trấn định y nhưng vốn dĩ sự mất mát này sẽ không ai đau bằng người bảo hộ nó.

Tuy không mang trong bụng nhưng Hi Hoa vẫn biết nó luôn động đậy, luôn mạnh khỏe ẩn trong can nguyên y.


Bây giờ mất rồi, cảm giác trống trải ấy sẽ giết chết Hi Hoa mất.

Trong tiếng khóc, chính là lời oán than, nếu y biết sớm ngày nó sẽ chào đời, Tịch Nhan chờ y ở Vạn Trùng Sơn, y sẽ ngoan ngoãn ở lại Hoa giới một bước cũng không rời đi.
"Là do ta..

là lỗi do ta.."
Nguyệt Liên không muốn Hi Hoa dày vò bản thân, y lúc này rất yếu, nếu cứ không bình tĩnh e là sẽ hại đến mình mà hắn đã không còn đủ sức để chống đỡ cho y thêm một lần nữa.

Vậy nên Nguyệt Liên đã điểm huyệt Hi Hoa làm y ngất đi, một lần nữa ôm y vào lòng.
Thời gian cứ trôi qua, hắn không khóc nữa, lúc này hắn mới nhỏ giọng nói với Hi Hoa đang hôn mê: "Ta sẽ bắt hắn trả giá.

Nhưng Hi Hoa, ngọc long khí mất rồi, ta cũng chỉ còn mình ngươi..

ngươi phải ở cạnh ta, đừng dày vò bản thân.

Ta tất cả đều thấu hiểu ngươi.."
Trở về thực tại, Hoa Đế bước đến nâng Hi Hoa lên, ngài lau nhẹ nước mắt còn vương trên khóe mắt y rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

Sau đó đưa tay chạm khắp nơi, người Hi Hoa thật lạnh, ngài chạm đến nơi can nguyên, nơi đó vẫn còn dính máu khiến tâm ngài một lần nữa tan nát.

Đàm Phiên bên cạnh kiểm tra cho Hi Hoa rồi nói nhỏ: "Linh thức mơ hồ, là do đau thương quá độ, thân thể coi như không bị ảnh hưởng nhiều, chắc hẳn đã được Đế Long độ linh lực không ít."
Hoa Đế gật đầu, ngài ngoái đầu nhìn Nguyệt Liên, không hiểu sao nhìn hắn khóc, ngài cũng xót xa đến lạ thường.

Ngài thương xót cho hắn, hắn đã quá khổ rồi..
"Hi Hoa nợ hắn..

có trăm mạng cũng không đổi được.."
Đôi mắt Đàm Phiên rưng rưng, y chợt nhớ đến Dạ Tập Huyền, hắn chờ y nhiều vạn năm..

y cũng không thể trả được hết cho hắn..
Hoa Đế giao Hi Hoa lại cho Đàm Phiên, cởi lấy ấn hoa trên cổ Hi Hoa xong liền đi đến hướng của Nguyệt Liên.

Phượng Minh nhìn Kính Văn hỏi: "Hi Hoa và Đế Long lúc này hẳn sẽ chư alaasy lại được tinh thần chiến đấu, ngươi có thể trở về sắp xếp nói lại với Thiên Đế được không?"
Kính Văn thở dài nói: "Nói lại thì dễ nhưng tìm lí do thì thật khó.

Về việc này chỉ những người thân quen mới biết, ta không tiện nói ra cho những thần tiên trong buổi hội nghị."
Đúng là không tiện nói nhưng cũng không thể để hai người họ ra trận trong tình thế này, Kính Văn nói tiếp: "Ta sẽ đem chuyện Tịch Nhan tấn công Hi Hoa, theo đó là Long giới xảy ra việc nội bộ, Thủy Thần cần phải trở về gấp mà ngỏ ý cho hai người không tham chiến ở Tứ hải Bát Hoang một thời gian.

Những việc còn lại ngươi cố gắng căn dặn mọi người, chuyện này đừng để tai mắt Thiên Cửu nghe thấy, có những kẻ dị nghị lại ảnh hưởng tinh thần cả hai."
Phượng Minh hừ một tiếng: "Kẻ nào dị nghị, ta đây may miệng chúng lại.

Mọi việc cứ theo đó mà làm, có gì thông linh cho ta biết."
"Ừm."
Hoa Đế bước đến đeo ấn hoa lên cổ Nguyệt Liên, Tư Duệ ngạc nhiên hỏi: "Hi Văn huynh..

đây là?"
Hoa Đế vỗ vai Nguyệt Liên, trầm giọng nói: "Nếu ngươi đã có lòng tốt, Hoa giới không ngần ngại bảo vệ ngươi.

Ấn hoa này không phải là đền đáp công ơn ngươi bên cạnh bảo vệ Hi Hoa mà là sự tin tưởng của Hoa giới dành cho ngươi.

Bây giờ ngươi có thể nhận được một nửa sức mạnh ẩn chứa trong đây và có quyền đứng ra chỉ định binh lính và thần dân Hoa giới như ngươi mong muốn."
Nguyệt Liên hai mắt mở tròn, ấn hoa phám sáng tỏa ra luồng linh lực chữa lãnh những vết thương trên người hắn, nhưng hắn không vui mừng lại vội lắc đầu: "Hoa Đế, Hi Hoa..

đây là của Hi Hoa, người như vậy."

Hoa Đế mỉm cười nói: "Nếu Hi Hoa không đồng ý, ấn hoa này đã tan biến từ khi ta cầm trên tay rồi.

Hoa giới có một đoàn quân sinh ra chỉ dành cho chiến đấu nhưng Hi Hoa không dụng binh giỏi mà ở Hoa giới cũng không cần hoa binh.

Nếu ngươi đồng ý.."
Ánh mắt Hoa Đế dần trở nên sắc lạnh, giọng nói tràn đầy quả quyết: "Ta thay Hi Hoa trao quyền dẫn binh cho ngươi trả mối thù của Long Giới và Hoa Giới này.

Để cho chúng biết được, đụng vào người của Hoa giới, một nơi yêu hòa bình cũng khiến chúng sống không bằng chết."
Nguyệt Liên nắm chặt ấn hoa, Long giới và Hoa giới, không phải muốn giết là giết, nếu có giết thì cũng phải nên nhận hậu quả càng thê thảm càng tốt.
Hai tháng sau, Đế Long trên tay cầm Cửu Long oai vị dẫn binh Long giới cùng Hoa giới phủ khắp Vạn Trùng Sơn.

Không ai thấy binh Hoa giới nhưng Nguyệt Liên lại thấy rõ, dưới từng lá cây chính là một thanh kiếm sẵn sàng giết vạn quỷ.

Đúng là không có gì hơn là nắm bắt sự vật sẵn có, Hi Hoa đã từng nghĩ đến việc điều binh nên mới chạy đông tây cầu cứu sinh linh vạn vật, cuối cùng thành quả cũng đã có.

Vạn Trùng Sơn phút chốc hiện ra hàng ngàn thông đạo to nhỏ bị những ẩn binh phá tan tành.
Vạn Uyên cùng Thiên Đế bước lên đỉnh núi đứng cạnh Nguyệt Liên.

Vạn Uyên trầm tư nói: "Hoa giới từ trước đến coi trọng hòa bình nhưng cũng không có nghĩa là không có quân binh.

Năm đó trong trận tiên ma, Thần Phù bảy vạn tuổi triệu hồi quân binh, trong hai ngày dành lại bình yên cho Hoa giới.

Quả nhiên không nên xem thường bộ tộc cầm cán cân hòa bình."
Thiên Đế gật đầu, lại hướng Nguyệt Liên nói: "Xuân Thần đến giờ chưa xuất hiện? Là vết thương chưa lành."
Nguyệt Liên hạ mí mắt, gật đầu xong cũng không nói gì nữa.

Sau giơ ấn hoa lên, rừng cây liền rung động rồi lại im ắng hẳn, lúc này hắn mới nói: "Ta nghĩ đến việc nơi Tịch Nhan cư ngụ là tòa thành kia.

Nhưng hiện tại muốn bắt hắn thì không nhất thiết phải vào thông đạo."
Thiên Đế đáp: "Ý Thủy Thần là phá hết thông đạo, ép Tịch Nhan tự xuất đầu lộ diện.

Nhưng có thể sẽ rất lâu.."
Nguyệt Liên cười hừ: "Đó là chuyện về sau.

Nhưng Không lâu đâu, hắn không cho phép mình kéo dài thời gian.

Án binh bất động chính là sự sợ hãi của hắn, chúng ta càng kích động thì càng khiến hắn thống khoái."
Vạn Uyên gật đầu, chính ngài cũng nhận thấy thời gian qua tên Tịch Nhan này muốn đùa bỡn hao tổn sức lực hơn là quyết chiến quyết thắng nhưng ngài vẫn hỏi: "Ngươi chắc chắn."
"Ta chờ hắn."
Nguyệt Liên nở nụ cười, khóe mắt ngưng động thành ánh mắt sắc lạnh.

Thần long xuyên nguyên thần, hắn sống lâu như vậy hẳn cũng biết thời gian lúc này quan trọng như thế nào.

Nhưng Nguyệt Liên làm sao để hắn chết một cách nhẹ nhàng như vậy, cứ tạm thời để thần long càng quấy nguyên thần hắn trước đã, đợi khi hắn không chịu nỗi, ra tay với hắn cũng không muộn.
Vạn Trùng Sơn đã yên ổn thì những nơi khác tự khắc sẽ bình ổn theo.

Hai tháng ở chiến trường tâm trạng lạnh lẽo chỉ chìm trong hận ý khiến bản thân Nguyệt Liên tự thấy mình đây đều là trống trải, đau đớn đan xen hận ý vẫn dày vò bản thân hắn khiến hắn một chút thoải mái đều không có.
Hắn đứng trước Long cung, nơi được treo những phần vải trắng, là lễ tang cho sinh linh thiếu một chút may mắn trở thành nhi tử của hắn nhưng không ai biết, họ chỉ nghe theo lời của vương thành treo nó lên.

Đúng vậy, nếu như ngày ấy sinh linh xuất hiện, hắn và Hi Hoa cũng nhau truyền một ít thần thức vào nó, nó sẽ từ từ mở mắt, nhìn cả hai bọn họ nở nụ cười ngây ngô và tận hưởng được cuộc sống xinh đẹp này và chính thức trở thành nhi tử của bọn họ khi tròn một tháng tuổi, nhưng mà..

đã hai tháng rồi.


Một tiểu Long hình thành trong can nguyên khi rời khỏi người mang can nguyên đó nếu không nhận tương trợ linh lực từ chính một trong hai người tạo ra nó thì kết cục sau ba ngày chỉ có..

chết.

Bởi vậy tuy nói mang trong can nguyên không sợ vấn đề thường gặp như người mang thai bình thường nhưng để sống được khi hiện hữu trên đời là một việc cực kỳ khó khăn kỹ lưỡng.

Chỉ tiếc là chín tháng qua Hi Hoa và Nguyệt Liên bảo vệ tốt cho nó cũng không bằng một khắc nó chào đời.

Đến tiếng khóc còn không nghe được huống chi là chạm vào, nhi tử cứ theo đó mà bỏ họ ra đi.
Giờ nhìn cảnh Long giới bước vào mùa xuân nhưng đượm u buồn như vậy Nguyệt Liên cũng không thể thoải mái nên hắn đã đến Hoa giới.

Hắn muốn gặp Hi Hoa vì chỉ có y mới khiến tâm tình hắn tốt hơn.

Hoa giới cảnh sắc tốt hơn Long giới, tuy có treo hoa đăng trắng nhưng cũng đỡ đau buồn hơn.
"Đế Long!"
Dương Tử ra chào đón Nguyệt Liên, Nguyệt Liên nhìn sắc mặt Dương Tử có chút xanh xao, hẳn cả hai tháng qua đều do chăm sóc Hi Hoa mà trở nên như vậy, hắn nói: "Dương Tử ngươi nên bồi bổ mình một chút.

Điện hạ đâu?"
Dương Tử gật đầu, bẩm: "Điện hạ từ sớm đã ở vườn Tử đằng sau điện Phù Anh.

Là đang triệu thêm quân binh ạ!"
"Triệu thêm quân binh?"
Nguyệt Liên theo lối cầu mộc đi sâu vào vườn hoa Tử Đằng.

Nơi cuối cầu, Hi Hoa mang bạch y không họa tiết, trên đầu cài trâm hình hoa cúc trắng, đang từng chút một lựa những đóa hoa Tử Đằng đẹp nhất.
Nguyệt Liên bước đến nhẹ nhàng ôm từ sau y, ngửi một ít hương thơm nhạt nhòa từ người y rồi khẽ cười.

Hi Hoa đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay rãnh rỗi được trở về sao.

Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Nguyệt Liên di người ngồi cạnh Hi Hoa, cởi đôi ủng đen của mình xong liền thả hai đôi chân trần xuống nước: "Cũng nhờ năng suất làm việc của Xuân Thần, mọi việc đã sớm chu toàn.

Mà lúc nãy ta nghe Dương Tử nói ngươi đang triệu thêm binh, là như thế nào?"
Hi Hoa à một tiếng, đưa một đóa hoa Tử Đằng cho Nguyệt Liên xem, rồi mới từ từ giải trình: "Ta vừa tìm ra phương pháp mới để thanh tẩy ma khí sau những lần phá vỡ thông đạo.

Quân binh trong tay ngươi chỉ đảm nhận việc đánh phá chứ không thu dọn, mà ma khí để lượn lờ khắp nơi cũng không tốt.

Lương thực và tiên dược đã chuyển giao xong xuôi, ta rảnh rỗi tạo thêm tốp binh dọn dẹp ma khí cho ngươi.

Có hai loại binh này, ngươi cũng đỡ phần lo lắng."
Nguyệt Liên cầm đóa hoa Tử Đằng xem qua xem lại, sau lại gật đầu như hoàn toàn đồng ý với việc làm của Hi Hoa.

Hi Hoa khẽ bật cười nhéo má hắn: "Dạo gần đây ngươi ốm hẳn, ta vừa làm ra loại tiên đơn bồi bổ dưỡng thể.

Một chút nữa trở về ta sẽ lấy cho ngươi."
Nguyệt Liên gãi đầu nói: "Từ sau khi Long Giới, U Minh giới và Thiên Giới kết liên minh, việc cũng nhiều hơn hẳn nhưng nhìn đi nhìn lại việc nào ra việc nấy đều sớm ổn thỏa.

Ta cũng cảm thấy dạo này mình không được khỏe vậy nên lần này trở về chính là để cho ngươi chăm sóc đó."
Nguyệt Liên nháy một mắt với Hi Hoa khiến Hi Hoa bật cười, vẫn là ở cạnh Nguyệt Liên vui vẻ nhất, phiền muộn đều chống tan.
"Ây da, thấy vai nó..

đau đau à..".

Nguyệt Liên ưỡn ẹo, mặt nhăn nheo xấu xí.

Hi Hoa bỏ giỏ hoa xuống kéo hắn lại nhẹ nhàng bóp vai cho hắn.

Nguyệt Liên cười thoải mái mà ngồi hưởng thụ.

Được một lúc Hi Hoa bất chợt hỏi: "Nguyệt Liên..


Từ hôm đó đến giờ, ngươi có gặp Thiệu Tâm thượng thần không?"
Nụ cười trên miệng Nguyệt Liên từ từ thu lại, kể từ ngày đó hắn không thấy Thiệu Tâm nữa nhưng hắn cũng không muốn gặp, có lẽ hận ý trong lòng hắn chưa có giải bày nên chưa muốn đối diện.

Động tác của Hi Hoa chậm dần, Nguyệt Liên không trả lời, Hi Hoa cũng hiểu lần đó ngăn cản Nguyệt Liên giết Tịch Nhan là lỗi của Thiệu Tâm nhưng mà liên quan đến ngọc long khí thì Hi Hoa vẫn thấy lỗi thuộc về mình hơn.
Nhưng đến giờ Nguyệt Liên cũng không muốn gặp mặt Thiệu Tâm thượng thần, cũng không đi tìm, hẳn hắn đang có hận ý riêng của mình.

Hi Hoa vòng tay qua ôm cổ Nguyệt Liên, nếu không ai giải bày thì hãy để y giải bày cho hắn: "Nguyệt Liên..

Có một chuyện ta chưa nói cho ngươi biết về Tịch Nhan và Thiệu Tâm thượng thần.

Ta mong ngươi nghĩ đến tình sư đồ mà nghe ta giải thích hành động đó của ngài."
"Là chuyện gì, ngươi cứ nói."
Nguyệt Liên kéo Hi Hoa ngồi cạnh mình, ánh mắt trông chờ nhìn Hi Hoa.

Hi Hoa thở dài nói: "Tịch Nhan hắn..

là con trai thất lạc của Thiệu Tâm thượng thần."
Nguyệt Liên mở tròn mắt, lại ngớ người hỏi: "Sao có thể?"
"Trận chiến tiên ma trước đây, ngài đã có một đoạn lương duyên với một nữ tướng U Minh giới nhưng vốn dĩ ma tiên không thể cùng nhau chung sống nên hai người mới đường ai nấy đi, sau này nữ tướng ấy biết mình mang thai nhưng tất cả đều không muốn nói cho ngài ấy biết.

Lần mà ngươi bị tổn hại về mắt, Thiệu Tâm đã muốn nói thảy hết sự việc nhưng sợ tâm tình ngươi đang không tốt nên mới giải bày với ta."
Nguyệt Liên lúc này mới bắt đầu suy nghĩ còn Hi Hoa thì chỉ biết thở dài, rồi ngửa cổ nhìn những chùm hoa đong đưa trong gió: "Có những người rất khao khát tình yêu thương của song thân nhưng cũng có người lại xem rẻ tình thương ấy.

Bao nhiêu năm bồi đắp rốt cuộc cũng không thể đổi lại chút tình thương, Thiệu Tâm thượng thần cũng thật đáng thương, vốn dĩ có thân xác đàng hoàng nhưng lại nguyện trao thân xác cho Tịch Nhan, còn lại mình chỉ là một thần thức lúc yếu lúc bình thường.

Có điều, Tịch Nhan đã mất hết nhân tính, có làm thế nào cũng không thể giải vây cừu hận của hắn."
"Thói đời thôi, làm thần tiên cũng không dễ dàng, vẫn phải mang cái nghiệp do chính mình gây ra, có muốn an ổn thì chỉ có cách tu về miền cực lạc."
Nguyệt Liên nhàn nhạt đáp.

Sau lại rơi vào trầm tư, hắn bái Thiệu Tâm làm sư phụ cũng đã được bảy vạn năm, được ngài truyền thụ tâm pháp cũng như chỉ điểm lối đi, lúc Dạ Tập Huyền xuất hiện, ngài nói thật ra là ở bên cạnh hắn để phòng khi hắn là kiếp sau của Dạ Tập Huyền nhưng hắn cũng không để tâm là mấy.

Thiệu Tâm trước mặt hắn là một người tiêu sái phóng khoáng, không nghĩ sau đó lại có những chuyện đau buồn như vậy.
Cũng trách hắn lúc đó thần trí điên đảo, dù gì cũng là sư phụ của mình, hắn không nên lớn tiếng với ngài.
Hi Hoa nghiêng đầu nhìn Nguyệt Liên, nhẹ nhàng hỏi: "Đang trách bản thân sao?"
Nguyệt Liên gật nhẹ nhưng lại nói thêm: "Trách người nữa."
Hi Hoa mỉm cười nói: "Vậy thì đi tìm ngài ấy về đi.

Ngài ấy chỉ là một thần thức, ngoài kia đầy rẫy nguy hiểm, ngươi không nên để ngài ấy bôn ba nữa."
Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa, con người này luôn thấu tình hiểu lý, thấu đến đau lòng.

Hắn cầm lấy tay y, bàn tay này có chút xanh xao, là đau lòng quá độ mà khiến thân thể yếu ớt, nhưng mà cả hai đều để đau lòng ấy trong tâm, dù thế nào cũng không phải là nữ nhi, có đau đến mấy cũng chỉ chôn trong lòng.
"Ta sẽ đi tìm sư phụ.

Nhưng mà ngươi bây giờ nên nghỉ ngơi một chút, sắp tới Thiên Cửu mở ra nhiều hội nghị, sẽ không tránh việc chồng chất việc.

Nào, trở về thôi, ta muốn ngủ ở điện Phù Anh."
Cả hai trở về điện, Hi Hoa cho Nguyệt Liên uống thuốc bổ, kiểm tra mắt hắn xong xuôi thì ở lại chờ Nguyệt Liên ngủ say xong mới đến tượng Mẫu đơn thắp hương niệm kinh, y là đang độ hóa cho nhi tử của mình, hai tháng trôi qua rồi, linh hồn nhỏ bé ấy chắc có lẽ không thích ra đời trong hỗn chiến nên sớm đã rời đi.

Hi Hoa nhắm mắt niệm kinh, mong là linh hồn nhỏ bé ấy sẽ được đầu thai nơi đầy nắng và hoa an bình.
Một lúc bỗng nghe tiếng lục lạp vang lên, Hi Hoa xoay người nhìn liền thấy một đứa bé nép sau cây hải đường.

Là đệ đệ của Dương Tử.
"Lại đây!"
Đứa bé nghe gọi liền chạy đến, cũng chỉ tròn một năm tuổi, biết chạy biết nói đôi chút, trong cũng thật khả ái.

Nhìn những đứa nhỏ như vậy Hi Hoa rất thích nhưng lại khiến y nhớ nhi tử đã mất của y rất nhiều.

Hi Hoa ngồi ở bậc thang, kéo đứa bé Dương Lâm lại ngồi vào trong lòng mình, hỏi nhỏ: "Ca ca đâu sao lại để con một mình đi đến đây?"
Dương Lâm nở nụ cười, trong tay áo lấy ra một đóa hải đường sáng lấp lánh nói: "Con đến chơi với điện hạ, tặng điện hạ đóa hải đường đẹp nhất.

Ca ca bảo nó có thể nở ra em bé.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương