Dáng vẻ Lương Trì vẫy tay với cô giống chú chó nhỏ, vừa khờ vừa giảo hoạt, thấy chủ thì vẫy đuôi.

Thẩm Âm Hòa lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên cảm giác tức giận với hẳn đã vơi hẳn đi, mỗi khi nhìn nhìn thấy bộ dạng tủi thân của Lương Trì, cô lập tức nghĩ đến muốn cưng chiều hắn, cảm giác này không thể khống chế được .

Cô bước đến, “Tôi xong việc rồi, về nhà thôi.”

Lương Trì chống vào tường từ từ đứng dậy, “Về nhà làm gì, anh đưa em đi ăn.”

Ở chung mấy năm nay, lúc nào cô cũng trông gầy như vậy. Bộ dáng nhỏ nhắn như là chỉ một cơn gió cũng thổi bay đi mất, tuy là mảnh mai như nếu quá thì cũng không tốt.

Thẩm Âm Hòa không tin nổi hắn, hỏi thăm dò, “Không lừa đấy chứ?”

Lương Trì thiếu chút nữa là trợn mắt lên với cô, thực sự không tin được độ tín nhiệm của hắn trong lòng cô lại thấp đến thế.

“Lừa em có được tiền không? Có tiền anh cũng chẳng thèm lừa, anh thiếu gì tiền chứ.”

Thẩm Âm Hòa ngồi ở ghế phụ, trong lòng có chút lo lắng. Ánh mắt cứ liếc nhìn Lương Trì thấy hắn không có ý định trách móc gì thì mới thờ phào thoải mái.

Lương Trì lúc trước so với hắn lúc này tệ hơn rất nhiều, dễ khiến khiến người ta ghét bỏ. Hồi trung học, Lương Trì tới đón cô, chiếc xe Jeep quân dụng đỗ ở cổng trường, cô mặc bộ đồng phục màu trắng xanh rộng thùng thình nơm nớp lo sợ mở cửa xe. Ngón tay vừa mới chạm xuống đã bị bắt lấy, ánh mắt hắn lạnh lùng rút điếu thuốc, lạnh lùng liếc xéo: “Ngồi đằng sau.”

Thẩm Âm Hòa lập tức mắt hồng hết lên, khi đó tuổi còn nhỏ, cũng không biết nói chuyện với hắn như thế nào chỉ có thể nhẫn nhịn vừa uất ức vừa sợ hãi quay ra đằng sau ngồi. Sau khi ngồi nghiêm chỉnh thì hai tay cứ thế nắm chặt quần áo nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ nhìn về phía hắn.

Góc độ từ ghế sau chỉ có thể nhìn nghiêng mặt hắn, nhưng nếu nhìn vào gương xe thì có thể thấy được trọn vẹn khuôn mặt.

Mắt xếch thể hiện khí phách, ngũ quan sắc nét đẹp mắt khắc ghi trong lòng cô, những ngày tháng sau này khiến cô tưởng tượng hết lần này đến lần khác.

Sau lần đó, Thẩm Âm Hòa sẽ không tùy tiện ngồi xuống ghế sau nữa, mà mỗi lần đi cùng xe hắn lại tự giác ngồi sau.

Cô không biết thực ra đối với Lương Trì vị trí ghế phụ lái này có rất nhiều ý nghĩa, lúc trước hắn đã từng gặp một vụ tai nạn xe không quá lớn nhưng cũng không tính là nhẹ. Lúc đó Lương Tự đang ngồi yên ở ghế phụ đã bị thương không nhẹ, tay đầy máu khiến hắn vô cùng sợ hãi. Từ đó về sau Lương Trì không muốn những người hắn yêu mến ngồi ở đó nữa.

Trừ phi lúc hắn lái rất chắc tay, vô cùng cẩn thận thì mới để người khác ngồi ở đó.

Lương Trì lúc ăn phải ăn ở chỗ tốt nhất cho nên đưa cô đến nhà hàng mà nhìn bên ngoài có vẻ rất sang trọng, cao cấp.

Thẩm Âm Hòa cùng hắn sánh vai bước vào, vì quan tâm đến hắn mà còn cố gắng giảm tốc độ bước chân, đột nhiên cô lên tiếng hỏi, “Lương Trì, anh có tiền không đấy?”

Lương Trì: “Đừng có hỏi anh chuyện có tiền hay không, anh thấy em đang khinh thường anh đấy.”

Thẩm Âm Hòa cũng không có ý xấu, “Nếu em không trả thẻ cho anh thì không phải anh rất nghèo sao.”

Lương Trì không nói đáp lời, vì những gì cô nói đều là thật.

Không khí trong nhà hàng vô cùng tốt, tinh dầu thơm, nến đỏ, bàn ly cao rất lãng mạn. So với cảnh trong phim truyền hình cô từng đóng còn lãng mạn hơn, bên cạnh còn có nghệ sĩ violin chuyên nghiệp đang kéo đàn cho bọn họ.

Thật đúng như mơ.

Mộng giấc mơ đẹp.

Chỉ có một điều đáng tiếc, hôm nay cô ra ngoài không kịp trang điểm.

Thẩm Âm Hòa thật lòng nghĩ nếu như hôm nào Lương Trì cũng tốt như vậy, không nói chuyện với nàng bằng giọng điệu kì quái khó hiểu nữa cũng không già mồm cãi tới cãi lui thì thật sự rất tốt.

Cô giơ ly rượu lên, nói với Lương Trì: “Cám ơn anh, em rất vui.”

Lương Trì cảm thấy không quen, hai người bọn họ bỗng nhiên lại sến thế này là sao chứ?

Hắn giống một con nhím, vốn muốn dịu dàng không muốn đâm bị thương người khác nhưng kết quả vẫn giương gai làm bị tổn thương người ta, hắn quen việc nhanh mồm nhanh miệng chê bai cô rồi.

Hắn nói: “Không phải anh muốn làm em vui nên mới tới đây.”

Có điều trên mặt hắn lộ rõ sự vui vẻ.

Câu này tuy hắn nói rất nhỏ, nhưng Thẩm Âm Hòa vẫn nghe thấy, cô nhấp một ngụm vang đỏ rồi hỏi: “Thế thì là vì sao?”

Lương Trì mặt đỏ hồng, “Bởi vì anh đói.”

“Oh.”

Thẩm Âm Hòa diễn viên, nhất định phải giữ dáng người thật chuẩn. Đây là yêu cầu quan trọng được rèn luyện bởi công việc, cho nên cô ăn cũng không nhiều.

Mấu chốt là Lương Trì không nhìn nổi cái kiểu chỉ ăn một chút rau dưa thế kia của cô, sao lại thanh đạm như vậy cơ chứ! Ăn có một chút như vậy không đủ dính kẽ răng hắn, cô ấy định tự hại mình chết đói hay sao?

Lương Trì bỏ dao nĩa xuống, nhìn chằm chằm cô, “Mời em ăn một bữa cơm, em có thể cho anh chút mặt mũi không hả?”

Thẩm Âm Hòa trả lời: “Em rất nể mặt anh mà.”

“Nhưng em không ăn đồ mặn.” Lương Trì gõ tay xuống bàn, người phục vụ bước lên đáp lời, sau đó hắn nói: “Kêu phòng bếp chưng mấy con cua lớn.”

“Vâng, tiên sinh.”

Thẩm Âm Hòa trong lòng rầu rĩ, “Lương Trì, em không hay ăn cua lắm.”

Lần trước thấy hắn cũng gọi cua.

Lương Trì giả vờ không để ý, cũng không trách hắn được, hiện tại hắn chỉ biết cô thích ăn cua thôi.

“Gọi cho em thì em phải ăn.”

“Em không biết ăn đâu.”

“Anh còn không biết em có biết ăn hay không sao?” Ở nhà, có bộ dáng nào của cô mà hắn chưa thấy qua chứ, có chuyện gì của cô mà hắn không biết ư? Không có!

Hắn giả vờ khó chịu, “Anh bóc cho em.”

Từ trước đến giờ không phải đều là hắn bóc cho cô sao? Lần nào cũng là hắn!

“Được.”

Bữa cơm này ăn xong cũng tương đối hài hòa viên mãn, Lương Trì thấy chính mình xoay chuyển tình thế cũng không tệ lắm.

Huống hồ hắn vốn cũng rất có thành ý, chân tình thực lòng tạ lỗi với cô.

Thẩm Âm Hòa vốn dĩ trong ngực bị hắn đâm một lỗ thủng lớn rất đau, nhưng cũng dễ dàng để hắn bồi đắp vào lỗ hổng đó, chỉ để lại một khe hở, cũng không còn đau đớn nhiều nữa.

Cô nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nói với Lương Trì: “Em muốn đến khu vui chơi.”

“Không đi.” Cái chỗ trẻ con này từ lúc hắn học hết tiểu học đã không tới nữa rồi.

“Từ nhỏ tới lớn em chưa từng được đến đó.”

“Không đi.”

“Được, chuyện anh bôi đen em trên mạng không cho qua được đâu, em không muốn nói với anh nữa.”

Lương Trì lập tức sửa miệng, “Đi đi đi đi.”

Thẩm Âm Hòa bị hắn chọc cho bật cười, “Khổ cho anh rồi.”

Biết anh khổ là tốt rồi! Từ sau khi lớn lên anh không còn đến cái khu vui chơi này nữa đâu, lần này đúng là vì em mà mệt rồi…

Sau khi trong đầu vừa diễn tuồng xong, Lương Trì nhíu mày, “Cũng không hẳn là quá khổ cực.”

Khu vui chơi lớn nhất trong thành phố, thiết bị đầy đủ hết, muốn chơi trò gì thì có trò đó.

Kỳ thực hồi Lương Trì học tiểu học đến đây chỉ chơi trò xoay tròn ngựa gỗ, mấy trò giống như nhảy cao hoặc vòng xoay cảm giác mạnh, hắn chưa từng thử.

Cho nên lần này đến, đúng là để Thẩm Âm Hòa thỏa sức vui đùa, thấy cô chơi có vẻ rất vui.

*

Bởi vì 《 sủng phi truyền 》 khá hot và gây sốt nên Thẩm Âm Hòa từ diễn viễn hạng mười tám trở thành diễn viên hạng ba bốn, nổi tiếng hơn trước rồi lại dựa vào khuôn mặt xinh đẹp vô cùng kia mà ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng người xem.

Cho nên khi cô ra ngoài thường mang khẩu trang, nếu không khẳng định sẽ bị nhận ra.

Khu vui chơi người rất nhiều, Lương Trì thấy hắn cùng nàng đi cùng nhau, hắn giống của nàng bảo tiêu…

Lương Trì chủ động nắm lấy ngón tay nhỏ của cô, “Người nhiều lắm, anh sợ em đi lạc.”

“Vâng.” Thẩm Âm Hòa nghiêng mặt, hỏi hắn, “Anh muốn chơi cái gì?”

Lương Trì nghe cách đó không xa trên chiếc tàu đang lao như bay mọi người la hét chói tai, hắn chỉ chỉ hào hứng nói: “Chơi cái kia đi!”

Xem ra hắn kích thích lắm.

Hắn cúi đầu nhìn nhìn Thẩm Âm Hòa, trong lòng đánh trống thổi kèn. Mấy cô gái chơi cái trò này nhất định rất sợ hãi, thời điểm hắn lập công chuộc tội đã đến.

Hắn bảo vệ cô coi như chuộc lỗi đã bôi đen cô, như vậy sẽ không còn nợ cô cái gì nữa.

Lương Trì không thích cảm giác thiếu nợ cô, cảm thấy cả người ngứa ngáy.

Thẩm Âm Hòa gật gật đầu, “Vừa hay em cũng muốn chơi, đi thôi.”

Chạy như bay, hoàn toàn thật không hổ thẹn với cái tên oanh oanh liệt liệt này.

Lương Trì sau khi vào ghế trên mặt còn cười tươi, nắm lấy chiếc cột đằng trước, ngồi chờ xe chạy.

Thẩm Âm Hòa biểu hiện rất bình thản, cảm xúc không có biến hóa một cách phóng đại như hắn, cô vỗ vỗ vào tay Lương Trì, “Anh đừng lo lắng.”

Mới nói xong, chiếc xe liền lao vút như tên.

Lương Trì bắt đầu trải qua quãng thời gian cực kì bi thảm, tiếng kêu trong cổ họng so với lần trông thấy Thẩm Âm Hòa còn sắc bén hơn, dọa người hơn.

“A a a a a a a a a a a a a a a mẹ nó a a a a.”

“Cứu mạng a a a a a a a a a a a a a a a.”

“A a a…”

Thẩm Âm Hòa lặng lẽ nắm giữ tay hắn, “Đừng kêu.”

Đúng là dọa người.

Linh hồn nhỏ bé của Lương Trì nhanh chóng bay thẳng lên trời, bên tai chỉ có tiếng gió thổi vù vù, không nghe thấy tiếng của cô, câu được câu mất.

Đang chạy như bay cuối cùng cũng ngừng lại, Lương Trì với hơi thở mong manh được Thẩm Âm Hòa đỡ xuống xe, lòng bàn chân như nhũn ra, không ngừng run rẩy.

Thẩm Âm Hòa hỏi hắn, “Chơi nữa không?”

Lương Trì sắc mặt trắng bệch, khoát tay, “Không chơi.”

Khâm phục cô ấy thật, vẫn còn rất tỉnh táo nói chuyện với mình được.

Kích thích, thật sự đặc biệt kích thích.

Thẩm Âm Hòa lá gan rất lớn, như thế này đã là gì, “Nhưng em còn muốn chơi tiếp.”

“Anh vẫn còn muốn giữ mạng.”

“Em thấy anh rất hứng thú với Con lắc lớn và Máy nhảy lên xuống, anh có muốn thử một lần không?”

Thẩm Âm Hòa đúng là có ý đồ, cô muốn đùa giỡn Lương Trì, cũng nên để hắn nếm chút mùi vị đau khổ.

“Không. Thử.”

Thẩm Âm Hòa dùng kế khích tướng, cô nói: “Không phải trước kia anh là đội trưởng đội đặc công sao? Mấy cái trò trẻ con này cũng phải sợ?”

Quả nhiên, Lương Trì không phục, “Lúc anh ở đội đặc công rất toàn năng, núi đao biển lửa cũng đều không sợ.”

Cũng không phải khoác lác, hắn quả thật là truyền thuyết của đội đặc công, tuy rằng là đã từng.

“Lương đội trưởng, vậy chúng ta thử tiếp đi.”

Vết thương vừa lành đã quên đau, chính là câu nói điển hình về Lương Trì.

Hắn ưỡn ngực, “Thử thì thử.”

Máy nhảy lên xuống so với Chạy như bay còn khủng bố hơn mấy chục lần, Lương Trì lúc sau còn không nhớ mình đã xuống thế nào, cả trái tim không ngừng trầm xuống, thân thể lúc lên lúc xuống, cảm gics rất khó chịu.

Suốt toàn bộ quá trình hắn luôn nhắm chặt mắt, không dám mở.

Thẩm Âm Hòa có vẻ như không hề sợ, cũng không phát ra bất kì tiếng kêu kì quái nào, lạnh nhạt như người ngoài cuộc.

Cô kéo Lương Trì, cười tủm tỉm nói với hắn, hoàn toàn nhìn không ra có ý đồ xấu, cô nói: “Tiếp theo là Con lắc lớn.”

Qua hai bài học, Lương Tri không muốn ngốc tiếp.

“… Không. Muốn.”

“Anh cái này không chơi, cái kia không chơi thì anh đến đây làm gì?” Nàng hỏi hắn.

Lương Trì: “Đến với em.”

Thẩm Âm Hòa ngây người, lập tức nói: “Vậy anh đi cùng em lên Con lắc lớn thôi.”

Phi! Cóc chết tại miệng mà.

Lương Trì bị ép không còn đường lui, chỉ vào vòng xoay ngựa gỗ phía sau, tuy rằng rất chướng mắt, nhưng hắn vẫn cố nói: “Chơi cái này đi, rất lãng mạn.”

Thẩm Âm Hòa có vẻ đã buông tha hắn, “Cũng được, chơi cái này trước sau đó chơi Con lắc lớn.”

Có thể kéo dài thời gian cũng tốt, Lương Trì nhanh miệng đồng ý, “Được.”

Vòng xoay ngựa gỗ xoay đến vòng thứ mười thì dừng lại, Lương Trì vẫn ngồi yên ở trên đó, hai tay ôm chặt lấy chiếc cột, “Anh không đi, em đừng có ép anh.”

“Anh nói chuyện không giữ lời.”

“Dù sao anh cũng không đi.”

Cả người hắn bám chặt lấy chiếc cột dỗ cũng thế mà dọa cũng vậy, không đi là không đi.

Thẩm Âm Hòa cũng đùa đủ rồi, không làm khó hắn nữa, “Vậy không chơi nữa, dù sao em cũng không quá thích cái Con lắc lớn này.”

Lương Trì có cảm giác bị chơi đùa.

Cho dù Thẩm Âm Hòa ngụy trang rất kín nhưng vẫn có người chụp được tấm ảnh Thẩm Âm Hòa cùng Lương Trì nắm tay nhau.

Có người cô ý post lên diễn đàn Weibo, và thế là trong đám fan lại dấy lên một trận gió tanh mưa máu.

Cô đang trong giai đoạn nhạy cảm, những fandom của các nữ diễn viên khác nhất định đang cảm thấy chướng mắt vô cùng thừa dịp cơ hội lần này, có một vài đoàn đội đã có ý bôi đen cô.

[ Tôi đã nói rồi, chắc chắn cô ta có chống lưng mà. Thấy không, chụp được đại gia bao nuôi rồi nhé, hahaha đúng là báo ứng ]

[ Buồn nôn, chẳng hiểu đại gia bao nuôi coi trọng cô ta ở điểm nào, cô ta rõ ràng là cái loại người không biết xấu hổ ]

[ Quả thực là có ý chí đấy, có chống lưng quả nhiên không thể xem thường. Mới hai mươi tuổi đã bắt đầu nổi tiếng, chậc chậc chậc, tôi cũng muốn đi tìm đại gia  ]

[ Mọi người xem kia người đàn ông kia tuy rằng cũng không bị chụp thấy mặt, nhưng mà hắn còn phải để Thẩm Âm Hòa đến đỡ, đại gia này là một con ma ốm, tôi cũng thương thay cho cô ta ]

So với những bình luận ác ý cũng có những bình luận khen ngợi và tôn trọng.

[ Ôi mẹ ơi, điều tốt phải nói ba lần, chị Thẩm đúng là đẹp thật đấy… Mặt mộc cũng đẹp như vậy, tui cũng muốn làm fan của chị ]

[ Tui muốn chèo thuyền cp này các bác ơi, tiểu thuyết ngược luyến IQ mười ngàn nuôi dưỡng chân ái ]

Trận này đại phong ba này, Thẩm Âm Hòa ở trên mạng một chữ cũng không giải thích, một lòng chú ý đến kịch bản mới.

Đến mức vị đại gia trong miệng đám anti fan kia còn phải chú ý tới.

Hắn còn cố ý đọc kĩ từng cái comment, cười lạnh liên tục, trước mặt Lưu Chu Mạt lẩm bẩm, “Cái gì là bao nuôi? Cái gì mà đại gia? Mấy người trẻ tuổi này nói chuyện chẳng lọt tai chút nào, lại còn …”

Đột nhiên chuyển hướng, Lưu Chu Mạt cũng biết câu sau là gì.

Lại còn nói mình mù ư? Mình mà thích cô ấy? Mình nuôi cô ấy thì chẳng bằng tự nuôi mình còn hơn.

Những lời mà Lưu Chu Mạt tưởng tượng hắn sẽ nói lại không hề tới.

Lương Trì run chân, “Tôi và cô ấy chính là quan hệ hôn phu hôn thê có đính ước đàng hoàng có được không!”

Thấy hắn gấp gáp tới độ nếu sau mông mà có cái đuôi thì chắc cũng đung đưa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương