Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
Chương 107: Xây dựng lại hạnh phúc (1)

Qua hơn sáu giờ tối, Hạc Tư Đằng đưa La Ngữ Tịch về nhà, trên đường ghé qua nhà hàng dùng bữa. Hạc Tư Đằng vốn định muốn mua đồ tự nấu ăn cho La Ngữ Tịch, nhưng cô lo cả ngày anh chưa được nghỉ ngơi nên đành ăn tạm ở ngoài một bữa cho đỡ cực.



Lúc cả hai ra khỏi sảnh công ty thì bên ngoài trời đã mưa lất phất, lối đến tầng hầm đỗ xe có một đường hành lang được che mái tránh nắng tránh mưa, nhưng Hạc Tư Đằng chỉ vì sợ nước mưa li ti bắn vào chân La Ngữ Tịch mà bất chấp sự phản đối vác cô lên vai.



Chuyện La Ngữ Tịch bất ngờ xuất hiện sau hai năm biến mất đã gây ra sự chấn động không nhỏ trong nội bộ công ty, giờ đây thêm việc Hạc Tư Đằng như sống lại khi cô trở về càng khẳng định cuộc hôn nhân của cả hai không phải là đóng kịch. Kể cả cho dù là có giả vờ, nhưng hiện tại cũng đã trở thành thật.



Tại nhà hàng, sau khi ăn uống xong xuôi La Ngữ Tịch muốn đi đến nhà vệ sinh rửa tay, Hạc Tư Đằng cũng theo đợi cô ở bên ngoài, nhất quyết không chịu đợi ở trong phòng ăn riêng.



La Ngữ Tịch vừa mới vào trong không lâu, Hạc Tư Đằng đã chạm mặt “đám bạn cũ” đi ngang qua. Bọn người Chí Hoành tuy có gia đình chống lưng để tác oai tác oái nhưng không bằng lúc có Hạc Tư Đằng. Giờ gặp lại, bọn họ vẫn còn cay cú việc anh vì La Ngữ Tịch mà trở mặt với bạn bè.



Chí Hoành khoác vai một cô gái, dáng vẻ ăn chơi bất cần không khác như hai năm trước. Nhìn thấy Hạc Tư Đằng sơ mi đóng thùng nghiêm chỉnh, còn đeo túi chéo của nữ trên người đứng đợi trước nhà vệ sinh nữ, anh ta liền cười khẩy mỉa mai: “Ồ, chào dân chơi nửa mùa, lâu rồi không gặp.”



Hạc Tư Đằng lướt mắt qua Chí Hoành cùng những người đi cùng, sau đó cúi đầu lướt điện thoại trong tay, tuyệt nhiên không đáp lại.



Thấy bộ dạng kiêu ngạo vô tình của Hạc Tư Đằng, Chí Hoành vẫn không chịu bỏ qua mà tiếp tục buông lời công kích: “Nghĩ đến cũng thật tội người vợ quá cố đó của cậu, cô ta dạy cậu trở thành đàn ông tử tế, cuối cùng cậu lại đi hầu hạ người con gái khác.”



Hạc Tư Đằng còn chưa hé môi, một giọng nói nữ tính nhưng đầy đanh thép đã chen vào cắt ngang: “Hầu hạ ai vậy?”



Từ Chí Hoành đến những người còn lại đều há hốc kinh ngạc trước sự xuất hiện của La Ngữ Tịch. Cô điềm tĩnh đến bên cạnh khoác tay Hạc Tư Đằng, dành cho những người đối diện một cái mỉm chi ẩn ý.



“Người đàn ông tôi dạy tử tế thì chỉ được tử tế với một mình tôi. Hơn nữa, chồng tôi có là dân chơi nửa mùa nhưng vẫn còn đường để quay đầu. Nếu đợi đến cuối mùa như ai đó, e là có mười cái đầu cũng chẳng quay nổi.”1



Lời La Ngữ Tịch vừa dứt, bọn người Chí Hoành lập tức tối sầm mặt mày. Ngược lại, Hạc Tư Đằng bày ra vẻ mặt tự hào, khẽ nghiêng đầu qua gần sát mặt cô, nịnh bợ hùa theo: “Vợ anh nói gì cũng chí lý.”



La Ngữ Tịch mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra vài tia đắc ý thể hiện cho Hạc Tư Đằng xem. Cả hai không muốn mất thời gian cho người không đâu, khiến bọn họ câm nín rồi cùng nhau tay trong tay bỏ ra về.



Buổi tối, La Ngữ Tịch tắm rửa thay đồ ngủ ngồi trên giường sắp xếp file công việc trên laptop. Đợi cuộc sống đi vào trật tự, cô sẽ tiếp tục quay lại công ty làm việc. La Ngữ Tịch vốn đã quen độc lập, kể cả khi Hạc Tư Đằng muốn cô yên ổn ở nhà làm vợ, cô cũng sẽ không đồng ý.



La Ngữ Tịch có thể không mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ kiên cường, nếu ngày đó cô mềm lòng chìm đắm trong những điều tốt đẹp Hạc Tư Đằng mang đến, có lẽ cô đã không thể quyết tâm dứt khoát ra đi để anh tự học cách trưởng thành.



Có hy sinh, có đánh đổi mới mong nhận được kết quả bản thân mong muốn. Có thương, có nhớ mới mong biết rõ lòng mình đang hướng về ai.



Một lúc sau, Hạc Tư Đằng tắm xong bước ra đến bên cạnh vỗ nhẹ lên vai La Ngữ Tịch, lên tiếng gọi: “Tịch, cho em cái này.”



“Cái gì?” La Ngữ Tịch mải mê tập trung vào màn hình máy tính, lơ đễnh hỏi.



La Ngữ Tịch không quay đầu nhìn, Hạc Tư Đằng trực tiếp kéo tay đang cầm chuột máy tính của cô lên cho tự cầm lấy. Qua vài giây, cảm nhận được thứ trong tay có cảm giác “kỳ dị”, cô theo phản xạ xoay đầu nhìn.



“Ôi mẹ ơi!” La Ngữ Tịch vừa nhìn thấy “vật thể” trong tay mình lập tức hốt hoảng quay ngoắc đầu đi, tay cũng vội vã rút lại, lớn giọng mắng: “Biến thái!”



Hạc Tư Đằng cười gian, không những không chịu dừng lại còn dùng thân thể không một mảnh vải che thân áp sát đến La Ngữ Tịch.



Đến khi ép ngả được La Ngữ Tịch nằm xuống giường, Hạc Tư Đằng thuận tay đẩy laptop cô ra xa, đè hẳn cơ thể lên người cô, chợt thấp giọng ám muội: “Từ lúc gặp lại đến giờ mới “động” có một đêm, không biết hôm nay Hạc tổng phu nhân có thể cho anh “động” lại chưa?”



La Ngữ Tịch không thèm suy nghĩ, dứt khoát đáp: “Chưa.”



Biểu cảm Hạc Tư Đằng lập tức tỏ ra không cam tâm, La Ngữ Tịch điềm nhiên bồi thêm: “Anh không thể tự kiềm chế thì cắt đi cho gọn.”1



Hạc Tư Đằng: “...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương