Ngoan Đừng Sợ Anh
9: Một Mình Tôi Đưa Cậu Ấy Đi Bệnh Viện Là Được Rồi


Không chỉ mấy bạn cùng bàn ngây người, Tiêu Tử Mặc còn sửng sốt hơn bọn họ: "Cái gì? Cậu ấy dị ứng cồn?" Vừa rồi cậu ta đúng là không chú ý đến phản ứng của cô.
Du Hàn thu lại ánh mắt lạnh lẽo, chuyển qua nhìn cô gái nhỏ, một tay khoác lên thành ghế của Bối Doanh Doanh, một tay khác chống lên bàn, hơi cúi người xuống nhìn cô.
"Bây giờ cảm thấy thế nào?"
Cái cổ trắng nõn của cô gái nhỏ đã nổi lên mấy đốm đỏ, vừa nóng vừa ngứa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giọng nói nhẹ nhàng.
"Người rất ngứa, đầu cũng thấy choáng váng..."
Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là dị ứng cồn rồi.
"Bây giờ đi bệnh viện?"
Anh đặt câu hỏi.
Cô rầu rĩ gật đầu với anh, anh đứng thẳng người lên, nhìn đám người vẫn đang sửng sốt, giọng điệu thản nhiên: "Tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện, các cậu cứ từ từ ăn."
Âm thanh trò chuyện của mọi người dần dần nhỏ dần rồi biến mất, thậm chí mấy bàn khác thấy tò mò cũng đều nhìn về phía bên này.
Cô gái nhỏ không nóng không lạnh đứng lên, định cầm lấy cặp sách, lại bị anh dùng một tay nhấc lên.
Hai người đi về phía cửa, Tiêu Tử Mặc đột nhiên đứng lên, gọi bọn họ lại: “Mình cùng các cậu đi bệnh viện nhé? Xin lỗi, vừa rồi là do mình không để ý...”
Du Hàn nhìn cậu ta, anh còn chưa kịp mở miệng, cô gái nhỏ đã lắc đầu từ chối.
"Không cần đâu, mình không sao, hai người đi là được rồi..."
Cô nói xong quay người rời đi, để lại Tiêu Tử Mặc ngây người đứng đó.
Hai người rời đi khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, có người chạy đến hỏi Hiểu Quang: “Ông trời của tôi ơi, bạn học nữ kia và hội trưởng Du có quan hệ thế nào đây! Hai bọn họ định đi đâu thế!”
“Chẳng lẽ Anh Hàn đang yêu đương? Thật hay giả vậy trời...”

Hiểu Quang cũng không hiểu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu ta sao mà biết được!
Mấy phút trước còn nói là không thân quen!
-
Đi ra quán ăn, Du Hàn chặn một chiếc taxi, hai người ngồi vào trong xe, anh nói với tài xế đi bệnh viện gần nhất.
Bối Doanh Doanh cảm thấy đầu cô đang quay vòng vòng, đang muốn đưa tay lên cổ gãi, nam sinh ngồi bên cạnh lên tiếng ngăn cản:
"Nhịn một chút, lập tức đến bệnh viện ngay."
"Ừm..."
Đến bệnh viện, Du Hàn dẫn Bối Doanh Doanh đi đăng ký khám bệnh khẩn cấp.

Sau khi bác sĩ chẩn đoán cô đúng là dị ứng cồn, bởi vì tương đối nghiêm trọng, cho nên cần truyền dịch.
"Có thể không truyền dịch được không?" Giọng của cô rất nhỏ.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô một chút, ôn hòa nói: "Truyền dịch sớm một chút sẽ tốt hơn."
"..."
Miệng cô gái nhỏ méo xệch, không dám nói gì.
Lúc đi ra khỏi phòng khám, Du Hàn nhìn cô gái nhỏ cả người khó chịu đến mơ mơ màng màng.

Anh nắm lấy cánh tay cô, kéo đến dãy ghế trước phòng khám, bảo cô ngồi xuống.
"Có cần phải gọi mẹ cậu đến không?"
Anh thấp giọng hỏi.
Cô nghĩ nghĩ một chút rồi lắc đầu, nhẹ giọng thì thào: “Không cần đâu.” Nếu như gọi Viên Man Hà đến, kiểu gì mẹ cô cũng lải nhải không ngừng cho mà xem.
Du Hàn thấy vậy, đưa cặp sách của cô cho cô ôm.
"Cậu ngồi ở đây, tôi đi lấy thuốc."
-
Năm phút sau anh lấy thuốc trở lại, cô ngửa đầu lên nhìn anh, anh nói:
"Đi thôi, dẫn cậu đi truyền dịch."
Trong lòng cô thầm kêu than một tiếng, lết bước chân theo anh đến phòng tiêm thuốc.

Y tá cầm bình truyền nước làm công tác chuẩn bị.

Cô chậm rãi ngồi trên ghế, khẽ cắn môi nhìn kim tiêm trong tay y tá, lòng bàn tay vô thức nắm chặt lại, giống như đang chuẩn bị ra pháp trường.

Du Hàn đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ này của cô, cố gắng đè khóe môi đang nhếch lên.
Y tá bắt đầu tìm mạch, nói với Bối Doanh Doanh: "Thả lỏng nắm tay một chút, đừng quá căng thẳng."
Cô nghe xong quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn, căng thẳng cúi thấp đầu xuống.

Lúc này trên đỉnh đầu cô vang lên một giọng nói: "Bối Doanh Doanh —— "
Cô nghe thấy tiếng gọi, vô thức ngẩng đầu lên đối diện với con ngươi đen nhánh của anh.
Không biết có phải do cô bị ảo giác hay không, nhưng cô nhìn thấy khóe miệng anh cong lên một độ cong cực nhỏ, lúc cô đang tự hỏi, anh lại lần nữa lên tiếng: "Được rồi."
Cô quay đầu lại thì thấy kim tiêm đã được đâm vào tĩnh mạch của mình, mà cô thậm chí không cảm giác được toàn bộ quá trình!
Y tá nhìn hai bạn trẻ đang động viên lẫn nhau, không khỏi cười một tiếng, "Có thể quay phòng truyền dịch nghỉ ngơi rồi."
Chàng trai cầm bình truyền nước, dẫn theo cô qua phòng bên cạnh.

Trong phòng truyền dịch không nhiều người, có một bé trai đang xem hoạt hình, cũng không quá ầm ĩ.
Bối Doanh Doanh tìm một nơi vắng người ngồi xuống, ngửa đầu lên nhìn anh, "Cái này truyền mất bao lâu vậy?"
"Chắc khoảng một tiếng."
Cô gật đầu, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cậu, Du Hàn, xin lỗi vì lúc nào cũng làm phiền đến cậu… Nếu cậu bận chuyện gì có thể đi trước, mình ngồi ở đâu một lúc rồi gọi điện thoại cho mẹ đến đón cũng được."
Đôi mắt của cô gái nhỏ long lanh ngập nước, con người trong suốt của cô dường như không dính một hạt bụi nào.
Du Hàn không trả lời, đứng lên nói: "Tôi đi ra ngoài mua một chai nước."
Một lúc sau, anh cầm hai chai nước quay lại, vặn nắp một chai rồi đặt vào tay cô.

Theo sau anh có một người phụ nữ cầm một cây hồ lô đường đi vào, bé trai đang xem phim hoạt hình lập tức vui vẻ: "Hồ lô đường! Mẹ là tốt nhất!"
Người phụ nữ đi hồ lô đường cho con trai: "Mẹ mua ở nhà ăn trong bệnh viên đó, hôm nay mẹ thưởng cho con bị đau nhưng không khóc, con trai của mẹ là một cậu bé mạnh mẽ..."
Cậu bé cầm lấy cây hồ lô đường, cắn một miếng: "Ngon lắm ạ."

Bối Doanh Doanh nhìn bọn họ, vô thức nuốt nước bọt một cái.
Đột nhiên cô cũng muốn ăn...
Du Hàn nhìn cô, phát hiện cô mãi không uống nước mà chỉ nhìn cậu bé kia chằm chằm.
"Cậu cũng muốn ăn hồ lô đường?"
Cô gái nhỏ gật đầu, nhìn Du Hàn với ánh mắt mong đợi.
Chỉ thấy anh đặt chai nước xuống, lạnh nhạt liếc cô một cái ——
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn đòi giống đứa trẻ con thế?"
Bối Doanh Doanh: "..."
Quá đáng.
Cô hậm hực, thu tầm mắt lại, không thèm nói chuyện với anh, cúi đầu nghịch điện thoại, khoé mắt liếc thấy Du Hàn đứng lên, đi ra ngoài.
Cô không nghĩ nhiều, không ngờ một lúc sau trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một cây hồ lô đường.
Cô sửng sốt, nghe thấy anh nói: "Cấm lấy."
Cô mừng rỡ nhận lấy, cười đến đôi mắt tròn xoe híp cả lại.
"Cảm ơn cậu ~ "
Anh rũ mắt nhìn dáng vẻ giống đứa trẻ con này của cô, đáy mắt lướt qua ý cười, rồi anh nhìn đi chỗ khác, trầm giọng nói:
"Cậu thật là phiền phức."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương