Ngoan Đừng Sợ Anh
17: Có Phải Lại Bị Người Ta Bắt Nạt Không Đồ Ngốc


Mấy phút sau, Du Hàn ôm cô đi đến một chỗ không có người, xung quanh là rừng cây xanh tốt, còn có một con suối chảy qua khe sỏi đá, vừa yên tĩnh vừa kỷ ảo.
Lúc này anh mới để cô đứng xuống.
"Bây giờ không có ai, có thể nói được rồi."
Anh lên tiếng, giọng nói vừa chậm rãi vừa trầm thấp.
Lúc này gương mặt trái xoan trắng nõn của cô gái nhỏ như của đào chín mọng, nhịp tim đập thình thịch, cả người choáng váng, dường như không biết phải nói thế nào.
Du Hàn cúi đầu nhìn biểu cảm rối bời của cô, không hiểu sao lại thấy rất đáng yêu, sự cáu kỉnh của anh cũng vì thế mà giảm đi một chút, anh mềm giọng:
"Có phải có ai đó nói gì với cậu không, hay là nghe được người ta nói cái gì."
Tâm tư Bối Doanh Doanh bị anh vạch trần, đầu ngón tay quấn lấy nhau, đến cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không có...!Các cậu ấy chỉ nói cậu rất quan tâm mình, đối xử với mình rất tốt."
"Vậy tại sao cậu lại trốn tránh tôi?"
"Mình..." Bối Doanh Doanh không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Cô thậm chí còn không biết tại sao bản thân lại ...!quan tâm đến anh nhiều như vậy.
Du Hàn thấy cô chậm chạp không muốn nói, anh không hỏi ép cô nữa.

Anh đi lại con suối bên cạnh, nhìn dòng nước chảy róc rách, mặt mày ủ rũ.
Vài phút sau, sau lưng anh vẫn yên tĩnh, anh thu tầm mắt lại xoay người định đưa cô về, đột nhiên anh cảm thấy tay áo mình bị một lực nhẹ nhàng nắm lấy, giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ từ sau lưng vang lên lên ——
"Du Hàn...!Mình không phải cố ý trốn tránh cậu đâu."
Đáy mắt anh lướt qua một tia sửng sốt, giọng nói của Bối Doanh Doanh tiếp tục vang lên: "Thật ra tai mình...!Không nghe được, bình thường mình đều đeo máy trợ thính...!Chắc cậu cũng đã biết rồi, hồi còn nhỏ có rất nhiều người vì tai mình không nghe thấy mà kỳ thị mình, cũng có người thương hại mình, mình không muốn bị người ta đối xử khác biệt."
Tết Nguyên Đán năm bảy tuổi, cô gặp phải một tai nạn.
Trước đêm giao thừa, bố mẹ bận rộn giải quyết chuyện làm ăn, bảo cô ra sân trong khu biệt thự tìm Bối Sơ Nhan chơi cùng.
Cô một mình ra cửa, trên đường đi không biết từ đâu có một cái pháo ném đến ngay trước mặt cô, "Oành" một tiếng, quả pháo nổ, âm thanh giống như một tia chớp, cô sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, cô thấy bản thân đang nằm trong bệnh viện, Viên Man Hà đang nói chuyện với Bối Hồng, cô nhận ra...!cô dường như không nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ.
Vụ nổ lớn đã làm tổn thương trực tiếp màng nhĩ của cô, khiến tai phải của cô gần như bị điếc, tai trái cũng bị giảm thính lực rất nhiều.
Bố mẹ cô rất tức giận, nói muốn tra rõ ràng chuyện này, nhưng trùng hợp là ngày xảy ra tai nạn camera quan sát xảy ra trục trặc không ghi hình được, nên không ai biết hung thủ là ai.
Nên cũng không giải quyết được gì.
Nhưng trong lòng của cô, chuyện này đã trở thành bóng ma không bao giờ có thể xóa nhòa, thậm chí vì nó mà cô còn bị trầm cảm.

Lúc đầu người trong nhà đều rất đau lòng cho cô, nhưng sau một thời gian trôi qua, hầu hết mọi người đều bắt đầu có phản cảm với cô.
"Tai không nghe thấy thì đã làm sao, bạn vẫn có thể sống một cuộc sống thật trọn vẹn, vì sao bạn lại muốn gục ngã không đứng dậy nổi."
Một số người rêu rao bản thân rất lạc quan và chế nhạo thái độ tiêu cực của cô.

Thật ra Bối Doanh Doanh rất muốn vượt qua nó, nhưng trong một khoảng thời gian dài cô không thể thoát ra khỏi tình trạng đau khổ này.
Trong lớp mà cô học trước đây, một số người biết cô có vấn đề về tai, hầu hết các bạn học đều sẽ thông cảm, xem cô như thành phần đặc biệt cần phải được quan tâm; một số người coi thường và gọi cô là nhỏ khiếm thính.
Vì vậy, cô không muốn cho ai biết, cho dù bọn họ cảm thấy đồng cảm hay là muốn sỉ nhục cô.
Du Hàn nghe cô nói vậy thì quay người lại, nhìn hốc mắt đỏ hoe của cô, nhẹ giọng nói:
"Cho nên cậu cho rằng tôi đối xử tốt với cậu vì tôi biết tai cậu có vấn đề, thông cảm với thương hại cậu?"
"...!Đồ ngốc."
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, anh hơi cúi người xuống, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của cô, giọng nói của anh rất dịu dàng:
"Thất ra tôi chưa từng cảm thấy cậu và những người bình thường khác có gì khác biệt, đeo máy trợ thính thì có làm sao, hơn nữa —— "
Anh nâng hai tay lên, nhẹ nhàng che lại hai tai nhỏ nhắn của cô, khóe môi khẽ cong lên:
"Khuyết điểm không che khuất được ưu điểm."
Vẻ đẹp không trọn vẹn không phải là một kiểu vẻ đẹp hoàn hảo, nhưng nó vẫn có thể khiến lòng người rung động.
Cô sững sờ nhìn anh, bị lời nói vừa rồi của anh khiến cô cực kỳ kinh ngạc, trong lòng lại trào ra một dòng điện ấm áp.
Anh đảo mắt, rơi vào tai trái của cô, "Máy trợ thính bên tai này đâu rồi?"
"À, hỏng rồi..."
"Vậy tôi nói cậu có thể nghe thấy không?"
Cô gật đầu, "Nhưng nghe có chút không rõ."
Anh thả nhẹ giọng, ghé vào tai trái của cô nói một câu, cô gái nhỏ không nghe rõ, "Hửm, cậu nói cái gì cơ?"
Anh cười cười, "Cậu không nghe thấy thì thôi."
Bối Doanh Doanh tức giận trừng mắt nhìn anh, sao người này có thể bắt nạt cô như thế chứ?
Cô không để ý đến anh nữa, làm bộ muốn quay người đi, nhưng bị anh kéo lại.

Nụ cười trên môi anh càng sâu, anh cúi người trầm giọng nói ngay bên tai phải của cô:
"Thật sự rất ngốc."
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai, cô gái nhỏ lập tức đỏ mặt đến tận mang tai, trong đầu dường như có pháo hoa để nổ lốp bốp.
Lúc hai người quay về khu vực cắm trại, tất cả bạn học đều nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng.
Mọi người thấy cô xấu hổ thành ra thế này, trong lòng bọn họ: Mẹ nó, bọn tôi biết các cậu đi làm cái gì rồi nhé.
Trước khi xuống núi, mọi người đã cùng nhau chụp một bức ảnh tập thể như một minh chứng cho hoạt động thiết thực này.

Sau khi xuống núi, bọn họ lên xe buýt, Bối Doanh Doanh ngồi chung với Kỷ Diệu, cô bạn phấn khích hỏi cô: "Rốt cuộc Du Hàn ôm cậu đi ra chỗ không có người làm gì! Có phải giữa hai người các cậu..."
"Không có, cái gì cũng không có! Cậu đừng nói lung tung..."
"Cậu không biết đâu, Tư Quỳ nhìn thấy Du Hàn ôm cậu đi, tức đến mức muốn nổ tung luôn đó.

Cho dù cậu ra có cố gắng thế nào, Du Hàn cũng không thèm động đến cậu ta dù chỉ một chút."
Bối Doanh Doanh nhớ đến vừa rồi anh nhẹ nhàng đặt tay lên hai tai của cô, bây giờ vẫn cảm giác hai tai nóng bừng bừng.
Buổi chiều, cuối cùng Bối Doanh Doanh và Du Hàn cũng cùng về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy Viên Man Hà chờ đón, bà nhìn thấy con gái, hoảng sợ đến ngây người: "Con làm sao thế này?!"
Bà đỡ Bối Doanh Doanh ngồi xuống ghế sô pha, nhìn trên người cô đầy vết bầm tím, trên đầu gối bị trầy xước da, đau lòng muốn chết: "Sao con lại thành ra thế này..."
Bối Doanh Doanh giải thích, sau đó nhìn về phía Du Hàn đang đi vào nhà, khóe môi khẽ cong lên: "Du Hàn đã tìm thấy con đó mẹ, cậu ấy đưa con từng trong rừng cây ra ngoài."
Viên Man Hàn nhìn chàng trai trẻ một cái, sau đó bà cười cảm kích, nói với anh: "Thật may là còn có Tiểu Hàn, ra ngoài còn phải chăm sóc nhóc con phiền toái này."
"Mẹ..." Cô gái nhỏ lầm bầm.
"Không có gì đâu, dì Viên," Du Hàn cũng đáp lại bằng nụ cười nhạt, "Vậy cháu về phòng trước."
Sau khi Du Hàn đi, Bối Doanh Doanh dựa vào ngực Viên Man Hà, khẽ nói: "Mẹ ơi, thật ra Du Hàn là người có trái tim ấm áp, lần này con bị thương, cậu ấy vẫn luôn chăm sóc con."
Cô không biết trong lòng mẹ cô nghĩ thế nào về Du Hàn, nhưng cô hy vọng sẽ có nhiều người thích Du Hàn hơn.
Viên Man Hàn vui mừng gật đầu, bà nói: "Đứa nhỏ này đúng là đã thay đổi không ít." Hồi còn học cấp hai, Du Hàn này rất phản nghịch, Viên Man Hà biết mẹ của Du Hàn đã phải lo lắng đến nhường nào.
Con người đều sẽ thay đổi.
Lúc ăn cơm tối, Bối Hồng từ công ty trở về, Bối Sơ Nhan cũng đi học thêm ở trường bổ túc về.
Trên bàn ăn cơm, Bối Sơ Nhan nhắc đến kế hoạch sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh của mình:
"Bố mẹ, con muốn tham gia cuộc thi biện luận ở trường." Hàng năm vào thời điểm này trường trung học Cao Lâm sẽ tổ chức cuộc thi hùng biện.

Có rất nhiều đội khác nhau tham gia thi đấu.

Đội giành giải nhất chung cuộc sẽ đại diện đi thi cấp thành phố.
Năm ngoái Bối Sơ Nhan đại diện trường đi thi, cuối cùng giành được giải thưởng.
"Nhưng mà Nhan Nhan à, bình thường chuyện học hành của con bận rộn như vậy, làm gì còn có thời gian?" Viên Man Hà lo lắng.
"Không sao đâu mẹ, con cảm thấy chuyện học của con sẽ không bị thụt lùi.

Hơn nữa đây là lần cuối cùng con có thể tham gia cuộc thi nên con không muốn bỏ lỡ.

Bố, bố sẽ ủng hộ con chứ?"
Bối Hồng đặt đũa xuống, cười cười nói: "Con muốn thi thì cứ thi đi, bố ủng hộ con." Ông hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của con gái ông.
Bối Sơ Nhan gật đầu, sau đó nhìn về phía Doanh Doanh đang ngồi đối diện, hơi nhếch môi, nói với cô:
"Doanh Doanh, hay là em cũng đăng ký tham gia đi? Có thể thử một chút."
Bối Doanh Doanh hơi sửng sốt, vô thức lắc đầu, cô nghe thấy Bối Hồng nói: "Thi biện luận phải đứng trên sân khấu thuyết trình, con bé có làm được không?"
Bối Doanh Doanh cúi thấp đầu, tay cầm đũa nắm chặt lại, Viên Man Hà vuốt tóc của cô, nói:
"Doanh Doanh đi học cho giỏi là được, để con bé làm chuyện con bé cảm thấy thích hợp với bản thân thôi, chuyện thi biện luận này hơi quá sức với con bé."
Bối Sơ Nhan gật đầu, mím môi cười.
Ngay từ đầu cô ta đã biết Bối Doanh Doanh cơ bản là không dám đi.
Ngày thứ tư của kỳ nghỉ Quốc Khánh, Viên Man Hà đưa hai đứa con gái về nhà bà nội ở mấy ngày, bởi vì bà nội Bối Tái Nga vẫn không ngừng nhắc hai đứa cháu gái này.
Bọn họ qua đến bên nhà bà nội, gặp rất nhiều họ hàng thân thích, Bối Sơ Nhan ngoại trừ những lúc học bài thì ở trong phòng, còn lại cô ta đều dành thời gian nói chuyện với Bối Tái Nga.
Họ hàng đều nói cháu gái lớn này thật ngoan.

Mà ngược lại, phần lớn thời gian Bối Doanh Doanh đều ở một mình, bởi vì cô không biết cách giao tiếp với nhiều người như vậy.

Sáng sớm, cô ngồi trước bàn học ngẩn người.
Bên ngoài cũng rất yên tĩnh.
Hôm nay Viên Man Hà vốn định dẫn theo Bối Doanh Doanh cùng Bối Tái Nga đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nhưng trước khi đi Bối Tái Nha nói không cần nhiều người đi chung như vậy.

Nên Bối Doanh Doanh ở nhà, còn Bối Sơ Nhan thì ra ngoài đi chơi với bạn.
Cô chống khuỷu tay lên bàn đỡ đầu nhìn tờ giấy kiểm tra toán trên bàn mà cảm thấy đau đầu.
Sau khi kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh kết thúc sẽ đến kỳ thi hàng tháng để xếp hạng mỗi kỳ.
Nghĩ đến xếp hạng mỗi kỳ, cô lại đột nhiên nghĩ đến Du Hàn.

Chắc hẳn anh không hề lo lắng một chút nào về kỳ thi sắp tới.
Cô về nhà bà nội mấy ngày nên không gặp được Du Hàn, cũng không liên lạc với anh.
Cô cầm ly nước lên định uống nước nhưng ly đã trống rỗng, cô đứng dậy đi lấy nước, vừa đẩy cửa phòng ra đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào từ phòng khách vọng lại ——
"Vào đi, hôm nay không có ai ở nhà, ngồi một lát đi, mình đi lấy đồ..."
"Nhan Nhan, cậu nói xem đã bao lâu rồi bọn mình không gặp nhau, mình thấy cậu sắp quên đám bạn cũ này rồi."
"Nào có, không phải được nghỉ lễ Quốc Khánh mình vừa về đã liên lạc với các cậu sao, buổi trưa các cậu muốn ăn gì?"
"Mình nhớ lần trước Tiểu Trí có giới thiệu một nhà hàng có món tôm rất ngon..."
Bối Sơ Nhan tưởng Bối Doanh Doanh theo bà nội đi bệnh viện, với lại cô ta để đồ ở nhà, nên dứt khoát dẫn bạn cùng về nhà.
Bối Doanh Doanh đứng bên cạnh cửa nghe thấy bọn họ nói chuyện, cô nhanh chóng nhận ra người đang nói chuyện ở bên ngoài là Bối Sơ Nhan và bốn, năm người bạn chơi từ nhỏ, trong đó Tiểu Trí và Đông Vũ.
Trước khi tai nạn xảy ra ảnh hưởng đến tai, quan hệ của cô và bọn họ cũng không tệ.

Sau này không hiểu sao dần dần bọn họ không chủ động liên lạc với cô nữa.
Chỉ là không ngờ Bối Sơ Nhan vẫn giữ liên lạc với bọn họ.
CÔ cúi đầu, bàn tay đang đặt trên nắm cửa khẽ buông xuống.
Thôi đợi một lúc nữa cô sẽ đi ra lấy nước, cô sợ bây giờ ra ngoài sẽ rất ngượng ngùng.
Cô đang định quay người đi về phòng, không ngờ người bên ngoài đột nhiên nhắc đến tên của cô —— "Nhan Nhan, em gái của cậu gần đây thế nào rồi?" Người đang nói là Tiểu Trí.
"Vẫn như vậy, sao thế." Bối Sơ Nhan cảm thấy không có gì đáng để nói.
"Tai của con bé...!Chữa được chưa?" Có người hỏi.
"Mình không rõ lắm, chắc là không chữa khỏi được."
Đầu của Tiểu Trí rủ xuống, trong lòng lại dâng lên một tia khó chịu: "Tất cả đều là lỗi của mình, nếu ngày hôm đó mình không ném cái pháo đó..."
Bối Doanh Doanh đứng sau cánh cửa nghe thấy câu này, đầu cô như nổ đùng một cái.
Giọng nói bất mãn của Đông Vũ vang lên: "Được rồi, chuyện này đã qua bao lâu rồi, cậu cứ để trong lòng làm gì.

Lúc đó cũng đâu phải chúng ta cố ý, chỉ muốn hù dọa con bé một chút thôi."
Tiểu Trí lắc đầu: "Nhưng mình nghĩ đến tận bây giờ chúng ta vẫn nợ em ấy một lời xin lỗi..."
"Cậu điên à, giờ lại đi nhắc đến chuyện này?" Đông Vũ nói.
"Lúc đó chúng ta không nên hoảng sợ bỏ chạy như vậy!"
Bối Sơ Nhan bực bội nói: "Được rồi, đừng nói nữa! Giờ cậu nói xin lỗi để làm gì? Bối Doanh Doanh đã quên chuyện này từ lâu rồi, sau này cậu đừng nhắc đến nữa.

Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách con bé xui xẻo! Ai biết được cây pháo đó sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Chúng ta đi thôi ..."
Trong phòng, Bối Doanh Doanh ngây người đứng chôn chân tại chỗ.
Đầu óc cô bây giờ trống rỗng.
Vài giây sau, cô lao ra, nhìn vào phòng khách trống trơn, phát hiện bọn họ đã rời đi.

Cô hơi sửng sốt vội vàng đuổi theo ra ngoài cửa, cô chạy xuống dưới lầu nhưng không thấy bóng dáng của bọn họ.
Cô tiếp tục đi về phía trước, thẫn thờ nhìn những người hàng xóm trên con phố bên cạnh, tâm trí cô vang vọng cuộc đối thoại vừa rồi giữa Bối Sơ Nhan và bạn của chị ấy.

"Em gái nhỏ, nhìn đường một chút chứ!"
Bối Doanh Doanh không cẩn thận đụng vào một bác gái vừa đi mua thức ăn trở về, bác gái nghi ngờ nhìn đôi mắt chết lặng của cô.
Bối Doanh Doanh không biết cô đã đi bao lâu, cho đến khi cô nhìn thấy biệt thự của nhà họ Bối, không ngờ cô đã đi bộ về nhà.
Vào trong nhà, bên trong rất yên tĩnh, mấy ngày này người giúp việc được nghỉ.
Cô đi ra sân sau, nhìn thấy không có ai, cô từ từ ngồi xổm xuống.
Thì ra ngay từ đầu vụ tai nạn xảy ra, có liên quan đến chị gái của cô, còn có cả những người bạn thuở bé...
Nếu như hôm nay cô không ở nhà, có lẽ cả đời này cô cũng không thể biết được bọn họ chính là thủ phạm.
Cô cho rằng đó là do tai cô không nghe được, những người bạn đó ghét cô nên không chơi với cô nữa, hóa ra là do bọn họ cảm thấy tội lỗi, không có dũng khí đối mặt với cô! Thậm chí ngay từ ban đầu bọn họ đã không thích cô.
Đám người đó, không một lời xin lỗi, không hề có ý muốn đền bù, chỉ có một lần tổn thương mãi mãi, cùng sự giấu diếm.
Cô vẫn luôn cho rằng Bối Sơ Nhan ghét tính cách yếu đuối nhu nhược của cô, dù ngoài miệng chị ấy nói những lời không hay, nhưng vẫn coi cô là em gái.
Nhưng khi Bối Sơ Nhan thốt ra hai chữ “xui xẻo” kia, đổ tất cả lỗi lầm lên đầu của cô.
Giống như cô bị như thế này là do cô đáng đời.
Cô cảm thấy chóp mũi càng lúc càng ê ẩm, cắn chặt môi không muốn để một giọt nước mắt nào chảy xuống.
Một lúc sau, cho đến khi có tiếng động từ phía trước, cô ngẩng đầu nhìn thấy ở ngả rẽ góc sân sau có một người đi đến.
Là Du Hàn nhiều ngày không gặp.
Tay áo sơ mi ca rô màu xanh lam của anh được xắn lên, lúc này trên tay anh đang cầm hai chậu cây nhỏ, trên quần đen còn dính một ít bụi bẩn.
Sáng nay Du Linh bảo anh giúp bà sửa sang lại sân sau một chút, anh vừa vào trong kho chuẩn bị đồ dùng, thì nghe thấy ở bên ngoài có tiếng động.
Anh ra ngoài liền thấy cô gái nhỏ ngồi xổm ở cửa sân sau.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, trong mắt Bối Doanh Doanh hiện lên một tia hoảng sợ, cô vội vàng đứng dậy.
Du Hàn nhìn thấy hai mắt của cô đỏ hoe, lông mày anh nhíu lại, đi về phía cô: "Cậu sao thế?"
Vẻ mặt của cô hoảng sợ, nhìn anh càng ngày càng gần, cô xoay người lao vào biệt thự.
Cô chạy thật nhanh về phòng rồi khóa trái cửa lại.

Cô cắn môi, dùng ngón tay nhéo vào lòng bàn tay, cả người run lên.
Lúc này, cô cảm thấy điện thoại trong túi rung lên.
Cô lấy ra xem, là tin nhắn từ Du Hàn: [Mở cửa.]
Sau lưng có tiếng gõ cửa, cô ôm đầu, cả người cuộn tròn lại, không muốn đáp lại anh.
Cô không muốn bất cứ ai đến gần mình vào lúc này.
Tiếng gõ cửa dần dần ngừng lại, cô đoán rằng cuối cùng anh cũng đi rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, điện thoại của cô lần nữa lại rung lên ——
Lần này Du Hàn gọi điện thoại.
Cô ấn tắt máy, anh lại gọi đến, cô lần nữa tắt máy, anh lại một lần nữa gọi đến.
Cho đến lần thứ ba, cuối cùng cô cũng nhấn nút nhận cuộc gọi.
Cô để điện thoại đến bên tai, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp:
"Mở cửa."
Cô không trả lời, vì vậy anh nói tiếp: "Tôi đang ở ngoài cửa, nghe lời nào, mở cửa trước."
Cô cúp điện thoại, một lúc sau mới chậm rãi đứng dậy mở cửa.
Du Hàn cảm nhận được lúc này cô có gì đó khác thường, giọng mềm hơn mấy phần: "Rốt cuộc là thế nào, sao đột nhiên trở về?"
Cô ngơ ngác nhìn anh, mấy giây sau, những giọt nước mắt đã kìm nén không ngừng tuôn ra như nước tràn bờ đê.
"Hu hu hu..."
Du Hàn nhìn những giọt nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, giật mình, lập tức trở nên luống cuống.

Anh muốn hỏi nguyên nhân nhưng cơ bản không thể chen lời vào được.
Cô khóc đến mức đứt gan đứt ruột, anh vừa sốt ruột vừa đau lòng, hoàn toàn bị cô làm cho rối bời, muốn an ủi cô nhưng không biết phải làm thế nào.
Nói ngắn gọn là anh luống cuống tay chân.
Đợi đến khi cô chầm chậm nín khóc, anh im lặng không nói hai lời kéo cô vào trong phòng vệ sinh.
Anh vặn vòi nước, lấy một chiếc khăn tắm, bắt đầu vò khăn.
Cô gái nhỏ nín khóc, ngơ ngác đứng bên cạnh anh, nhìn một loại hành động này của anh.
Anh đóng vòi nước lại, đưa khăn mặt cho cô, lạnh giọng ra lệnh: "Lau sạch mặt đi."
Cô ngây người, ngoan ngoãn làm theo.

Sau khi lau mặt xong, anh lần nữa kéo cô ra ngoài phòng, để cô ngồi trên ghế sô pha.
Anh đứng bên cạnh cụp mắt nhìn cô, đặt câu hỏi: "Khóc đủ rồi, bây giờ đã có thể nói với tôi chuyện gì xảy ra chưa?"
Giọng nói dịu dàng của anh lại khiến hai mắt cô cay cay, cô mím chặt môi để kiềm chế cảm xúc của mình.
Du Hàn thấy cô gái nhỏ không trả lời, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng vén mái tóc đen che mặt sang một bên, giọng nói nhỏ nhẹ cùng bất lực:
"Có phải lại bị người ta bắt nạt không, đồ ngốc?"
Bối Doanh Doanh khẽ ngước mắt lên nhìn anh, mắt cô không ngừng nhòe đi, anh nhìn thấy cô như vậy lại bắt đầu hoảng loạn.


Anh ôm cô từ ghế sô pha đứng lên, bàn tay đặt sau gáy cô, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, tức giận nói: "Bối Doanh Doanh, cậu còn khóc nữa tôi sẽ bỏ cậu lại ở đâu đấy."
Anh thật sự không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cô khóc.
Từ nhỏ đến lớn, anh cảm thấy dựa vào bản thân chuyện gì cũng có thể giải quyết, những người bắt nạt anh, anh có thể dùng nắm đấm cảnh cáo giải quyết bọn họ, những chuyện khiến anh phiền lòng, anh có thể lờ nó đi không nghĩ đến.
Nhưng ngoại trừ cô.
Chỉ cần hốc mắt cô đỏ lên, anh hoàn toàn đánh mất lý trí.
Anh thấy cô dần nín khóc, anh buông tay ra, không hỏi gì nữa chỉ nói: "Trước tiên, xuống dưới lầu với tôi."
Cô còn đang thắc mắc thì bị anh dẫn xuống sân sau ở dưới lầu, đi đến phòng đựng dụng cụ, anh đưa cho cô đôi găng tay để giúp cô đeo tạp dề.
"Cái này..."
Anh đưa cô ra ngoài và chỉ vào vườn hoa ở sân sau, "Hôm nay phải cắt tỉa tất cả hoa hồng, cậu có thể giúp tôi tưới nước không?"
"Ừm?"
"Biết làm không?"
Cô gật đầu, "Trước kia lúc mình ở nhà bà ngoại đã từng làm rồi."
Anh đi cắt tỉa hoa hồng trước, cùng cô nhổ cỏ, để cô yên tâm, anh cũng không hỏi nhiều, cô cũng dần dần thoải mái hơn.
Sau khi cắt tỉa xong, cô bắt đầu tưới nước.
Cô lặng lẽ nhìn những đóa hoa hồng, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh từ nhỏ đến lớn, đến khi giọng nói của anh vang lên sau lưng:
"Tưới nữa thì sẽ úng cây đó."
Cô hoàn hồn, vòi nước cô đang cầm đã được đóng lại, quay đầu lại nhìn anh một cái, rũ mắt xuống:
"...!Cảm ơn cậu đã ở lại với mình."
"Nếu cậu có chuyện gì không vui có thể nói với tôi, nhưng không nói cũng không sao."
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chớp chớp mắt, cố nuốt xuống cảm giác đắng nghét trong cổ họng, một lúc sau mới khẽ nói:
"Cậu đã bao giờ nếm trải mùi vị của cuộc sống vốn dĩ tươi đẹp bỗng chốc bị phá hủy chưa?"
Từ khi sinh ra, cô được bố mẹ đặt tên là "Doanh Doanh" vì cô thích cười, Lúc đó cô vui vẻ, dễ thương giống như một thiên thần nhỏ.
Nhưng loại vẻ đẹp này đã bị phá hủy trong phút chốc bởi một người thân cận nhất.
Du Hàn nghe vậy, khóe miệng anh nhếch lên, lạnh giọng nói: "Vậy cậu đã từng nếm trải mùi vị ngay từ khi sinh ra, đã ở tận cùng dưới đáy xã hội chưa?"
Cô ngẩn người trong giây lát, quay đầu lại, liền nhìn thấy trong mắt anh hiện lên vẻ cô độc.
"Du Hàn..."
Anh cụp mắt, che giấu cảm xúc, anh thì thào, "Từ khi còn nhỏ, bố tôi đã bạo hành mẹ tôi và tôi."
Bối Doanh Doanh giật mình.
"Mỗi ngày ông ta đều ra ngoài chơi mạt chược uống rượu, thắng thì không quay về, nhưng khi thua ông ta sẽ về nhà.

Vừa về lập tức đánh đập mẹ và tôi, lấy hết tiền của mẹ.

Khi đó trên người tôi đầy vết bầm tím, tôi không dám đi học.

Mẹ tôi muốn ly hôn, ông ta lại đánh ác liệt hơn, có lần đánh đến mức bà phải vào bệnh viện."
Anh mỉa mai: "Sau đó ông ta uống rượu, xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết.

Chúng tôi nếu cũng được giải thoát thì tốt biết mấy, con mẹ nó ông ta để lại cho chúng tôi một cục nợ.

Mỗi ngày chúng tôi đều phải trốn chui rúc trong nhà không dám ra ngoài.

Thời điểm đó mẹ tôi như già đi chục tuổi, ngày ngày đều ôm tôi khóc."
"Trước đây tôi đã từng muốn hòa đồng với mọi người, nhưng bọn họ..."
Hầu kết của anh chuyển động, lời còn chưa nói hết, cô gái nhỏ bỗng nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Mọi suy nghĩ trong đầu anh bỗng đứng lại, anh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô: "Người sai là bọn họ, không phải cậu." Cho dù thế giới này đối xử với bạn không tốt, nhưng bạn cũng phải yêu lấy chính bản thân mình.
Trái tim anh nóng rực, vài giây sau, anh giơ tay lên ôm lấy cô.
"Du Hàn...!mình muốn kể cho cậu một chuyện."
Trong phòng khách, cô gái nhỏ kể chuyện hôm nay cô nghe được, Du Hàn đưa cho cô một tờ giấy:
"Ngoan nào, đừng khóc."
Cô sụt sịt lắc đầu, "Mình cảm thấy bản thân rất kém coi, chỉ biết khóc, cũng chỉ biết mặc người ta bắt nạt."
"Cậu cũng biết điều này à?"
"..." Cô nhìn anh, "Du Hàn, mình nên làm gì bây giờ?"
Du Hàn nhìn cô, trầm giọng nói: "Nếu chính bản thân cậu không trở nên mạnh mẽ, cậu cũng chỉ xứng "mặc người chém giết", cả đời sẽ sống trong bóng tối của sự tự ti."
"Cậu chỉ có hai sự lựa chọn, một là tiếp tục sống trong ngôi nhà của nhà họ Bối như thế này, hai là lấy lại những gì thuộc về mình."
Cô sửng sốt.
Thứ thuộc về cô.
Cô cảm giác như có một ngọn lửa ném vào đống củi khô trong lòng của cô, sau đó đống củi đó bén lửa, dần dần bốc cháy thành ngọn lửa lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương