Ngoan, Đừng Nháo
-
Chương 29
Học kỳ 1 của lớp 11 rất nhanh đã trôi qua, sau khi thi cuối kỳ, tất cả mọi người đều vô cùng kích động, thu dọn đồ đạc về nhà nghỉ đông.
Mục Lăng Thành hỏi Tưởng Nam Khanh ở bên cạnh: “Năm nay cậu định lúc nào về nhà?” Tưởng Nam Khanh suy nghĩ một chút, trả lời: “Năm nay tôi định về sớm một chút, dành nhiều thời gian ở với ông nội, chắc là… ngày kia sẽ về.”
Mục Lăng Thành gật đầu, cũng không nói gì: “Ừ, vậy trên đường nhớ cẩn thận, đi đường bình an.”
Tưởng Nam Khanh ra hiệu ok với cậu, sau khi vẫy tay tạm biệt Khúc Kỳ và Tề Duy Duy thì cùng Quách Mậu Tuyết về nhà.
Ra khỏi phòng học, Quách Mậu Tuyết và Tưởng Nam Khanh cùng nhau đi xuống cầu thang. Nhớ lại lúc nãy Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành nói chuyện, hình như có vẻ không vui: “Ngày kia em về nhà với ông à, cũng không ở nhà thêm mấy ngày nữa. Gần đây có một bộ phim mới, chị còn muốn đi xem với em.”
Tưởng Nam Khanh cười: “Không xem, chị rủ Tề Duy Duy đi, ông nội ở nhà một mình chắc chắn rất nhớ tôi, ở đây lại không có chuyện gì quan trọng, cho nên tôi muốn về quê, dành nhiều thời gian ở cạnh ông.
Quách Mậu Tuyết thất vọng bĩu môi, trong lòng lại có chút hâm mộ.
Có ông nội thật tốt.
—
Lúc Tưởng Nam Khanh ngồi lên xe buýt về quê, cô còn lấy điện thoại nhắn tin cho Mục Lăng Thành: “Cô lên xe rồi.”
Hiện tại cô đã vô cùng quen thuộc tự xưng là cô.
Lúc này Mục Lăng Thành đang ở sân bay đón người, thấy tin nhắn đến thì bất đắc dĩ cười, nhắn lại: “Ừ, về đến nhà thì nói cho mình biết.”
Sau chuyện đánh nhau lần trước, giữa cậu và Tưởng Nam Khanh hình như có chút thay đổi, nhưng cũng không hẳn vậy.
Giống như bây giờ hai người tự nhiên nhắn tin với nhua, sẽ có lúc Mục Lăng Thành có một loại ảo giác, cảm thấy hai người giống như đang…yêu đương.
Nhưng ngay sau đó thực tế bắt cậu phải thừa nhận sự thật phũ phàng: Cậu tỏ tình thất bại.
Nhớ tới chuyện này Mục Lăng Thành lại cảm thấy đau đầu, lần trước khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí tỏ tình với cô, vậy mà cô lại uống say, làm hại cậu đến bây giờ vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, tỏ tình với cô lần nữa.
Cậu lắc đầu, để bản thân không tiếp tục nghĩ về chuyện này nữa.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, cậu liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ sân bay bước ra, anh mặc áo khoác len trắng sọc xám, quần âu màu đen, đi giày thể thao trắng, trên cổ quàng một chiếc khăn màu trắng đan bằng tay, dáng người cao lớn, làn da trắng nõn, ngũ quan dịu dàng, anh tuấn, từ đầu đến cuối, trên mặt luôn nở nụ cười nhàn nhạt, ôn tồn lễ độ, rất có khí chất thư sinh.
Anh so với Mục Lăng Thành tạo cho người khác cảm giác vô cùng khác biệt, ngoại trừ những người thân quen, Mục Lăng Thành bình thường rất ít cười, thường xuyên lạnh mặt, lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần.
Lúc Mục Lăng Thành nhìn thấy anh, Cố Ngôn Thanh cũng nhìn thấy Mục Lăng Thành, mỉm cười sải bước đi tới, nhìn chằm chằm Mục Lăng Thành nhìn một lúc lâu, như một người anh trai nói: “So với lần trước anh gặp em, hình như cao hơn một chút rồi.”
“Anh thôi đi!”
Mục Lăng Thành cười nói, chủ động tiến lên ôm vai anh, lúc nhìn thấy chiếc khăn màu trắng đan bằng tay trên cổ anh, cậu híp mắt đầy ẩn ý: “Anh, từ khi nào anh lại sợ lạnh thế, quàng khăn dày như vậy. Hoa văn lại rất tinh xảo, có phải chị dâu đan không?”
Cố Ngôn Thanh cười cười, không trả lời vấn đề của cậu, chỉ nói: “Lần này anh tới tìm em, là muốn nói với em chuyện chuyển đến Đại học C.”
Ý cười trên mặt Mục Lăng Thành dần nhạt đi, cậu vò đầu bứt tai, “Chuyện này sao, em còn chưa suy nghĩ kĩ.”
“Vậy em cứ từ từ suy nghĩ, anh đi nói chuyện với chú dì.”
Mục Lăng Thành nghe vậy vội vàng ngăn anh lại: “Chờ một chút!”
Cố Ngôn Thanh quay đầu nhìn lại, vẻ mặt hoang mang.
Mục Lăng Thành hắng giọng một cái: “Chuyện này em còn chưa nói với ba mẹ, họ vẫn chưa biết.”
Cố Ngôn Thanh nhìn cậu, thở dài: “Đến ba mẹ em cũng không nói, có thật là đang suy nghĩ không? Vẫn đang suy nghĩ hay là không muốn đi?
Mục Lăng Thành không trả lời, chỉ cười: “Anh ngồi máy bay lâu như vậy chắc là mệt rồi đúng không, đi ăn cơm đã, bên cạnh có món cá luộc rất ngon, em dẫn anh đi ăn thử.”
Đến quán ăn, sau khi gọi món, Cố Ngôn Thanh nhìn dáng vẻ nặng nề tâm sự của cậu, hỏi:
“Trước đó em từ bỏ giới thiệu của Đại học A, bây giờ lại muốn không muốn đi Đại học C? Có thể nói cho anh biết tại sao lại không muốn nắm lấy cơ hội tốt này không? Đối với một học sinh cấp 3 mà nói, có thể được tuyển thẳng vào Đại học C, là một chuyện rất vinh quang.”
Mục Lăng Thành nuốt nước bọt, không trả lời.
Cố Ngôn Thanh nói tiếp: “Để anh đoán thử, có phải là vì…cô gái tên Tưởng Nam Khanh không?”
Ba Cố Ngôn Thanh và hiệu trưởng Mục là bạn thời đại học, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn giữ liên lạc, cho nên Cố Ngôn Thanh và Mục Lăng Thành đã quen biết từ nhỏ, hai người cũng không có gì giấu nhau, chuyện Mục Lăng Thành gần đây đang theo đuổi một cô gái tên Tưởng Nam Khanh anh cũng biết.
Hơn nữa, thời gian trước Mục Lăng Thành từng hỏi Cố Ngôn Thanh làm thế nào để theo đuổi con gái.
Đương nhiên, Cố Ngôn Thanh tự nhận về mặt này anh không thể giúp cậu.
Thấy Mục Lăng Thành ngầm thừa nhận, Cố Ngôn Thanh nói: “Trước đây không phải em nói cô ấy cũng muốn thi vào Đại học C à, vậy em đến đó trước, chuyện học trước cô ấy một khóa cũng không hẳn là vấn đề chứ?”
Mục Lăng Thành có chút bực bội: “Em đương nhiên là quý trọng cơ hội lần này, hơn nữa cũng rất hứng thú với hạng mục người máy. Nhưng mà, thời gian một năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, có thể xảy ra nhiều chuyện. Huống hồ, em vẫn chưa theo đuổi được cô ấy, lỡ như trong một năm này cô ấy có người khác thì sao?”
Hơn nữa, còn có cái tên Chương Khải Sinh không sợ chết kia.
Mặc dù lần trước cậu đánh thắng hắn ta, nhưng cậu không tin loại người này sẽ giữ lời, cách xa Tưởng Nam Khanh.
Đáy mắt Cố Ngôn Thanh chứa đầy ý cưới: “Em còn chưa trưởng thành, mới học lớp 11 thôi mà, có phải quan tâm quá mức đến chuyện tình cảm rồi không?”
“Vậy còn anh?” Mục Lăng Thành liếc anh một cái, “Em thấy quan hệ giữa anh và chị dâu rất tốt, nếu như đột nhiên anh được trao cho cơ hội ra nước ngoài du học, phải đi một năm, anh có đi không?”
Khóe miệng Cố Ngôn Thanh giật giật, đột nhiên lâm vào trầm mặc, chi yên lặng nước lọc.
Hai anh em họ có một điểm chung, không uống rượu.
Lúc này, phục vụ mang đồ ăn nóng hổi lên, Mục Lăng Thành cười đổi chủ đề: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta ăn cơm trước đi.”
—
Sau khi Tưởng Nam Khanh trở về quê, tối hôm đó, cô tự mình vào bếp nấu ăn cho ông nội.
Ông nội thấy cô về nên rất vui, ăn nhiều cơm hơn bình thường.
Sau bữa ăn, Tưởng Nam Khanh kéo tay ông nội đi dạo bên hồ.
Những chiếc đèn trong trấn vừa sáng lên, chiếu rọi lên mặt hồ, gió thổi nhẹ tạo nên những con sóng lăn tăn, đẹp không sao kể xiết.
Ông nội Tưởng vịn ba-toong, ngồi xuống chiếc ghế dài bên hồ, liếc nhìn đứa cháu càng lớn càng thanhh tú của mình, nở một nụ cười hiền hậu:
“Thời gian trước chú Mục của con gọi cho ông có nhắc tới con, lúc đấy ông mới biết, thì ra tên nhóc Lăng Thành kia và con là bạn cùng lớp, còn ngồi chung bàn nữa? Lễ Quốc khánh lần trước mấy đứa về đây, ông cũng không nghe con nhắc đến gì cả.”
Tưởng Nam Khanh tinh nghịch cười: “Đấy là do ông không hỏi mà, ông không hỏi thì con làm sao nói được.”
Ông nội Tưởng: “Nói như vậy, con và tiểu Thành rất thân thiết sao? Con thấy tên nhóc đó thế nào?”
Tưởng Nam Khanh khẽ giật mình, một hồi lâu mới nói: “Thế nào sao? Cậu ấy rất tốt, học giỏi, phẩm chất cũng không tệ. Đúng rồi, sau ngày nghỉ lễ Quốc khánh có một cuộc thi vật lý, cậu ấy đạt giải nhất, chút nữa thì được tuyển thẳng vào Đại học A rồi.”
Ông nội Tưởng gật đầu tán thưởng: “Tên nhóc này thật không tệ, tương lai rất có triển vọng. Nhưng mà, Nam Nam nhà chúng ta cũng không tệ, rất xứng đôi.”
Hai tai Tưởng Nam Khanh đỏ lên: “Cái gì mà xứng đôi chứ? Ông nội đừng nói lung tung, đã là thế kỷ nào rồi mà ông còn nhắc đến chuyện hôn ước. Với lại, con xứng với cậu ta, cậu ta chắc gì đã xứng với con.”
“Cậu ta không xứng với con, vậy người nào xứng? Ông khẳng định với con, sau này con sẽ không tìm được người nào tốt hơn cậu ta đâu, nếu con không biết nắm bắt cơ hội, sau này cậu ta mà chạy mất con khóc cũng không khóc nổi đâu.
Tưởng Nam Khanh dở khóc dở cười: “Ông nội, bây giờ con vẫn còn đang đi học đó, ông nói với con cái gì vậy chứ.”
“Đương nhiên ông biết bây giờ con còn nhỏ, nhưng Nam Nam vẫn luôn là hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không đi nhầm đường. Ông lớn tuổi rồi, lại thường xuyện không gắp được con, nói không chừng ngày nào đó nhắm mắt lại...”
“Ông nội!” Tưởng Nam Khanh cắt lời ông, tựa đầu vào vai ông, “Ông nội có thể sống đến một trăm tám mươi tuổi! Chờ Nam Nam già rồi ông vẫn còn sống.”
Ông nội nghe được lời này, trong lòng vô cùng ấm áp, dễ chịu, cười nói: “Ăn nói bậy bạ, như vậy ông liền biến thành lão rùa già.”
Hai ông cháu lại cười vui vẻ một hồi.
Buổi tối, sau khi ông nội ngủ, Tưởng Nam Khanh trở về phòng của mình, vừa rửa mặt xong liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô cầm lên xem, là số lạ.
Lúc này rồi, ai còn gọi cho cô chứ?
Tưởng Nam Khanh nghi ngờ ấn nghe: “Alo, xin chào.”
Bên kia dừng lại một lát, sau đó truyền đến một âm thanh dịu dàng lại xa lạ: “Xin chào, đây có phải số của Tưởng Nam Khanh không?”
Tưởng Nam Khanh sửng sốt một chút: “Anh là...”
“Anh là Cố Ngôn Thanh.”
Hai mắt Tưởng Nam Khanh sáng lên: “Học trưởng Ngôn Thanh, em từng nghe Mục Lăng Thành nhắc đến anh… Sao anh lại có số điện thoại của em?”
“Anh hỏi Lưu Minh Triết. Hôm nay mạo muội gọi điện thoại, là vì có chuyện muốn nói với em…”
...
Cúp điện thoại của Cố Ngôn Thanh, Tưởng Nam Khanh ngồi trên giường, một lúc lâu rồi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Cái tên ngốc Mục Lăng Thành này, Đại học A có thể không đi, nhưng mà Đại học C trao cho cậu cơ hội này cậu cũng không cần, kiêu ngạo cho ai xem chứ?
Già mồm! Già mồm chết đi được!
Sau khi tức giận, trong lòng Tưởng Nam Khanh lại có chút buồn bực.
Đoán chừng lần này cô thua thảm hại rồi, tên Mục Lăng Thành không chỉ được tuyển thẳng vào Đại học A, còn được Đại học C tiến cử, cô ghen tị chết đi được!
Thật là ganh tị quá đi…
Cô nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà đến ngẩn người, nghĩ thầm: “Số mệnh mỗi người đều khác nhau…”
Học trưởng Cố Ngôn Thanh học trưởng bảo cô khuyên tên ngốc Mục lăng Thành kia, nhưng cô đâu biết khuyên thế nào?
Cũng không thể véo lấy tai cậu: “Mục Lăng Thành, cô ra lệnh cho cháu, cháu lập tự cuốn gói lăn đến Đại học C, nếu không bà đây đập chết cậu.”
…Thật ra cách này khá phù hợp với phong cách của Tưởng Nam Khanh.
Nhưng mà cô cảm thấy cũng không tốt lắm, sẽ hại cô mất đi khí chất thục nữ.
Hay là, cô suy nghĩ thêm cách khác?
Mục Lăng Thành hỏi Tưởng Nam Khanh ở bên cạnh: “Năm nay cậu định lúc nào về nhà?” Tưởng Nam Khanh suy nghĩ một chút, trả lời: “Năm nay tôi định về sớm một chút, dành nhiều thời gian ở với ông nội, chắc là… ngày kia sẽ về.”
Mục Lăng Thành gật đầu, cũng không nói gì: “Ừ, vậy trên đường nhớ cẩn thận, đi đường bình an.”
Tưởng Nam Khanh ra hiệu ok với cậu, sau khi vẫy tay tạm biệt Khúc Kỳ và Tề Duy Duy thì cùng Quách Mậu Tuyết về nhà.
Ra khỏi phòng học, Quách Mậu Tuyết và Tưởng Nam Khanh cùng nhau đi xuống cầu thang. Nhớ lại lúc nãy Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành nói chuyện, hình như có vẻ không vui: “Ngày kia em về nhà với ông à, cũng không ở nhà thêm mấy ngày nữa. Gần đây có một bộ phim mới, chị còn muốn đi xem với em.”
Tưởng Nam Khanh cười: “Không xem, chị rủ Tề Duy Duy đi, ông nội ở nhà một mình chắc chắn rất nhớ tôi, ở đây lại không có chuyện gì quan trọng, cho nên tôi muốn về quê, dành nhiều thời gian ở cạnh ông.
Quách Mậu Tuyết thất vọng bĩu môi, trong lòng lại có chút hâm mộ.
Có ông nội thật tốt.
—
Lúc Tưởng Nam Khanh ngồi lên xe buýt về quê, cô còn lấy điện thoại nhắn tin cho Mục Lăng Thành: “Cô lên xe rồi.”
Hiện tại cô đã vô cùng quen thuộc tự xưng là cô.
Lúc này Mục Lăng Thành đang ở sân bay đón người, thấy tin nhắn đến thì bất đắc dĩ cười, nhắn lại: “Ừ, về đến nhà thì nói cho mình biết.”
Sau chuyện đánh nhau lần trước, giữa cậu và Tưởng Nam Khanh hình như có chút thay đổi, nhưng cũng không hẳn vậy.
Giống như bây giờ hai người tự nhiên nhắn tin với nhua, sẽ có lúc Mục Lăng Thành có một loại ảo giác, cảm thấy hai người giống như đang…yêu đương.
Nhưng ngay sau đó thực tế bắt cậu phải thừa nhận sự thật phũ phàng: Cậu tỏ tình thất bại.
Nhớ tới chuyện này Mục Lăng Thành lại cảm thấy đau đầu, lần trước khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí tỏ tình với cô, vậy mà cô lại uống say, làm hại cậu đến bây giờ vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, tỏ tình với cô lần nữa.
Cậu lắc đầu, để bản thân không tiếp tục nghĩ về chuyện này nữa.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, cậu liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ sân bay bước ra, anh mặc áo khoác len trắng sọc xám, quần âu màu đen, đi giày thể thao trắng, trên cổ quàng một chiếc khăn màu trắng đan bằng tay, dáng người cao lớn, làn da trắng nõn, ngũ quan dịu dàng, anh tuấn, từ đầu đến cuối, trên mặt luôn nở nụ cười nhàn nhạt, ôn tồn lễ độ, rất có khí chất thư sinh.
Anh so với Mục Lăng Thành tạo cho người khác cảm giác vô cùng khác biệt, ngoại trừ những người thân quen, Mục Lăng Thành bình thường rất ít cười, thường xuyên lạnh mặt, lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần.
Lúc Mục Lăng Thành nhìn thấy anh, Cố Ngôn Thanh cũng nhìn thấy Mục Lăng Thành, mỉm cười sải bước đi tới, nhìn chằm chằm Mục Lăng Thành nhìn một lúc lâu, như một người anh trai nói: “So với lần trước anh gặp em, hình như cao hơn một chút rồi.”
“Anh thôi đi!”
Mục Lăng Thành cười nói, chủ động tiến lên ôm vai anh, lúc nhìn thấy chiếc khăn màu trắng đan bằng tay trên cổ anh, cậu híp mắt đầy ẩn ý: “Anh, từ khi nào anh lại sợ lạnh thế, quàng khăn dày như vậy. Hoa văn lại rất tinh xảo, có phải chị dâu đan không?”
Cố Ngôn Thanh cười cười, không trả lời vấn đề của cậu, chỉ nói: “Lần này anh tới tìm em, là muốn nói với em chuyện chuyển đến Đại học C.”
Ý cười trên mặt Mục Lăng Thành dần nhạt đi, cậu vò đầu bứt tai, “Chuyện này sao, em còn chưa suy nghĩ kĩ.”
“Vậy em cứ từ từ suy nghĩ, anh đi nói chuyện với chú dì.”
Mục Lăng Thành nghe vậy vội vàng ngăn anh lại: “Chờ một chút!”
Cố Ngôn Thanh quay đầu nhìn lại, vẻ mặt hoang mang.
Mục Lăng Thành hắng giọng một cái: “Chuyện này em còn chưa nói với ba mẹ, họ vẫn chưa biết.”
Cố Ngôn Thanh nhìn cậu, thở dài: “Đến ba mẹ em cũng không nói, có thật là đang suy nghĩ không? Vẫn đang suy nghĩ hay là không muốn đi?
Mục Lăng Thành không trả lời, chỉ cười: “Anh ngồi máy bay lâu như vậy chắc là mệt rồi đúng không, đi ăn cơm đã, bên cạnh có món cá luộc rất ngon, em dẫn anh đi ăn thử.”
Đến quán ăn, sau khi gọi món, Cố Ngôn Thanh nhìn dáng vẻ nặng nề tâm sự của cậu, hỏi:
“Trước đó em từ bỏ giới thiệu của Đại học A, bây giờ lại muốn không muốn đi Đại học C? Có thể nói cho anh biết tại sao lại không muốn nắm lấy cơ hội tốt này không? Đối với một học sinh cấp 3 mà nói, có thể được tuyển thẳng vào Đại học C, là một chuyện rất vinh quang.”
Mục Lăng Thành nuốt nước bọt, không trả lời.
Cố Ngôn Thanh nói tiếp: “Để anh đoán thử, có phải là vì…cô gái tên Tưởng Nam Khanh không?”
Ba Cố Ngôn Thanh và hiệu trưởng Mục là bạn thời đại học, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn giữ liên lạc, cho nên Cố Ngôn Thanh và Mục Lăng Thành đã quen biết từ nhỏ, hai người cũng không có gì giấu nhau, chuyện Mục Lăng Thành gần đây đang theo đuổi một cô gái tên Tưởng Nam Khanh anh cũng biết.
Hơn nữa, thời gian trước Mục Lăng Thành từng hỏi Cố Ngôn Thanh làm thế nào để theo đuổi con gái.
Đương nhiên, Cố Ngôn Thanh tự nhận về mặt này anh không thể giúp cậu.
Thấy Mục Lăng Thành ngầm thừa nhận, Cố Ngôn Thanh nói: “Trước đây không phải em nói cô ấy cũng muốn thi vào Đại học C à, vậy em đến đó trước, chuyện học trước cô ấy một khóa cũng không hẳn là vấn đề chứ?”
Mục Lăng Thành có chút bực bội: “Em đương nhiên là quý trọng cơ hội lần này, hơn nữa cũng rất hứng thú với hạng mục người máy. Nhưng mà, thời gian một năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, có thể xảy ra nhiều chuyện. Huống hồ, em vẫn chưa theo đuổi được cô ấy, lỡ như trong một năm này cô ấy có người khác thì sao?”
Hơn nữa, còn có cái tên Chương Khải Sinh không sợ chết kia.
Mặc dù lần trước cậu đánh thắng hắn ta, nhưng cậu không tin loại người này sẽ giữ lời, cách xa Tưởng Nam Khanh.
Đáy mắt Cố Ngôn Thanh chứa đầy ý cưới: “Em còn chưa trưởng thành, mới học lớp 11 thôi mà, có phải quan tâm quá mức đến chuyện tình cảm rồi không?”
“Vậy còn anh?” Mục Lăng Thành liếc anh một cái, “Em thấy quan hệ giữa anh và chị dâu rất tốt, nếu như đột nhiên anh được trao cho cơ hội ra nước ngoài du học, phải đi một năm, anh có đi không?”
Khóe miệng Cố Ngôn Thanh giật giật, đột nhiên lâm vào trầm mặc, chi yên lặng nước lọc.
Hai anh em họ có một điểm chung, không uống rượu.
Lúc này, phục vụ mang đồ ăn nóng hổi lên, Mục Lăng Thành cười đổi chủ đề: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta ăn cơm trước đi.”
—
Sau khi Tưởng Nam Khanh trở về quê, tối hôm đó, cô tự mình vào bếp nấu ăn cho ông nội.
Ông nội thấy cô về nên rất vui, ăn nhiều cơm hơn bình thường.
Sau bữa ăn, Tưởng Nam Khanh kéo tay ông nội đi dạo bên hồ.
Những chiếc đèn trong trấn vừa sáng lên, chiếu rọi lên mặt hồ, gió thổi nhẹ tạo nên những con sóng lăn tăn, đẹp không sao kể xiết.
Ông nội Tưởng vịn ba-toong, ngồi xuống chiếc ghế dài bên hồ, liếc nhìn đứa cháu càng lớn càng thanhh tú của mình, nở một nụ cười hiền hậu:
“Thời gian trước chú Mục của con gọi cho ông có nhắc tới con, lúc đấy ông mới biết, thì ra tên nhóc Lăng Thành kia và con là bạn cùng lớp, còn ngồi chung bàn nữa? Lễ Quốc khánh lần trước mấy đứa về đây, ông cũng không nghe con nhắc đến gì cả.”
Tưởng Nam Khanh tinh nghịch cười: “Đấy là do ông không hỏi mà, ông không hỏi thì con làm sao nói được.”
Ông nội Tưởng: “Nói như vậy, con và tiểu Thành rất thân thiết sao? Con thấy tên nhóc đó thế nào?”
Tưởng Nam Khanh khẽ giật mình, một hồi lâu mới nói: “Thế nào sao? Cậu ấy rất tốt, học giỏi, phẩm chất cũng không tệ. Đúng rồi, sau ngày nghỉ lễ Quốc khánh có một cuộc thi vật lý, cậu ấy đạt giải nhất, chút nữa thì được tuyển thẳng vào Đại học A rồi.”
Ông nội Tưởng gật đầu tán thưởng: “Tên nhóc này thật không tệ, tương lai rất có triển vọng. Nhưng mà, Nam Nam nhà chúng ta cũng không tệ, rất xứng đôi.”
Hai tai Tưởng Nam Khanh đỏ lên: “Cái gì mà xứng đôi chứ? Ông nội đừng nói lung tung, đã là thế kỷ nào rồi mà ông còn nhắc đến chuyện hôn ước. Với lại, con xứng với cậu ta, cậu ta chắc gì đã xứng với con.”
“Cậu ta không xứng với con, vậy người nào xứng? Ông khẳng định với con, sau này con sẽ không tìm được người nào tốt hơn cậu ta đâu, nếu con không biết nắm bắt cơ hội, sau này cậu ta mà chạy mất con khóc cũng không khóc nổi đâu.
Tưởng Nam Khanh dở khóc dở cười: “Ông nội, bây giờ con vẫn còn đang đi học đó, ông nói với con cái gì vậy chứ.”
“Đương nhiên ông biết bây giờ con còn nhỏ, nhưng Nam Nam vẫn luôn là hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không đi nhầm đường. Ông lớn tuổi rồi, lại thường xuyện không gắp được con, nói không chừng ngày nào đó nhắm mắt lại...”
“Ông nội!” Tưởng Nam Khanh cắt lời ông, tựa đầu vào vai ông, “Ông nội có thể sống đến một trăm tám mươi tuổi! Chờ Nam Nam già rồi ông vẫn còn sống.”
Ông nội nghe được lời này, trong lòng vô cùng ấm áp, dễ chịu, cười nói: “Ăn nói bậy bạ, như vậy ông liền biến thành lão rùa già.”
Hai ông cháu lại cười vui vẻ một hồi.
Buổi tối, sau khi ông nội ngủ, Tưởng Nam Khanh trở về phòng của mình, vừa rửa mặt xong liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô cầm lên xem, là số lạ.
Lúc này rồi, ai còn gọi cho cô chứ?
Tưởng Nam Khanh nghi ngờ ấn nghe: “Alo, xin chào.”
Bên kia dừng lại một lát, sau đó truyền đến một âm thanh dịu dàng lại xa lạ: “Xin chào, đây có phải số của Tưởng Nam Khanh không?”
Tưởng Nam Khanh sửng sốt một chút: “Anh là...”
“Anh là Cố Ngôn Thanh.”
Hai mắt Tưởng Nam Khanh sáng lên: “Học trưởng Ngôn Thanh, em từng nghe Mục Lăng Thành nhắc đến anh… Sao anh lại có số điện thoại của em?”
“Anh hỏi Lưu Minh Triết. Hôm nay mạo muội gọi điện thoại, là vì có chuyện muốn nói với em…”
...
Cúp điện thoại của Cố Ngôn Thanh, Tưởng Nam Khanh ngồi trên giường, một lúc lâu rồi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Cái tên ngốc Mục Lăng Thành này, Đại học A có thể không đi, nhưng mà Đại học C trao cho cậu cơ hội này cậu cũng không cần, kiêu ngạo cho ai xem chứ?
Già mồm! Già mồm chết đi được!
Sau khi tức giận, trong lòng Tưởng Nam Khanh lại có chút buồn bực.
Đoán chừng lần này cô thua thảm hại rồi, tên Mục Lăng Thành không chỉ được tuyển thẳng vào Đại học A, còn được Đại học C tiến cử, cô ghen tị chết đi được!
Thật là ganh tị quá đi…
Cô nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà đến ngẩn người, nghĩ thầm: “Số mệnh mỗi người đều khác nhau…”
Học trưởng Cố Ngôn Thanh học trưởng bảo cô khuyên tên ngốc Mục lăng Thành kia, nhưng cô đâu biết khuyên thế nào?
Cũng không thể véo lấy tai cậu: “Mục Lăng Thành, cô ra lệnh cho cháu, cháu lập tự cuốn gói lăn đến Đại học C, nếu không bà đây đập chết cậu.”
…Thật ra cách này khá phù hợp với phong cách của Tưởng Nam Khanh.
Nhưng mà cô cảm thấy cũng không tốt lắm, sẽ hại cô mất đi khí chất thục nữ.
Hay là, cô suy nghĩ thêm cách khác?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook