Ngoan, Đừng Chạy
Chương 7: Tóm lại, không thể yêu đương!

Editor: Chanh

Mục Sở nằm trên lưng anh không có leo xuống, ngược lại ôm chặt cổ anh, khóc lớn.

"Anh, đây là cái nơi quái quỷ gì vậy chứ, em bị lạc đường, mở map ra thì xem không hiểu, không biết làm sao để ra ngoài, lại còn tưởng mình gặp phải lưu manh..."

Cô càng nói càng thấy thương tâm, sụt sùi khóc.

Cố Tần nào có lòng so đo chuyện hồi nãy cô đánh anh, giọng điệu mềm nhũn ra: "Không phải anh ở đây rồi sao, sao lại để em bị bắt nạt được chứ?."

"Tên lưu manh ban nãy hù dọa em còn không phải là anh à!"

Cảm xúc của cô tới nhanh đi cũng nhanh, đột nhiên ngừng khóc, vỗ một cái trên lưng anh.

"..."

Mục Sở từ trên lưng anh nhảy xuống, lau nước mắt, mở đèn pin trên điện thoại rọi vào khuôn mặt kia.

Cố Tần bị cô rọi thẳng, mắt mở không được, đưa tay ra che lại: "Em làm gì đấy?"

Mục Sở chất vấn: "Sao anh lại ở đây? Lại còn đi theo sau em nữa chứ."

Cố Tần vừa mở miệng chưa kịp lên tiếng, xung quanh truyền đến tiếng chó sủa liên tiếp.

Mục Sở bị dọa suýt chút nữa đã vứt cả điện thoại đi, cả người ôm đầu nhào vào trong ngực anh: "Chó!"

Ban ngày cô không sợ chó, nhưng bây giờ xung quanh đều một màu đen kịt, bốn năm con chó thi nhau sủa có chút dọa người.

Cô sợ hãi nên không phát hiện ra, lúc mình nhào vào ngực Cố Tần, cả người anh đột nhiên cứng ngắc.

Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, mùi hương hoa nhài của thiếu nữ còn quanh quẩn trên chóp mũi, hô hấp Cố Tần dần bất ổn.

Yết hầu anh khẽ di chuyển, môi mỏng mấp máy, buông ra lời trêu chọc: "Con gái Sở gia vừa nãy không phải rất dũng mãnh hay sao? Bây giờ vài tiếng chó sủa cũng bị dọa sợ?"

Con gái Sở gia: "..."

Xung quanh chó vẫn sủa ầm ĩ, trong lòng cô đã xoắn xuýt hết cả lên, nhưng mặt vẫn làm bộ trấn tĩnh.

Đẩy anh ra: "Anh đúng là đồ vô lương tâm, em đây không phải là sợ anh bị chó dọa nên mới đặc biệt tới bảo vệ hay sao?"

"À." Cố Tần nén cười, cất bước đi về phía trước.

Mục Sở đứng yên tại chỗ sửng sốt một lát, lẽo đẽo theo sau, tay nắm chặt góc áo sơ mi của anh, chỉ hận không thể dán cả người mình lên.

Cố Tần cúi đầu nhìn cô một cái, ngữ khí uể oải, có chút thiếu đòn: "Sở tiểu thư, anh thật sự không sợ, không cần em bảo vệ."

Sở tiểu thư nghiêm túc đứng thẳng người, nói: "Anh cứ để em bảo vệ đi, anh xem hôm qua em vừa không giữ chặt anh có một lúc, anh liền bị cứt chó bắt nạt đấy thôi."

"..."

Mục Sở xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, kéo lại chủ đề ban đầu: "Sao anh lại ở đây, còn đi theo em làm gì?"

"Có chút việc, vừa nãy thấy em ở nhà hàng, anh thấy trời cũng không còn sớm nên đứng ngoài cửa chờ."

Nói đến đây, Cố Tần nghĩ lại việc vừa rồi, cười nhẹ: "Không nghĩ tới tiểu học bá của chúng ta lại là dân mù đường, lượn quanh nửa giờ vẫn không tìm được đường ra."

Mục Sở kéo kéo ống tay anh, bước chân dần chậm một chút: "Ông trời rất công bằng, thế nên con người có ai là hoàn hảo đâu. Giống như anh,thiên chi kiêu tử, vừa kiêu căng vừa tự phụ, nhưng hôm qua không phải vừa giẫm phải cứt chó đấy sao? Này này, đây chính là ý trời!"

"..." Không nói đến cứt chó là toàn thân em ngứa ngáy khó chịu phải không?

Cố Tần lười nghe cô văn vở, thả chậm bước chân hỏi: "Em chạy đến đây làm gì?"

Chỗ kia quả thực không phù hợp với cô.

"Em đi sinh nhật bạn." Cô thuận miệng trả lời.

Cố Tần im lặng một lát, cẩn thận nhớ lại: "Là nam sinh đứng nói chuyện với em ở cửa nhà hàng à?"

Mục Sở có chút ngạc nhiên, nhưng bỗng nhớ anh nói đứng ở cửa nhà hàng đợi cô liền hiểu.

Nhưng mà, Cố Tần này cũng không khác gì tính của hai vị phụ huynh nhà cô, bây giờ không nói rõ việc này với anh quả thực là đúng cmn đắn.

Nếu không chắc chắn anh sẽ hỏi một đống vấn đề, còn lên lớp dạy dỗ cô một phen, nào là lo mà học cho tốt, cách xa nam sinh một chút, nam nữ thụ thụ bất thân.

Vì sự an toàn của lỗ tai mình, cô đáp: "Không phải, là nữ."

"Người đuổi theo em ra ngoài kia là ai?"

"Bạn học cùng trường, người ta xuất phát từ phép lịch sự đưa em một đoạn mà thôi."

"Quan hệ rất tốt?"

Mục Sở liếc mắt, sao anh hỏi nhiều vậy chứ!!

Thấy Mục Sở không nói, Cố Tần nói tiếp: "Anh thấy hai người các em cũng không phải người cùng một thế giới, không cần quá thân. Kết bạn cũng phải chú ý đến môn đăng hộ đối, có tiếng nói chung thì mới thoải mái chơi với nhau."

Tạ Thi Huyên cùng bạn trai của cô ấy không phải là ví dụ tốt nhất hay sao.

Tình yêu giữa trai nghèo và thiên kim tiểu thư cũng chỉ trên TV mới có kết cục tốt đẹp.

Ở ngoài đời, hiện thực cuộc sống sẽ vả đôm đốp vào mặt bạn.

Bạn trai của Tạ Thi Huyên không phải không nói một tiếng mà rời đi, chính ba cô ấy thu xếp cho cậu ta ra nước ngoài du học.

Giữa tiền tài và tình yêu, hắn chọn vế trước.

Người Tạ gia không muốn Tạ Thi Huyên biết được sự thật tàn khốc này, cho nên lựa chọn giấu đi chân tướng.

Cố Tần tiếp tục giáo dục Mục Sở: "Em còn nhỏ, việc học phải đặt lên hàng đầu, phải cố gắng giữ vững thành tích, đừng thấy mình thi xếp vị trí đầu mà buông lỏng bản thân, mọi người ngoài kia có ai mà không cố gắng..."

Mục Sở xoa xoa lỗ tai sắp mọc kén, nhíu mày ngáp một cái.

Điện thoại Cố Tần đúng lúc reo lên, tai cô mới yên tĩnh được một lúc.

"Tần ca cậu chơi trốn tìm à, người đang ở đâu vậy? Chị em tôi ở trên xe rồi, cậu mà không đến là bọn tôi đi trước nhé?"

"Tới ngay đây." Cố Tần nói xong liền cúp máy, đang muốn tiếp tục giáo huấn cô lại nhìn thấy vẻ mặt không mấy tình nguyện của cô nàng, lập tức ngậm miệng.

Cuối cùng chốt lại một câu: "Tóm lại, không thể yêu đương!"

Mục Sở rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nói: "Anh cũng muốn làm ba của em à?"

???

Cố Tần sửng sốt mấy giây, chưa kịp lấy lại tinh thần.

"Lời này từ lúc em lên cấp hai đã nghe ba lải nhải bên tai suốt ngày rồi, sao giờ lại thêm anh nữa?"

"Chú Mục nói rất đúng, ông cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, vì vậy em phải nhớ kĩ lời này trong lòng, nhớ kĩ!!"

"..." Mục Sở mặc kệ anh, bước nhanh về phía trước.

- -----

Tạ Tu Văn dừng xe ở cạnh đại lộ, cùng với Tạ Thi Huyên hai chị em đã ngồi đợi từ lâu.

Nhìn thấy Cố Tần từ trong ngõ đi ra, Tạ Tu Văn gục trên tay lái, thở dài: "Người anh em, tôi cứ tưởng là cậu bị bọn bắt cóc hốt đi rồi, suýt nữa thì đã gọi 110."

Ánh mắt bỗng rơi vào trên người Mục Sở phía sau, híp híp mắt: "Này này, em gái này nhìn khá quen, đây không phải là học sinh của Gia Hưng..."

Lời nói của người này làm Mục Sở bỗng nhớ ra.

Đám người lần trước chạy đến trường cô chơi bóng rổ, trong đó có một tên còn đốt mất chiếc vợt của Đàm Di Nhiên.

Người này, hình như là người đội mũ lưỡi trai đứng ra hòa giải ngày hôm đó.

Lại nhìn qua ghế phụ bên cạnh, còn có một cô gái, chắc tầm hơn hai mươi tuổi, tóc dài xõa ra, đầu hơi cúi, chỉ nhìn góc nghiêng thôi cũng đã thấy rất xinh đẹp.

Mục Sở đoán hai người này chắc là chị em, hẳn là chị em Tạ gia chơi với Cố Tần từ nhỏ.

Vậy chị gái này không phải là đối tượng thầm mến của Cố Tần hay sao?

"A Tần, mặt mũi cậu bị gì đấy? Tóc nữa, sao rối vậy?" Qua ánh đèn đường mờ, Tạ Tu Văn nhìn thấy bộ dáng lúc này của Cố Tần.

Bộ dáng chật vật như vậy của anh, từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên anh ta thấy nha~

Mục Sở chột dạ liếc mắt, nghĩ đến một màn cô ở trong ngõ kia cưỡi lên người anh điên cuồng đánh...

"Lúc nãy em gặp mấy tên lưu manh, anh ấy vì bảo vệ em nên có bị thương một chút" Mục Sở đáp rất trôi chảy, mặt làm ra vẻ chững chạc đàng hoàng.

Cô cảm thấy mình đây là đang cố gắng tút tát lại hình tượng của anh trước mặt chị dâu tương lai.

Em gái quốc dân thấu tình đạt lí chính là nói cô đây, không có lệch đi đâu được!

Thấy cô gọi Cố Tần là anh, Tạ Tu Văn ngước mắt nhìn cô dò xét.

Bởi vì cậu biết Cố Tích, nên rất nhanh liền đoán ra thân phận của Mục Sở, "Em chắc là Sở Sở nhỉ, lúc còn bé Cố Tần thường mang em với Tích Tích qua nhà anh chơi."

Mục Sở cười cười chào hỏi.

Cố Tần mặt không biểu tình mở cửa sau của xe, cằm hếch nhẹ: "Lại đây, lên xe."

Mục Sở ngoan ngoãn lên xe.

Mãi đến lúc xe chạy, cô nhớ lại những lời mình vừa nói vì Cố Tần kia, cảm thấy hình như có gì đó sai sai.

Cô nói Cố Tần đánh nhau với bọn lưu manh.

Đây không phải là gián tiếp tự nói mình là lưu manh sao?

...

Bỏ đi, vì hạnh phúc cả đời của Cố Tần.

Việc này, cô nhịn!

Cố Tần ngồi bên cạnh đột nhiên cười một tiếng, khóe môi cong lên.

Không biết có phải đang nghĩ đến điều cô đang nghĩ không.

Mục Sở: "..."

Tạ Tu Văn đang lái xe hết lần này tới lần khác quan tâm hỏi han Mục Sở: "Sở Sở vừa gặp phải bọn lưu manh, em có bị thương ở đâu không?"

Khóe miệng Mục Sở co quắp, bình tĩnh trả lời: "Không ạ."

"Chỗ kia rất vắng, em lại xinh đẹp như vậy quả thực rất nguy hiểm, về sau nhớ cẩn thận một chút."

"Vâng, em biết rồi."

"Cậu không sao chứ?" Tạ Tu Văn lại hỏi Cố Tần.

Cố Tần đang tìm vị trí thoải mái để dựa, ngữ khí bình thản: "Tên lưu manh kia là tay mơ, cũng không có bản lĩnh gì, chỉ biết nắm tóc nhéo tai, giống như mèo cào thôi."

Tạ Tu Văn ngây người: "CMN, đây không phải là kĩ năng đánh nhau cơ bản của con gái hay sao?"

Mục Sở: "..."

- ----------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương