Ngoan, Dỗ Anh
-
Chương 9: Dục cầm cố túng*
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Yi.
* Dục cầm cố túng - muốn bắt phải thả: thành ngữ trong binh gia dùng để chỉ việc thả dây dài câu cá lớn, muốn bắt con tôm phải thả con tép (Theo hoicoup.com).
Tô Tử Hân là một cô gái có gu ăn mặc tinh tế. Đến cửa hàng, Tô Tử Hân vẫn luôn giúp Tề Á Nhuỵ lựa chọn quần áo, Tần Noãn chỉ đôi khi phụ hoạ vài câu rồi đứng nhìn.
Không thể không nói rằng mắt thẩm mỹ của Tô Tử Hân tương đối tốt, mỗi bộ trang phục khi mặc lên người đều có được phong cách riêng biệt.
Tề Á Nhuỵ nhìn quần áo trên người mình, rất phấn khởi nói: "Tử Hân, sao cậu làm được thế? Lúc mình mới đến trường còn cảm thấy bản thân là một cô thôn quê, hiện tại đã biến thành nữ thần mất rồi."
Tô Tử Hân cười, "Nhà của mình bán quần áo, mỗi ngày mình đều mặc thử mấy bộ, thử nhiều rồi cũng từ từ biết được làm sao để chọn quần áo phù hợp cho mình. Chờ lát nữa đi chọn giày cao gót và làm tóc, mình đảm bảo tối nay cậu có thể thoát ế thuận lợi."
Tề Á Nhuỵ tặng cho Tô Tử Hân một cái ôm to lớn, lại hỏi Tần Noãn, "Không phải cậu cũng cần mua váy sao? Để Tử Hân chọn giúp cậu thế nào?"
Tần Noãn đang ngẩn người nhìn giao diện Wechat, nghe thấy lời của Tề Á Nhuỵ, cô trầm mặc một lát rồi đáp, "Tạm thời mình chưa mua đâu."
"Sao thế? Lúc Cố Ngôn Thanh làm bẩn váy của cậu, mình thấy cậu rất đau lòng mà."
Tần Noãn chỉ cười không đáp.
...
Buổi tối, sau khi Tề Á Nhuỵ hẹn hò trở về, gương mặt phủ một vòng thẹn thùng.
Tô Tử Hân nằm trên giường, dời mắt nhìn cô nàng, "Thế nào thế nào? Cậu mau nói mình nghe đi."
Tần Noãn nghe thấy động tĩnh cũng tò mò nhìn sang.
Tề Á Nhuỵ dựa ván cửa, bụm mặt cười nói: "Anh ấy, anh ấy thổ lộ với mình."
"Cậu đã đồng ý?" Tần Noãn hỏi.
Tề Á Nhuỵ thẹn thùng gật đầu.
Tô Tử Hân: "... Cậu không thể nghĩ kỹ một chút mà kéo dài thời gian với anh ấy à?"
Tề Á Nhuỵ: "Như vậy không được, nếu anh ấy đổi ý thì mình phải làm sao bây giờ?"
Tô Tử Hân: "..."
Tần Noãn: "..."
"Dáng dấp người đó thế nào? Có đẹp trai không?" Tô Tử Hân hỏi.
Tề Á Nhuỵ đáp: "Cũng tạm được ấy, so với idol của mình khẳng định không so được rồi, nhưng so với người bình thường thì xem như cũng đẹp trai."
"Idol của cậu? Ai thế?" Mặt của Tô Tử Hân bát quái hỏi.
"Là Cố Trí Dương của đại học P đó, là sinh viên năm nhất giống tụi mình. 6 tuổi đã theo nghiệp diễn xuất, nhận thưởng rất nhiều, cực kỳ lợi hại luôn! Chủ yếu nhất là, dáng người của anh ấy best soái!" Nói đến idol của mình, hai mắt của Tề Á Nhuỵ toả ra ánh sáng.
Tô Tử Hân cũng kích động, "Mình biết anh ấy. Khi còn bé, anh ấy đã là ngôi sao nhỏ tuổi nha, bà ngoại của mình rất thích anh ấy, mình cũng siêu thích luôn. Yêu chết cặp mắt đào hoa kia rồi, lúc nhìn fan đặc biệt trêu ghẹo ý..."
Tề Á Nhuỵ: "Mình cũng thế, mình cũng thế! Mỗi bộ phim anh ấy đóng mình đều xem cả, dù chỉ là khách mời của show mình cũng xem..."
Hai người tựa như tìm được đồng bọn có cùng sở thích, nhất thời tán gẫu quên trời quên đất.
Tần Noãn thở dài nằm trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm giao diện Wechat của Cố Ngôn Thanh. Anh nói buổi trưa còn có việc, vậy bây giờ hẳn là rảnh rồi nhỉ?
Do dự một lát, cô gửi cho Cố Ngôn Thanh một icon *mỉm cười*.
Đợi một lát, bên kia không có hồi âm.
Tần Noãn buồn bực, ngán ngẩm bỏ điện thoại xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ vẫn đang cùng nhau thổi phồng, nịnh hót Cố Trí Dương, hình như không có ý định dừng lại. Cô dứt khoát đeo tai nghe vào.
Chuông báo tin nhắn của Wechat đột nhiên vang lên, hai mắt Tần Noãn loé sáng, nhanh chóng cầm điện thoại lên. Lúc nhìn thấy người gửi, ý cười lại biến thành thất vọng.
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Cuộc sống Đại học thế nào? Lần đầu tiên ở lại trường, bạn học nhỏ Tần Noãn có khóc đòi ba không?】
Tần Noãn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại năm giây, hồi phục, 【Cho anh 3 giây để cút khỏi mắt em.】
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Đừng nha, ba đây là quan tâm con mà.】
Tần Noãn: 【Cố Trí Dương, anh muốn bị ba em đánh chết đúng không?】
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Thấy con không khóc nhè, ba an tâm rồi, ngủ ngon!】
Tần Noãn: "..."
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Gần đây anh tương đối bận, khi nào rảnh sẽ đến Đại học C thăm em.】
Tần Noãn: 【Không cần! Em còn muốn sống lâu thêm mấy năm, cảm ơn!】
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Không được, anh nhất định sẽ đến.】
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Ba phải nhìn thử lúc không có ba bên cạnh, con đã gầy thành cái dạng gì rồi.】
Tần Noãn không thể nhịn hơn nữa, 【Em ghét nhất là người khác xưng "ba ba" trước mặt mình đấy, hệt như trẻ trâu!】
0.5 giây sau, tin nhắn vừa rồi được thu hồi, thay bằng một cái khác:
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Anh phải nhìn thử lúc không có anh trai bên cạnh, em đã gầy thành cái dạng gì rồi.】
Tần Noãn: "..."
Cũng không lâu sau đó, Tề Á Nhuỵ đột nhiên la một tiếng, "Idol của mình đăng Weibo kìa, mình cướp được ghế VIP bình luận nè!"
Tô Tử Hân: "Chờ đó, mình cũng đi giật ghế VIP."
"Selfie đẹp trai quá à, mẹ nó mình muốn gả!!!" Gương mặt của Tề Á Nhuỵ như đoá hoa si, còn tâng bốc nịnh hót idol của mình, "Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc nhưng anh ấy vẫn cứ cần thực lực, người gì mà ưu tú thế! Bình thường anh ấy rất khiêm tốn nha, ít khi đăng Weibo, hôm nay thế mà yêu chiều fan hâm mộ mà đăng một bức."
Một khắc đang nghe về Cố Trí Dương "khiêm tốn" này, chuông điện thoại của Tần Noãn lại vang lên.
Thiếu mồm nhất thế giới: 【Anh trai đăng Weibo, nhanh vào khen anh đẹp trai đi.】
Chỉ một tin nhắn gửi liên tiếp sáu lâu, hẳn là copy rồi paste lại.
Tần Noãn nhìn tin nhắn kia, trong đầu như có suy nghĩ gì nhảy ra. Cô nhếch môi, không trả lời.
Bên trong đoàn làm phim, Cố Trí Dương híp đôi mắt đào hoa, ngồi trên ghế dựa. Hai đùi bắt chéo, tay phải cầm điện thoại gác lên đầu gối, tư thái lười biếng.
Anh nhìn chằm chằm khung chat, đợi hẳn mười lăm phút. Cuối cùng, anh copy lại tin nhắn vừa gửi cho Tần Noãn rồi paste lại vào khung chat với Tiểu Linh Đang, nhấn gửi đi.
Tiểu Linh Đang: 【Gửi lộn người hả?】
Cố Trí Dương: 【Screenshot màn hình tin nhắn hiện tại của Tần Noãn đấy.】
Trong ký túc xá, Tiểu Linh Đang nằm trên giường, nháy mắt liền hiểu ý tứ của Cố Trí Dương, gửi lại cho anh một cái icon *OK*.
Sau đó, cô nàng cũng chụp màn hình gửi cho Tần Noãn, gõ chữ nói: 【Cố Trí Dương bắt mình vào Weibo để khen anh ấy soái. Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy *thất bại*.】
Tần Noãn đang nằm trên giường có hơi thấp thỏm, nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Linh Đang, cô nhẹ thở ra, hiểu ý cười một tiếng.
Hẳn là cô suy nghĩ nhiều thôi.
Là cá mè một lứa với Tiểu Linh Đang, Tần Noãn gửi cho cô nàng một sticker *cái ôm*.
Cuối cùng, cô vẫn nhịn lại bản tính của mình, đăng nhập rồi vào Weibo của Cố Trí Dương để khen, bình luận:
@Cá chép nhỏ Noãn Noãn dưới trời sao: Đẹp trai nghẹt thở, đẹp trai chết luôn!!!!!
Nhận được bình luận của cô, Cố Trí Dương cong môi, mở Wechat ra, vào khung chat với Tần Noãn, gõ hai chữ "ngủ ngon".
Khựng một cái, anh xoá hai chữ này, đánh lại rồi gửi đi một lần nữa, 【Ngủ sớm giúp nhan sắc xinh đẹp hơn đấy. Hi vọng lần sau gặp mặt, em sẽ không khóc lóc xấu xí với anh.】
Tần Noãn: 【... Cút!】
Cố Trí Dương nhìn chằm chằm ảnh đại diện của cô, trong mắt mang theo ý cười.
Ảnh đại diện Wechat của Tần Noãn có nền màu hồng phấn tâm với cử chỉ pose dáng "yeah" một cái.
Làn da của cô trắng nõn, ngón tay tinh tế, ngon trỏ và ngón giữa kẹp một cây bút màu đen, ký một biểu cảm mặt khóc và một biểu cảm mặt cười.
Nhìn rất đáng yêu!
Chăm chú nhìn một lát, sau khi trở về giao diện chính, Cố Trí Dương thấy tin nhắn của Tiểu Linh Đang: 【Giúp anh một chuyện rồi đó, cảm ơn tôi thế nào đây?】
Cố Trí Dương gửi cho cô một hồng bao 200 tệ [1].
Tiểu Linh Đang nhận được hồng bao thì vui mừng phấn khởi. Một lát sau, cô nàng hồi phục lại, chân thành nói: 【Cố Trí Dương, anh đang sợ. Nếu như sau này Tần Noãn ở bên người khác, anh đừng có khóc với tôi đấy.】
Cố Trí Dương vừa nghĩ tới cô, lúc này đột nhiên trầm mặc, bất đắc dĩ cười một tiếng.
...
Mười giờ tối, Tần Noãn rốt cục cũng nhận được tin nhắn trả lời của Cố Ngôn Thanh: 【Thật xin lỗi, vừa nãy tôi hơi bận, giờ mới nhìn thấy tin nhắn. Quần áo bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho em.】
Đôi mắt của Tần Noãn khẽ cong lên, nhanh chóng gõ chữ, 【Em không có mua.】
Cố Ngôn Thanh: 【???】
Tần Noãn: 【Em đột nhiên cảm thấy, tiền bối chuyển khoản cho em không có thành ý gì cả.】
Tần Noãn: 【Còn nữa, anh không đi cùng sẽ không biết quần áo em mua bao nhiêu tiền. Nếu như em hố anh thì làm sao bây giờ?】
Tần Noãn: 【Mặc dù em sẽ không hố anh, nhưng nếu anh hoài nghi em, vậy em cũng không có đường chối cãi.】
Tần Noãn: 【Giữa người và sự tín nhiệm không nên lấy ra thử. Huống gì, hai chúng ta lại không quen biết, đúng không?】
Cố Ngôn Thanh ngồi trước màn hình vi tính, nhìn cô rất nhanh gửi từng tin nhắn một. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, trả lời: 【Vậy em muốn làm thế nào?】
Tần Noãn: 【Rất đơn giản ạ, bao giờ anh rảnh thì đi mua quần áo với em thôi.】
Tần Noãn: 【Em cảm thấy yêu cầu này anh không thể từ chối đâu. Dù sao, sự thật là anh làm bẩn váy của em mà.】
Tần Noãn: 【Em đã giặt thử rồi, mỡ đông giặt không sạch nổi.】
Cô vắt hết óc muốn khiến anh phải nuốt lại mấy lý do có thể dùng để từ chối mình.
Bên kia an tĩnh một hồi, Cố Ngôn Thanh trả lời: 【Được, ngày mai là cuối tuần, tôi rảnh.】
Trên mặt Tần Noãn lộ ra vẻ đắc ý, 【Vậy thì chín giờ sáng mai, gặp ở cửa thư viện nhé!】
Cố Ngôn Thanh: 【Được.】
Để điện thoại xuống, Tần Noãn đưa tay che lại nửa khuôn mặt, nội tâm không nhịn được mừng thầm.
Tô Tử Hân nhìn qua, "Noãn Noãn, ngày mai Á Nhuỵ đi hẹn hò rồi, Thịnh Nam có việc của cậu ấy, hay là chúng ta đi xem phim đi?"
Tần Noãn: "... Ách, mình có việc rồi."
"Việc gì thế?"
Tần Noãn nháy mắt, khoé miệng cong lên, "Bí mật."
...
Ngày hôm sau, Tần Noãn thức dậy rất sớm. Cô mặc bộ váy lụa màu lam phối với đai lưng màu trắng mà mình thích nhất, đội mũ rơm Panama [2], trang điểm một ít rồi cẩn thận soi gương kiểm tra nhiều lần. Lúc này, cô mới yên lòng đi ra ngoài.
Nhiệt độ không khí mấy ngày nay tương đối cao, lúc cô ra khỏi cửa mới tám giờ rưỡi sáng, nhưng mặt trời đã chói chang rồi.
Quảng trường, Tần Noãn cầm một cái ô màu mực, đứng trước cửa thư viện, trong lòng suy nghĩ phải làm sao để ở bên cạnh Cố Ngôn Thanh một ngày hôm nay.
Trước kia, cô nói lời tán tỉnh quá nhiều đã hù anh chạy mất. Bây giờ, dù muốn hay không, cô vẫn phải dục cầm cố túng một chút, biểu hiện phải cẩn trọng một chút, giả vờ như không quá thích anh.
Nếu như vậy, việc cô tới điểm hẹn sớm hơn nửa tiếng có vẻ không quá hợp lý rồi nhỉ?
Suy tư một phen, Tần Noãn quyết định trốn đi, dáng vẻ làm như mình chưa tới.
Trước cửa thư viện có một bức tượng người nổi danh, vóc người của cô nhỏ, núp ở phía sau vừa hay có thể ẩn mình tốt. Sau đó, cô lặng lẽ như mèo nhìn chằm chằm về hướng quảng trường.
Cố Ngôn Thanh tới rất đúng giờ. Tám giờ năm mươi chín phút, anh đã xuất hiện trong tầm mắt của Tần Noãn, lúc đến quảng trường vừa đúng chín giờ.
"..." Đúng giờ thế, giống như là sợ đến muội nửa giây vậy!
Tần Noãn quyết định tránh mặt một lát, để cho anh chờ thật lâu, nếu không thì không công bằng với cô!
Cố Ngôn Thanh cúi đầu nhìn điện thoại, áo thu màu trắng phối với quần dài màu đen, là đồng phục bình thường của học sinh. Nhưng khi mặt lên người anh lại phảng phất có hào quang, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất cao quý.
Tần Noãn còn đang si mê nhìn, chợt nhận được tin nhắn Wechat của anh: 【Tôi đến rồi, em đang ở đâu?】
Tần Noãn trả lời: 【Em còn ở ký túc xá. Anh chờ một lát, bình thường khi ra ngoài, con gái đều phải chuẩn bị hơi lâu. Có lẽ... nửa tiếng nữa.】
Gửi xong, cô khấp khởi cất điện thoại vào túi, người rất nóng nên tháo nón xuống làm quạt.
Sợ cái ô quá lớn sẽ bị Cố Ngôn Thanh phát hiện, lúc này, cô đóng ô lại. Trên đầu là mặt trời nóng bỏng, nóng tới mức người phiền ý loạn. Da thịt trên cổ của Tần Noãn cũng bắt đầu ửng lên, thậm chí hơi đau.
"Bà đây theo đuổi người ta bộ dễ lắm sao? Trời đất đều đối nghịch, thật làm bà đây tức chết!" Cô nhỏ giọng bất mãn, trên trán đổ ra mấy giọt mồ hôi.
Lúc này, trước mặt đột nhiên phủ lên một cái bóng, mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu bị che đi, có gió nhẹ thổi qua mang theo chút lạnh.
Trong lòng Tần Noãn thoải mái không ít, "Ông trời quả nhiên vẫn còn có mắt, biết ta đây —"
Cô ngẩng đầu muốn ca ngợi ông trời một chút, không ngờ lại đụng vào một khuôn mặt tuấn dật đối diện.
Ngôn từ ca ngợi liền giống như xương mắc ở cổ họng. Tần Noãn trợn to mắt nhìn người thiếu niên sau lưng đang giúp mình che bớt phần lớn ánh nắng, môi cô mấp máy, "Anh, anh, anh..."
Anh xuất hiện hồi nào!!!
"Không phải em nói vẫn còn ở ký túc xá sao? Còn cần... nửa tiếng nữa à?" Cố Ngôn Thanh nhướn mày nhìn cô, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này, Tần Noãn bị nắng phơi đến đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng giống như đánh má hồng, trong tay cầm mũ nhẹ nhàng phẩy, tóc mai trước trán nhỏ vụn như tơ vũ, mi mắt thật dài rũ xuống, kiều kiều rất động lòng người.
"Em núp ở đây làm gì?" Cố Ngôn Thanh lại hỏi.
Tần Noãn bị hỏi tới á khẩu không trả lời được, ấp úng nửa ngày, "Em, chuyện là, em đột nhiên đau bụng, cho nên em mới..."
"Cho nên em muốn ra sau pho tượng để..." Sắc mặt của Cố Ngôn Thanh không thể tin được, sau đó, anh rất khó khăn hướng dẫn, "Trong thư viện có nhà vệ sinh, đây là chỗ cộng cộng, em làm vậy không tốt lắm đâu."
Tần Noãn: "..."
_____
[1] 200 tệ: 200 Nhân dân tệ = 668 786 Việt Nam đồng.
[2] Mũ rơm Panama: hình ảnh minh hoạ:
Edit: Xiao Yi.
* Dục cầm cố túng - muốn bắt phải thả: thành ngữ trong binh gia dùng để chỉ việc thả dây dài câu cá lớn, muốn bắt con tôm phải thả con tép (Theo hoicoup.com).
Tô Tử Hân là một cô gái có gu ăn mặc tinh tế. Đến cửa hàng, Tô Tử Hân vẫn luôn giúp Tề Á Nhuỵ lựa chọn quần áo, Tần Noãn chỉ đôi khi phụ hoạ vài câu rồi đứng nhìn.
Không thể không nói rằng mắt thẩm mỹ của Tô Tử Hân tương đối tốt, mỗi bộ trang phục khi mặc lên người đều có được phong cách riêng biệt.
Tề Á Nhuỵ nhìn quần áo trên người mình, rất phấn khởi nói: "Tử Hân, sao cậu làm được thế? Lúc mình mới đến trường còn cảm thấy bản thân là một cô thôn quê, hiện tại đã biến thành nữ thần mất rồi."
Tô Tử Hân cười, "Nhà của mình bán quần áo, mỗi ngày mình đều mặc thử mấy bộ, thử nhiều rồi cũng từ từ biết được làm sao để chọn quần áo phù hợp cho mình. Chờ lát nữa đi chọn giày cao gót và làm tóc, mình đảm bảo tối nay cậu có thể thoát ế thuận lợi."
Tề Á Nhuỵ tặng cho Tô Tử Hân một cái ôm to lớn, lại hỏi Tần Noãn, "Không phải cậu cũng cần mua váy sao? Để Tử Hân chọn giúp cậu thế nào?"
Tần Noãn đang ngẩn người nhìn giao diện Wechat, nghe thấy lời của Tề Á Nhuỵ, cô trầm mặc một lát rồi đáp, "Tạm thời mình chưa mua đâu."
"Sao thế? Lúc Cố Ngôn Thanh làm bẩn váy của cậu, mình thấy cậu rất đau lòng mà."
Tần Noãn chỉ cười không đáp.
...
Buổi tối, sau khi Tề Á Nhuỵ hẹn hò trở về, gương mặt phủ một vòng thẹn thùng.
Tô Tử Hân nằm trên giường, dời mắt nhìn cô nàng, "Thế nào thế nào? Cậu mau nói mình nghe đi."
Tần Noãn nghe thấy động tĩnh cũng tò mò nhìn sang.
Tề Á Nhuỵ dựa ván cửa, bụm mặt cười nói: "Anh ấy, anh ấy thổ lộ với mình."
"Cậu đã đồng ý?" Tần Noãn hỏi.
Tề Á Nhuỵ thẹn thùng gật đầu.
Tô Tử Hân: "... Cậu không thể nghĩ kỹ một chút mà kéo dài thời gian với anh ấy à?"
Tề Á Nhuỵ: "Như vậy không được, nếu anh ấy đổi ý thì mình phải làm sao bây giờ?"
Tô Tử Hân: "..."
Tần Noãn: "..."
"Dáng dấp người đó thế nào? Có đẹp trai không?" Tô Tử Hân hỏi.
Tề Á Nhuỵ đáp: "Cũng tạm được ấy, so với idol của mình khẳng định không so được rồi, nhưng so với người bình thường thì xem như cũng đẹp trai."
"Idol của cậu? Ai thế?" Mặt của Tô Tử Hân bát quái hỏi.
"Là Cố Trí Dương của đại học P đó, là sinh viên năm nhất giống tụi mình. 6 tuổi đã theo nghiệp diễn xuất, nhận thưởng rất nhiều, cực kỳ lợi hại luôn! Chủ yếu nhất là, dáng người của anh ấy best soái!" Nói đến idol của mình, hai mắt của Tề Á Nhuỵ toả ra ánh sáng.
Tô Tử Hân cũng kích động, "Mình biết anh ấy. Khi còn bé, anh ấy đã là ngôi sao nhỏ tuổi nha, bà ngoại của mình rất thích anh ấy, mình cũng siêu thích luôn. Yêu chết cặp mắt đào hoa kia rồi, lúc nhìn fan đặc biệt trêu ghẹo ý..."
Tề Á Nhuỵ: "Mình cũng thế, mình cũng thế! Mỗi bộ phim anh ấy đóng mình đều xem cả, dù chỉ là khách mời của show mình cũng xem..."
Hai người tựa như tìm được đồng bọn có cùng sở thích, nhất thời tán gẫu quên trời quên đất.
Tần Noãn thở dài nằm trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm giao diện Wechat của Cố Ngôn Thanh. Anh nói buổi trưa còn có việc, vậy bây giờ hẳn là rảnh rồi nhỉ?
Do dự một lát, cô gửi cho Cố Ngôn Thanh một icon *mỉm cười*.
Đợi một lát, bên kia không có hồi âm.
Tần Noãn buồn bực, ngán ngẩm bỏ điện thoại xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ vẫn đang cùng nhau thổi phồng, nịnh hót Cố Trí Dương, hình như không có ý định dừng lại. Cô dứt khoát đeo tai nghe vào.
Chuông báo tin nhắn của Wechat đột nhiên vang lên, hai mắt Tần Noãn loé sáng, nhanh chóng cầm điện thoại lên. Lúc nhìn thấy người gửi, ý cười lại biến thành thất vọng.
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Cuộc sống Đại học thế nào? Lần đầu tiên ở lại trường, bạn học nhỏ Tần Noãn có khóc đòi ba không?】
Tần Noãn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại năm giây, hồi phục, 【Cho anh 3 giây để cút khỏi mắt em.】
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Đừng nha, ba đây là quan tâm con mà.】
Tần Noãn: 【Cố Trí Dương, anh muốn bị ba em đánh chết đúng không?】
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Thấy con không khóc nhè, ba an tâm rồi, ngủ ngon!】
Tần Noãn: "..."
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Gần đây anh tương đối bận, khi nào rảnh sẽ đến Đại học C thăm em.】
Tần Noãn: 【Không cần! Em còn muốn sống lâu thêm mấy năm, cảm ơn!】
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Không được, anh nhất định sẽ đến.】
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Ba phải nhìn thử lúc không có ba bên cạnh, con đã gầy thành cái dạng gì rồi.】
Tần Noãn không thể nhịn hơn nữa, 【Em ghét nhất là người khác xưng "ba ba" trước mặt mình đấy, hệt như trẻ trâu!】
0.5 giây sau, tin nhắn vừa rồi được thu hồi, thay bằng một cái khác:
Thiếu mồm đệ nhất thế giới: 【Anh phải nhìn thử lúc không có anh trai bên cạnh, em đã gầy thành cái dạng gì rồi.】
Tần Noãn: "..."
Cũng không lâu sau đó, Tề Á Nhuỵ đột nhiên la một tiếng, "Idol của mình đăng Weibo kìa, mình cướp được ghế VIP bình luận nè!"
Tô Tử Hân: "Chờ đó, mình cũng đi giật ghế VIP."
"Selfie đẹp trai quá à, mẹ nó mình muốn gả!!!" Gương mặt của Tề Á Nhuỵ như đoá hoa si, còn tâng bốc nịnh hót idol của mình, "Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc nhưng anh ấy vẫn cứ cần thực lực, người gì mà ưu tú thế! Bình thường anh ấy rất khiêm tốn nha, ít khi đăng Weibo, hôm nay thế mà yêu chiều fan hâm mộ mà đăng một bức."
Một khắc đang nghe về Cố Trí Dương "khiêm tốn" này, chuông điện thoại của Tần Noãn lại vang lên.
Thiếu mồm nhất thế giới: 【Anh trai đăng Weibo, nhanh vào khen anh đẹp trai đi.】
Chỉ một tin nhắn gửi liên tiếp sáu lâu, hẳn là copy rồi paste lại.
Tần Noãn nhìn tin nhắn kia, trong đầu như có suy nghĩ gì nhảy ra. Cô nhếch môi, không trả lời.
Bên trong đoàn làm phim, Cố Trí Dương híp đôi mắt đào hoa, ngồi trên ghế dựa. Hai đùi bắt chéo, tay phải cầm điện thoại gác lên đầu gối, tư thái lười biếng.
Anh nhìn chằm chằm khung chat, đợi hẳn mười lăm phút. Cuối cùng, anh copy lại tin nhắn vừa gửi cho Tần Noãn rồi paste lại vào khung chat với Tiểu Linh Đang, nhấn gửi đi.
Tiểu Linh Đang: 【Gửi lộn người hả?】
Cố Trí Dương: 【Screenshot màn hình tin nhắn hiện tại của Tần Noãn đấy.】
Trong ký túc xá, Tiểu Linh Đang nằm trên giường, nháy mắt liền hiểu ý tứ của Cố Trí Dương, gửi lại cho anh một cái icon *OK*.
Sau đó, cô nàng cũng chụp màn hình gửi cho Tần Noãn, gõ chữ nói: 【Cố Trí Dương bắt mình vào Weibo để khen anh ấy soái. Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy *thất bại*.】
Tần Noãn đang nằm trên giường có hơi thấp thỏm, nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Linh Đang, cô nhẹ thở ra, hiểu ý cười một tiếng.
Hẳn là cô suy nghĩ nhiều thôi.
Là cá mè một lứa với Tiểu Linh Đang, Tần Noãn gửi cho cô nàng một sticker *cái ôm*.
Cuối cùng, cô vẫn nhịn lại bản tính của mình, đăng nhập rồi vào Weibo của Cố Trí Dương để khen, bình luận:
@Cá chép nhỏ Noãn Noãn dưới trời sao: Đẹp trai nghẹt thở, đẹp trai chết luôn!!!!!
Nhận được bình luận của cô, Cố Trí Dương cong môi, mở Wechat ra, vào khung chat với Tần Noãn, gõ hai chữ "ngủ ngon".
Khựng một cái, anh xoá hai chữ này, đánh lại rồi gửi đi một lần nữa, 【Ngủ sớm giúp nhan sắc xinh đẹp hơn đấy. Hi vọng lần sau gặp mặt, em sẽ không khóc lóc xấu xí với anh.】
Tần Noãn: 【... Cút!】
Cố Trí Dương nhìn chằm chằm ảnh đại diện của cô, trong mắt mang theo ý cười.
Ảnh đại diện Wechat của Tần Noãn có nền màu hồng phấn tâm với cử chỉ pose dáng "yeah" một cái.
Làn da của cô trắng nõn, ngón tay tinh tế, ngon trỏ và ngón giữa kẹp một cây bút màu đen, ký một biểu cảm mặt khóc và một biểu cảm mặt cười.
Nhìn rất đáng yêu!
Chăm chú nhìn một lát, sau khi trở về giao diện chính, Cố Trí Dương thấy tin nhắn của Tiểu Linh Đang: 【Giúp anh một chuyện rồi đó, cảm ơn tôi thế nào đây?】
Cố Trí Dương gửi cho cô một hồng bao 200 tệ [1].
Tiểu Linh Đang nhận được hồng bao thì vui mừng phấn khởi. Một lát sau, cô nàng hồi phục lại, chân thành nói: 【Cố Trí Dương, anh đang sợ. Nếu như sau này Tần Noãn ở bên người khác, anh đừng có khóc với tôi đấy.】
Cố Trí Dương vừa nghĩ tới cô, lúc này đột nhiên trầm mặc, bất đắc dĩ cười một tiếng.
...
Mười giờ tối, Tần Noãn rốt cục cũng nhận được tin nhắn trả lời của Cố Ngôn Thanh: 【Thật xin lỗi, vừa nãy tôi hơi bận, giờ mới nhìn thấy tin nhắn. Quần áo bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho em.】
Đôi mắt của Tần Noãn khẽ cong lên, nhanh chóng gõ chữ, 【Em không có mua.】
Cố Ngôn Thanh: 【???】
Tần Noãn: 【Em đột nhiên cảm thấy, tiền bối chuyển khoản cho em không có thành ý gì cả.】
Tần Noãn: 【Còn nữa, anh không đi cùng sẽ không biết quần áo em mua bao nhiêu tiền. Nếu như em hố anh thì làm sao bây giờ?】
Tần Noãn: 【Mặc dù em sẽ không hố anh, nhưng nếu anh hoài nghi em, vậy em cũng không có đường chối cãi.】
Tần Noãn: 【Giữa người và sự tín nhiệm không nên lấy ra thử. Huống gì, hai chúng ta lại không quen biết, đúng không?】
Cố Ngôn Thanh ngồi trước màn hình vi tính, nhìn cô rất nhanh gửi từng tin nhắn một. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, trả lời: 【Vậy em muốn làm thế nào?】
Tần Noãn: 【Rất đơn giản ạ, bao giờ anh rảnh thì đi mua quần áo với em thôi.】
Tần Noãn: 【Em cảm thấy yêu cầu này anh không thể từ chối đâu. Dù sao, sự thật là anh làm bẩn váy của em mà.】
Tần Noãn: 【Em đã giặt thử rồi, mỡ đông giặt không sạch nổi.】
Cô vắt hết óc muốn khiến anh phải nuốt lại mấy lý do có thể dùng để từ chối mình.
Bên kia an tĩnh một hồi, Cố Ngôn Thanh trả lời: 【Được, ngày mai là cuối tuần, tôi rảnh.】
Trên mặt Tần Noãn lộ ra vẻ đắc ý, 【Vậy thì chín giờ sáng mai, gặp ở cửa thư viện nhé!】
Cố Ngôn Thanh: 【Được.】
Để điện thoại xuống, Tần Noãn đưa tay che lại nửa khuôn mặt, nội tâm không nhịn được mừng thầm.
Tô Tử Hân nhìn qua, "Noãn Noãn, ngày mai Á Nhuỵ đi hẹn hò rồi, Thịnh Nam có việc của cậu ấy, hay là chúng ta đi xem phim đi?"
Tần Noãn: "... Ách, mình có việc rồi."
"Việc gì thế?"
Tần Noãn nháy mắt, khoé miệng cong lên, "Bí mật."
...
Ngày hôm sau, Tần Noãn thức dậy rất sớm. Cô mặc bộ váy lụa màu lam phối với đai lưng màu trắng mà mình thích nhất, đội mũ rơm Panama [2], trang điểm một ít rồi cẩn thận soi gương kiểm tra nhiều lần. Lúc này, cô mới yên lòng đi ra ngoài.
Nhiệt độ không khí mấy ngày nay tương đối cao, lúc cô ra khỏi cửa mới tám giờ rưỡi sáng, nhưng mặt trời đã chói chang rồi.
Quảng trường, Tần Noãn cầm một cái ô màu mực, đứng trước cửa thư viện, trong lòng suy nghĩ phải làm sao để ở bên cạnh Cố Ngôn Thanh một ngày hôm nay.
Trước kia, cô nói lời tán tỉnh quá nhiều đã hù anh chạy mất. Bây giờ, dù muốn hay không, cô vẫn phải dục cầm cố túng một chút, biểu hiện phải cẩn trọng một chút, giả vờ như không quá thích anh.
Nếu như vậy, việc cô tới điểm hẹn sớm hơn nửa tiếng có vẻ không quá hợp lý rồi nhỉ?
Suy tư một phen, Tần Noãn quyết định trốn đi, dáng vẻ làm như mình chưa tới.
Trước cửa thư viện có một bức tượng người nổi danh, vóc người của cô nhỏ, núp ở phía sau vừa hay có thể ẩn mình tốt. Sau đó, cô lặng lẽ như mèo nhìn chằm chằm về hướng quảng trường.
Cố Ngôn Thanh tới rất đúng giờ. Tám giờ năm mươi chín phút, anh đã xuất hiện trong tầm mắt của Tần Noãn, lúc đến quảng trường vừa đúng chín giờ.
"..." Đúng giờ thế, giống như là sợ đến muội nửa giây vậy!
Tần Noãn quyết định tránh mặt một lát, để cho anh chờ thật lâu, nếu không thì không công bằng với cô!
Cố Ngôn Thanh cúi đầu nhìn điện thoại, áo thu màu trắng phối với quần dài màu đen, là đồng phục bình thường của học sinh. Nhưng khi mặt lên người anh lại phảng phất có hào quang, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất cao quý.
Tần Noãn còn đang si mê nhìn, chợt nhận được tin nhắn Wechat của anh: 【Tôi đến rồi, em đang ở đâu?】
Tần Noãn trả lời: 【Em còn ở ký túc xá. Anh chờ một lát, bình thường khi ra ngoài, con gái đều phải chuẩn bị hơi lâu. Có lẽ... nửa tiếng nữa.】
Gửi xong, cô khấp khởi cất điện thoại vào túi, người rất nóng nên tháo nón xuống làm quạt.
Sợ cái ô quá lớn sẽ bị Cố Ngôn Thanh phát hiện, lúc này, cô đóng ô lại. Trên đầu là mặt trời nóng bỏng, nóng tới mức người phiền ý loạn. Da thịt trên cổ của Tần Noãn cũng bắt đầu ửng lên, thậm chí hơi đau.
"Bà đây theo đuổi người ta bộ dễ lắm sao? Trời đất đều đối nghịch, thật làm bà đây tức chết!" Cô nhỏ giọng bất mãn, trên trán đổ ra mấy giọt mồ hôi.
Lúc này, trước mặt đột nhiên phủ lên một cái bóng, mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu bị che đi, có gió nhẹ thổi qua mang theo chút lạnh.
Trong lòng Tần Noãn thoải mái không ít, "Ông trời quả nhiên vẫn còn có mắt, biết ta đây —"
Cô ngẩng đầu muốn ca ngợi ông trời một chút, không ngờ lại đụng vào một khuôn mặt tuấn dật đối diện.
Ngôn từ ca ngợi liền giống như xương mắc ở cổ họng. Tần Noãn trợn to mắt nhìn người thiếu niên sau lưng đang giúp mình che bớt phần lớn ánh nắng, môi cô mấp máy, "Anh, anh, anh..."
Anh xuất hiện hồi nào!!!
"Không phải em nói vẫn còn ở ký túc xá sao? Còn cần... nửa tiếng nữa à?" Cố Ngôn Thanh nhướn mày nhìn cô, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này, Tần Noãn bị nắng phơi đến đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng giống như đánh má hồng, trong tay cầm mũ nhẹ nhàng phẩy, tóc mai trước trán nhỏ vụn như tơ vũ, mi mắt thật dài rũ xuống, kiều kiều rất động lòng người.
"Em núp ở đây làm gì?" Cố Ngôn Thanh lại hỏi.
Tần Noãn bị hỏi tới á khẩu không trả lời được, ấp úng nửa ngày, "Em, chuyện là, em đột nhiên đau bụng, cho nên em mới..."
"Cho nên em muốn ra sau pho tượng để..." Sắc mặt của Cố Ngôn Thanh không thể tin được, sau đó, anh rất khó khăn hướng dẫn, "Trong thư viện có nhà vệ sinh, đây là chỗ cộng cộng, em làm vậy không tốt lắm đâu."
Tần Noãn: "..."
_____
[1] 200 tệ: 200 Nhân dân tệ = 668 786 Việt Nam đồng.
[2] Mũ rơm Panama: hình ảnh minh hoạ:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook