Ngoan, Đều Nghe Em
Chương 96: Quãng đời còn lại có em (9)

Không chịu được Thẩm Thần năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng Đông Lộ cũng đồng ý kết hôn, ngày mai sẽ xin nghỉ đi Cục Dân Chính lãnh chứng.

Thẩm Thần hoan thiên hỉ địa*, hưng phấn đến mức sau khi về tới nhà liền đè cô xuống vận động cả đêm.

*Hoan thiên hỉ địa: Vui sướng khôn cùng.

Đông Lộ mệt đến mức không mở nổi mắt, ý thức mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Hình như lãnh chứng cần phải có sổ hộ khẩu?"

Lời này giống như một đòn cảnh cáo, làm cho đầu óc đang nóng lên của Thẩm Thần hơi hơi thanh tỉnh, "Hình như... là vậy?"

Đông Lộ: "Anh có mang không?"

Thẩm Thần: "Không, em thì sao?"

"Cũng không."

Hai người đối diện nhau thật lâu.

Đông Lộ không nói một lời gom chăn lại, xoay người sang chỗ khác, "Em ngủ đây, chuyện này nói sau đi."

"Từ từ, anh có cách." Thẩm Thần từ phía sau ôm lấy cô, mặt chôn ở trong cổ cô làm nũng: "Bảo người trong nhà gửi tới đây không phải là được rồi sao."

Đông Lộ ngáp một cái: "Cha em còn ở nhà, nhưng nhà anh có người sao?"

Thẩm Thần: "Lúc đi anh có đưa chìa khóa cho Du Minh Dương, anh ta có thể lấy giúp anh."

Đông Lộ a một tiếng, "Hộ khẩu coi như xong, nhưng chúng ta có thể lãnh chứng ở nơi đất khách sao?"

"Có thể... đi?" Thẩm Thần dừng một chút, lấy điện thoại ra, "Để anh tra Baidu."

Kết quả cuối cùng cũng có.

Pháp luật đích xác đã quy định, hai bên nam nữ phải tới Cục Dân Chính của một trong hai nơi đăng ký hộ khẩu của đương sự để đăng ký kết hôn.

Thẩm Thần nhìn chằm chằm hàng chữ này hồi lâu, nghiêm túc hỏi Đông Lộ: "Em có thể nghỉ nhiều thêm mấy ngày không?"

Đông Lộ: "Anh nói xem?"

"..."

"Cho dù em có nghỉ được thì anh có nghỉ được không? Không phải anh đã hứa thay ca với đồng nghiệp rồi à."

"..."

"Mau ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có."

"..."

Thẩm Thần nghiến răng, nhẹ nhàng cắn cái cổ trắng nõn của cô.

Tức giận quá.

***

Cuối cùng việc lãnh chứng vẫn là kéo dài tới lúc ăn tết về nhà mới có thể thực hiện, lúc ấy còn bị Hoàng Kiến Hoa mãnh liệt phản đối, nguyên nhân không ngoài dự đoán đó là do bọn họ còn quá nhỏ, còn chưa ổn định, tương lai không có gì bảo đảm.

Ông nói bô bô một đống thứ, nhưng tới lúc Thẩm Thần với Đông Lộ đưa toàn bộ tiền tiết kiệm của mình ra cho ông xem thì ông liền lập tức an tĩnh như gà.

Phản ứng của Hoàng Kiến Hoa y hệt với Đông Lộ lúc trước, ngốc tại chỗ, ngay sau đó nghiêm túc dị thường chất vấn hai người: "Hai đứa không có làm chuyện gì trái pháp luật đấy chứ?"

"Cha nghĩ cái gì thế?" Đông Lộ buồn cười, "Đây đều là tiền bọn con kiếm được."

Cô đem tình huống công việc của mình với Thẩm Thần đơn giản nói qua cho ông nghe.

Hoàng Kiến Hoa nghe được thì sửng sốt hồi lâu, sau đó liền chậm rãi tiêu hóa, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp, cảm thán nói: "Con so với mẹ con còn cường hãn hơn, lúc cô ta bằng tuổi con cũng không kiếm nhiều tiền được như con."

Ông lại nhìn về phía Thẩm Thần, cố ý nhướng lông mày lên: "Tiểu tử, con gái tôi giao lại cho cậu, cậu mà dám đối xử không tốt với nó thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, biết chưa!"

Thẩm Thần biết ông đã đồng ý rồi, nhẹ nhàng thở ra, tươi cười chân thành: "Cha vợ cứ yên tâm, tương lai sau này dù con có lưu lạc đầu đường xó chợ đi nữa thì nhất định cũng sẽ không để cô ấy bị đói."

Khuỷu tay Đông Lộ chọc anh một cái: "Miệng quạ đen, anh không nói được cái gì dễ nghe hơn à?"

"Anh nói thật mà, nếu thật sự có một ngày như vậy, anh tuyệt đối.."

"Im đi."

"... A."

Hoàng Kiến Hoa vốn muốn dặn dò gì đó, nhưng nhìn cặp vợ chồng son ve vãn đánh yêu ở trước mặt, không khỏi hiểu ý mà cười cười, tuy rằng vẫn có chút lo lắng bọn họ kết hôn bây giờ sẽ quá mức qua loa, tương lai hối hận thì biết làm sao, nhưng thấy bọn họ có vẻ hạnh phúc như thế này, ông liền cảm thấy kỳ thật cũng không sao cả.

Sống ở đời, vui vẻ là tốt rồi.

Được Hoàng Kiến Hoa cho phép, Thẩm Thần cùng Đông Lộ ngay buổi chiều liền cầm sổ hộ khẩu với chứng minh thư đi tới Cục Dân Chính để lãnh chứng, gần tới Tết Âm Lịch, người kết hôn lại đặc biệt nhiều, trước cửa sổ làm việc có rất nhiều người đang đứng, đều là những cặp đôi tới để kết hôn.

Đông Lộ nhìn đôi trai gái ở phía trước đang chụp ảnh, có chút cảm khái, ngoài cái lần cách đây năm năm, đây là lần thứ hai cô bước vào cửa Cục Dân Chính, lần trước là cô đi theo Hoàng Kiến Hoa tới đây làm thủ tục ly hôn, không nghĩ tới lần tiếp theo lại biến thành cô tới để kết hôn, cảnh ngộ khác nhau rất lớn, có một loại cảm giác thực kỳ diệu.

Cô vốn tưởng rằng, chứng kiến cuộc hôn nhất thất bại của cha mẹ, lớn lên trong những trận cãi vã mắng chửi của hai người, cô sẽ cực kỳ mâu thuẫn đối với việc kết hôn mới đúng. Trên thực tế thì cũng bởi vì nguyên nhân đó mà cô mới không nghĩ tới chuyện kết hôn sớm như vậy, mà tới khi cô chân chính đứng ở chỗ này, cô mới phát hiện kỳ thật cũng không có gì ghê gớm.

Có thể là bởi vì bên cạnh cô là anh.

Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Thần.

Hôm nay anh ăn mặc rất chính thức, tây trang đeo cà vạt, phong độ mười phần.

"Sao thế?" Thấy Đông Lộ nhìn mình, Thẩm Thần hơi hơi ghé sát vào cô, "Hồi hộp?"

"Không có." Đông Lộ cười nhạt, "Chính là cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh."

"Có sao?" Thẩm Thần nghiêng đầu, cũng cười, giơ tay vén sợi tóc dính vào má ra sau tai cô, "Anh cảm thấy rất chậm, từ cấp ba anh đã muốn cưới em, muốn tới điên rồi."

Đông Lộ đột nhiên tò mò: "Anh thích em ở điểm nào?"

Thẩm Thần: "Điểm nào cũng thích."

"Ví dụ?"

Ngữ khí Thẩm Thần hơi dừng lại, "Để anh nghĩ lại đã."

"..."

Quá không có tâm rồi.

Rất nhanh đã tới phiên hai người.

Nhân viên công tác thấy bọn họ còn trẻ như vậy, bề ngoài còn rất xuất chúng, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, nhìn thấy tuổi tác trên chứng minh thư của hai người, không xác định nói: "Hai người thực sự muốn kết hôn?"

Hình như có chút nhỏ.

Thẩm Thần nắm chặt tay Đông Lộ, trịnh trọng gật đầu: "Tôi xác định."

Đông Lộ cũng gật đầu, "Ừ."

"Chúc mừng hai người, quả thực là trai tài gái sắc." Nhân viên công tác cười khen ngợi, sau đó đưa cho hai người hai tờ giấy, "Điền xong thì qua bên kia chụp ảnh."

Lăn lộn hai tiếng đồng hồ, Đông Lộ với Thẩm Thần cuối cùng cũng ngây ngốc nhìn vào màn ảnh chụp mấy bức, giấy hôn thú cũng đã được làm xong.

Trên đường trở về, Thẩm Thần hưng phấn nhìn nó hồi lâu, còn muốn rèn sắt ngay khi còn nóng tổ chức luôn hôn lễ, sau đó bị Đông Lộ vội vàng ngăn lại, làm ơn đi, bọn họ còn chưa có tốt nghiệp đại học đâu, tổ chức hôn lễ bây giờ để bị cười chết à.

***

Hai người ở nhà bồi Hoàng Kiến Hoa đón năm mới, trong lúc đó, Đông Lộ có gặp mặt Đông Vân và Đông Kỳ một lần, Thẩm Thần cũng trở về quê thăm bà ngoại, đã lâu không gặp, tóc bà bạc hơn so với trước kia nhiều, người cũng già đi không ít, may mà thân thể không có khuyết điểm gì lớn, vẫn khỏe mạnh giống như trước đây.

Đông Lộ hỏi Thẩm Thần: "Cô cháu gái bị bệnh kia của bà thế nào rồi?"

"Còn sống." Biểu tình của Thẩm Thần có chút đạm, "Anh đi xem một chút rồi, nằm ở trên giường không thể tự sinh hoạt được, giống với mẹ anh năm đó, chị ấy còn trẻ, hẳn là có thể sống lâu hơn một chút."

Đông Lộ nghe không ra anh là đang tiếc nuối hay là đang thương hại, dù sao cũng không có khả năng là may mắn.

Trái tim đột nhiên có chút khó chịu.

Cô nhìn gương mặt không có cảm xúc gì của anh, nghĩ tới năm đó nếu anh kiểm tra ra gen nhiễm bệnh xơ chứng teo cơ, kết cục của bọn họ nhất định sẽ có sự khác biệt rất lớn.

"Nhìn anh như vậy làm gì?" Thẩm Thần phát hiện ra cô đang nhìn mình chăm chú, khóe môi buông lỏng, ái muội cười nói: "Muốn?"

Đông Lộ: "..."

"Vừa lúc cha em đi thăm người thân, trong nhà không có ai ở." Thẩm Thần hôn hôn khóe miệng cô, giống như thật sự muốn làm chuyện đó.

Đông Lộ nhẫn nhịn, vẫn nhịn không được trợn trắng mắt, "Cút sang một bên."

Thẩm Thần không thuận theo, quyết định không buông tha cho cô, đúng tình hợp lý nói bọn họ còn đang trong thời kỳ tân hôn, hiện tại là thời điểm bồi dưỡng cảm tình tốt nhất, đem cô gái nhỏ vừa lừa vừa dỗ lăn lên giường.

Một mảnh xuân sắc.

***

Bọn họ ở nhà không được bao lâu, ngày mùng ba, Thẩm Thần đã mang Đông Lộ về thế giới của hai người ở thành phố B, tuy hai người đã kết hôn, nhưng sinh hoạt không có gì khác so với lúc trước, bọn họ sớm đã tận hưởng hết những gì mà vợ chồng già nên làm rồi.

Thẩm Thần vẫn tâm tâm niệm niệm một cái hôn lễ cho cô, sau khi tốt nghiệp xong, anh liền lôi kéo Đông Lộ tới đảo Bali tổ chức một hôn lễ xa hoa, mời bạn bè thân thích của hai người, trường hợp vô cùng long trọng, trước nay chưa từng có.

Sau đó bọn họ cùng trở về quê quán phát triển sự nghiệp, dọn vào nhà mới đã được trang hoàng tốt, mấy năm nay, sự nghiệp của Đông Lộ rất thành công, thành công lên làm giám đốc kinh doanh, doanh số bán hàng luôn đứng đầu toàn công ty.

Vừa lúc ở quê cô có chi nhánh của công ty, Viên Phủ Dật phái cô về đây làm tổng giám đốc, quản lý khu vực bên này, mà Thẩm Thần cũng từ chức ở bệnh viện thành phố B, trở về quê mở phòng khám riêng, dựa vào đầu óc kinh doanh ưu tú, đào được không ít bác sĩ tới đây, làm đến mức hô mưa gọi gió, sau đó bản thân liền phủi tay không làm chính nữa, lui về phía sau làm người quản lý, sau đó càng có nhiều thời gian bồi Đông Lộ hơn.

Đáng nhắc tới chính là Thẩm Tân, công ty của ông ta, cụ thể là chuỗi nhà ăn mấy năm gần đây bị khui ra việc sử dụng thực phẩm kém chất lượng, nghiêm trọng nhất chính là có một lần có một nhóm khách hàng khoảng năm, sáu người sau khi ăn xong cơm nước ở chỗ bọn họ liền bị tiêu chảy tập thể, thượng thổ hạ tả, khẩn cấp nhập viện cấp cứu, sau đó được chẩn đoán là ngộ độc thực phẩm.

Sự tình phát sinh ra liền bị Thẩm Tân gắt gao chặn lại, nhưng sau đó không biết thế nào mà bỗng nhiên lại lên hot search, bạo nổ toàn mạng xã hội, bị những cư dân mạng công kích tập thể, mắng chửi không ngớt, khiến cho sản nghiệp trên danh nghĩa của Thẩm Tân bị rớt cổ phiếu nghiêm trọng, thị trường chứng khoán của công ty tụt dốc không phanh, đã sớm không thể chống đỡ được nữa.

Thẩm Tân bận đến sứt đầu mẻ trán, nếu việc này mà không xử lý tốt thì có khả năng là sẽ phải đóng cửa phá sản.

Đông Lộ nhìn thấy tin tức này xong, liền hồ nghi hỏi Thẩm Thần: "Không phải là anh giở trò quỷ đấy chứ?"

"Sao có thể, dù thế nào thì anh cũng không đến mức hạ độc hãm hại ông ta đi?" Thẩm Thần lười biếng nói, "Chính là do ông ta tam rẻ sử dụng nguyên liệu nấu ăn quá hạn sử dụng, trách ai được."

Đông Lộ: "Cái hot search kia..."

"A, đây là anh tặng ông ta đấy." Thẩm Thần cười, "Ông ta muốn nổi tiếng mà, anh lại rất hiếu thuận, đương nhiên sẽ giúp ông ta đẩy thuyền một phen."

Đông Lộ: "..."

Quả nhiên đám thương nhân tâm đều đen tối như nhau.

***

Thẩm Tân vừa mới xảy ra chuyện không lâu, vợ ông ta liền vội vã nháo đòi ly hôn, phân chia tài sản, hình như là muốn phủi sạch quan hệ, Thẩm Thần nghe nói tới chuyện này liền xùy một tiếng nói trừng phạt đúng tội.

Đông Lộ không quá chú ý tới chuyện này, gần đây thân thể cô không thoải mái, ăn không ngon, luôn có cảm giác buồn nôn, động còn chưa động đã muốn nôn ra, tâm tình cũng luôn bực bội vô cớ.

Thẩm Thần là bác sĩ, có thể nhìn ra được một ít manh mối: "Có phải em mang thai rồi không?"

Đông Lộ ngẩn người, nghĩ nghĩ, cũng không phải không thể, nguyệt sự của cô đã chậm mấy tuần rồi, làm chuyện kia thì cứ thường xuyên như vậy, cho dù có cũng là chuyện rất bình thường.

Thẩm Thần gấp không chờ nổi lái xe đưa cô tới bệnh viện, sau khi kiểm tra mới phát hiện cô thật sự mang thai, vừa lúc được hai tháng, Thẩm Thần kích động ở trước mặt người ngoài hôn hôn Đông Lộ vài cái, cười đến giống y như đứa trẻ nhỏ.

"Thật tốt quá, anh sắp làm cha rồi."

Đông Lộ đột nhiên không kịp phòng bị, bị hôn cho nước miếng đầy mặt, nhìn hai mắt phát sáng của chồng mình, cũng nhẹ nhàng cười cười, "Anh sắp làm cha rồi, có thể ổn trọng một chút được không?"

Cô vuốt ve cái bụng phẳng của mình, còn chưa có hồi thần lại, bên trong này thế mà lại có một sinh mệnh nhỏ.

Thẩm Thần vẫn cười ngây ngô, nghiêm túc nghe bác sĩ dặn dò, hơi hơi cúi người xuống hôn cô một cái, một tay đỡ cô đi ra khỏi bệnh viện, "Từ giờ trở đi em phải tạm nghỉ việc, ở nhà dưỡng thai cho tốt, những cái khác cũng đừng động."

"Em biết rồi." Sau khi đã xác định mình mang thai, cô liền nghĩ ngay tới chuyện nghỉ phép.

Đông Lộ nhìn bộ dáng cẩn thận của anh, có chút bất đắc dĩ, ở trong ngực anh giãy giụa hai cái, "Mới có hai tháng thôi, em có thể tự mình đi."

Thẩm Thần rất nghiêm túc: "Vạn nhất bị ngã hay chạm vào đâu thì sao bây giờ, tiểu tâm vì thượng."

Đông Lộ dán mặt vào ngực anh, nghe trái tim đập hữu lực kia, nhẹ nhàng cười khẽ: "Sao da mặt anh lại dày như vậy chứ."

Thẩm Thần còn rất kiêu ngạo: "Nếu không phải da mặt anh dày, sao em có thể thuộc về anh được?"

"Anh còn không biết xấu hổ."

"Vốn dĩ là vậy mà, em nhìn Lục Càng mà xem." Anh cười đến đắc ý, "Hôm chúng ta tổ chức hôn lễ, cái gương mặt kia của hắn ta, anh đến bây giờ vẫn chưa thể quên được."

Đông Lộ tức giận nhéo cánh tay anh: "Lúc trước nếu không phải anh ở giữa làm khó dễ thì làm sao sẽ nháo ra một người như vậy chứ."

Thẩm Thần không hề có chút áy náy nào: "Nếu không như vậy thì làm sao em có thể thích anh được?"

Anh còn vẫn luôn cảm thấy, Đông Lộ cuối cùng vẫn sẽ lựa chọn anh.

Đông Lộ vừa tức vừa buồn cười, "Em thích anh thì có quan hệ gì với anh ấy?"

Quăng tám sào cũng không tới có được không.

Thẩm Thần nghiêng đầu, câu môi cười: "Vậy em thích anh từ lúc nào?"

Đông Lộ chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn trời, "Không nói cho anh biết."

Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Thần ôm cô ngồi vào trong xe.

Đông Lộ dựa vào ghế, nghe thanh âm nổ máy, buồn ngủ đánh úp tới, bất tri bất giác đã ngủ mất.

Suy nghĩ chậm rãi trở về quá khứ.

Ánh nắng tươi sáng sau giờ ngọ, phòng học sạch sẽ sáng người, cô mặc bộ đồng phục màu xanh trắng đan xen, nghiêm túc làm bài tập, hiện tại là thời gian nghỉ trưa, trong phòng học thực an tĩnh, rất nhiều học sinh đang ghé ở trên bàn ngủ trưa.

Đông Lộ đã quen bị người ngồi cùng bàn kia thỉnh thoảng sẽ trêu cợt quấy rối, hiện tại yên tĩnh như vậy ngược lại có chút không quen, cô quay đầu, quả nhiên thấy bạn cùng bàn của cô cũng ngủ rồi.

Thiếu niên gối đầu lên cánh tay, mấy sợi tóc mai ở trên trái có chút dài, nhẹ nhàng che đi lông mày của anh, lông mi vừa đen vừa dài, đôi mắt anh an tĩnh nhắm lại, sườn mặt tinh xảo trắng nõn, có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn.

Cũng chỉ có những lúc như thế này, anh mới ngoan ngoãn như vậy.

Đông Lộ nhìn, tựa như bị ma quỷ ám ảnh, chậm rãi tới gần, muốn nhìn đến rõ ràng hơn.

Chờ tới khi phản ứng lại thì môi cô đã chạm vào má anh rồi.

Đông Lộ bị dọa sợ, vội vàng ngồi thẳng dậy, che giấu tâm tình viết viết vẽ vẽ ở trên nháp, làm bộ nghiêm túc làm bài tập, bộ dáng như sợ bị phát hiện.

Tim đập kịch liệt, mặt đỏ đến hoảng.

Lần đầu tiên cảm thấy tâm phiền ý loạn như vậy.

Hiện tại nghĩ lại, kỳ thật ở rất lâu rất lâu trước đó, cô cũng đã thích anh mất rồi.

---------- HOÀN PHIÊN NGOẠI CHÍNH ----------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương