Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn
45: - Đánh Ngươi Còn Cần Phải Chọn Ngày Sao


Một cục than đen xì, lòi ra hai cánh tay nhỏ?
Dù Nguyên Đông Lăng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng phải ráng khen nức nở: "Đáng yêu quá, đúng là tiểu sư muội nuôi có khác!"
"Bất quá....." Hắn bình tĩnh lại, sau đó quan sát cẩn thận: "Tiểu quỷ do ngươi nuôi có chút kỳ lạ a".
Chuyên môn của hắn chính là dưỡng và điều khiển quỷ, cũng có thể nói trong sư môn không ai đủ năng lực vượt qua hắn về phương diện này.

Cho nên, vừa trông thấy nắm, hắn liền nhận thấy có vấn đề.
"Ta không rõ".

Tạ Trì nghiêng nghiêng đầu: "Lúc mới nhặt về đã bị trọng thương rồi, có phải do đó không?"
"Không phải......" Nguyên Đông Lăng sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ: "Sao lại như vậy nhỉ.....!không đúng nha......"
"Sao thế sư huynh?" Tạ Trì nghi ngờ nói: "Hay do năng lực của ngươi không tốt, cho nên......."
"Cái đ*......." Nguyên Đông Lăng kìm nén bản thân để không phát ra lời nói thô tục, hắn hít một hơi, bảo: "Do tiểu quỷ của ngươi có vấn đề đó.

Nàng....!rõ ràng nàng là quỷ, tại sao trên người lại có một ít sinh hồn?"
"Người có ba hồn bảy vía, ta cảm giác nàng giống như có ba hồn sáu vía là quỷ, còn một vía kia chính là sinh hồn, ngươi nói thử xem có lạ hay không?" Nguyên Đông Lăng đi qua đi lại, nói: "Hay la ngươi cho ta mượn nàng xíu đi, để ta nghiên cứu một chút".
Tạ Trì yên lặng, ôm chặt tiểu nắm nhà mình: "Hôm nay thời tiết thật đẹp, ngươi nói gì cơ?"
Nguyên Đông Lăng:............
"Được thôi được thôi, mới nuôi không được bao lâu mà đã coi trọng hơn sư huynh rồi sao?" Hắn u oán: "Được được được, ta không nghiên cứu nữa.

Ngươi để ta xem kỹ chút được không?"
"Sư huynh, ngươi nghỉ ngơi trước đi, buổi tối còn có chuyện phải làm nha".

Tạ Trì không nói hai lời, đẩy hắn ra khỏi phòng.

Nguyên Đông Lăng ấm ức giữ khung cửa: "Sao ngươi lại có thể đối xử với sư huynh của mình như vậy chứ.


Ta chỉ xem có một chút, nhất định sẽ không ra tay......"
Tạ Trì dồn sức đẩy hắn ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, động tác liền mạch, dứt khoát.
Nàng tin Nguyên Đông Lăng mới lạ, ánh mắt của hắn tràn ngập tò mò a, như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Tạ Trì xoa xoa nắm vài lần, bắt đầu suy ngẫm những lời Nguyên Đông Lăng nói, trên người nàng có một tia sinh hồn sao? Thông thường, trường hợp như vậy sẽ không xảy ra, trừ khi 'sinh hồn ly thể*' nên bề ngoài trông rất giống quỷ, nhưng khi đó, toàn bộ đều là sinh hồn chứ không phải chỉ có một tia sinh hồn a.
(*sinh hồn ly thể: hồn lìa khỏi xác)
Thôi, khó quá bỏ qua, Tạ Trì chuẩn bị một số dụng cụ, chờ đến khi trời tối còn cùng Nguyên Đông Lăng đi hành sự.
Đêm đến, Tạ Trì, Nguyên Đông Lăng, Mạnh Thư cùng nắm liền cùng nhau ra ngoài.

Thời điểm hiện tại, Nguyên Đông Lăng không khác gì một con ngựa hoang được phóng thích, hắn vừa đi vừa nhiệt tình hỏi: "Muốn mấy chiêu rồi mới để hắn chết? Đánh một phát chết luôn thì nhẹ nhàng quá!"
Tạ Trì:.......
Ngươi tưởng là bò bít tết sao?
"Aiiiii, lâu rồi không được động tay động chân, xương cốt đều mềm hẳn ra".

Nguyên Đông Lăng một bên khởi động cổ, một bên bước tiếp.

Vô số bóng đen từ trên người hắn không ngừng lan tỏa ra bên ngoài.
Mỗi một cái bóng đen chui ra liền bay đi bốn phương tám hướng.
Mạnh Thư xoa xoa mắt mình, sau đó mới biết những thứ bản thân nhìn thấy đều là sự thật, mỗi một bóng đen đều là hồn phách a.

Rốt cuộc Nguyên Đông Lăng nuôi dưỡng bao nhiêu con quỷ?
Ban đầu, hắn còn cảm thấy Nguyên Đông Lăng có vẻ cà lơ phất phơ, trông bề ngoài không có một chút gì gọi là đáng tin.

Hiện tại, xem ra chỉ có tính cách của hắn mới không đáng tin cậy mà thôi.
"Chúng ta cứ việc đi như vậy sao? Không tìm hiểu xem hắn ở đâu trước sao?" Mạnh Thư nhịn không được liền hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Nguyên Đông Lăng quay đầu lại, tự tin đáp: "Không cần, vừa đi vừa tìm".
Mạnh Thư dựng tóc gáy, bởi vì con mắt của Nguyên Đông Lăng dường như sống lại trong màn đêm, bên trong tồn tại vô số ác quỷ, giãy giụa như muốn thoát ra ngoài.
Nguyên Đông Lăng sờ con mắt của mình: "Đệ đệ a, ngoan ngoan nào.

Đang làm việc hệ trọng nên đừng phá ta a".
Thật kỳ quái, hắn vừa dứt lời, con mắt kia liền yên tĩnh trở lại.
Không rõ đã có bao nhiêu quỷ chui ra từ thân thể hắn, suốt cả chặng đường vẫn chưa ngừng lại, cả ba người không khác gì đang thong thả đi dạo phố.
Nguyên Đông Lăng tốt bụng giải thích: "Ta đã cảm nhận được hơi thở của hắn từ trước, dựa vào tà thuật hắn đã sử dụng a.

Giờ đây, ta thả bọn tiểu quỷ ra ngoài, chúng nó sẽ đi săn lùng khắp nơi, một khi phát hiện ra hơi thở của lão, ta liền có thể trông thấy thông qua thị giác của chúng nó".
Mạnh Thư trợn tròn mắt.
Mạnh như vậy sao.........
Tính ra một con quỷ cũng tương đương với đôi mắt của Nguyên Đông Lăng, trong chốc lát lùng sục cả cái thành phố, yêu cầu không ít tiểu quỷ đi? Không thể đếm được a.
Tối đa hơn mười phút, Nguyên Đông Lăng chầm chậm nhoẻn miệng cười: "Tìm thấy ngươi rồi........"
"A! Thật xấu xí! Hư đôi mắt ta rồi!" Nguyên Đông Lăng xoa xoa hốc mắt: "Đi thôi đi thôi, ta dẫn các ngươi đi bẫy chuột cống".
Tại sao lại gọi hắn là chuột cống? Bởi vì lão ta đang trốn chui trốn nhủi dưới một khu hầm bỏ hoang, vết thương của lão vẫn chưa lành hẳn, chẳng qua chưa bao giờ bị phản dame gắt như vậy, chỉ vì ôm hận trong lòng nên không nhịn được mà đi báo thù Tạ Trì.
Trước mặt lão có cái giá đựng đồ, bên trên đặt một đống chai, lão già tiện tay cầm lấy một chai, lôi một cái hồn phách từ bên trong ra, xé rách cắn nuốt.

Sau khi ăn xong, thương thế của lão liền khôi phục một ít.
"Trữ hàng không đủ rồi, phải đi kiếm thêm thôi".
Lão già vẫn đang suy tính nên bổ sung hàng ở đâu thì bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Khả năng cao có người đến báo thù lão, vốn dĩ là người cẩn trọng, lão lập tức thả hai tên ác quỷ ra giữ cửa.
Lão ta trốn ở nơi rất khó tìm, chắc chắn sẽ không bị người khác tìm thấy mới đúng.


Nghĩ tới đây, lão già cảm giác vô cùng kỳ quái, theo bản năng ngẩng đầu lên trần nhà, liền nhìn đến một con mắt đang nhìn chằm chằm vào lão.
Như vậy có thể khẳng định người ngoài cửa không phải bên phe lão!
Nơi ẩn nấp tuy khó tìm nhưng đồng thời, cũng khó chạy trốn, giờ chỉ còn cách suy tính thương lượng ra sao để có lợi hơn cho bản thân.

Trong lúc lão ta suy ngẫm, cánh cửa đột ngột bị đá văng ra, Tạ Trì xách kiếm tiến vào trước, hai con ác quỷ vừa xông lên liền đã bị nàng khống chế.
Tạ Trì động thủ đã suy xét qua nặng nhẹ nên không trực tiếp đánh bọn chúng hồn phi phách tán.

Bởi vì vẫn chưa rõ bọn chúng cố ý 'tiếp tay cho giặt' hay chỉ bị ép buộc, nên bắt lại trước rồi tra hỏi sau.
"Là ngươi!" Lão già kinh hãi thốt lên: "Ngươi.....sao ngươi có thể....."
Nguyên Đông Lăng từ phía sau nàng, duỗi đầu ra nói: "Úi chà, trông bên ngoài xấu thật nha! Hiếm thấy hiếm thấy".
Nguyên Đông Lăng chán ghét tiếp lời: "Tự luyện bản thân biến thành cương thi, muốn trường sinh bất lão sao?" Quá ư là ghê tởm.
Thân thể lão già nhăn nhúm chẳng khác nào hạt đào khô.

Hình dạng vốn dĩ đã xấu, huống chi hiện tại đã không còn là cơ thể sống.

Lão ta đã hại biết bao nhiêu người mới có khả năng duy trì hoạt động, thậm chí còn còn thể XXYY với ả đàn bà kia.
"Ta đã nói rồi, người bình thường sao có thể dùng cách 'kim thiền thoát xác' này được".

Mạnh Thư cũng duỗi đầu ra, tiếp lời từ đằng sau: "Làm bậy rồi nha".
"Sư muội cố lên! Đánh hắn!"
"Nữ chủ cố lên, đánh chết hắn!"
Cả hai đứng đằng sau không ngừng cổ vũ Tạ Trì.

Thật ra, vừa bước vào, Nguyên Đông Lăng đã sử dụng khóa hồn chú để tạo ra kết giới phong tỏa nơi này, đề phòng con chuột nhắt kia chạy trốn.

Muốn thoát khỏi đây, chỉ có một cách duy nhất, đánh thắng ba người họ mà thôi.

Chỉ cần hồn phách rời thể xác, chắc chắn không có khả năng thoát khỏi nơi này.
Tiếp đến, Nguyên Đông Lăng lại thả một bầy ác quỷ ra để thủ trận.


Chỉ riêng mình hắn cùng một bầy thủ hạ đã dư sức xử lý lão già đó.

Thế nhưng, phải chính tay mình báo thù mới gọi là sảng khoái nha.
"Thiên đạo tất, tam ngũ thành, nhật nguyệt câu, xuất yểu, nhập minh...." Lão già bị một đám ác quỷ nhìn chăm chăm, liền bắt đầu niệm chú, vừa mới niệm được một nửa, cú đấm của Tạ Trì đã xuất hiện trước mặt lão.
Ong!!!!!!!!!
Lão già bị đánh đến choáng váng, hai dòng máu mũi cũng chậm rãi chảy xuống.
Nguyên Đông Lăng đứng nói móc ở phía sau: "Ái chà, có vẻ trì chú không được suông sẻ cho lắm, đều do mồm mép không nhanh nhẹn a, hèn gì bị ăn đấm".
Lão già bị chọc tức đến phát điên, dự định há miệng tiếp tục niệm chú, Tạ Trì lại tặng cho lão thêm một cú.
Nguyên Đông Lăng không ngừng trêu chọc: "Ngươi tưởng chúng ta đang đóng phim sao? Chẳng lẽ đợi cho ngươi niệm chú xong mới ra tay? Ngu xuẩn".
Lão già phun ra một ngụm máu, không rõ là do bị đánh hay do bị chọc tức.
"Ngươi tém tém lại đi, đừng khiến hắn tức đến chết a".

Tạ Trì nói một đằng, nhưng động tác chưa hề ngừng lại: "Cú đấm này ta thay Tôn Nguyệt đánh ngươi, cái này ta thay những người vô tội bị ngươi hại chết, cái này ta thay những đứa trẻ con bị ngươi làm hại, cái này ta thay tiểu nắm nhà ta đánh ngươi, còn cái này là cho chính bản thân ta!"
Tạ Trì một cú đấm bên phải, một cú bên trái, hai bên liên tục không ngừng.

Lão già vốn dĩ đã gầy trơ xương, cuối cùng bị Tạ Trì đánh đến sưng cả mặt.
Lão hoàn toàn không có khả năng phản kháng, định thả bầy ác quỷ ra giúp đỡ, nhưng bên cạnh Tạ Trì lại có Nguyên Đông Lăng canh chừng.

Lão thả ra một con, lập tức bị hắn thu một con.

Tiếp đến, lão định vận dụng pháp khí vô cùng tàn độc để đối phó Tạ Trì, song còn có Mạnh Thư đứng đằng sau trông chừng lão đây, chỉ cần động đậy một chút liền móc bộ xương khô kia ra lay động không ngừng.
Lấy đồ vật của lão để hành hạ chính lão, loại cảm giác này thật sự sảng khoái.
Lão già lén ra tay ám hại Tạ Trì, nắm đột nhiên xuất hiện, vươn ra một xúc tua đập lão.
Rột cuộc, đường đường là một đạo sĩ có năng lực lại bị một đứa trẻ đánh tơi bời, hơn nữa, còn không thể phản công.
Lão già phun ra hai ngụm máu, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Trì.

Dù cho có bị đánh chết, cũng là chết không nhắm mắt a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương