Thạch tiền bối giận tím mặt, tức muốn hộc máu.

Thạch tiền bối cảm thấy nhân cách của mình đã bị sỉ nhục.

Thạch tiền bối tức giận đến nỗi muốn quay người vào trong lăng mộ!

Ông ấy cứng đầu nói với Tống Nam Thời: “Ông đây nói không có là không có! Tuy rằng cả đời ông đây nghèo! Nhưng nghèo ra cốt khí! Nghèo một thân chính khí!”

Ánh mắt Tống Nam Thời sắc bén nhìn ông, nhìn đến nỗi cơ thể Thạch tiền bối không được tự nhiên.

Sau đó nàng đột nhiên nói: “Thật ra ngươi không mượn được tiền chứ gì!”

Thạch tiền bối khiếp sợ, buột miệng thốt lên: “Mẹ kiếp sao ngươi biết…”

Sau đó ông ấy nhận ra mình nói hớ, lập tức ngậm miệng, nhìn trời nhìn đất, chỉ có không nhìn Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời hơi mỉm cười.

Suy từ bụng ta ra bụng người, nếu đã biết đối phương là đồ quỷ nghèo không có tiền trên đời này, vậy thì thật sự chỉ có coi tiền như rác mới có thể cho ông ấy mượn tiền.

Ví dụ như Diệp gia coi tiền như rác trứ danh.

À, hiện tại qua hơn một ngàn năm, cái danh coi tiền như rác này chuyển lên người trả tiền Tống Nam Thời.

Nàng nhìn thoáng qua giấy nợ trên mặt đất đầy ẩn ý.

Thạch tiền bối lập tức tiến lên che khuất tờ giấy nợ, lời lẽ chính nghĩa nói: “Không phải bởi vì tờ giấy nợ này mà ngươi có thể tới Trung Châu à? Không đến Trung Châu, ngươi có thể tìm tới nơi này sao? Đây đều là thử thách mà ta dành cho ngươi! Đây là công sức ông đây dụng tâm tạo nên!”

Tống Nam Thời tin ông ấy mới là lạ!

Tuy rằng mới vừa gặp mặt không bao lâu, nhưng không hiểu sao Tống Nam Thời cảm thấy nếu như vị tiền bối này có năm phần là đúng như lời ông ấy nói, vậy năm phần còn lại chính là đơn thuần muốn tiện thể tìm một người coi tiền như rác trả tiền giúp.

… Hoặc còn có thể là ngược lại.

Tìm một người coi tiền như rác trả tiền giúp, thuận tiện để lại truyền thừa.

Ông ấy thật sự dụng tâm khổ cực lưu lại truyền thừa không phải là giả, nhưng ông ấy cũng thật sự dụng tâm cực khổ mà muốn tìm người trả tiền.

Không hề xung đột.

Tống Nam Thời nghĩ như vậy đột nhiên cảm thấy tiền bối này cũng rất hợp ý mình.

Nàng suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Diệp gia, à, cũng chính là Thẩm gia năm đó, bọn họ đã từng nói với ta rồi, năm đó tổ tiên bọn họ gặp chuyện không may bởi vì vấn đề công pháp, là ngươi đã đến giải nguy cho Thẩm gia.”

Thạch tiền bối cho rằng đây là bậc thang Tống Nam Thời thả cho ông ấy, khuôn mặt lập tức hiện lên chút đắc ý, nói: “Sau này bọn họ sửa thành họ Diệp à? Rất thức thời đấy nhỉ, dựa vào tính tình ngoan cố của những đại gia tộc năm đó, ta còn tưởng Thẩm gia thà chết cũng không đổi họ.”

Ông ấy lại nói: “Lão già Thẩm gia kia thật thông minh.”

Tống Nam Thời nói ngay: “Đúng rồi, hậu nhân hiện giờ của Diệp gia nói với ta, năm đó nếu không phải bởi vì điều này, tổ tiên Diệp gia suýt nữa đã biến ngươi thành kẻ lừa đảo quăng ra ngoài rồi.”

Thạch tiền bối: “…”

Ông ấy giận tím mặt: “Hắn nói bậy! Đây là tiểu bối ở đâu tới! Thật sự bậy bạ! Ta là kẻ lừa đảo tống tiền sao! Năm đó chính là Thẩm gia tới cửa cầu xin ta!”

Ông ấy nói ngay: “Vậy tên của tiểu bối kia là gì!”

Tống Nam Thời lập tức nói: “Hiện tại Diệp gia còn lại hai huynh đệ, huynh trưởng Diệp Tần Châu, đệ đệ Diệp Lê Châu. Cơ thể Diệp Lê Châu rất khỏe nhưng thân thể Diệp Tần Châu không hề tốt chút nào, lúc nào y cũng hộc máu, tuy rằng dường như chứng bệnh hộc máu này không hề ảnh hưởng đến y, nhưng…”

Nàng dừng một chút, nói: “Ta cảm thấy, ảnh hưởng của công pháp kia vẫn còn ở trên người y.”

Thạch tiền bối chỉ hỏi tên, Tống Nam Thời lại nói tường tận như vậy, Thạch tiền bối không khỏi nheo mắt lại.

Tống Nam Thời không đợi ông ấy mở miệng, trực tiếp lùi một bước, hành lễ với ông ấy, nói: “Vãn bối mạo muội, muốn xin tiền bối báo cho biết chuyện xảy ra ở Diệp gia là bởi vì công pháp hay là vì lý do khác.”

Thạch tiền bối yên lặng nhìn nàng.

Sắc mặt Tống Nam Thời không đổi.

Thạch tiền bối đột nhiên nói: “Tống nha đầu, sau khi ta truyền công pháp cho ngươi, chút thần thức này không thể ở nhân gian được bao lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Trong khoảng thời gian cuối cùng này, ta có thể vì ngươi giải đáp thắc mắc giải thích nghi hoặc, có thể dạy dỗ ngươi, ngươi chắc chắn muốn dùng cơ hội này vào một người ngươi chưa quen được bao lâu à?”

Tống Nam Thời chỉ cười: “Xin tiền bối giải thích rõ ràng.”

Thạch tiền bối nhìn nàng một lát, thấy nàng không có ý muốn sửa lời, đột nhiên bật cười, nói: “Rất hợp ý ta.”

Sau đó ông ấy chậm rãi nói: “Chuyện xảy ra ở Thẩm gia là bởi vì công pháp ư? Đương nhiên không phải.”

Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong đồng thời ngẩng đầu lên.

Thạch tiền bối nói: “Cho dù công pháp lợi hại như thế nào, nhưng khuyết điểm của công pháp cũng chỉ hủy hoại một thế hệ. Khi bọn họ nhận ra được điều không ổn tất nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ nhưng vấn đề là sau lần đó người Thẩm gia sẽ không luyện được công pháp khác.”

Tống Nam Thời lập tức nói: “Đúng, Diệp Tần Châu cũng nói vậy.”

Thạch tiền bối: “Cho nên bọn họ chỉ có thể từ đời này qua đời khác luyện công pháp học cấp tốc hao phí tuổi thọ, từ đời này qua đời khác đoản mệnh. Ngươi nói hiện giờ Diệp gia còn lại hai huynh đệ, công pháp kia hình như không ảnh hưởng tới đệ đệ nhưng nếu hắn vẫn tu luyện công pháp nguyên bản của Diệp gia thì nói không chừng có một ngày, đứa trẻ đó cũng sẽ giống như tiền bối của hắn.”

Tống Nam Thời thoáng chốc kinh ngạc.

Thạch tiền bối hỏi: “Tống nha đầu, ngươi nói trước xem, ngươi cảm thấy nguyên nhân Diệp gia chỉ có thể luyện công pháp đoản mệnh từ đời này qua đời khác là gì?”

Tống Nam Thời im lặng một lát, chậm rãi nói: “Ta từng có suy đoán.”

Nàng ngẩng đầu: “Là nguyền rủa, phải không?”

Thạch tiền bối mỉm cười: “Ngươi thật thông minh.”

Suy đoán trở thành sự thật, lòng Tống Nam Thời trĩu nặng.

Không ai hiểu lời nguyền khó giải quyết như thế nào hơn Quẻ sư.

Nguyền rủa là một loại thủ đoạn tà tu, là thứ hại người lợi ta, mà Quẻ sư được coi là một đối tượng chuyên nghiệp để hóa giải lời nguyền.

Nhưng với một đối tác cao tay như vậy, năm đó Thạch tiền bối vẫn chỉ có thể đề xuất thay đổi họ mà không phải trực tiếp phá bỏ, có thể thấy được việc này khó giải quyết.

Nàng trực tiếp hỏi: “Tiền bối cũng không đủ sức phá được sao?”

Ai ngờ Thạch tiền bối lại nói: “Ngươi biết người để lại lời nguyền là ai không?”

Tống Nam Thời dừng một chút, đột nhiên nói: “Diệp Tần Châu từng nói công pháp kia là công pháp đã được sửa đổi bởi một đệ tử tài giỏi xuất sắc của Thẩm gia.”

Thạch tiền bối liền cười nói: “Thẩm gia gặp phải họa này đều bởi vì vị tổ tiên của Thẩm gia tham lam, đệ tử kia dâng cho ông ta công pháp đã bị sửa đổi. Chưa chắc ông ta không biết công pháp kia có vấn đề, nhưng ông ta quá muốn Thẩm gia hưng thịnh nên ông ta đã nhận công pháp đó. Mà đệ tử kia chính là người động tay vào công pháp, cũng để lại lời nguyền huyết mạch.”

Lời nguyền huyết mạch.

Tống Nam Thời lập tức biết năm đó tại sao Thạch tiền bối lại bất lực.

Dùng huyết mạch của chính mình làm chất dẫn đi nguyền rủa tất cả những người có quan hệ huyết thống với nhau, trừ khi dòng họ chết hết, nếu không lời nguyền vĩnh viễn lưu lại trong huyết mạch, cho dù có dùng thủ đoạn cao tay thế nào cũng không thể làm gì được.

Nhưng những người có chung quan hệ huyết thống cũng bao gồm cả người hạ lời nguyền.

Hắn ta cũng không muốn sống à? Đây đã không phải hại người lợi ta mà là hại người cũng chẳng lợi ta.

Thâm cừu đại hận gì vậy.

Thảo nào Thạch tiền bối bảo bọn họ sửa họ.

Sửa họ không thể làm nhạt huyết mạch nhưng có thể tiêu trừ một số ảnh hưởng từ đời này qua đời khác.

Tống Nam Thời lẩm bẩm: “Rốt cuộc tên đệ tử kia có thâm cừu đại hận gì với gia tộc vậy?”

Thạch tiền bối thản nhiên nói: “Làm việc này, có đôi khi chưa chắc có nguyên nhân gì, đủ thực lực cũng có thể mang đến đủ sự điên cuồng.”

Lời nói này của ông ấy như lọt vào trong sương mù, Tống Nam Thời không khỏi nói: “Tiền bối biết nội tình?”

Thạch tiền bối liếc nàng một cái, lắc đầu nói: “Tống nha đầu, sau khi ta phi thăng còn có thể lưu lại chút thần thức này vốn không khác gì nhập cư trái phép, không phải cái gì cũng nói được.”

Tống Nam Thời lập tức hiểu, ông ấy biết chuyện này nhưng không trả lời được.

Nàng cũng không bối tối, lập tức hỏi: “Đệ tử muốn phá bỏ lời nguyền của Diệp gia, xin tiền bối chỉ bảo.”

Lần này Thạch tiền bối thật sự ngạc nhiên.

Ông ấy nói: “Năm đó ta còn chưa phá bỏ được, ngươi cảm thấy ngươi có thể à?”

Tống Nam Thời cười.

Trên nét mặt nàng còn có chút kiêu ngạo, nàng nói: “Nếu tiền bối đã chọn ta làm đệ tử truyền thừa, đương nhiên không thể ngóng trông đệ tử học được cuối cùng cũng không bằng tiền bối. Năm đó tiền bối còn dám thử một lần, Thẩm gia sửa họ nhiều năm như vậy rồi mà ta còn không dám thử một lần sao? Hiện giờ ta không bằng tiền bối không có nghĩa cả đời này ta không bằng tiền bối.”

Dường như đang nói rõ mình muốn trò giỏi hơn thầy.

Thạch tiền bối lại không bực một chút nào, ngược lại còn cười ha ha.

Ông ấy nói: “Ta đây chờ ngươi vượt qua ta!”

Sau đó ông ấy gọi tên nàng: “Tống Nam Thời.”

Tống Nam Thời ngẩng đầu.

Thạch tiền bối hỏi: “Nếu ngươi muốn chặt đứt lời nguyền huyết mạch, làm chuyện mà người đi trước không thể làm, ta đây hỏi ngươi, ngươi có biết trong bát quái, quẻ Càn và quẻ Khôn đại biểu cho điều gì không?”

Tống Nam Thời lập tức biết, Thạch tiền bối muốn dạy nàng.

Nàng nói: “Càn Vi Thiên, Khôn là đất.”

Thạch tiền bối lại nói: “Càn Khôn là trời đất, nhưng trong bát quái, sáu quẻ khác đều tương ứng có thể ám chỉ nguyên tố ngũ hành, trời đất này lại đại biểu cho cái gì?”

Tống Nam Thời lập tức mắc kẹt.

Bởi vì nàng lớn như vậy cũng chưa từng nghe nói có Quẻ sư nào có quẻ nào là quẻ tượng trưng cho quẻ Càn, quẻ Khôn.

Càn Khôn là trời đất, có ý nghĩa đặc biệt trong quẻ tượng, thường để chỉ đại đạo, thiên đạo, hòa hợp với Càn Khôn cũng gần như là hòa hợp với thiên đạo.

Người như vậy còn học xem bói làm cái gì chứ, trực tiếp làm người đại diện Thiên Đạo là được.

Nàng mới vừa nghĩ như vậy thì nghe thấy Thạch tiền bối nói: “Từ lúc sáu tuổi ta đã nắm được quẻ nhân duyên đầu tiên của ta, đó là quẻ Càn.”

Tống Nam Thời ngẩng phắt đầu lên.

Thạch tiền bối giống như không nhìn thấy nỗi khiếp sợ của nàng, cười tủm tỉm nói: “Cho nên ta có câu trả lời tốt nhất cho vấn đề này.”

Ông ấy bình thản nói: “Càn Vi Thiên, chủ sinh, Khôn là đất, chủ tử, tinh thông hai quẻ Càn Khôn, đó là đùa bỡn sinh tử. Chắc ngươi đã nghe nói thời xưa có Quẻ sư có thể một lời định sinh tử, đó là một trong những Quẻ sư đã nắm quẻ Càn hoặc quẻ Khôn. Chắc ngươi cũng đã nghe đến thời thượng cổ có Quẻ sư nói gì thì là vậy, Quẻ sư như vậy đã nắm giữ cả hai quẻ.”

Đôi mắt Tống Nam Thời dần trợn tròn.

Thậm chí Vân Chỉ Phong cũng không khỏi đứng thẳng lên.

Hắn không phải Quẻ sư nhưng chỉ cần nghĩ đến Quẻ sư có thủ đoạn quyết định sinh tử bằng một lời, hắn không khỏi cảm thấy cảm xúc dâng trào.

Nhưng hiện giờ, tại sao Quẻ sư lại trở thành một từ đại biểu cho nhỏ yếu?

Vân Chỉ Phong chỉ kinh ngạc, mà sau khi trải qua khoảnh khắc kinh hãi, tim Tống Nam Thời bất chợt đập nhanh hơn.

Một thứ gọi là tham vọng lan tỏa trong lòng nàng.

Nàng không khỏi nghĩ, quẻ nhân duyên đầu tiên của Thạch tiền bối là quẻ Càn, tuy rằng nàng không có thiên phú như vậy nhưng chẳng lẽ nàng không thể học sao?

Một lời định sinh tử.

Thạch tiền bối nhìn thấy vẻ mặt của nàng thì nở nụ cười.

Ông ấy nói: “Chỉ cần ngươi có thể nắm giữ một quẻ trong đó, với mối liên hệ của lời nguyền huyết mạch sau ngàn năm Diệp gia sửa họ, ngươi có thể dễ dàng phá vỡ lời nguyền kia.”

Tống Nam Thời hít sâu một hơi, nói: “Ta hiểu rồi.”

Thạch tiền bối nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn này của nàng, đột nhiên bắt đầu mong chờ nàng có thể trở thành người như thế nào.

Cùng lúc đó, thân thể ông ấy dần phai nhạt.

Tống Nam Thời không nhịn được nói: “Tiền bối…”

Ông ấy cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể mình, không thèm để ý vẫy vẫy tay, nói: “Còn chút thời gian, muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Tống Nam Thời lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Tiền bối, ngươi biết người tên Quỷ Khanh không?”

Nàng dừng một chút: “Đương nhiên cũng có thể gọi là Quyết Minh Tử, cũng có thể không gọi bằng hai tên này, nhưng người này có hai hóa thân mang tên này.”

Khi Tống Nam Thời đi vào thì đã có suy đoán.

Quyết Minh Tử là hóa thân bên ngoài của ai đó, mà Quỷ Khanh - người cũng coi trọng truyền thừa này như Quyết Minh Tử - rất có thể có thân phận giống với gã.

Thạch tiền bối có biết một người như vậy đang cố gắng muốn lấy truyền thừa của ông, hơn nữa dường như còn rất hiểu biết truyền thừa của ông không?

Nhưng ai ngờ sau khi nàng nói xong, Thạch tiền bối lại chỉ mỉm cười.

Ông ấy nói: “Tống nha đầu, ta nói rồi, không phải cái gì ta cũng nói được.”

Được rồi, hóa ra chuyện này cũng không thể nói.

Nàng lập tức nói thẳng: “Vậy đệ tử cũng không có gì muốn hỏi.”

Thạch tiền bối ngạc nhiên nói: “Ngươi tiếp nhận nhiều điển tịch cùng một lúc như vậy, không có cái gì không hiểu sao?”

Tống Nam Thời lại cười nói: “Tiền bối đã chỉ cho ta biết bí ẩn về quẻ Càn và quẻ Khôn rồi, nếu như ta còn cần ngài phân tích rõ từng phần giảng dạy công pháp cho ta vậy thì tiền bối nên mau chóng thu truyền thừa lại rồi đi tìm một người có thiên phú khác đi!”

Nàng kiêu ngạo như vậy, Thạch tiền bối lại bật cười ha ha.

Ông ấy nói: “Nha đầu này rất hợp ý ta, được rồi, nếu như ngươi không có gì muốn hỏi, vậy dựa vào chút sức lực thần thức còn sót lại của ta, ta còn có thể đồng ý với một thỉnh cầu không quá phận cho ngươi.”

Trước khi Tống Nam Thời mở miệng, ông ấy còn nhắc nhở: “Ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ, đây là thỉnh cầu cuối cùng. Sau lần này, trừ khi ngươi phi thăng, ngươi sẽ không còn gặp lại được ta nữa đâu.”

Tống Nam Thời không khỏi trầm ngâm.

Chẳng bao lâu sau, nàng ngẩng đầu, đột nhiên nhìn về phía Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong nhìn nàng rất chăm chú.

Tống Nam Thời giống như đã hạ quyết tâm, không chút do dự nói: “Tiền bối, ta có thể nhờ ngươi trị thương cho Vân Chỉ Phong không?”

Điều này không chỉ khiến Thạch tiền bối ngạc nhiên và Vân Chỉ Phong cũng sửng sốt.

Hắn không kiềm được nói: “Tống Nam Thời, vết thương của ta đã hồi phục, có Kỳ Lân Huyết Ngọc, ta sẽ khỏi rất nhanh. Ngươi không cần lãng phí cơ hội này cho ta.”

Tống Nam Thời: “Ta không đấy! Ta phản nghịch!”

Lúc trước nàng không biết “Suýt nữa mất mạng” trong miệng Vân Chỉ Phong có nghĩa gì, nhưng vào Tứ Tàng Sơn một chuyến, nàng còn có gì mà không biết đây?

Tu vi của những người ở gia tộc khác còn cao hơn Vân Chỉ Phong, mà không ai sống sót.

Nàng nhớ rõ lúc trước hắn còn không đánh lại tu sĩ Kim Đan Kỳ, khi đó nàng còn tưởng rằng hắn là tu sĩ có tu vi thấp, ai biết được sau khi lấy được Kỳ Lân Huyết Ngọc thì hắn lập tức thành Hóa Thần Kỳ.

Một Hóa Thần Kỳ khi bị thương thì đến cả Kim Đan Kỳ cũng có thể tạo thành uy hiếp với hắn, hắn lại chưa từng oán trời trách đất, cũng chưa bao giờ oán giận cái gì.

Hắn lấy được Kỳ Lân Huyết Ngọc, nhưng Kỳ Lân Huyết Ngọc lại không phải linh đan diệu dược, có thể khôi phục tu vi của hắn nhưng có thể hồi phục thương thế và những mối họa tiềm ẩn trong cơ thể hay không?

Vân Chỉ Phong còn muốn khuyên: “Ngươi…”

Tống Nam Thời dứt khoát ngắt lời: “Ta đã quyết định!”

Nàng còn trừng mắt nhìn hắn một cái.

Lời Vân Chỉ Phong muốn nói lập tức bị mắc kẹt, hắn nhìn nàng, chỉ còn trái tim loạn nhịp.

Hắn vẫn cố gắng nói: “Ngươi không cần như thế…”

Tống Nam Thời quay đầu nhìn về phía Thạch tiền bối: “Xin tiền bối ra tay.”

Thạch tiền bối thích thú xem bọn họ lôi kéo, lúc này lại hỏi: “Các ngươi đã thương lượng xong chưa?”

Tống Nam Thời lại liếc hắn một cái, nói: “Ta đã quyết.”

Thạch tiền bối: “Chậc chậc chậc.”

Tống Nam Thời cũng không biết ông ấy chậc cái gì.

Ông ấy nói: “Được thôi.”

Sau đó ông ấy tiến lên, đè Vân Chỉ Phong đang còn muốn nói gì đó lại, khen một câu: “Dòng máu kỳ lân trong thân thể đậm đặc đấy, theo kịp tổ tiên hắn rồi.”

Ngay sau đó dùng lực, không đợi hắn phản ứng, bàn tay trong suốt kia đột nhiên giống như trở nên hữu hình, hắn với thực lực Hóa Thần Kỳ bị ấn ngồi xuống đất, ngay sau đó, một sức lực cực lớn mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể hắn.

Thạch tiền bối nói: “Càn Vi Thiên.”

Càn Vi Thiên, chủ sinh.

Tống Nam Thời không thể nhìn thấy vết thương hay nội thương của Vân Chỉ Phong thế nào nhưng nàng có thể cảm nhận được sức sống của Vân Chỉ Phong đang nhanh chóng bừng lên.

Hắn nhắm mắt dường như đã nhập định lại, vẻ mặt hắn thật sự bình thản chưa từng có.

Trong phút chốc Tống Nam Thời ngây dại, không biết là đang kinh ngạc trước điều kỳ diệu này hay là gì.

Thạch tiền bối duỗi tay quơ quơ trước mặt nàng, nói: “Hoàn hồn.”

Tống Nam Thời ngước mắt thì thấy Thạch tiền bối đã nhạt đến mức gần như hoàn toàn trong suốt.

Ông ấy nói: “Ta chuẩn bị đi đây.”

Sau đó ông ấy lại lặng lẽ nháy mắt, nói: “Nhưng nhân lúc thằng nhóc họ Vân kia còn chưa tỉnh, ta có thể nói thầm cho ngươi một chuyện.”

Tống Nam Thời không khỏi thấy kỳ lạ.

Chuyện gì còn phải nói sau lưng Vân Chỉ Phong.

Sau đó nàng thấy Thạch tiền bối lặng lẽ tới gần.

Ông ấy thần bí như vậy, Tống Nam Thời không khỏi cũng tò mò, lén lút theo.

Ngay sau đó, nàng nghe thấy Thạch tiền bối dùng giọng điệu buôn chuyện nói: “Thật ra, Vân Chỉ Phong không chỉ có tài vận tốt, hắn còn…”

Môi Thạch tiền bối mấp máy: “Vượng thê.”

Tống Nam Thời: “Phụt… Khụ khụ khụ khụ!”

Tống Nam Thời bị hai chữ “vượng thê” này làm cho bối rối, điên cuồng ho khan.

Nàng hô to: “Tiền bối, ngài đang chọc ta sao?”

Thạch tiền bối cười ha ha, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Tống Nam Thời chỉ lo ho khan, không thấy bóng dáng ông ấy đang dần nhạt đi trong tiếng cười to.

Đến khi tiếng cười của ông ấy đột nhiên biến mất, Tống Nam Thời ngẩng đầu muốn nói gì đó thì thấy bóng hình Thạch tiền bối trước mặt đã không còn.

Tống Nam Thời khựng lại, đột nhiên nhớ ra một khắc trước Thạch tiền bối còn đang vui đùa nói lời trêu chọc nàng đã biến mất khi còn chưa kịp chào hỏi.

Tống Nam Thời sửng sốt một lúc, đột nhiên bả vai trùng xuống, nàng lẩm bẩm: “Gì vậy, dù gì ngài cũng nên nói lời tạm biệt khi đi chứ.”

Đã không còn ai trả lời nàng.

Người này rời đi đột ngột, cuối cùng còn đùa giỡn nàng, còn không để cho nàng cơ hội phản kích.

Thật là không thua nổi.

Tống Nam Thời lẩm bẩm như vậy trong chốc lát, không ai đáp lại nàng, cuối cùng nàng mới ý thức được tiền bối đã thật sự đi rồi, mà không phải lại đang trêu nàng.

Nàng sững sờ mất một lúc rồi đột nhiên sửa sang lại vạt áo, cúi đầu vái một cái thật sâu về hướng ông ấy vừa rời đi.



Đến khi Vân Chỉ Phong mở mắt, cả người chưa bao giờ nhẹ nhàng như thế ra khỏi nhập định thì thấy mặt Tống Nam Thời đang cách mình rất gần, ánh mắt sáng rực nhìn hắn.

Tim Vân Chỉ Phong đập nhanh, bình tĩnh hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Tống Nam Thời: “Không có gì.”

Nàng như suy tư điều gì: “Ta đang nghiên cứu tướng mạo của ngươi.”

Vân Chỉ Phong: “???”

Hắn khó hiểu: “Ngươi nghiên cứu ra cái gì rồi?”

Tống Nam Thời: “Ngươi thật là đẹp trai.”

Thêm số mệnh vượng thê nên càng đẹp hơn.

Cho nên… rất dễ khiến người ta có những ý nghĩ không an phận.

Không đợi Vân Chỉ Phong suy nghĩ bậy bạ thì thấy Tống Nam Thời hít sâu một hơi, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Tóm lại, dù sao nam tử ở ngoài cũng nên bảo vệ mình thật tốt chứ nhỉ?”

Vân Chỉ Phong: “???”

Cái gì với cái gì cơ?

Hắn mới chỉ nhập định trong chốc lát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương